Đi Xem Mắt

Chương 34



Cô xem như là người đã có chủ, ngày hôm sau, ngồi trên xe Doãn Việt, Bình Phàm ý thức được điều này.

Nhưng, nói như thế nào cũng có điểm gì đó là lạ.

Ngồi trên xe, xương cốt toàn thân Bình Phàm căng cứng gắt gao, buông lỏng không được.

Nào có giống như đang ngồi trong xe bạn trai đâu, người ngoài không biết nhìn thấy có khi còn tưởng cô là con tin bị kèm cặp hai bên.

Đến trước quán mì Trần, xe dừng lại, Doãn Việt đi xuống, lướt qua đám người chật chội, nói hai câu với bà chủ. Không bao lâu sau liền cầm một tô mì thịt bò nóng hôi hổi.

Ngay cả chen ngang như vậy cũng đẹp trai, mắt ti hí của Bình Phàm tỏa sáng.

Sợi mì dẻo dai, nước lèo chua cay, thịt bò tươi ngon hơi dai, rất ngon miệng.

Nội tâm Bình Phàm như cây hoa mào gà, những đóa nở bừng bừng mạnh mẽ.

"Buổi tối muốn ăn cái gì?" Phải có mục đích, Doãn Việt đặt câu hỏi.

"Sao cũng được." Đây là lời mời trắng trợn nude a nude a không có bộ com lê a, Bình Phàm tỏ vẻ rất kích động.

Nhưng vẫn còn cố giả bộ bình tĩnh.

"Em nói chưa?" Xe đang quẹo, hai tay Doãn Việt đặt trên vô lăng, tư thái thanh thản, tay áo trong căng ra làm cho da thịt mạnh khỏe ẩn ẩn hiện.

"Nói gì?" Bình Phàm không giải thích được.

"Nói cho đồng nghiệp em biết quan hệ của chúng ta?" Một luồng ánh sáng quét qua, từ từ chiếu sáng trên mặt Doãn Việt.

Cái này, thật sự là chưa nói.

Bình Phàm cảm thấy mình có chút không phúc hậu, dù sao Doãn Việt cũng đã hào phóng công khai như vậy, nhưng trong mắt đồng nghiệp của cô, hắn vẫn là em họ nhà cô, hình như là nhận không ái muội giữa hai người.

Không muốn nói sạo, cô chỉ có thể rất thành thực lắc đầu.

Land Rover tiếp tục lao tới, Doãn Việt tiếp tục hỏi: "Lúc nào mói có thể nói?"

Đáp án dĩ nhiên là, bất kỳ lúc cũng không phải là lúc để nói.

Nếu để cho cô giáo Lưu biết cô lừa cô ấy, cô nhất định sẽ chết rất thảm.

Doãn Việt đang đợi câu trả lời của cô, Bình Phàm cảm thấy dạ dày mình dường như đang bị vô số đồng chocolate chặn lại, có chút thở không được.

Năng lực tra hỏi của chú cảnh sát rất mạnh a.

Ánh mắt kia, phải gọi là sâu, là lấp lánh, là không có cách nào chống lại được.

Chẳng qua ông trời giúp Bình Phàm. Xe đúng lúc dừng trước của nhà trẻ, Bình Phàm rất bộc phát nói một tiếng gặp lại sau, sau đó mở cửa xe, chuẩn bị lao xuống.

Người biến thành đà điểu.

Nhưng lúc hai chân mới vừa rơi xuống đất, Doãn Việt gọi cô lại.

"Lúc nào nói cũng được." Doãn Việt lui một bước.

Bình Phàm cảm thấy, trên mặt Doãn Việt viết một hàng chữ —— "Yên tâm, anh sẽ không gây áp lực cho em."

Trong nháy mắt, Bình Phàm cảm giác mình ngay cả từng lỗ chân tóc đến từng khe ngón chân đều bị chất lỏng áy náy rót đầy.

Mộ Bình Phàm, cô thật ác độc. Bình Phàm ra vẻ tự trọng.

Doãn Việt nhìn cô, trong xe có chút tối nhưng từng đường nét của hắn lại rất rõ ràng.

"Những thứ khác không quan trọng, chẳng qua là trong lòng em ... . . . Anh là ai?"

Giọng nói kia, giống như một cọng mì, chậm chạp từ cổ họng Bình Phàm trượt xuống, nóng, ấm áp, còn có một tầng thâm ý sâu xa.

Nhìn hộp mì Trần trên xe, nhìn vẻ mặt Doãn Việt, Bình Phàm không đánh mà thua.

Một mỹ nam mỹ thực, rất ít con gái có thể kháng cự.

Cho nên, cô khuất phục.

"Anh là....Bạn trai của em."

Lời ra khỏi miệng, một trái tim nhỏ giống như mọc cánh, rầm rầm đập loạn trong lồng ngực.

Chịu không được a, chịu không được a, Bình Phàm xoay người, mang vẻ mặt thẹn thùng cười, nâng mắt, nụ cười kia ngưng kết trên mặt, có chút quỷ dị.

Bởi vì, cô giáo Lưu đang đứng cách đó không xa, con ngươi sau mắt kiếng giống súng bắn đậu, đùng đùng đột nhiên bắn đậu lại đây.

Cương thi Bình Phàm vinh quang hy sinh.

Phía sau truyền đến tiếng xe khởi động, vô tình dần dần biến mất.

Tại thời điểm này, Bình Phàm cảm thấy, tà ác hình như là một người khác hoàn toàn.

Mất sức chín trâu hai hổ mới đem bình nước hoa Chanel cùng một bữa tiệc lớn dụ dỗ cô giáo Lưu thành công.

Nhưng đồng thời, cả bên trong nhà trẻ ai cũng hiểu được một chuyện —— cô giáo Mộ độc thân quý tộc duy nhất cũng đã có chủ.

Con đường xem mắt của Bình Phàm, tạm thời chấm dứt.

Các đồng nghiệp bát quái cả buổi sáng đều vây bắt hỏi thăm Bình Phàm, nơi làm việc của bạn trai, bao nhiêu tuổi, cha mẹ làm gì, có nhà có xe không? Một phen đối phó, mồ hôi Bình Phàm chảy như mưa, quả thực giống như lột ra một lớp da.

Thật vất vả, dưới tiếng thét chói tai của hiệu trưởng đại nhân, Bình Phàm lao ra khỏi đám người, ôm Đổng Tiểu Dưa đang gặm bồn hoa trong phòng làm việc của hiệu trưởng ra. Cả hai núp trong góc tường, lúc này mới coi như xong việc.

Đang thở, lại nghe thấy tiếng nước miếng tí tách rơi xuống đất, định thần nhìn lại, cô phát hiện Đổng Tiểu Dưa đang dùng cặp mắt to đen tròn nhìn chằm chằm cái huy hiệu hình dâu tây trước ngực cô, rất thèm thuồng.

Bị đánh bại, cũng may trên người cô có chuẩn bị kẹo đường, nhét vào miệng Đổng Tiểu Dưa, ngăn lại ý muốn muốn ăn huy hiệu trong đầu nó.

Xa xa nhìn lại, phát hiện các đồng chí bát quái còn tụ tập trong phòng làm việc chờ cô, tạm thời không dám đi qua. Đang nhàm chán, cô chỉ có thể cùng thằng nhóc xấu xa trong ngực tán gẫu.

"Tự Lập à, cậu của em có bạn gái chưa?" Cười hì hì.

Đổng Tiểu Dưa gật đầu, nhét quá nhiều kẹo đường, miệng chứa không hết, một giọt nước miếng trong trẻo từ khóe miệng chảy ra, rơi trên mặt đất.

Tạch tạch.

"À ~ là ai vậy?" Trong lúc cười hì hì biểu lộ ra ánh mắt trộn lẫn đao kiếm.

Đổng Tiểu Dưa ngẩng đầu, đem khuôn mặt bí đỏ nhỏ bé nhìn Bình Phàm: "Là cô giáo Mộ bình nước tiểu ẩm ướt."

Nhìn cậu của nó - em họ của cô cũng không có hỏi 4 đáp 3 được thì Bình Phàm quyết định tha thứ cho phát âm sai bét của Đổng Tiểu Dưa.

Nhưng mà, chuyện cô là bạn gái Doãn Việt chính cô tối hôm qua mới biết thì thằng nhóc xấu xa này chẳng lẽ là Na Tra chuyển thế?

"Tự Lập à, là ba mẹ em nói cho em biết cô giáo Mộ là bạn gái của cậu em hay sao?" Bình Phàm cười đến vô cùng hiền hòa, ánh mắt híp lại.

"Không phải." Đổng Tiểu Dưa lắc đầu.

"Vậy thì ai?" Sắp đến gần đáp án chính xác.

Ai ngờ, Đổng Tiểu Dưa đang nằm trong ngực Bình Phàm nhàn nhã vừa chơi vừa nhai kẹo sữa dường như cảm nhận được đại sói xám nhích tới gần con sóc, lập tức ngồi dậy, không nói.

"Chỉ cần em nói, cô sẽ mua cho em hai bao vượng vượng đại lễ (chắc là đồ ăn vặt nào đó), như thế nào?" Đại sói xám bắt đầu tiến hành hấp dẫn.

Sóc chảy nước miếng do dự hồi lâu, rốt cục đưa ra quyết định —— cướp đường chạy như điên.

Bình Phàm kinh hãi, có thể làm Đổng Tiểu Dưa buông tha cho vượng vượng đại lễ nó luôn coi là sinh mạng, người này, nhất định là đạo tặc có mị lực a.

Thời gian rầm rầm trôi qua, rất nhanh liền tan làm, có chút việc ngoài ý muốn của Bình Phàm là, hôm nay người tới đón Đổng Tiểu Dưa là Đổng mụ mụ.

Một bộ váy liền áo giả da báo, gợi cảm nhưng không thô tục, vóc người rất đẹp làm cho người ta không thể tin được cô ấy đã là mẹ của đứa bé một tuổi.

Đổng mụ mụ nhìn thấy Bình Phàm, ánh mắt rất mập mờ: "Cô giáo Mộ, tôi thấy hai người rất tốt nha."

Nói xong ôm Đổng Tiểu Dưa đang nhét thạch vào miệng rời đi.

Ngắm nhìn bóng lưng bọn họ đi xa, Bình Phàm không khỏi cảm thán.

Đổng ba ba, Đổng mụ mụ, Đổng Tiểu Dưa, các người là một gia đình hài hòa.

Đều cổ quái.

Đang cảm thán, họ hàng xa nhà họ Đổng, bạn trai mới nhậm chức của cô - Doãn Việt tới.

Mắt nhìn thấy cô giáo Lưu mang theo mục đích bát quái hướng bọn họ vọt tới, Bình Phàm bị dọa đến hồn phi phách tán, vội vàng lôi kéo Doãn Việt chạy.

Hôm nay nội dung hẹn hò là đi Tụ Phúc Cung ăn món ăn Hàn quốc.

Mặc dù có chút nguyên nhân khiến Bình Phàm không phải rất thích quán này, nhưng mùi vị của bánh gạoTteokbokki quả thật không tệ, nên cũng tạm thời để xuống tư tưởng hơi bất bình tức giận, khuất phục sự mong muốn của miệng.

Màu đỏ ngọt ngào của tương ớt bọc lấy bánh gạo dài mảnh trắng nõn, sắc thái tiên diễm không ngừng làm người ta chảy nước bọt.

Thịt ba chỉ mỡ nạc vừa phải, ướp các gia vị kích thích vị giác, cuốn rau xà lách xanh tươi, để vào trong miệng, tư vị mê người.

Cơm nếp mềm mại, cộng thêm các loại tương xinh đẹp, hỗn tạp chung một chỗ, tư vị đặc biệt.

Bình Phàm ăn sướng ru, nhưng trải qua lần dạy dỗ ở quán trước trước, cô đã học được thông minh, cách một hồi ăn lại lấy khăn giấy lau khóe miệng.

Bình Phàm thích ăn cơm cùng Doãn Việt, bởi vì trong miệng có cái gì thì có thể danh chánh ngôn thuận không nói lời nào.

Cùng loại người ít nói người như Doãn Việt ở chung một chỗ, tố chất trong lòng phải nói là không ngừng tăng cao a. Bình Phàm quyết định lấy một giờ trầm mặc mà không xấu hổ làm tiêu chuẩn luyện lên.

Nhưng ngày hôm nay vận khí không tệ, trầm mặc năm phút sau, Doãn Việt liền lên tiếng.

"Cuối tuần này, chúng ta đi Lâm Sơn chơi đi."

Lâm Sơn gần đây là một nơi du lịch, phong cảnh rất đẹp, Bình Phàm cẩn thận suy nghĩ một chút, cuối tuần hình như không có chuyện gì, liền gật đầu đáp ứng.

Sau đó, mọi người cùng nhau ăn cơm cuộn rong biển, tiếp tục trầm mặc.

Mặc dù vẫn cúi đầu, nhưng ánh mắt lại không an phận liếc trộm những vị khách bên cạnh. Bữa tối, trong quán phần lớn là tình nhân, một thanh nhất sắc đều thân mật nói chuyện với nhau, mà không nói chuyện với nhau... chậc chậc, nhìn sắc mặt có chút giống với đang ăn bữa cơm chia tay.

Tuy nói bạn trai thường rất hay nói, nhưng, dường như trong số đó không có Doãn Việt đẹp trai.

Bình Phàm không phải đắc ý, ngược lại có chút buồn rầu, mỗi lần nữ phục vụ mang thức ăn lên quăng ánh mắt hạnh đào lại đây cũng làm cho Bình Phàm cảm thấy áp lực.

Áp lực cực kỳ.

Có một bạn trai đẹp trai không phải chuyện lớn, nhưng có một bạn trai đẹp trai mà mình không xứng với thì rất có chuyện a.

Tự ti nho nhỏ phức cảm từ từ dâng lên, Bình Phàm vùi đầu thấp hơn một chút, mà một vấn đề khác cũng nhẹ nhàng bật ra: "Doãn Việt, cái ngày xem mắt đó, anh thấy em, có giật mình hay không?"

Lời ra khỏi miệng, Bình Phàm mới chợt ý thức được, này dường như là lần đầu tiên cô gọi tên hắn trước mặt hắn.

Cái loại cảm giác này, rất khác thường, nhưng cũng không phải không vui.

Doãn Việt.

Doãn Việt.

Doãn Việt.

Hỏi ra lời này, Bình Phàm gắp miếng cơm cuộn rong biển bỏ vào trong miệng, một hồi lại lặp lại động tác đó, như cũ không ngẩng đầu.

Món cơm cuộn rong biển này rất có lợi, mất rất nhiều thời gian mới ăn xong, nhưng một miếng cuối cùng nuốt vào bụng, tiếng Doãn Việt đã trả lời đã lọt vào tai.

"Không có."

Không có?

Chẳng hiểu tại sao, Bình Phàm có chút mất mát, thật ra thì, trong lòng cô không biết mình muốn câu trả lời như thế nào.

Nhưng "Không có", ngay cả một chút kích động cũng không có, tình cảm quá mức lạnh nhạt, nhất định không có đầu tư bao nhiêu.

Đến tột cùng cô mong đợi cái gì?

Thật ra thì thực tế đã sớm nói cho Bình Phàm một định luật, lúc yêu đương, những người có điều kiện tốt phần lớn đều đầu tư rất ít tình cảm.

Cô và Doãn Việt, ai ưu ai kém, người ngoài vừa nhìn liền biết.

Nếu như tiếp tục nữa, cô càng lún càng sâu, cuối cùng không còn gì, ngay cả tình cảm cũng nhất định dốc ra sạch.

Mà Doãn Việt... Bình Phàm có chút nhìn không hiểu.

Được voi đòi tiên là bản tính của con người, Bình Phàm nghĩ, thứ cô muốn, có phải nhiều lắm hay không.
Chương trước Chương tiếp
Loading...