Đi Tìm Dấu Chân Của Hạnh Phúc

Chương 10: Đời Mà, Bản Thân Phải Chấp Nhận Trả Giá Mới Đổi Lại Được Thứ Có Gia



Chương 10: Đời mà, bản thân phải chấp nhận trả giá mới đổi lại được thứ có giá trị ình!

Tuy rằng không hiểu bản thân đã xảy ra vấn đề gì nhưng Ngân Kha rất nhanh che giấu một tia mất tự nhiên kia trong mắt, anh lại uống thêm một ngụm cà phê cacao nữa rồi đột nhiên chuyển giọng hỏi ngược lại An Du: "Cô bé, em bị bệnh lây lan qua đường miệng à?"

An Du trợn tròn mắt nhìn anh, trong con ngươi hiện rõ cảm xúc không thể tin được, nhưng rất nhanh sau đó đã bị cô đánh tan đi, chỉ còn lại sự bình tĩnh cùng nghiền ngẫm tìm tòi.

Cô buông mi, ánh nhìn bị che khuất. Haizzz… lâu như vậy cũng không có ai làm cô mất kiểm soát liên tục như vậy.

Đứa con trai này của dì Châu thật không đơn giản chút nào, gen di truyền nhà này quả không được bình thường.

An Du tự cảm khái xong lại nâng mắt nhìn anh, lại bắt gập đôi mắt kia lóe lên tia suy tư quan sát mình, cô ho khan: “Tôi không có vấn đề gì cả, nếu anh không ngại thì cứ tự nhiên. Tôi đi trước!”

Ngân Kha vẫn nhìn chằm chằm cô, ánh mắt nghiền ngẫm, không trả lời cũng không nói gì thêm.

An Du cũng lười so đo với anh, dù sao cô và anh chẳng liên quan gì nhau, dì Châu không nhờ cô chăm sóc cho anh, cô cũng không có trách nhiệm phải để ý anh.

Nhìn bóng lưng nhỏ nhắn cứ xa dần rồi khuất hẳn sau cánh cửa. Đôi hàng mày chau lại như đang bộc lộ tâm tình khó hiểu của chủ nhân.

Cuối cùng thì anh đã biết chỗ nào không đúng khi nhắc đến cô bé tên An Du kia rồi.

Thú vị!

Cô bé ấy ngay lần gặp đầu tiên ngày hôm qua đã xuất hiện trong khu vực nguy hiểm của anh, nói chính xác hơn là anh chủ động ôm lấy cô.

Với mức độ đụng chạm cơ thể như vậy mà bản thân anh lại không có chút phản ứng bài xích nào, dạ dày cũng không kêu gào khiến anh nôn mửa, ngược lại… hôm qua, anh ngủ rất ngon!

Bất giác đưa tách cà phê lên uống một ngụm, sau đó Ngân Kha tiếp tục thừ người ra nhìn bữa ăn sáng trên bàn.

Anh vừa cười vừa lắc đầu một cái, càng nghĩ càng không biết nguyên nhân do đâu, nếu việc kia là do uống rượu say thì việc “ăn chung” này là thế nào?

Nếu là bình thường, đừng nói việc thản nhiên trêu ghẹo lại người khác, trước hết, chính anh đã thấy ghê tởm chạy thẳng vào nhà vệ sinh rồi.

Không lẽ cô không phải là con gái?

Không lẽ cô không phải là con gái?

Ý nghĩ vừa xẹt ngang trong đầu khiến anh phì cười. Cũng không có khả năng đi, đến cơ thể con gái người ta anh cũng ôm rồi, chỗ cần chạm đã chạm, chỗ không nên chạm cũng đụng vào rồi.

Đối với con gái phương Tây, chuyện quan hệ trước hôn nhân rất bình thường, nhưng con gái phương Đông đa phần vẫn còn truyền thống, người ta không bắt anh cưới ngay là may rồi!

Ừ, cô bé ấy đến gần anh được cũng không phải chuyện xấu, thêm chút sắc màu cho cuộc sống hẳn là không tồi đi.

Cuối nhìn chỗ thức ăn còn lại trên bàn, anh thở dài một cái, vẫn nên ăn hết thôi, đã cướp của người ta còn bỏ đi thì có lỗi lắm, dù sao cũng đã ăn rồi.

---------------------------------------------------

An Du mang theo dạ dày trống rỗng đến trường, vừa ngồi xuống ghế không bao lâu, trước mặt đã xuất hiện một bóng người che khuất: “An Du, hôm qua tui gửi bài tổng hợp của cả nhóm cho bà rồi đó, thấy còn thiếu gì nữa không?”

“À, tui chưa coi nữa, hôm qua về đến nhà mệt quá nên ngủ luôn, có gì tối nay về tui coi lại rồi gửi mail lại cho bà nha Nhi.”

Yến Nhi gật gật đầu, lại thấy mặt cô có vẻ hơi xanh xao nên hỏi: “Bà bệnh hả, hay chưa ăn sáng? Sao xanh quá vậy?”

An Du lấy tay xoa xoa lên má mình, hơi cười cười: “Ờ chắc do chưa ăn sáng, không sao đâu. Còn vụ tổ chức đêm chung kết “Nét đẹp sinh viên” tới đâu rồi?”

Yến Nhi làm dấu kêu An Du dịch người vào trong rồi cũng ngồi xuống cạnh cô, ghé đầu qua nói nhỏ: “Tui nói bà nghe, lần này đầu tư chương trình hoành tráng lắm, sân khấu 3D được dàn dựng vô cùng công phu, ngoài các tiết mục văn nghệ được chọn lọc lỹ lưỡng của đội văn nghệ trường mình, thì còn mời thêm 3 ca sĩ khách mời, 2 giám khảo khách mời là những người có danh tiếng trong làng thời trang, đảm bảo hàng Việt Nam chất lượng cao luôn!”

An Du nhìn cô bạn học không nén được hưng phấn thì hơi nhướng mày nói: “Thật khôn? Bà đừng để tui bị sếp mắng vì tài trợ truyền thông độc quyền ột chương trình kém chất lượng à nha.”

Yến Nhi vỗ ngực cam đoan: “Bà yên chí, tui đảm bảo luôn, để chiều về tui mail cho bà cái kịch bản chương trình. Sếp bà mà xem xong cũng khen nức nở ấy chứ!”

Cô mỉm cười gật đầu: “Được vậy thì tốt.”

“Rồi rồi rồi, làm việc với cô Jee sao tui dám đùa giỡn được cơ chứ.” Yến Nhi lém lỉnh trêu chọc.

“Suỵt…” Cô trừng mắt cảnh cáo cô bạn.

“Ô, sorry sorry, tui lỡ miệng, hì hì.” Yến Nhi làm động tác che miệng giả vờ hốt hoảng, mắt thì cười đến chỉ còn một khe nhỏ.

“Ô, sorry sorry, tui lỡ miệng, hì hì.” Yến Nhi làm động tác che miệng giả vờ hốt hoảng, mắt thì cười đến chỉ còn một khe nhỏ.

Hai cô gái lại nói những chuyện vu vơ với đủ thể loại chủ đề, chẳng qua người nói chủ yếu là Yến Nhi còn người nghe luôn là An Du mà thôi.

Cái tên Jee này không có gì bí mật cả, chỉ là người lấy cái tên này lại muốn ẩn thân mà thôi.

An Du hiện tại không làm việc trong toàn soạn của bà Lê Bích Châu mà đang làm phóng viên kiêm biên kịch cho đài truyền hình của ông Hoàng Vinh.

Mặc dù cô chưa tốt nghiệp đại học nhưng năng lực của cô được các đồng nghiệp thừa nhận và khả năng làm việc của cô cũng được cấp trên đánh giá rất cao.

Mang danh nghĩa là học trò của một tổng biên tập nổi tiếng nhưng số người biết điều này có thể đếm trên đầu ngón tay, phần vì Lê Bích Châu không muốn cô dựa vào điều này mà kiêu ngạo, phần vì bản thân cô cũng muốn che giấu.

An Du được quyền chọn lựa sẽ đi làm ở đâu. Tuy nhiên, dù là tòa soạn của bà hay tại đài truyền hình của ông Hoàng Minh, thì An Du đều phải bắt đầu từ vị trí thấp nhất, cô phải dùng chính thực lực của mình để đi lên chứ không hề có bất kỳ một sự ưu ái nào.

Kể từ khi được Lê Bích Châu thu nhận An Du, trong ba tháng đầu cô phải học và nắm vứng các kiến thức “cơ bản” có liên quan đến ngành truyền thông – báo chí.

Ba tháng tiếp theo phải phân tích và sàng lọc thông tin, học cách viết bài và đánh giá.

Lê Bích Châu biết ngành học của cô không thiên về nghề báo này nhiều nên không yêu cầu quá khắt khe với cô, cộng thêm việc cô là con gái lại còn nhỏ tuổi mà chịu khó nên cũng có phần yêu thương hơn.

Nhưng An Du chưa từng ỷ lại vào sự thương yêu của bà dành cho cô, ngược lại, đó vừa là động lực, vừa là áp lực để cô phải cố gắng gấp hai, gấp ba lần bình thường.

Không phụ sự kỳ vọng của dì Châu, An Du đã nhận được giấy chứng nhận sau khi đăng ký thi nghiệp vụ truyền thông – báo chí.

Cô lựa chọn làm ở đài truyền hình KSK của chú Vinh, vì bản thân cô không có hứng thú nhiều đối với ngành thời trang.

Tuy hơi tiếc nuối vì đứa học trò mình khổ công đào tạo lại để cho “người dưng” hưởng dụng, nhưng bà tôn trọng sự lựa chọn của cô.

An Du vẫn ở dưới sự chỉ dạy của bà mà tiến về phía trước, cô cũng tích cực học thêm về ngành thời trang theo yêu cầu của Lê Bích Châu.

Đi làm ở đài truyền hình KSK, cô từ chân sai vặt trở thành một phóng viên chính thức đã trải qua không ít khó khăn, đôi khi còn bị khi dễ, chèn ép, hiếp đáp.

Bây giờ, mỗi lần nhớ lại quá trình đó, cô luôn khẽ cười thỏa mãn.

Bây giờ, mỗi lần nhớ lại quá trình đó, cô luôn khẽ cười thỏa mãn.

Đời mà, bản thân phải trả giá mới đổi lại được thứ có giá trị ình!

Còn Jee – cái tên này ra đời đã gần một năm. Còn nhớ lần đầu tiên nó xuất hiện trên một bản tin truyền hình, chỉ là một dòng chữ nhỏ, nhưng đã khiến cô hưng phấn đến mức hét lên một tiếng.

Sau đó là biên kịch chương trình, các chương trình cô tham gia trong tổ biên kịch hiện đang được yêu thích và đánh giá cao.

Mặc dù các bạn trẻ vẫn luôn thắc mắc chủ nhân của cái tên này, thậm chí còn dự đoán lung tung làm cô khốn đốn một phen.

Nhưng may nhờ cô yêu cầu công ty giữ kín thông tin ngay từ đầu nên ở trường cô vô cùng yên ổn, bên ngoài cũng không gặp phiền phức.

Người duy nhất biết bí mật của cô ở trường là Yến Nhi, lần đó cô bất cẩn để Yến Nhi bắt gặp lúc đang viết kịch bản ột chương trình. Dưới hình thức tra hỏi, đeo bám, hăm dọa đủ các kiểu, An Du cuối cùng đành phải nói thật với yêu cầu cấm tiết lộ.

Tính cô nàng Yến Nhi này có phần tương tự Thy Thy nên sau khi học chung một thời gian đã dần thân thiết.

Lúc Thy Thy còn chưa tốt nghiệp, cả ba vẫn thường đi chung với nhau.

Yến Nhi năng động, lại tích cực tham gia công tác bên Đoàn – Hội nên rất nhanh đã lên làm cán sự trong Ban chấp hành Đoàn trường.

Đúng vậy, sự khác biệt của Yến Nhi nằm ở chỗ cô có tham vọng muốn đứng trêm đỉnh vinh quang, còn Thy Thy lại chỉ mong cuộc sống gia đình sau này có thể thoải mái không lo phải lo lắng nhiều là được.

May mà cô nàng này vẫn làm đúng lời hứa của mình, không tiết lộ công việc và thân phận của An Du, nếu không thì cô rất thảm.

Thật ra cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ là cô không muốn bị mọi người nhòm ngó, bàn tán mà thôi. Bình thường ở trường cô vẫn luôn cố gắng biến mình thành người mờ nhạt. Không quá giỏi cũng chẳng tệ hại.

Bởi vì… cô sợ, thật sự rất sợ… quá khứ sẽ tái diễn lần nữa.

Nhưng An Du nào biết được, chiếc hộp Pandora một khi đã được mở ra, lời nguyền độc ác sẽ len lỏi vào cuộc sống của cô, cho dù cô không phải là nàng công chúa xinh đẹp tò mò đã bật mở nó.
Chương trước Chương tiếp
Loading...