Dĩ Hạ Phạm Thượng

Chương 13: Ngưỡng Mộ



Quản Đồng mở mắt ra, cánh tay của nàng còn duy trì tư thế hơi hơi vây quanh, phảng phất có một thiếu nữ tàng hình đang được nàng ôm trong ngực ngủ ngon lành.

"tư thế ngủ của Quản nương tử như vậy, này chắc là đang mộng...... Hì hì......"(hẳn là mộng hì hì:), ai chưa hiểu con bé muốn nói gì thì câu đầy đủ là mộng xuân nha =)))

Tiểu cô nương ở một bên nhỏ giọng cười, nói chuyện cùng bạn bè bên cạnh. Ngay khi thấy Quản Đồng đang nhìn, các nàng mặt đỏ bừng nói câu chào buổi sáng, sau đó vội vội vàng vàng bụm mặt chạy đi.

Vừa rồi các ngươi không phải còn đang bát quái đến rất vui vẻ sao? Hiện tại lại xấu hổ cái gì.

Quản Đồng không nói gì, nàng nhìn nhìn tư thế xấu hổ của chính mình, mở to mắt nhìn chằm chằm nóc nhà thẫn thờ một lúc.

Chuyện cũ đã qua đi rất nhiều năm, các nàng đều ăn ý mà không hề nhắc tới những chuyện làm người không vui đó. Các nàng cùng đi tự hỏi, thảo luận như thế nào mới có thể thực sự khống chế được quyền lực. Quản Đồng cho rằng chính mình cả ngày đi tìm tư liệu, lục khắp thư viện, từ xưa đến nay không xót giai đoạn nào cũng đã là cực hạn. Nàng thậm chí nghĩ tới may mắn Vệ Nam Phong có nàng, nếu không phải làm sao bây giờ?

Mà khi Quản Đồng xuyên qua đến nơi đây, chính mắt kiến thức lòng người khó dò, kiến thức đến mỗi một bước đi đều phải thật cẩn thận, nàng mới chân chính cảm nhận được ẩn dưới thái độ nhẹ nhàng như mây gió đó, Vệ Nam Phong thực tế là đang đi trên lớp băng mỏng, có thể khiến nàng tan xương nát thịt bất cứ lúc nào.

Mỗi khi nghĩ đến chuyện này, Quản Đồng lại hết sức đau lòng Vệ Nam Phong.

Vô luận nam nhân kia lúc trước có từng gây nên thương tổn thực chất cho Vệ Nam Phong hay không, hắn chắc chắn đã trở thành một con dao trong lòng Vệ Nam Phong, cắm sâu vào tim Vệ Nam Phong, cũng đồng thời cắt qua trái tim của Quản Đồng.

Quản Đồng chụm lại hai bàn tay, bao trùm lên toàn bộ khuôn mặt, nhịn không được phát ra một tiếng nức nở.

Những việc này đã đi qua lâu lắm, nhưng lại dễ dàng bị những người khác nhắc tới, nỗi đau lòng, áy náy, khó chịu, bất lực lúc trước lại một lần nữa nảy lên tới, so bất cứ lần nào đều càng thêm khắc sâu, cùng chân thật.

Sau khi ẩn dấu đi toàn bộ hơi ấm trong mộng, ký ức, cùng với những cảm xúc bị cảnh trong mơ đánh thức. Quản Đồng đứng lên, bắt đầu rửa mặt, chải đầu trang điểm.

Tới nơi này cũng đã lâu, nàng đã có thể chải đầu, mặc quần áo một cách thuần thục, không cần nhờ tiểu cô nương A Miêu hỗ trợ. Nàng nhìn bộ dáng của chính mình trong gương đồng, lại giơ tay lên chạm chạm chính mình đầu. Vết sẹo lúc trước đã dần dần chuyển biến tốt đẹp, nghĩ đến không lâu nữa cũng sẽ biến mất không thấy. Các học sĩ ở Nội Văn Quán cũng dần dần thay đổi cách nhìn về nàng.

Ai có thể nghĩ đến? Hiện nay đi học không chỉ muốn xem học thức, còn muốn xem mặt.

Nếu vết sẹo này vẫn luôn không biến mất thì Xuân Nhật Yến, Quản Đồng sợ là cũng đi không được. Nghĩ đến đây, Quản Đồng không cao hứng đè đè cái trán của chính mình, sờ lên mềm mại, vảy ở mặt trên đã tróc hết, da non mới mọc nên có chút dễ thấy. Quản Đồng quy quy củ củ bôi lên thuốc mỡ, số bạc kia của A Miêu vẫn là hữu dụng, thuốc mỡ của nữ y tuy rằng không so được với kỹ thuật chỉnh dung ở hiện đại, nhưng hiệu quả làm mờ sẹo vẫn thực khả quan.

Quản Đồng nhìn trái nhìn phải bản thân mình trong gương.

Chính mình trong gương kỳ thật cùng đời trước cũng không giống lắm, chỉ có ba phần tương tự, nếu không nhìn kỹ, cũng sẽ không phát hiện, nhưng không thể không nói, có lẽ là do thân thể đời trước không được khỏe mạnh, nên đời này so với đời trước trông có vẻ tinh thần hơn rất nhiều, sờ sờ bụng nhỏ, còn có thể sờ đến một tầng cơ bắp rắn chắc.

Quản Đồng vẫn là vừa lòng.

Nếu đứng ở khoảng cách gần, không biết Vệ Nam Phong có nhận ra nàng hay không? Quản Đồng nghĩ.

Nàng nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, hài tử vừa thuận theo vừa thông tuệ lúc trước nay đã bình an trưởng thành, trở thành một cái hoàng đế chân chính.

Nhưng lại không giống với những hoàng đế trong các câu chuyện xưa mà nàng kể cho Vệ Nam Phong nghe.

Nàng dường như đã xây dựng lên một sức ảnh hưởng quá lớn, mọi người đều sợ nàng. Nàng giống như cũng trở nên hỉ nộ vô thường, giết người trước mặt mọi người, trượng sát người khác mắt cũng không chớp một chút. Nếu là ra cái này vương cung, người bên ngoài sẽ đánh giá nàng như thế nào?

Quản Đồng không biết, nàng thậm chí có điểm sợ. Nàng biết vô luận là ở thời đại nào, nữ tính thừa nhận phê bình luôn là nặng hơn một chút, cho nên......

Quản Đồng thở dài thật sâu, đẩy ra cửa, một ngày mới vẫn phải bắt dầu, bây giờ nàng cũng không có biện pháp nào tốt hơn.

Bởi vì một ngày không tập trung tinh thần, Quản Đồng phạm sai rất nhiều lần. Tuy nhiên Thượng quan cho rằng tâm tư Quản Đồng đều đặt ở xuân nhật yến, cho nên không đau không ngứa nói nàng vài câu, lại trừ một chút bổng lộc của nàng, cũng liền buông tha.

Quản Đồng cũng không để ở trong lòng, nàng ăn, mặc, ở đều ở trong cung, chưa bao giờ ra ngoài mua đồ vật, nên cũng không quá mẫn cảm với tiền bạc. Nhưng thật ra A Miêu vào lúc chạng vạng có tới một chuyến —— nàng nghe đến sự tình của Quản Đồng, thập phần lo lắng, liền lôi kéo Lục Cầm cùng đi xem Quản Đồng.

A Miêu đẩy Lục Ngũ Nương về phía Quản Đồng, làm cái mặt quỷ, làm Quản Đồng cạn lời.

Lục Cầm xưa nay hiểu lễ, nhu hòa hướng Quản Đồng cười, cũng không nói cái gì. A Miêu ở bên cạnh sốt ruột, thật cẩn thận kéo Lục Cầm rất nhiều lần, nhưng Lục Cầm làm bộ không biết, Quản Đồng cũng làm bộ không không nhìn thấy. A Miêu không có biện pháp, đành phải ngồi ở kia nghe các nàng nói chút chuyện nhàm chán.

Quản Đồng đổ nước trà cho hai tiểu cô nương, lại nói chuyện việc nhà một lúc, cuối cùng giương mắt nhìn xem sắc trời. Lục Cầm liền hiểu ý, nhưng lần này nàng cũng không có thức thời, chỉ là nói: "Thời gian này, ta vừa lúc cùng A Giáng tỷ tỷ cùng về Nội Văn Học quán đi."

Quản Đồng đang tính nói gì đó, nhưng rốt cuộc vẫn là cam chịu.

A Miêu không thể đi, nàng còn có việc phải làm, mặc dù có rất nhiều cung nữ điều hành, nhưng mỗi người đều rất bận. A Miêu có chút khổ sở, chỉ là bắt lấy Quản Đồng nói: "A giáng tỷ tỷ ngươi không cần không vui."

Quản Đồng từ trên mặt đối phương nhìn đến sự lo lắng đơn thuần, nhịn không được nhớ tới Vệ Nam Phong. Đôi mắt nàng cong cong, xoa bóp gương mặt tiểu cô nương: "Không cần lo lắng, A Giáng tỷ tỷ kỳ thật thực vui vẻ."

Bởi vì theo thời gian trôi qua, khoảng cách thời gian mà nàng có thể nhìn đến Vệ Nam Phong lại càng gần một ít.

Lục Cầm cùng Quản Đồng một trước một sau đi cùng một chỗ, dần dần gặp rất nhiều cung nữ, các nàng nhìn đến Quản Đồng, lại nhỏ giọng nói chuyện, sau đó đứng cách Quản Đồng xa chút.

"Quản nương tử vì sao các nàng đều không muốn thân cận ngươi?" Lục Cầm nhỏ giọng hỏi.

Quản Đồng cười cười, không nói gì. Lục Cầm vẫn luôn cẩn thận nhìn biểu tình của Quản Đồng, thấy nàng không nói gì, vì thế đành phải nói: "A Miêu thực lo lắng cho ngươi."

"Ta biết......" Quản Đồng trả lời, dừng một chút, "Không sao, ta sẽ không để trong lòng. Không cần lo lắng."

Lục Cầm nga một tiếng, nàng đi ở phía sau Quản Đồng, một lát sau, mới lại nói: "Nếu Quản nương tử không chê, nô thực nguyện ý cùng Quản nương tử thân cận."

Quản Đồng nghe vậy, bước chân dừng một chút, nhìn Lục Cầm. Lục Cầm tuổi tác không lớn, trước đây khi nhìn thấy Lục Cầm, nàng luôn là nhịn không được nhớ tới Vệ Nam Phong lúc trước, cảm thấy Lục Cầm chỗ nào cũng đều không bằng tiểu nhãi con nhà mình.

Nhưng bởi vì mơ thấy sự tình lúc trước, Quản Đồng liền nhịn không được nhìn Lục Cầm một cách lí trí hơn. Hài tử nhỏ như vậy, bị lưu lạc đến loại địa phương như Dịch Đình. Kể cả có người che chở đi chăng nữa thì cũng phải cẩn thận trong từng bước.

Vì lí đó, trái tim Quản Đồng cũng trở nên mềm mại, nàng trả lời: "Ta cũng tưởng cùng ngươi thân cận."

Lục Cầm sửng sốt, trên mặt tức khắc lộ ra biểu tình vui vẻ, giữ chặt vạt áo Quản Đồng: "A giáng tỷ tỷ, ngươi thật tốt"

Quản Đồng cười cười, nàng do dự một lúc, cuối cũng vẫn là duỗi tay qua, xoa nhẹ đầu nhỏ của tiểu cô nương một phen. Các nàng cầm ngọn đèn dầu cùng nhau đi về phía trước, cây cối lay động, tiếng côn trùng kêu vang, thoang thoảng mùi hương của cỏ cây bên đường.

Một lát sau, Quản Đồng mới nói: "Mấy ngày trước ta có đọc cuốn sách, nhìn thấy một câu chuyện xưa kể về mượn xác hoàn hồn, bởi vậy có hơi sợ hãi."

Những lời này xem như trả lời cho sự việc nàng không tập trung tinh thần trước đó.

Lục Cầm là tiểu cô nương thông minh, nàng nghĩ nghĩ, lúc này mới trả lời: "Cổ nhân vân, tử bất ngữ quái lực loạn thần. Ta cũng là nghe nói từng có người ở trước mặt Thánh nhân trước mặt vọng ngữ triệu hồn, thánh nhân tức giận hạ lệnh giết chết, đạo nhân người chết như đèn diệt, kẻ nhiễu loạn nhân tâm, đã bị giết để rửa sạch lời đồn."

(*Tử bất ngữ quái lực loạn thần: Khổng tử không nói chuyện quái lạ, bạo lực, phản loạn, thần linh)

Quản Đồng nghe vậy, trong lòng tức khắc trầm xuống.

Nàng dưỡng nhãi con, không mê tín là rất tốt, nhưng...... nàng nên phẫn nộ vẫn là vui mừng? Cái này làm cho các nàng như thế nào tương nhận?

Mà Lục Cầm thấy Quản Đồng sắc mặt không quá đẹp, vì thế lại nói: "A giáng tỷ tỷ nếu thật sự sợ hãi, kia liền đi cầu Quốc sư cho ngươi một trương thần phù đi."

Nàng thấy Quản Đồng không nói gì, lại tiểu tâm cẩn thận nói: "Ta nghe Chu học sĩ đề qua. Học sĩ nói, Lâm quốc sư coi trọng A Giáng tỷ tỷ. Tế tửu không thích tỷ tỷ, vẫn là Lâm quốc sư cố gắng nói lý, thậm chí còn cầu ân điển của Thánh nhân mới đổi lấy cơ hội cho tỷ tỷ đến Xuân Nhật yến"

"Lâm quốc sư?" Quản Đồng hồi tưởng lại nữ nhân với bộ dáng tiêu sái kia, dừng một chút, lại cảm thấy trực tiếp nói sự tình không thể tưởng tưởng này cho Quốc sư, còn không bằng đợi đến Xuân Nhật yến, tìm cơ hội mà tiếp cận Vệ Nam Phong.

Quản Đồng miễn cưỡng cười, trả lời: "Ngươi nói có lý. Cảm ơn ngươi, Mãn Chi."

Lục Cầm thấy bộ dáng Quản Đồng như vậy, sức nặng đè nén trong lòng cuối cùng rơi xuống, nàng lắc đầu cũng nở nụ cười hướng về phía Quản Đồng: "Không có gì, Quốc sư cùng nhà ta từng có quen biết. Tính cách nàng thư lãng, lại là người mà Thánh nhân cực kỳ thân cận cùng ngưỡng mộ, A Giáng tỷ tỷ khi cùng nàng một chỗ, chỉ cần cẩn thận một chút là được."

Tuy rằng Lục Cầm nói thực hàm hồ, nhưng Quản Đồng vẫn là nghe hiểu Lục Cầm ngụ ý. Nếu lời đồn đãi đều truyền tới lỗ tai của tiểu hài tử như Lục Cầm, nghĩ đến hẳn là có chút quá mức.

Ngưỡng mộ?? Ngưỡng bao nhiêu? Mộ bao nhiêu?

Vệ Nam Phong là người hoa tâm như vậy sao? Xuân nhật yến hoa thơm cỏ lạ hội tụ, lén lút còn có nhập mạc chi tân? Liền tính là hoàng đế, cũng, cũng có chút quá mức!!

Quản Đồng nhớ tới bộ dáng luôn luôn ngoãn ngoãn khi ở trước mặt nàng của Vệ Nam Phong, tức giận nghĩ. Nàng dạy toàn tâm toàn ý, dạy thiệt tình yêu nhau, đứa nhỏ này đều nuốt hết vào trong bụng hay sao??

Lúc này mới bao lâu không thấy, Vệ Nam Phong như thế nào liền càng lớn càng hư!

Nhất định phải gặp! Nhất định phải tương nhận!

Nhãi con như thế nào có thể hư như vậy!!

Có lẽ đây là nguyên nhân mà ông trời để nàng nàng xuyên qua đây. Quản Đồng nghĩ, Vệ Nam Phong phải làm một minh quân, sao lại có thể để thanh danh hư như vậy? Nàng nhất định phải quản thật chặt tiểu cô nương của nàng!

Mang theo ý nghĩ như vậy, Quản Đồng hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang hướng Nội Văn Học quán đi đến.

Tác giả có lời muốn nói:

Quản Đồng: Nhất định phải tương nhận!!!

Vệ Nam Phong: Mau tới mau tới!!!

Chương sa gặp mặt!!
Chương trước Chương tiếp
Loading...