Địa Đồ Di Cốt
Chương 10: Kẻ đào trộm mộ
25 tháng Bảy, 9 giờ 54 phút Vatican Cú rung chuyển đầu tiên làm Vigor bắn lên không trung. Cũng có thể do mặt đất tụt dưới chân ông. Dù gì đi nữa, ông đang lơ lửng trong không trung. Những tiếng gào thét vang lên khắp nhà thờ. Khi bị ngã úp mặt xuống, ông tận dụng ngay thời cơ này để nện một cùi chỏ vào mặt gã phản bội Alberto, lúc này cũng bị ngã dúi dụi. Ông quay lại rồi giáng một cú đấm thật mạnh vào thái dương hắn. Alberto ngã xoài xuống. Khẩu súng lục văng ra khỏi tay hắn. Vigor giật ngay khẩu súng khi vụ nổ thứ hai xảy ra tiếp theo. Ông ngã gập đầu gối xuống. Lúc này, những tiếng la hét thảm khốc có thể nghe thấy khắp mọi nơi. Nhưng ở phía dưới sâu thẳm nghe có tiếng động rất mạnh như thể một quả chuông rất lớn của nhà thờ đã được đánh lên từ bên trong. Vigor bỗng nhớ lại lời nhân chứng sống sót sau vụ Cologne tường thuật lại. Áp lực như thể làm cho những bức tường bị vặn vò đổ ngay bên trong. Tình trạng đó cũng tương tự như ở đây. Tất cả âm thanh, kêu thét, van nài cũng như lời cầu nguyện đều có thể thấy nhưng giờ đây bỗng câm lặng. Khi ông đứng dậy, sàn nhà tiếp tục rung chuyển. Mặt sàn lát toàn bằng cẩm thạch đánh bóng dường như bị uốn cong và run rẩy, loáng như có nước. Vigor nhét khẩu súng lục vào thắt lưng. Ông quay ra cứu Giáo hoàng và Hồng y Spera. Khi bước lên trước, ông cảm nhận điều ấy trước khi nhìn thấy. Áp lực bỗng gia tăng đột ngột, tai như điếc đặc rồi bị vặn xoáy vào trong. Thế rồi thả lỏng. Vòm mái vĩ đại của nhà thờ được dựng trên bốn chiếc cột đồng khổng lồ bỗng khạc ra những tia lửa điện bùng lên trên, khạc ra rồi bổ lách tách. Chúng cháy lem lém lên trên những cây cột lớn và bốc vào quả cầu mạ vàng. Một tiếng nổ như sấm vang lên. Mặt đất lại rung chuyển lần nữa, vỡ tung tóe sàn đá cẩm thạch. Từ phía trên quả cầu, một ánh chớp lóe lên. Nó nổ tung lên trên, đập mạnh vào cái vòm của Michelangelo. Mặt đất như chao đảo thật mạnh. Những vết nứt chạy dọc chạy ngang trên vòm mái, thạch cao, vôi vữa rơi xuống rào rào. Tất cả rơi xuống. *** 9 giờ 57 phút Monk chậm rãi đứng dậy. Máu rỏ tong tỏng một bên mắt. Anh bị bắn tung vào góc một ngôi mộ, đập vỡ tan kính nhìn đêm, mi mắt bị xước xát. Không nhìn thấy gì, anh ngồi sờ lần tìm vũ khí. Khẩu súng ngắn có kính hồng ngoại có thể giúp anh nhìn được. Khi anh đang tìm kiếm, mặt đất dường như lại rung bần bật dưới ngón tay anh. Tất cả tiếng súng đều ngưng lại sau cú rung chuyển ban đầu. Monk với người ra phía trước, sờ lần chung quanh ngôi mộ. Khẩu súng ngắn của anh không thể văng ra xa được. Anh cảm thấy có cái gì đó cứng nhắc ở ngón tay. Lạy Chúa. Anh nhoài người ra rồi nhận ngay ra sai lầm của mình. Đó không phải là cái báng súng của anh. Đó là một bàn chân. Đằng sau, anh đã thấy nòng súng nóng bỏng của một khẩu súng trường gí vào gáy. Chó thật. *** 9 giờ 58 phút Gray nghe thấy tiếng súng trong khu mộ. Đó là phát súng đầu tiên từ khi có các vụ rung chuyển. Anh đã bị hất tung ra khỏi giàn giáo rơi xuống gần ngôi mộ nơi giấu chiếc laptop. Anh lăn tròn như một quả bóng, bị trúng một phát đạn vào vai nhưng vẫn cố giữ kính và khẩu súng. Song anh đã mất máy bộ đàm. Những mẩu thủy tinh vỡ bắn ra từ khung cửa sổ trên giàn giáo vung tứ tung trên mặt đường đá sau vụ nổ khủng khiếp đầu tiên. Gray tìm kiếm xung quanh. Trên bậc thang đi lên của giàn giáo kim loại vẫn thấy lập lòe ánh sáng từ khu mộ. Anh phải xem cái gì đang xảy ra ở đó. Nhưng anh không thể tấn công trực diện vào cánh cửa. Ít nhất là như vậy vì không biết địa hình khu vực này. Đoán chắc không có cặp mắt nào đang theo dõi, anh chúi xuống ngôi mộ. Máy camera chắc vẫn đang hoạt động. Khi nằm sấp bụng xuống, anh giương súng khống chế lối vào, tay kia bật chiếc laptop. Cái màn hình được chia đôi sáng bừng lên. Camera hướng vào khu trung tâm hầm mộ chả thấy gì ngoài bóng tối. Cũng không nghe thấy có tiếng súng nữa. Khu mộ lại trở nên im lặng thật đáng sợ. Điều gì xảy ra với những người khác? Không biết được câu trả lời, tập trung vào phía đối diện của màn hình. Hình như không có gì thay đổi. Gray phát hiện hai tên mang súng trường hướng về phía cổng, bọn lính của Raoul. Nhưng không thấy dấu hiệu gì của y. Ngôi mộ xem ra không có gì thay đổi. Song toàn bộ hình ảnh trên màn hình có vẻ như chùn lại khớp với chấn động của nền sàn đá. Giống như máy camera thu nhận được những đường giật khi xạc điện, một từ trường phát ra. Nhưng Raoul ở đâu? Gray thò tay ra tua lại đoạn băng số khoảng một phút, dừng lại ở cảnh Raoul đứng gần ngôi mộ rồi vặn bảng điều khiển thiết bị của hắn. Trên màn hình, Raoul quay lại xem kết quả. Ánh sáng xanh rọi vào hai điểm gắn ở hai bên mộ. Động tác này thu hút sự chú ý của anh. Gray dùng ống kính nhìn đêm để nhìn xuyên qua lỗ mở của ngôi mộ. Cái xy-lanh đựng chất bột hỗn hợp rung mạnh rồi vụt lên khỏi sàn. Bay lên không trung. Gray bắt đầu hiểu. Anh nhớ lại mô tả của Kat về chất bột ở trạng thái bộc lộ khả năng có thể bay bổng siêu tự nhiên trong một từ trường mạnh, có tính chất như một chất siêu dẫn. Anh nhớ lại việc Monk phát hiện ra cây thập tự có nam châm ở Cologne. Những cái đĩa có ánh sáng xanh. Chúng phải là nam châm điện. Thiết bị của bọn Long Đình rõ ràng không làm gì hơn là tạo ra một từ trường nam châm điện chung quanh chất hỗn hợp, kích hoạt chất siêu dẫn ở trạng thái -m. Giờ thì anh hiểu năng lượng đã phát ra ngoài. Anh đã biết cái gì giết những người đi lễ. Ôi lạy Chúa…. Bỗng nhiên hình ảnh nhòa đi sau cú nổ đầu tiên. Cảnh trên màn hình mất đi hẳn sau một giây rồi ổn định trở lại, góc quay bị xê dịch đôi chút do máy quay chuyển. Raoul nhô ra từ ngôi mộ. Gray không thể hiểu nổi. Hình như không xảy ra việc gì cả. Rồi anh phát hiện cái đó, một nửa bị che giấu trong ánh sáng chói lòa của ánh đèn flash. Tại cuối ngôi mộ, một tảng đá dưới chân từ từ nhô lên, tạo ra một lối đi hẹp dẫn xuống dưới ngôi mộ. Ở dưới đấy, ánh sáng vô ban lập lòe. Raoul bước vào đứng che lấp ống kính. Hắn bước xuống lối đó, để lại hai tên gác. Đấy chính là nơi hắn biến mất. Gray tua trở lại đoạn băng về hiện tại. Giờ anh đã nhìn thấy những ánh flash ở phía dưới, lòe sáng trắng. Flash máy ảnh. Raoul đang quay những gì hắn tìm thấy dưới đó. Vài giây sau, Raoul trèo lên chỗ đường dẫn. Khuôn mặt hắn nở nụ cười thỏa mãn. Hắn đã thắng. *** 9 giờ 59 phút Nằm áp trên nóc một ngôi mộ, Kat chỉnh đường ngắm vào tên đang giơ súng vào đầu Monk. Nhưng một vụ rung chuyển nữa làm trượt phát súng tiếp theo của cô. Tên còn lại không chần chừ gì nữa. Từ hướng của tên đồng đội bị ngã, hắn đã đoán ra nơi cô nấp. Hắn lao xuống, lấy sống con dao đi săn đập vào đầu Monk rồi dựng anh đứng dậy như một cái lá chắn. Hắn chìa con dao vào cổ anh. “Bước ra ngoài!” Hắn nói tiếng Anh với giọng đặc sệt của người Đức. “Nếu không tao sẽ cắt cái đầu chó của mày!” Kat nhắm mắt lại. Hình ảnh Kabul lại hiện ra, rõ mồn một. Cô và đại úy Marshall vào đó để cứu hai người lính bị bắt, đồng đội của họ. Chúng dọa chặt đầu. Họ đã không còn cơ hội. Cân nhắc lợi hại dù thấy hoàn toàn bất lợi ba chọi một, nhưng họ vẫn tấn công, im lặng xuất phát, trang bị bằng dao và lưỡi lê. Song cô đã để xổng một tên lính gác nấp trong hốc tường. Một phát súng nổ, Marshall ngã gục. Cô đã giết tên lính đó bằng một nhát dao nhưng đã quá muộn với Marshall. Cô đã ôm chặt cơ thể anh khi anh trút hơi thở cuối cùng, đau đớn, đôi mắt vẫn nhìn cô, tha thiết, như vẫn không tin rằng cuối cùng đã không còn gì cả. Đôi mắt ngây dại. Một người đàn ông thật dịu dàng và quan trọng với cô biết chừng nào đã bay lên thiên đường. “Bước ra ngay!” Hắn lại quát, vang cả khu mộ. “Kat?” Rachel thì thầm, chạm vào khủy tay cô. Nữ trung úy cảnh sát nằm ngay bên cạnh cô trên nóc mộ. “Hãy tránh đi.” Kat nói: “Hãy cố trèo lên một trong những sợi dây thừng rồi ra khỏi đây.” Đó là kế hoạch đầu tiên của họ, nhảy từ chỗ này sang chỗ khác để tới một trong những sợi dây thừng vẫn còn thòng xuống từ tầng hầm bên trên, rồi báo động và điều thêm cứu viện. Kế hoạch này không được thất bại. Rachel cũng biết điều đó. Kat có nhiệm vụ của mình. Cô lăn xuống khỏi nóc ngôi mộ rồi đứng dậy nhẹ nhàng. Cô khom người thấp xuống để che giấu vị trí của mình nhường chỗ để Rachel trốn thoát, rồi bước ra cách tên đang giữ Monk chừng vài mét. Cô giơ tay lên rồi vứt khẩu súng sang một bên. Cô bóp mạnh những ngón tay đặt trên đầu. “Tôi xin hàng.” Kat nói lạnh tanh. Bị choáng, chẳng nhìn thấy gì cả, Monk cố vùng vẫy nhưng tên kia đủ sức khống chế anh. Dùng đầu gối ép anh và lưỡi dao xiết vào cổ. Kat nhìn vào mắt Monk khi cô bước lên. Ba bước. Tên kia hơi lỏng người một chút. Kat để ý thấy lưỡi dao của hắn chệch sang chỗ khác. Được rồi. Cô lao ra trước, kéo lưỡi dao từ cổ tay. Cô dùng sức vung lưỡi dao. Nó lao đi đâm thẳng vào mắt tên đó. Hắn ngã vật ra phía sau, kéo theo cả Monk. Kat vặn người, rồi lại rút một lưỡi dao nữa ở dưới ủng ra. Cô đâm vào hướng Monk vừa chỉ, thẳng vào bóng đen đang nhào tới. Chiến binh thứ ba. Một tiếng kêu ngắn ngủi tiếp theo. Một tên ngã ra khỏi bóng tối, bị đâm xuyên cổ. Monk loạng choạng đứng dậy, dùng ngón tay lần tìm con dao của tên kia. Nhưng anh đã bị mất kính và Kat cũng không có chiếc nào dự trữ cả. Cô phải hướng dẫn anh. Cô dìu anh đứng dậy rồi đặt cánh tay anh lên vai cô. “Đi cùng với tôi.” Cô thì thầm. Cô quay lại khi một ánh đèn flash rọi phía trước. Lóa mắt khi nhìn qua kính nhìn đêm, ánh sáng chói lòa như xuyên vào đầu cô, tối mò, đau đớn. Chiến binh thứ tư. Lại một tên cô đã bỏ qua. Một lần nữa. *** 10 giờ 2 phút Gray để ý thấy vệt sáng trên màn hình máy tính, sâu trong khu hầm mộ. Điều đó không hay chút nào. Không thể thế được. Một bên màn hình, anh nhìn thấy cảnh Raoul áp máy bộ đàm vào tai, miệng cười ngoác. Trên màn hình kia, anh thấy cảnh Kat và Monk bị áp giải bên nòng súng, tay bị trói chặt phía sau bằng sợi dây trói chuyên dụng. Rồi họ bị dẫn lên bậc trên cùng của giàn giáo. Raoul vẫn đứng bên ngôi mộ. Mặt đất vẫn tiếp tục bị rung chuyển. Một tên lính gác đứng cạnh hắn. Những tên khác đã xuống dưới. Raoul cất giọng. “Chỉ huy Piere! Trung úy Verona! Hãy đầu hàng nếu không sẽ chết!” Gray vẫn ở nguyên chỗ đang nấp. Anh không đủ lực lượng để áp đảo tình hình. Việc cứu họ là vô vọng. Và nếu anh làm theo như gã kia, anh cũng sẽ giao nộp luôn tính mạng của mình. Raoul sẽ giết tất cả mọi người. Anh nhắm mắt lại, biết rằng anh đã hy sinh đồng đội của mình. Một giọng mới làm anh mở to đôi mắt. “Tôi ra đây!” Rachel bước ra đứng trước ống kính của chiếc camera thứ hai. Cô giơ tay lên trời. Gray nhìn thấy Kat lắc đầu. Cô cũng hiểu được sự ngu xuẩn trong hành động của trung úy. Hai tên kia bước tới trói cô nhập vào hai người bị bắt. Raoul bước tới chĩa khẩu súng lục vào vai Rachel. Hắn quát vào tai cô “Đây là khẩu súng bắn ngựa nòng 56 ly, chỉ huy Piere. Tao sẽ bắn nó gãy một cánh tay ngay bây giờ. Hãy thò mặt ra đi nếu không tao sẽ bắn tiếp vào chân nó. Tao đếm đến năm!” Gray nhìn thấy ánh sợ hãi trong đôi mắt của Rachel. Liệu mình có thể đứng nhìn vào những đồng đội bị bắn dã man ra từng mảnh không. Và nếu mình làm vậy sẽ được gì? Nếu làm như vậy, Raoul và những tên kia chắc chắn sẽ xóa sạch mọi dấu vết đã giấu ở đây. Những cái chết của những người khác sẽ vô nghĩa. “Năm…” Anh nhìn chằm chặp vào màn hình, vào Rachel… Không còn sự lựa chọn. Cố giữ thật yên lặng, anh thò tay vào cái túi lấy ra một vật từ túi trong, đặt lên lòng bàn tay. “Bốn…” Gray chuyển máy tính về trạng thái tối rồi tắt máy. Nếu như không còn sống, anh phải trông chờ cái máy tính này sẽ hành động như một nhân chứng cho những sự việc xảy ra ở dưới này. “Ba…” Gray đã bò ra khỏi mộ nhưng vẫn nấp. Anh vòng lại giấu vị trí của mình. “Hai…” Anh cúi xuống bước ra chỗ đường đi. “Một…” Anh giơ tay lên đầu bước ra chỗ ánh sáng “Tôi ở đây, đừng bắn.” *** 10 giờ 4 phút Rachel nhìn thấy Gray bước tới chỗ họ dưới mũi súng. Từ cái nhìn lạnh tanh trên mặt anh, cô đã nhận ra sai sót của mình. Cô hy vọng việc cô đầu hàng sẽ giúp cho Gray có thêm thời gian hành động, làm một điều gì đó để cứu họ hoặc ít nhất chính mình. Cô không muốn còn sót lại một mình trong khu mộ, đứng sang một bên nhìn những người khác bị giết. Và trong khi Kat hy sinh thân mình cứu Monk, cô gái đã phác trong đầu một kế hoạch giải cứu cho dù đã kết thúc thảm hại. Rachel đã hành động vì lòng trung thành, cô đặt hoàn toàn sự tin cậy vào Gray. Tên cầm đầu Long Đình đẩy cô sang một bên, gặp Gray khi anh bước lên đỉnh giàn giáo. Raoul giơ khẩu súng giết ngựa to gớm ghiếc chĩa vào ngực Gray. “Mày đã gây cho tao bao nhiêu điều phiền toái.” Hắn gí khẩu súng. “Dù cho mày có mặc áo giáp tinh thể lỏng gì đi chăng nữa cũng không tránh nổi phát đạn này đâu.” Gray phớt lờ hắn. Mắt anh nhìn Monk, Kat rồi… Rachel. Anh xòe ngón tay trên đầu thò ra một vật đen như quả trứng rồi thét lên. “Nằm xuống.” *** 10 giờ 5 phút Gray thấy được sự chú ý toàn bộ của Raoul và đồng bọn khi quả lựu đạn flash nổ trên đầu anh. Khi đôi mắt anh vẫn nhắm nghiền, ánh sáng chói lòa vẫn cháy bỏng trên mí mắt, một vụ nổ màu đỏ sẫm. Không nhìn thấy gì nữa, anh vật xuống rồi lăn sang một bên. Anh nghe tiếng nổ như sấm từ khẩu súng của Raoul. Gray cúi xuống đôi ủng rút ra khẩu Grok 40 ly. Khi ánh sáng tắt, Gray mở mắt ra. Một trong những tên lính của Raoul nằm vật dưới chân cầu thang, lỗ thủng trên ngực, y đã nhận viên đạn lẽ ra giành cho Raoul. Raoul gào lên rồi quay người lại bắn điên cuồng vào giàn giáo. “Nằm xuống!” Gray hét lên. Những viên đạn cỡ lớn xuyên thủng giàn giáo bằng thép. Tất cả đều khom người xuống. Tay của Kat và Monk vẫn bị trói chặt phía sau lưng. Gray lăn một vòng rồi dùng tay chém mạnh chân một tên lính, làm hắn ngã nhào khỏi giàn giáo. Anh bắn ngã một tên khác phía dưới chân giàn giáo. Anh tìm kiếm Raoul. Dù hắn to như con gấu như vậy nhưng di chuyển rất nhanh. Raoul đã biến mất không thấy đâu, nhưng vẫn bắn về phía họ, làm nứt toác các lỗ thủng trên giàn. Họ trở thành những bia sống. Gray không có cách nào để xem hiệu quả của quả lựu đạn flash kéo dài bao lâu. Họ phải di chuyển. “Quay lại!” Gray nói với những người kia. “Đi qua cửa” Gray bắn một loạt đạn yểm trợ cho họ rút rồi theo sau. Raoul đã thôi không bắn nữa, dừng lại để nạp đạn. Không còn nghi ngờ gì nữa, hắn sẽ lại điên cuồng nã đạn vào họ. Có những tiếng kêu vọng lên từ phía dưới khu mộ. Những tay súng khác. Chúng quay lại để hỗ trợ cho đồng bọn. Làm gì bây giờ đây? Anh chỉ còn một băng đạn. Một tiếng thét phía sau anh. Gray nhìn lại sau. Anh thấy Rachel trượt chân về phía sau, chắc bị quáng mắt sau quả lựu đạn flash nổ. Trong bóng tối cô bước trượt khỏi đường dẫn, cô tóm khuỷu tay Kat nhưng bản thân Kat cũng bị mất đà. Cả hai người phụ nữ lao ra khỏi đường dẫn rồi lăn lông lốc xuống dưới. Monk nhìn vào Gray. “Khỉ thật.” “Nằm xuống.” Gray nói. Đó là chỗ ẩn nấp duy nhất. Hơn nữa họ phải bảo vệ dấu vết nằm ở phía dưới. Monk đi trước, hay tay vẫn bị trói phía sau. Gray bước sau khi một loạt đạn mới bắt đầu. Những mảnh đá bắn tung từ bề mặt của ngôi mộ. Raoul đã nạp đạn xong. Hắn muốn giết cả nhóm. Quay lại, mắt Gray nhìn thấy ánh sáng xanh vẫn lập lòe từ hai cái đĩa gắn vào bên sườn ngôi mộ. Vẫn còn hoạt động. Anh nghĩ rất nhanh rồi quyết định. Anh chĩa khẩu súng vào rồi bắn. Phát đạn cắt đứt sợi dây dẫn đến cái đĩa. Ánh sáng xanh tắt ngóm. Gray chạy theo con đường dẫn lát đá, nhận thấy ngay lập tức mặt đất thôi không rung chuyển nữa. Cả hai tai như thoát khỏi áp lực. Thiết bị đã bị ngắt. Ngay lập tức một tiếng động lớn nghe thấy ở dưới chân. Gray nhào lên trước rồi nằm xuống một hốc nhỏ cạnh đường đi, một hốc con thường gặp trong các ngọn đồi ở Rome. Đằng sau anh, tảng đá làm cửa đã hoạt động trở lại, đóng chặt. Gray đứng dậy, vẫn giương khẩu súng lên. Đúng như anh nghĩ, bị kích hoạt thiết bị đã mở ngôi mộ ra và cũng như vậy khi không bị kích hoạt nữa, nó đã đóng lại. Bên ngoài, những loạt đạn của Raoul vẫn bắn vào đá. Muộn quá rồi. Gray nghĩ hài lòng. Khi tảng đá đóng sập xuống, lối vào đã khép chặt lại. Tối om nhưng không phải hoàn toàn. Gray quay lại. Những người khác đã tụ tập quanh một tảng đá kim loại lớn màu đen nằm trên nền. Nó được thắp sáng bằng một ngọn lửa xanh trên bề mặt, nhập nhòe như ánh điện. Gray bước tới. Không đủ chỗ cho cả bốn người ngồi xung quanh. “Hematite” Kat nói, vận dụng kiến thức địa chất của cô để xác định. Cô liếc nhìn đường dẫn đến tảng đá. “Ô-xýt sắt.” Cô cúi xuống, nghiên cứu những đường vạch khắc trên bề mặt tảng đá như những dòng sông nhỏ trên nền đen. Nó được thắp sáng bằng ngọn lửa màu xanh. Khi Gray chăm chú nhìn, ngọn lửa yếu dần, leo lét rồi tắt hẳn. Monk hướng họ vào một vật lập lòe khác. “Lại đây” Anh ta nói. Gray bước tới. Nằm sát góc trong căn hầm tối om là một cái xy-lanh bạc quen thuộc, có hình dạng như cái chuông. Một quả lựu đạn cháy. Đồng hồ chạy chậm. 04:28 04:27 Gray nhớ lại một trong những tên lính của Raoul đã cúi xuống đây sau khi chỉ huy của chúng chụp ảnh xong. Chính gã đã cài bom. “Có vẻ như chúng muốn tiêu hủy dấu vết này” Monk nói. Anh quỳ xuống nghiên cứu thiết bị. “Mẹ kiếp, đây lại là bẫy gài.” Gray liếc nhìn cái hầm bị đóng chặt lại. Có thể loạt đạn của Raoul lúc nãy không phải đuổi họ mà là gài bẫy họ. Anh quay lại nhìn quả bom. Với ngọn lửa từ tảng đá tắt ngấm, chỉ còn lại ánh sáng leo lét từ màn hình LCD của lựu đạn cháy. 04:04 04:03 04:02 *** 10 giờ 6 phút Vigor cảm thấy mình đã thoát hiểm. Những ngọn lửa điện làm bắn tung các mảnh thạch cao bỗng nhiên biến đi trong giây lát. Năng lượng của nó tắt đi như những con nhện ma. Tuy nhiên, sự hỗn loạn vẫn ngự trị bên trong nhà thờ. Chả mấy người để ý đến trận pháo hoa đã chấm dứt. Một nửa số người đi lễ tìm cách thoát đến nơi an toàn đã làm tắc nghẽn cửa ra vào làm cho việc sơ tán chậm lại. Những lính cận vệ Thụy Sĩ và cảnh sát Vatican tìm mọi cách để giúp họ. Một vài người núp dưới gầm ghế. Hàng tá người đi lễ bị những tảng thạch cao rơi trúng đầu lấy ngón tay bịt vào các vết thương vẫn đang rỉ máu. Họ đang được một vài người dũng cảm giúp đỡ, những con chiên đích thực. Lính cận vệ Thụy Sĩ cũng đến tìm cách cứu giáo hoàng nhưng ngài từ chối không chịu rời bỏ nhà thờ, đóng vai trò như thuyền trưởng của một con tàu đang chìm. Hồng y Spera cũng đang ở bên ngài. Họ đã lánh khỏi chỗ lúc nãy rồi trú ở đền thờ Clementina ngay bên cạnh. Vigor bước tới chỗ họ. Ông nhìn lại nhà thờ. Đám đông cũng bớt hỗn loạn dần và trật tự được thiết lập trở lại. Vigor nhìn lên mái vòm bị hư hại. Nó vẫn đứng ở đó, không biết có phải nhờ sự che chở của Chúa hay nhờ tài năng của Michelangelo. Khi Vigor tiến tới, Hồng y Spera tách khỏi đám cận vệ Thụy Sĩ. “Đã hết chưa?” “Tôi… tôi không biết” Vigor nói một cách thành thật. Ông còn có nỗi lo lắng lớn hơn. Chỗ xương cốt đã bị châm lửa. Điều đó là rõ ràng. Nhưng đối với Rachel và những người khác, điều đó là thế nào. Một giọng nói nữa xuất hiện, quen thuộc vang lên đầy vẻ quyền lực. Vigor quay lại nhìn thấy một người đàn ông vai rộng, tóc bạch kim đang bước tới chỗ mình mặc quân phục màu đen, mũ cầm tay. Tướng Joseph Rende, một người bạn của gia đình và đứng đầu lực lượng cảnh sát địa phương. Vigor đã hiểu vì sao trật tự đã được lập lại. Lực lượng cảnh sát đã đáp ứng với tổng lực. “Giáo hoàng, Ngài còn ở đây làm gì nhỉ?” Rende hỏi Vigor hướng về phía giáo hoàng, người vẫn ở đó đứng giữa số linh mục áo choàng đen. Vigor không còn thời gian để giải thích nữa. Ông nắm lấy khuỷu tay viên tướng.”Chúng ta phải xuống dưới, chỗ khu hầm mộ.” Rende trợn mắt “Tôi vừa nghe đồn cảnh sát báo cáo… từ Rachel rằng có một vụ cướp ở dưới đó. Thế rồi chuyện này xảy ra.” Vigor lắc đầu. Ông muốn gào lên nỗi sợ hãi của mình, nhưng ông cố nói một cách bình tĩnh, chậm rãi. “Hãy tập hợp càng nhiều người của ngài càng tốt. Chúng ta phải xuống dưới đó, ngay bây giờ!” Thật may mắn, viên tướng lập tức đáp ứng rồi ra lệnh. Những người lính mặc quân phục đen, mang súng trường chạy vội đến. “Đi lối này!” Vigor nói, tiến về phía của phòng chứa đồ thờ. Lối vào khu hầm mộ ở chỗ đó, không xa. Nhưng Vigor vẫn cảm thấy chưa chạy đủ nhanh. Rachel… *** 10 giờ 7 phút Gray quỳ cạnh Monk. Anh dùng con dao giấu trong người Kat cắt đứt dây trói. Monk mượn kính nhìn đêm của Gray để hỗ trợ. “Anh có chắc là mình có thể gỡ quả bom không?” Gray hỏi. “Nếu có nhiều thời gian và đồ nghề tốt hơn…ánh sáng đầy đủ…” Monk nhìn anh rồi lắc đầu. Gray nhìn cái đồng hồ đếm ngược trong bóng tối. 02.22 02.21 Gray đứng dậy rồi bước về phía Kat và Rachel ở bên kia. Kat đang chăm chú nhìn bộ máy vận hành của cái cửa với con mắt được đào tạo của một kỹ sư. Cô để ý Gray đang tới nhưng không quay lại. “Thiết kế này là một cái đĩa áp lực mạnh.” Cô nói. ”Giống như cái chốt chết. Cần có trọng lượng để giữ cho cái cửa chốt lại. Nhưng nếu nhấc trọng lượng lên thì cái cửa sẽ mở bằng lực đẩy và trọng lực. Song điều đó không có nghĩa.” “Cô nói vậy là thế nào?” “Những gì tôi có thể nói, đĩa khởi động nằm ở dưới mộ trên đầu chúng ta.” “Mộ của St.Peter?” Kat gật đầu và chỉ cho Gray tới chỗ đó. ”Đây là chỗ chúng kéo cái chốt ổn định sau khi dùng trọng lượng đẩy cái đĩa xuống dưới hầm mộ. Một khi xong, cách duy nhất để mở cái nắp này là dời ngôi mộ St. Peter khỏi chiếc đĩa. Nhưng điều này không thể xảy ra khi Long Đình đã kích hoạt thiết bị.” “Có thể chúng đã làm…” Gray hình dung cái xy-lanh chứa chất bột hỗn hợp siêu dẫn, làm thế nào chúng trở nên siêu trọng. ”Kat, cô có nhớ cô đã mô tả thí nghiệm này được tiến hành ở Arizona. Đối với chất bột ở trạng thái –m. Làm sao khi những chất siêu dẫn này được nén chúng có trọng lượng dưới zero.” Cô gật đầu. ”Bởi vì chất bột này thực tế đã làm giảm trọng lượng của cái đĩa đựng ngoài.” “Tôi nghĩ điều đó đang xảy ra ở đây. Tôi thấy cái xy-lanh chất hỗn hợp làm giảm trọng lượng khi thiết bị được vận hành. Điều gì đến nếu như trường chung quanh chất hỗn hợp tác động lên ngôi mộ, cũng giống như cái đĩa trong thí nghiệm. Trong khi không thể mở được cấu trúc lớn này, có thể một cách giản đơn là làm cho nó nhẹ hơn.” Đôi mắt của Kat mở to: ”Tác động cái đĩa lực!” “Chính xác là vậy. Liệu có thêm tình tiết nào để mở lại nắp mộ không?” Kat lại chăm chú nhìn vào cơ chế. Cô từ từ lắc đầu. “Tôi e là không. Trừ phi chúng ta có thể làm chuyển động được ngôi mộ.” Gray nhìn vào đồng hồ đếm. 01.44 *** 10 giờ 8 phút Vigor chạy vội tới cầu thang xoáy trôn ốc dẫn xuống khu hầm mộ. Ông không nhìn thấy dấu vết gì của sự xâm nhập. Cánh cửa hẹp đã hiện ra trước mắt. “Hãy chờ chút.” Tướng Rende hét lên sau ông. “Để cho một người của tôi đi trước. Nếu có chuyện xung đột…” Vigor phớt lờ, ông ta vẫn chạy về phía cửa. Ông chạm vào chốt cửa. Khoá rồi. Lạy Chúa. Ông không có chìa khoá dự trữ. Ông dùng thân mình mở cửa nhưng không ăn thua gì. Ông lùi lại, vai xây xước. Phải đẩy mạnh vào cái lẫy cửa. Ông đập một lần nữa. Cánh cửa vẫn không chịu mở ra như thể nó bị chốt lại từ bên trong. Vigor nhìn tướng Rende. “Có chuyện gì không ổn rồi.” 10 giờ 8 phút Rachel nhìn chăm chú vào mặt đồng hồ nhấp nháy nhảy lùi từng phút một. “Phải có cách nào tháo gỡ.” Cô lẩm bẩm. Gray lắc đầu trước chuyện đó. Nhưng Rachel vẫn không chịu thua. Cô không biết về cơ khí cũng như cách tháo gỡ bom. Nhưng cô biết về lịch sử của thành Rome. “Không có xương cốt gì đâu.” Cô nói. Gray trợn mắt nhìn Rachel như thể cô đã gạt cần khởi động. “Kat,” cô nói, “chị vừa nói ai đó phải kéo chốt cố địnhh khi thiết chế này được lắp đặt lúc đầu để khoá cái nắp lại đúng không?” Kat gật đầu. Rachel nhìn những người khác: ”Vậy khi ông ta bị hãm ở tại đây, thì xương của ông ta ở đâu?” Đôi mắt Kat mở to. Gray nắm chặt tay. ”Phải có lối ra.” “Tôi nghĩ tôi vừa nói điều đó.” Rachel lấy được hộp diêm từ túi của cô rồi đánh một que. “Tất cả những gì chúng ta phải làm là tìm được lối ra. Một cái hầm bí mật.” Monk hùa với họ. “Tìm chung quanh đi.” Trong giây lát, mỗi người cầm một ngọn lửa cháy lập loè. Họ cố tìm dấu vết của không khí lạnh ùa vào, một dấu vết như trong truyện cổ tích về một lối ra. Rachel nói trong cơn hoảng sợ. “Đồi Vatican được đặt theo tên của những nhà chiêm tinh thường tụ tập ở đây. Vates là tiếng Latinh cho người nhìn thấy tương lai. Giống như nhiều người đoán vận mệnh thời đó, họ nấp trong các hang như thế này rồi nói vọng ra những phán đoán của mình.” Cô nhìn vào ngọn lửa khi để sát tường. Không thấy ánh lập loè. Rachel cố không nhìn vào giờ trên quả bom nhưng không được. 00.22 “Có thể nó dính quá chặt.” Monk lầm bầm. Rachel lại bật một que diêm nữa. “Tất nhiên.” Cô tiếp tục. “Hầu hết những người xem quẻ xăm đều là những kẻ lừa bịp. Giống như những cánh ở cuối thế kỷ, những người đọc thẻ xăm đều có đồng bọn trốn ở một chỗ kín hoặc hầm.” “Hoặc dưới gầm bàn,” Gray nói. Anh đang ngồi trên tảng hematite. Anh giơ que diêm thấp xuống dưới đất. Ánh lửa lập loà, tạo ra những bóng hình nhảy múa trên tường. “Nhanh lên” Không cần thiết phải giục họ nữa. 0.15 Thời giờ thật cấp bách. Monk và Gray nắm lấy hai bên tảng đá lớn, quỳ gập đầu tìm cách đẩy mạnh, chân căng ra. Kat bỏ tay ra đánh một que diêm nữa. “Có một con đường hầm nhỏ.” Cô nói với sự nhẹ nhõm. “Hãy chui vào trong.” Gray ra lệnh. Kat dẫn Rachel xuống. Rachel tụt xuống qua cái lỗ, phát hiện ra một giếng giả. Cô giãy giụa cố chui qua chỗ thắt cổ chai. Cô từ từ tụt xuống. Kat theo sau rồi Monk. Rachel ngoái đầu lại, trong đầu vẫn đếm. Còn bốn giây nữa. Monk dùng lưng đỡ lấy tấm đá. Gray chui qua háng anh chàng. “Đến lượt anh, Monk.” “Đừng nói với tôi lần thứ hai.” Thả lưng ra, tảng đá ập xuống đẩy anh ta như một cái dù. “Xuống nhanh lên, Gray giục, càng sâu càng tốt.” Tiếng nổ cắt ngang những lời nói đó. Rahcel, đầu vẫn quay lại nhìn thấy một quầng lửa màu da cam liếm qua chỗ hở của tảng đá tiến về phía họ. Monk văng tục. Rachel phớt lờ sự thận trọng, cứ thế tụt xuống. Nó càng ngày càng dốc. Chẳng mấy chốc cô thấy mình tụt xuống một cái hầm tối om phía dưới không thể kiểm soát được. Từ phía xa, một tiếng động khác vọng tới. Tiếng nước róc rách. Ồ không… *** 10 giờ 25 phút Mười lăm phút sau. Gray đỡ Rachel trèo lên dòng sông Tiber. Họ run rẩy bên bờ sông. Hai hàm răng cô đánh vào nhau cầm cập. Anh ôm cô thật chặt, xoa đôi vai và lưng của cô, hy vọng có thể làm cho cô ấm lên đôi chút. “Tôi không… không sao đâu…” Cô nói, không những không ngồi lui ra mà còn dựa sát vào anh hơn nữa. Monk và Kat lóp ngóp trèo lên bờ, ướt át đầy bùn. “Chúng ta phải di chuyển ngay.” Kat nói. “Điều đó sẽ tránh cho cơ thể bị giảm nhiệt cho đến khi có thể mặc quần áo khô vào người.“ Gray trèo lên bờ. Họ đang ở đâu? Con đường trốn thoát đã rơi xuống một dòng sông ngầm. Tối om, họ không còn sự lựa chọn nào ngoài việc nắm chặt thắt lưng của nhau theo dòng chảy với hy vọng nó sẽ đưa họ đến nơi nào đó an toàn. Gray cũng chạm vào một vài tảng đá khi họ trôi, tay anh khép lại để tránh va chạm. Rất có thể đây là một cái kênh dẫn nước từ thời cổ xưa, đổ vào một ma trận kênh rạch. Họ tiếp tục theo dòng chảy xuống phía dưới. Cuối cùng cũng tới một vũng nước có ánh đèn chiếu sáng ở một hang ngầm. Gray đi khảo sát quanh vũng nước rồi phát hiện một đường dẫn bằng đá ngắn đổ vào sông Tiber. Những người khác đi theo và chẳng mấy chốc họ đều dưới ánh sao đêm và trăng giữa tháng tròn vành vạnh bên bờ dòng sông. Họ đã vượt qua. Monk vắt nước sũng trên tay áo sơ-mi, quay lại nhìn con kênh. "Nếu họ đã còn cửa sau như vậy cần gì phải bận rộn với xương cốt của các vị Tiên tri?" Gray cũng cân nhắc câu hỏi tương tự và đã có câu trả lời. "Không ai tình cờ tìm được cái cửa hậu đó. Tôi nghĩ là chính mình cũng khó có thể tìm được đường trở lại qua cái ma trận đó. Những nhà giả kim thời cổ đại đã giấu dấu vết tiếp theo bằng cùng cách mà người tìm ra nó phải chứng minh. Kiến thức không chỉ là giải được các câu đố mà còn phải hiểu được cơ bản về chất hỗn hợp và tính năng của nó." "Đó là một thách thức,” Rachel nói, run rẩy trong cơn gió lạnh. Rõ ràng cô cũng suy nghĩ về vấn đề này. “Thử lối ra trước khi có thể tiến về phía trước." "Tôi lại thích việc thử có nhiều sự lựa chọn hơn." Monk nói chua chát. Gray lắc đầu rồi trèo lên bờ. Anh vẫn quàng tay quanh người Rachel, giúp cô. Tiếng rên khe khẽ của cô giảm gần thành những cái rùng mình. Họ lên đến đỉnh và thấy mình đang ở góc một đường phố. Một công viên nằm ở bên. Và xa hơn ở trên đồi, Nhà tờ St. Peter toả sáng màu vàng trên nền trời đêm. Ở đó, còi báo động vẫn tiếp tục kêu cùng với những ánh sáng khẩn cấp hắt lên màu đỏ và xanh. "Chúng ta hãy xem điều gì xảy ra." Gray nói. "Và tìm một chỗ tắm nước nóng." Monk chen vào. Gray không tranh luận. *** 11 giờ 38 phút Một giờ sau, Rachel đã ngồi quấn một cái chăn khô, ấm áp. Cô vẫn mặc bộ quần áo ướt, nhưng ít nhất không khí ở đây cùng với những cuộc tranh luận sôi nổi với một lô những anh chàng lính gác bướng bỉnh đã làm cô ấm lên nhiều. Họ đều được dẫn vào Văn phòng của Bộ trưởng Ngoại giao của Giáo hoàng. Văn phòng được trang trí với các bức bích hoạ trên tường, có những ghế đệm và hai cái đi văng dài đối mặt vào nhau. Ngồi xung quanh phòng là Hồng y Spera, tướng Rende và ông bác sau khi đã hết sức lo lắng. Bác Vigor ngồi cạnh Rachel, nắm tay cô cháu. Ông vẫn giữ chặt tay cô gái từ khi họ vượt qua hàng rào và được đưa vào căn phòng này. Mọi người kể lại chuyện của mình. “Như vậy là tụi Long Đình đã biến mất.” Gray nói. “Ngay cả xác của chúng.” Vigor nói. “Chúng tôi phải mất mười phút để phá cửa dưới. Tất cả những gì chúng tôi tìm thấy là một số vũ khí vứt bừa bãi. Chắc là chúng bỏ chạy theo cách chui vào qua mái vòm.” Gray gật đầu. “Ít nhất là chỗ xương cốt của Thánh Peter đều an toàn.” Hồng y Spera nói. “Sự phá hoại đối với nhà thờ và khu mộ có thể sửa chữa được. Nhưng nếu chúng ta mất chỗ di vật…” ông lắc đầu. “Chúng tôi nợ tất cả các anh chị một món nợ lớn.” “May mà không ai bị hy sinh.” Rachel nói, cũng phấn khởi không kém. Tướng Rende cầm một tập hồ sơ. “Bị sây sát, tím bầm, một số ít gãy xương. Nhiều thiệt hại do giẫm đạp lên nhau gây ra hơn là những vụ nổ.” Hồng Y Spera lơ đãng lấy tay vặn đi vặn lại hai chiếc nhẫn vàng tước hiệu trên tay ông, mỗi cái ở một bàn tay, một cử chỉ lo lắng. “Thế còn cái hang ở dưới mộ ra sao? Các anh chị tìm thấy gì?” Rachel chau mày. “Có.” “Tối quá chẳng nhìn thấy gì cả.” Gray ngắt lời cô. Anh bắt gặp cặp mắt của cô, xin lỗi nhưng rất kiên quyết. “Có một tảng đá lớn có những dòng chữ viết trên đó nhưng tôi nghĩ là quả bom cháy có thể đã xoá sạch mọi thứ trên bề mặt. Chúng ta có thể chẳng bao giờ biết đấy là gì.” Rachel hiểu sự ngần ngại của anh khi không muốn nói hết ra. Viện trưởng Viện Cơ mật đã biến mất trong vụ lộn xộn cùng với tụi Long Đình. Nếu như Alberto đã làm việc với Long Đình, ai nữa có thể tham gia nhóm âm mưu này? Hồng Y Spera đã hứa sẽ điều tra phòng làm việc và giấy tờ cá nhân của Alberto. Có thể điều ấy sẽ dẫn đến cái gì đó. Vào lúc này, giữ yên lặng vẫn là quan trọng. Gray hắng giọng. “Nếu việc báo cáo tình hình đã xong tôi đánh giá cao sự mến khách của Vatican bằng cách cho chúng tôi mấy căn phòng riêng.” “Chắc chắn rồi.” Hồng Y Spera đứng dậy. “Tôi sẽ cử người đưa mọi người về phòng.” “Riêng tôi cũng muốn kiểm tra lại một lượt khu hầm mộ xem có thiếu gì không.” Tướng Rende gật đầu. “Tôi có thể cử một người của tôi đi cùng.” Gray quay lại Monk và Kat. “Tôi sẽ gặp mọi người ở trên phòng.” Anh nháy mắt ra hiệu có cả Rachel và Vigor. Rachel gật đầu, hiểu được mệnh lệnh thầm lặng. Không được nói với ai. Họ sẽ nói chuyện riêng với nhau. Gray đi ra cùng với tướng Rende. Rachel nhìn anh bước ra vẫn nhớ đến cánh tay của anh quàng quanh người cô. Cô kéo chặt cái chăn quanh người. Chẳng giống chút nào cả. *** 11 giờ 43 phút Gray tìm kiếm ở ngôi mộ anh đã giấu những thiết bị. Anh thấy chỗ đồ của anh ở đó, chưa ai đụng chạm cả. Bên cạnh anh, một viên cảnh sát đứng nghiêm trong bộ quân phục, nẹp đỏ chạy thẳng đuỗn, phù hiệu cảnh sát lấp lánh ánh bạc trên ve áo như vừa được đánh bóng. Anh ta nhìn chằm chằm Gray như thể anh là người lấy cắp. Gray cũng chả buồn giải thích. Anh có quá nhiều chuyện phải quan tâm rồi. Cái túi còn đó nhưng cái máy vi tính xách tay đã biến mất. Một kẻ nào đấy đã lấy mất. Chỉ có một người lấy trộm máy tính và để cái túi ở lại, một người đã vắng mặt một cách bí hiểm trong suốt buổi tối đầy ắp sự kiện này. Seichen. Bực bội, Gray bước ra khỏi khu mộ. Do có người dẫn đường nên anh cũng chả để ý đã đi qua biết bao nhiêu nơi từ sân, cầu thang rồi gian tiền sảnh. Đầu óc anh đã rối bung lên. Sau năm phút đi bộ leo trèo, anh đẩy cánh cửa căn hộ nơi nhóm của anh đang ở đó, để người lính gác bên ngoài. Căn buồng chính trông thật trang nhã với những chiếc lá màu vàng, đồ thêu và thảm nhiều màu sắc rực rỡ. Một dàn đèn thuỷ tinh treo trên trần sơn vẽ với hình tượng các đám mây và những tiểu thiên sử. Ánh nến lung linh trong các chân nến gắn trên tường và đặt trên bàn. Kat ngồi trên một trong những chiếc ghế. Vigor ngồi chiếc khác. Họ đang nói chuyện khi anh bước vào. Họ đã mặc áo choàng trắng trong nhà trông như đang ở một phòng của khách sạn Ritz. “Monk đang tắm,” Kat gật đầu về một bên tường. “Rachel cũng đang tắm.” Vigor bổ sung, chỉ về phía đối diện. Phòng của họ đều nối với phòng sinh hoạt chung. Kat để ý thấy Gray tay cầm cái túi. “Anh đã thấy một số thứ rồi chứ?” “Không thấy cái laptop. Tôi nghĩ Seichan đã lấy đi rồi.” Mọi người đều trố mắt. Gray cảm thấy khó chịu không muốn ngồi xuống ghế nên anh đi đi lại lại trong căn phòng. “Vigor, liệu ông có thể thu xếp để chúng ta ra khỏi đây mà không để ai biết ngay bây giờ được không?” “Tôi…nghĩ. Nếu cần thiết, nhưng tại sao…” “Tôi muốn chúng ta tránh khỏi sự chú ý càng nhanh càng tốt. Càng ít người biết đến nơi chúng ta sẽ hành động càng tốt.” Monk bước vào phòng. “Chúng ta sẽ đi đâu?” Anh lấy ngón tay nhét vào một lỗ tai. Một mẩu băng dính dán chỗ bầm dập ở mắt. Anh cũng khoác hờ một cái áo khoác trắng, quấn khăn tắm quanh người. Trước khi Gray trả lời, cánh cửa phòng bên mở toang. Rachel bước vào, chân trần, mặc áo choàng. Nhưng khi cô bước tới chỗ cả nhóm, áo choàng của cô vẫn để lộ ra đôi chân trần và quần đùi phía trên. Tóc mới gội vẫn còn ướt sũng. Cô lấy tay chải chải nhưng Gray lại thích cô để tự nhiên như lúc trước hơn. “Chỉ huy?” Monk hỏi, ngồi phịch xuống cái ghế. Anh đá đôi chân lên rồi kéo cái khăn xuống một chút. Gray nuốt một hơi dài. “Mình vừa nói gì nhỉ?” “Chúng ta đi đâu bây giờ?” Kat trả lời thay cho anh. “Đi tìm dấu vết tiếp theo của cuộc hành trình này.” Gray đằng hắng rồi nói, giọng căng thẳng. “Sau khi chứng kiến những gì xảy ra trong tối hôm nay, liệu chúng ta có muốn Long Đình giành được bất cứ hiểu biết gì liên quan đến đoạn cuối cùng của cuộc tìm kiếm báu vật này không?” Không ai tranh luận. Monk lấy tay xoa lên chỗ băng dính. “Chuyện quái gì xảy ra hôm nay nhỉ!” “Có thể tôi có vài ý.” Câu nói của Gray thu hút sự chú ý của mọi người. “Liệu có ai trong chúng ta quen thuộc với trường Meissner không?” Kat ngập ngừng giơ tay. “Tôi có nghe nói từ này được sử dụng liên quan đến chất siêu bán dẫn.” Gray gật đầu. “Khi một chất siêu bán dẫn được bộc lộ trong một trường điện từ mạnh, một trường Meissner phát triển. Sức mạnh của trường này tỷ lệ thuận với sự đậm đặc của từ trường và lượng công năng trong chất siêu bán dẫn. Chính là trường Meissner cho phép các chất siêu bán dẫn, mặc nhiên công nhận các hiệu ứng khác trong trường Meissner. Sự bung nổ năng lượng không thể giải thích được, phải lực hút ngay cả sự biến dạng trong vũ trụ.” “Có phải điều đó xảy ra trong nhà kho không?” Vigor hỏi. “Sự kích hoạt của hợp chất hỗn hợp cả ở đó và Cologne, được song hành cùng với không có cái gì hơn là một cặp đĩa từ trường lớn.” “Những miếng nam châm lớn?” Monk hỏi. “Được dò sóng theo ký hiệu năng lượng đặc biệt để phát ra năng lượng nằm ở chất siêu dẫn trong trạng thái –m”. Kat tiếp tục. “Và năng lượng bung ra - trường Meissner này - đã trôi trong một hoặc ít nhất làm nó giảm trọng lượng. Vậy cơn bão điện từ trong nhà thờ là thế nào?” “Tôi chỉ có thể phỏng đoán. Vòm đồng ở trên bàn nhà thờ của giáo hoàng nằm trực tiếp ngay trên mộ của Thánh Peter. Tôi nghĩ rằng những chiếc cột kim loại gánh mái vòm đã hoạt động như những thanh sét khổng lồ. Chúng hút một số năng lượng thoát ra ở dưới rồi nổ bung lên phía trên.” “Thế nhưng tại sao những nhà giả kim học cổ xưa lại muốn làm hại nhà thờ?” Rachel hỏi. “Họ không muốn.“ Vigor trả lời. “Và họ không làm. Hãy nhớ chúng ta đã ước đoán rằng những dấu vết nằm đâu đó trong thế kỷ thứ XIII.” Gray gật đầu. Vigor dừng lại, lấy tay xoa cằm. “Thực ra, có lẽ dễ hơn để xây dựng một căn phòng bị mất trong cùng thời gian ấy. Vatican lúc đó gần như trống rỗng. Nó chưa trở thành ngai vàng quyền lực của giáo hoàng cho đến năm 1377 khi những vị giáo hoàng trở lại sau một thế kỷ dài bị lưu đày ở Pháp. Trước đấy lâu đài Lateran ở Rome đã là nơi trị vì của giáo hoàng. Vì vậy Vatican chưa quan trọng và không ai để ý trong thế kỷ thứ XIII.” Vigor quay lại Rachel. “Như vậy thì cơn bão từ không phải là lỗi của các nhà giả kim. Cái mái vòm Bernini chưa được xây dựng cho đến những năm 1508. Hàng thế kỷ sau những dấu vết đã được sắp đặt ở đó. Cơn bão có lẽ là một tai nạn không may”. “Không giống như những gì xảy ra ở Cologne,” Gray phản bác. “Long Đình đã cố tình tẩm độc những mẩu bánh thánh với chất vàng ở trạng thái –m. Tôi nghĩ rằng chúng sử dụng những người đi lễ như những con lợn guinea trong một thí nghiệm bẩn thỉu. Thí nghiệm trên thực địa đầu tiên của chúng. Để đánh giá sức mạnh của chất hỗn hợp đó, để làm cho các giả thuyết của chúng có giá trị. Chất vàng ở trạng thái –m đã hoạt động như mái vòm ở đây. Nó hút năng lượng của trường Meissner, gây giật điện đối với những người đi lễ từ bên trong ra ngoài.” “Tất cả những cái chết đó.” Rachel nói. “Không gì khác hơn là một thí nghiệm.” “Chúng ta phải ngăn chặn chúng.” Vigor khẳng định giọng rất căng thẳng. Gray gật đầu. “Nhưng đầu tiên chúng ta phải hình dung ra sẽ đi tiếp ở đâu. Tôi có nhớ những bức họa. Tôi có thể vẽ phác thảo lại.” Rachel liếc nhìn anh rồi ông bác. “Cái gì cơ?” Gray hỏi. Vigor xích lại rồi lôi ra một mẩu giấy. Ông đặt lên bàn rồi vuốt thẳng tờ giấy. Đó là bản đồ Châu Âu. Gray chau mày. “Tôi nhận ra phác thảo này trên đá.” Rachel nói. “Bỏ qua châu thổ sông nhỏ, đặt biệt nếu như anh sống ở Địa Trung Hải. Hãy xem này.” Rachel tựa người nhô hẳn lên lấy ngón tay chụm thành một chiếc hộp diêm giống như cô đưa ra kích cỡ của một tấm ảnh. Cô đặt nó vào góc phía đông của bản đồ. Gray nhìn xuống cũng giống như những người khác. Khu vực bị khoanh lại của bờ biển là một sự tương phản khác biệt với đường nét vẽ trên tảng đá lớn ở dưới mộ. “Ấy là một tấm bản đồ,” anh nói. “Và một ngôi sao đang tắt.” Rachel bắt gặp đôi mắt của anh. “Chắc phải có một lượng nhỏ chất vàng ở trạng thái –m giấu trong tảng đá lớn này. Nó hấp thụ năng lượng từ trường Meissner rồi phát nổ.” “Đánh dấu một điểm trên bản đồ. “ Rachel đặt một ngón tay lên mẩu giấy. Gray ngồi xích lại. Một thành phố nằm dưới ngón tay của cô trên cửa sông Nile nơi đổ ra Địa Trung Hải. “Alexandria.” Gray đọc. “Ở Ai Cập,” Anh ngước mắt lên, mặt anh chỉ cách Rachel một khoảng cách rất gần. Đôi mắt họ gần như gắn với nhau khi anh cúi xuống nhìn cô. Cả hai cố giữ trái tim mình không đập mạnh. Môi cô hơi hé như thể định nói điều gì nhưng lại quên mất. “Thành phố Ai Cập đó là trung tâm quan trọng của các nghiên cứu của phái Ngộ đạo.” Vigor nói. “Từng là quê hương của Thư Viện rất nổi tiếng Alexandria, một kho tàng rộng lớn của kiến thức cổ. Do chính Alexander Đại đế sáng lập ra.” Gray ngồi thẳng dậy, “Alexander. Ông đã đề cập đến vụ vua như một trong những nhân vật lịch sử, người biết về chất bột trắng của vàng.” Vigo gật đầu, mắt sáng lên. “Một vị Tiên tri khác,” Gray nói. “Liệu đó có phải là vị Tiên tri thứ tư mà chúng ta được dặn phải tìm ra không?” “Tôi không dám đoan chắc.” Vigor trả lời. “Tôi có thể,” Rachel trả lời, giọng cô chắc chắn. “Câu trong bài thơ câu đố… Nó ám chỉ đặc biệt đến vị vua đã mất.” Gray đã nhớ ra câu thơ đố về cá. “Nơi nó chết đuối; Trôi trong bóng tôi và chăm chú hướng về vị vua đã mất.” “Nếu như đấy không phải là ngụ ngôn,“ Rachel tiếp tục. “Có phải đó là văn học?” Gray không hiểu nhưng đôi mắt của Vigor đã mở to. “Tất nhiên!” Ông nói. “Lẽ ra tôi nên nghĩ đến điều đó.” “Cái gì cơ?” Monk hỏi. Rachel giải thích, “Alexander Đại đế-chết trẻ, Ba mươi hai tuổi. Lễ tang và lễ hạ huyệt của ông được ghi chép rất đầy đủ trong tư liệu lịch sử. Ông được an táng ở Alexandria.” Cô đập tay vào bản đồ. “Chỉ có điều…” Vigor nói tiếp vì thấy cô quá kích động. ”Ngôi mộ của ông bị biến mất.” Gray nhìn xuống bản đồ. “Làm cho ông ta trở thành nhà vua đã mất”, anh lẩm bẩm. Anh nhìn khắp phòng một lượt. “Vậy chúng ta biết sẽ phải đi tiếp đến đâu.” *** 11 giờ 56 phút Hình ảnh trên máy vi tính xách tay được tua lại một lần nữa, không có âm thanh chỉ có hình. Từ sự xuất hiện của Long Đình đến việc đội Sigma tẩu thoát. Tiếp tục không có câu trả lời. Những gì nằm dưới ngôi mộ Thánh Peter vẫn là một bí mật. Thất vọng, ông đóng máy lại, ngồi tựa lưng vào ghế. Chỉ huy Pierce rõ ràng không hợp tác trong buổi trả lời thẩm vấn. Điều anh ta nói dối quá rõ ràng. Viên chỉ huy đã phát hiện ra điều gì đó trong ngôi mộ. Nhưng anh ta đã phát hiện gì? Anh ta biết đến đâu? Hồng Y Spera ngồi tựa lưng, xoắn tay đeo chiếc nhẫn. Đã đến lúc phải chấm dứt tất cả mọi thứ này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương