Đi Về Đâu

Chương 34



Thời gian văn nghệ, cô đi vào WC.Đoạn rửa tay thì ả bước vào, nhìn cô: "Từ ngày tôi và Ngô Đình chia tay trông cô càng rạng rỡ nhỉ"

Cô lấy khăn lau tay, cười: " Vậy sao, tôi thấy bình thường mà"

"Dùng lại đồ cũ sao lại không vui được" Ả giọng mỉa mai

"Nói cứ như tự chia tay vậy, thực ra bị chồng tôi đá nên cô giống đồ cũ hơn là chồng tôi đấy" Cô chỉnh lại tóc

Chuẩn bị bước đi, ả chắn trước mặt chỉ tay: "Tôi nghỉ việc không phải là vì tôi thua, hãy chờ đến khi tôi trở lại sẽ lấy lại những gì thuộc về tôi. Cả về công việc lẫn tình yêu. Cô đã làm nhục tôi trước nhiều người bao nhiêu thì tôi sẽ trả lại cho cô gấp nhiều lần. Và tôi chắc chắn bằng mọi giá sẽ cướp lại Ngô Đình từ cô"

"Cô không cảm thấy xấu hổ sao, rõ ràng cô ăn cướp bản thiết kế của Nga rồi bây giờ còn hống hếch? Còn về Ngô Đình, chuyện giữa anh ta và cô tôi không có xen vào. Mà tôi muốn xen vào thì tôi cũng có quyền. Còn việc cô làm không đáng để tôi làm nhục. Hãy cầu sẽ không có ngày cô làm chuyện gì khiến tôi phải làm nhục. Bởi khi tôi nổi điên thì không biết chuyện gì xảy ra đâu?"

Nói rồi cô bỏ đi, ả nắm chặt tay giận tái mặt: "Cô cứ đợi đấy"

Ra khỏi WC điện thoại cô reo: " A lô con nghe mẹ"

"Tuyết Băng à, mẹ phải làm sao với ba con bây giờ"  Bà vừa nói vừa khóc nức nở

Nhíu mày cô hỏi: "Chuyện gì vậy mẹ? Ba đánh mẹ à? Ba đâu rồi?"

"Xã hội đen tới đập bể đồ hết" Vừa nói vừa thút thít

"Làm gì mà xã hội đen tới tận nhà, ba lại đánh bạc sao? Thôi chờ đó lát con về" Cô vội cúp máy

Tới bàn cô cầm ví: "Làm sao bây giờ? Nhà em xảy ra chút chuyện"

Cát Cát nói: " Nếu gấp em cứ theo công việc. Để dịp nào chúng ta hội ngộ sau cũng được"

Cô cười: " Vậy em xin phép"

Nói nhỏ vào tai hắn: " Tôi phải về nhà, nên tối nay tôi không về. Anh lái xe về sau nhé"

Cô đứng dậy, hắn hỏi: " Thế cô đi bằng gì?"

"Taxi"

"Dù sao bây giờ không bận, để tôi chở"

Trầm ngâm giây lát: "Vậy cũng được"

Tới nơi vào nhà thấy đồ đạc nằm ngổn ngang, ba mặt mày đầy vết thương. Mẹ trong phòng ra ôm cô, cô vỗ lưng: " Sao ai cũng có vết thương hết vậy"

Cô càng nói mẹ càng khóc: " Mất hết rồi, làm gì đây"

Cô quát: "Có chuyện gì thì mẹ nói ra đi, lấp lửng vậy ai mà biết"

"Ba con bán nhà cầm tiền đi đánh bài hết sạch rồi, người mua báo ngày mai phải dọn đi, xã hội đen thì tới đòi số tiền ba con nợ" Mẹ chậm rãi nói

Cô trợn mắt: "Bán nhà? Ông không ngăn lại sao?"

"Ông cũng đánh" Mẹ nói

Cô quay sang ông và ba: "Hai người đang làm cái quái gì vậy?"

Ông nói: "Chúng ta chỉ đánh ít"

Bỏ tay trên trán cô ngao ngán: "Tổng hết mấy"

Ba nói: "Cả tiền bán nhà và tiền nợ khoảng gần bốn 

tỉ"

Cô nghiến răng: "Ít của hai người đây sao, riêng số tiền bán nhà là bao nhiêu?"

Ông nói: "Khoảng tỉ rưỡi"

Điên đầu cô quát: "Chắc chắn là bao nhiêu"

"Hai tỉ" Ba nói

Cô nuốt cục tức: "Được rồi, con sẽ chuộc lại nhà"

Nhìn mẹ: "Nên mẹ đừng khóc nữa"

"Vậy còn tiền nợ xã hội đen thì sao" Ba hỏi

"Sao lại hỏi con, hai người bày ra thì tự mà trả. Con chuộc lại nhà là may lắm rồi đấy"

Ông quát: "Đã trả thì trả luôn đi. Mày có phải là máu mủ nhà này không vậy"

Ba tiếp lời: "Đây vốn dĩ là trách nhiệm của mày"

Cô nghẹn lời: " Chẳng lẽ mỗi khi hai người chơi cho đã rồi con là người còng lưng mà trả? Trách nhiệm sao? Ngay từ ngày các người gả tôi đi, à không bán mới phải. Lúc đó tôi đã trả hết công các người nuôi dưỡng. Hai người đã quên lời lúc đó rồi à?"

"Không phải nhờ tao mà mày được sống trong sự giàu có à, được gả cho giám đốc mà ai cũng  ao ước đấy"

Cô không đáp, lấy bông khử trùng vết thương cho mẹ. Lòng cô nghẹn ứ lại, ai có thể hiểu được nỗi lòng của cô bây giờ? 

Hắn bây giờ mới mở miệng từ khi vào cửa: "Để con trả"

Cô nhìn hắn: "Anh không cần phải trả"

Ông nạt: "Mày không trả thì để nó trả. Đâu phải tiền mày"

Cô nói hắn: "Anh mà trả thì tôi với anh không quen biết. Tôi cạch mặt luôn. Muốn thì anh cứ thử"

Quay sang nhìn mẹ: "Mai con gửi vào tài khoản, bây giờ mẹ lên ngủ đi. Mai rồi dọn đống hỗn độn này. Con về đây"

Nói rồi cô đi, bỗng dừng lại hỏi hắn: "Không về à, không thì kệ anh"

Vừa đi nước mắt cô trào ra, gần tới xe hắn kéo cô quay ra mặt đối mặt: "Cô khóc đấy à"

Vừa lau vừa nói: "Sao tôi lại hay cay mắt thế nhở"

Hắn ôm cô: "Khóc thì cứ nói, cay cái gì"

Tủi thân cô cũng ôm chầm hắn khóc đáo để: "Họ thật quá đáng mà"

Chờ cô khóc cho đến khi ướt cả áo hắn, đã vậy nước mũi tèm lem. Hắn vỗ vai cô: "Bẩn áo tôi hết rồi"

Càng nói cô càng lau: "Bẩn thì giặt"

Hắn cười cười: "Hình như đây là lần đầu ôm nhau thắm thiết như vậy"

Cô đỏ mặt đẩy hắn ra rồi bỏ đi: "Thắm thiết con khỉ"

Hắn gọi với: "Chờ tôi"
Chương trước Chương tiếp
Loading...