Dị Thế Đại Lĩnh Chủ

Chương 37: Ai bi thúc hơn ai



Dưới ánh mặt trời, một chiếc xe ngựa chạy ra khỏi vương cung Obi.

Tống Mặc ngồi trong xe ngựa, nhịn không được xoa xoa cổ mình, trên da thịt dường như vẫn còn lưu lại xúc cảm lạnh lẽo và sức mạnh đáng sợ của cánh tay đó. Nhìn vương cung dần xa qua cửa sổ nhỏ, Tống Mặc không có bất cứ biểu cảm nào, phẫn nộ, vui mừng sau khi thoát nạn, chịu thiệt, đều không có.

Chỉ có đôi mắt đen đó, đen như thể không thấy đáy.

Xe ngựa tới nơi trú quân của hành tỉnh tây bắc, người Grilan lập tức chạy ra khỏi phòng.

Bất ngờ là, Saivans còn nhanh hơn cả họ, trên người vẫn mặc lễ phục tối qua. Tuy cố gắng trấn định, nhưng vẫn có thể lờ mờ nhìn ra được sự nôn nóng dưới vẻ trấn định đó.

Tuy gia tộc Ladlon vẫn luôn ở hành tỉnh tây bắc, nhưng Saivans sớm đã nghe danh về sự tích quốc vương các đời Obi rất nhiệt tình diệt đại thần. Hắc Viêm lại là nhân tài kiệt xuất. Từ khi hắn kế vị tới nay, không tới mười năm, đại thần bị hắn tiêu diệt, và bị dồn vào đường cùng chỉ có thể tự đoạn, sớm đã vượt qua hai con số ròi.

Không thể không thừa nhận, người sau thông minh hơn người trước nhiều, ít nhất di thể không cần lên đoạn đầu đài, cũng sẽ không bị quần chúng nhân dân quảng đại của Obi tiến thành ‘vây xem’ thảm vô nhân đạo.

Kỳ quái là, người Obi sẽ không vì hành động này của quốc vương mà gọi hắn là ‘bạo quân’, chỉ phun nước miếng đối với đại thần bị chém rơi đầu.

Lý do rất đơn giản, quen rồi sẽ thấy tự nhiên.

Khi một quốc vương nhiệt tình tiêu diệt đại thần, các thần dân sẽ cho rằng hắn tàn nhẫn, mà khi đời đời quốc vương đều làm như thế, cách suy nghĩ của mọi người sẽ hoàn toàn thay đổi. Huống hồ, các quốc vương cũng không phải lạm sát, những kẻ bị đưa lên đoạn đầu đài, dưới mông tuyệt đối đều không sạch sẽ gì. Chỉ khác ở chỗ là ai không sạch sẽ hơn mà thôi.

Các quốc vương Obi, lấy sự thật làm căn cứ, lấy pháp luật làm chuẩn mực, lấy vương quyền làm bảo đảm, tiến hành hoạt động cải tạo tư tưởng dài tới ngàn năm đối với các thần dân. Kết quả rất vui lòng, khi lại có một đại thần bị đưa lên đoạn đầu đài, phản ứng đầu tiên của người Obi là: Đây lại là một tên khốn kiếp vương bát đản giết người phóng hỏa, tham lam hối lộ, khinh thị uy nghiêm quốc vương và pháp luật vương quốc, không việc ác nào không làm.

Quốc vương các đời cần cù gây phiền phức cho đại thần, còn có một nguyên nhân quan trọng, đó chính là tài sản của kẻ phạm tội!

Lãnh địa, kim tệ, châu báu, lương thực, vân vân vân vân.

Nhưng quốc vương chỉ cảm thấy hứng thú với kim tệ và châu báu, cái khác, phần lớn đều chia cho thần dân của hắn.

Vì thế, quốc khố càng lúc càng phong phú, người Obi cũng đạt được không ít ân huệ thực chất.

Nhưng, các quốc vương thích giết đại thần, lại không có nghĩa là bọn họ muốn thấy ám sát và mưu sát giữa các thần tử.

Nhưng âm mưu và ám sát đã nhìn mãi thành quen. Cũng như kẻ có thể giữ bình tĩnh trước mặt một mỹ nữ mặc sa mỏng diễm lệ múa may, thì không phải nam nhân!

Thế là, thôn trưởng giải quyết hương trưởng, hương trưởng giải quyết huyện trưởng, huyện trưởng giải quyết thị trưởng, thị trưởng giải quyết tỉnh trưởng, sở trưởng phái ra giải quyết cục trưởng cảnh sát, tổng lý quốc gia giải quyết… hắn không làm thì thôi, làm thì chính là chết.

Cho nên, quan trường tối tăm, không phải là không có đạo lý.

Nhưng dám chấp nhận mạo hiểm, thì cũng phải chuẩn bị thừa nhận hậu quả tất yếu. Không bị phát hiện thì thôi, một khi bị phát hiện, sẽ còn thê thảm hơn kẻ bị mình giải quyết gấp bội.

Saivans tuyệt đối không muốn trở thành một người trong số đó. Thế giới luôn tốt đẹp như thế, tiền đồ rộng lớn như thế, hắn còn không muốn bị đưa lên đoạn đầu đài. Nhưng cho dù biết chuyện sẽ phát triển đến bước độ hôm nay, Saivans lúc trước cũng tuyệt đối sẽ không mềm lòng!

May là, đợi kết quả cả buổi chiều, là Tống Mặc bình an trở về, thấy Tống Mặc bước xuống xe ngựa, Saivans giành trước đám người Johnson, lao lên như mũi tên, nắm chặt tay Tống Mặc, lắc mạnh: “Ta đợi được ngươi trở về rồi! Thật là quá tốt!”

Nếu không hiểu nội tình, giống như người đánh xe đưa Tống Mặc về, nhìn thấy cảnh này, sẽ cho rằng tổng đốc Saivans của hành tỉnh tây bắc có giao tình rất sâu với lãnh chủ nghèo khổ này, thực tế thì, nếu bỏ qua ích lợi không bàn, Saivans tuyệt đối là người muốn tiêu diệt Tống Mặc nhất, không ai hơn hắn!

Tống Mặc nhìn Saivans, tức giận không chỗ nào trút, chính vì cái tên ý chí không đủ kiên định này! Y mới tổn thất nhiều kim tệ như thế, mất cả năm ngàn đó!

Ai có thể ngờ được, quốc vương Obi lại là kẻ vắt cổ chày ra nước kiểu đó chứ!

Quả nhiên người càng có tiền thì càng không chịu nhả một đồng ra, càng không chịu nhả một đồng ra, thì càng có tiền!

Cho dù có keo kiệt, sau khi hưởng được nhiều ích lợi khơi khơi như thế, ít nhất cũng phải biểu thị chút gì đó chứ? Không cho tiền thì cũng thôi đi, đã đến giờ cơm rồi thì cũng phải lo một bữa cơm chứ?

Nhưng Tống Mặc hoàn toàn nghĩ sai rồi.

Khi y nghĩ rằng cho dù chỉ có bánh mì cũng phải nhét vào mười cái, tể tướng Murphy vỗ tay, hai đại binh vạm vỡ bước vào, xách Tống Mặc lên tha ra ngoài, Tống Mặc ngẩng đầu nhìn đại binh, lại nhìn Hắc Viêm và Murphy, lập tức hiểu, cái này gọi là gì? Dùng xong thì vứt à! Cho dù là Chu Bát Bì cũng phải cho đầy tớ miếng bánh ngô! Nô lệ thì còn có chén cháo! Đổi lại là y, không nói là ngự yến cung đình, ngay cả miếng nước cũng không có!

Đôi quân thần này dùng hành động thực tế để nói rõ với Tống Mặc, họ không chỉ là thế lực phong kiến ngoan cố áp bức nhân dân lao động, hơn nữa còn dự định áp bức tới cùng!

Tống Mặc phẫn nộ. Vừa bị tha đi, vừa giơ hai tay lên, dựng hai ngón giữa lên với Hắc Viêm và Murphy! Các ngươi đợi đó, sớm muộn cũng có một ngày, ông dùng pháo hỏa tiễn bắn nát hoa cúc của các ngươi!

Hắc Viêm và Murphy cũng nhìn thấy động tác của Tống Mặc, Hắc Viêm còn học theo Tống Mặc so ngón giữa với y, sau đó nói với tể tướng Murphy: “Có lẽ đây là cách tạm biệt của Grilan. Tể tướng, ngươi thấy sao?”

“Bệ hạ, thần cũng cho là vậy.”

Nói xong, tể tướng Murphy cũng dựng ngón giữa với Tống Mặc. Lãnh chủ Grilan này đã cống hiến không ít cho quân đội vương quốc, chào hỏi trước khi cáo biệt cũng nên làm.

Nhìn đôi quân thần vô sỉ này, Tống Mặc phun máu cao ba thước, run run rẩy rẩy chỉ Hắc Viêm và Murphy: “Đợi đó cho ông… gan to đuôi bự… cả cái hoa cúc già của ngươi…”

Đại binh khôi giáp đen mang Tống Mặc ra khỏi cửa cung, một chiếc xe ngựa đã đợi bên ngoài cung. Đại binh tùy tiện ném Tống Mặc lên xe, cửa xe đóng lại, gật đầu với người đánh xe, chỉ hướng nơi đóng quân của hành tỉnh tây bắc, xong chuyện.

Người đánh xe vung roi, tiếng vó ngựa vang lên, nhanh chóng đi về hướng đóng quân của hành tỉnh tây bắc.

Tống Mặc vốn đã nghẹn một bụng hỏa, ngồi trên xe ngựa vận khí một hồi, xuống xe thì thấy gương mặt vạn ác của Saivans. Lập tức rũ mặt, nếu không phải ngại bề ngoài Saivans vẫn là chủ thuê của mình, nhất định đã kéo cổ áo Saivans đánh ột trận! Đánh xong lại tán cho hắn hai bạt tai!

Nhưng, hiện tại vẫn không phải lúc vả mỏ hắn, nếu từ chỗ quốc vương đã không đạt được thứ mình muốn, thì phải gia tăng gấp bội bồi thường từ chỗ hắn. Đây cũng là nguyên nhân Tống Mặc kiên trì ở lại trong quân đội của hành tỉnh tây bắc. Quốc vương Hắc Viêm hứa sẽ cho lính đánh thuê Grilan hưởng đãi ngộ, hy vọng hắn sẽ không nuốt lời.

“Lãnh chủ đại nhân!”

Đáng người Johnson lên đón, ngặc nỗi Saivans nắm chặt tay Tống Mặc không chịu buông, họ cũng không thể nào lôi hắn ra, Tống Mặc ra hiệu với đám Johnson một chút, hất đầu với người đánh xe ngựa, Johnson đi qua, xua người đánh xe đi.

Tống Mặc khó khăn rặn một nụ cười ra với Saivans, “Tổng đốc đại nhân, ta có vài lời muốn nói với ngươi…” Ngừng một chút, quay đầu nhìn đám người Grilan, nói: “Ta có vài chuyện cần thương lượng với tổng đốc đại nhân, lát nữa ta sẽ đi tìm các ngươi.”

“Tuân lệnh, lãnh chủ đại nhân.”

Harold vẫn luôn đi theo sau đám người Johnson, quả nhiên đúng như người Grilan đã nói, Tống Mặc không chút tổn thương. Nhưng, hắn luôn cảm thấy, Tống Mặc và trước kia có hơi khác nhau, ánh mắt y khi đặt lên người Saivans, thỉnh thoảng sẽ vụt qua tia sáng khiến người không rét mà run, nhưng tia sáng đó biến mất quá nhanh, khiến Harold cho rằng mình đã nhìn lầm.

“Harold, ngươi sao vậy?”

“Không sao, chúng ta trở về trước đi. Chắc lát nữa lãnh chủ đại nhân có lời nói với mọi người.”

Tống Mặc không để đám người Johnson đợi quá lâu, y chỉ ở lại trong phòng Saivans không tới hai mươi phút. Chỉ trong hai mươi phút ngắn ngủi đó, đã khiến tâm tình của tổng đốc đại nhân Saivans chợt lên chợt xuống như ngồi xe qua núi, ngay cả dốc thoải cũng không có. Tống Mặc không nói chuyện Panvi cho quốc vương, rất tốt!

Tống Mặc đem máy bắn tên vốn nên do hắn hiến cho quốc vương nói ra trước, cũng không là gì. Dù sao quốc vương đã biết máy bắn đá và pháo công thành từ đâu mà ra, hắn có hiến thêm máy bắn tên cũng không có bao nhiêu ý nghĩa.

“Ngươi có thể nghĩ như thế, thật là quá tốt.” Tống Mặc ngồi đối diện Saivans, hai tay vòng trước ngực, “Vậy thì, ngươi nhất định cũng sẽ không để ý, ‘sau khi sự thành’, ta hủy bỏ mấy phần lợi tức chia cho ngươi chứ?”

“Cái gì?”

“Tổng đốc đại nhân, ngươi biết không?” Tống Mặc cong một bên môi, vẻ mặt hơi gian xảo. Y không phải cố ý, ai bảo lúc ở trong vương cung y khóc quá nhập tâm, biểu cảm làm cũng quá thật, thần kinh trên mặt đã hơi thất thường, “Có câu hữu sự thần tử phải bỏ công. Quốc vương của ngươi, lấy vũ khí của ta rồi, nhưng lại không trả cho ta một kim tệ!”

“Cho nên?”

Tống Mặc ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt nóng rát bắn thẳng Saivans, Saivans bị ánh mắt sắc bén của Tống Mặc dọa nhảy dựng, không khỏi lùi ra sau một bước, hoàn hồn lại, lập tức cảm thấy tức giận vì hành động của mình. Thân là một quân nhân, hắn lại bị một ánh mắt dọa!

“Tin rằng ngươi biết, đối với bản thân ta và Grilan nghèo khó mà nói, kim tệ quan trọng biết bao nhiêu! Không có kim tệ, ta sẽ thương tâm, sẽ tan vỡ, sẽ không tự chủ muốn làm ra vài chuyện gì đó…”

“Vài chuyện gì đó?” Saivans đột nhiên cảm thấy da đầu hơi tê.

“Chẳng hạn, phát tiếc bực bội trong sáng tác nghệ thuật, sau đó cho càng nhiều người thưởng thức tác phẩm của ta.”

“…”

“Thế nào, ngươi dự định đồng ý đề nghị của ta chứ? Đương nhiên, cũng đừng mơ giết người diệt khẩu, quốc vương đã hứa với ta, sẽ cho người Grilan đãi ngộ chính thức của lính đánh thuê.”

Saivans thống khổ che mặt, hắn thật ngốc, sớm biết vậy, hắn đã không nên cầu nguyện cho Tống Mặc trở về, trực tiếp bị quốc vương tiêu diệt thì tốt biết bao nhiêu…
Chương trước Chương tiếp
Loading...