Đích Nữ Nhị Tiểu Thư

Chương 14: Cặn bã nam, cặn bã nữ đến thăm



Editor: Búnn.

Liên Lãnh Uyển.

Vân Lãnh Ca lười biếng đang nằm đọc sách trên giường, thời gian yên tĩnh tốt đẹp.

Vận Nhi đến, vẻ mặt có chút kỳ lạ, bẩm báo: "Tiểu Thư, lão phu nhân vừa sai người truyền lời, mời người đến Phúc Thọ đường."

Vân Lanh Ca cũng cảm thấy kỳ lạ, không phải buổi sáng đã thỉnh an rồi sao? Không biết lão phu nhân tìm mình có chuyện gì? Phất tay ý bảo Vận Nhi nói hết ý, quả nhiên, Vận Nhi tiếp tục nói: "Tiểu thư, nô tỳ nghe nói hình như là Âu Dương thế thử, Đại Công tử và hai vị tiểu thư Hạ gia đến thăm tiểu thư, cho nên lão phu nhân mới cho người mời tiểu thư qua đó."

Nói xong, Vận Nhi có chút lo lắng lén nhìn Vân Lãnh Ca, tiểu thư thích Âu Dương thế tử, ngộ nhỡ vừa nhìn thấy Âu Dương thế tử và Hạ gia đại tiểu thư ở cùng nhau lại tức giận thì sao.

Vân Lãnh Ca cảm thấy không có vấn đề gì, chỉ là cả người không muốn di chuyển, nhưng không đi không được, mắt đảo qua đảo lại, đứng lên, đi vào bên trong, thay một bộ váy mềm mại tương đối hoa lệ màu tím nhạt, bên ngoài khoác một tầng lụa màu trắng, có khách nên đương nhiên không thể mặc tùy tiện giống như trước đó được, vẫn giữ búi tóc đơn giản, chỉ là trên đầu cắm thêm trâm vàng khảm ngọc, dùng kẹp giấy có hình dạng giống như trâm bạch ngọc cố định tóc lại. Xong xuôi, Vân Lãnh Ca soi gương đánh giá bản thân một chút, nhìn thấy không có chỗ nào không ổn, bảo Vận Nhi và Ngâm Thư đi cùng mình.

Vân Lãnh Ca đến Phúc Thọ đường. Ở cửa đợi lão phu nhân đồng ý rồi mới chậm rãi tiến vào.

Người bên trong thấy một mỹ nhân bước vào, mắt lập tức lóe sáng. Vân Lãnh Ca mặc váy màu tím nhạt, bên ngoài khoác một tấm lụa mỏng màu trắng, cổ tay áo thêu hoa lan thanh nhã, càng tôn lên làn da trắng như tuyết, bên hông thắt lụa cùng màu, làm eo nhỏ càng thêm tinh tế, tóc rơi trên vai, đầu chỉ cắm cây trâm vàng khảm ngọc, hạt ngọc buông xuống từ cây trâm chuyển động nhịp nhàng theo bước chân của nàng, cả người càng thêm vẻ linh động thoát tục, trên mặt không dùng phấn son, mang theo ý cười, đôi mắt vừa chuyển động giống như phát ra những tia sáng, con ngươi trắng đen rõ ràng, lộ ra ánh sáng của tự tin và cơ trí, mũi ngọc, miệng nhỏ nhắn, thật sự là vô cùng xinh đẹp.

Trước kia trên mặt Vân Lãnh Ca luôn có một lớp trang điểm rất dày, giờ phút này nàng lại mang mặt mộc bước vào, làm cho những người trong phòng không thể tin được, thất thần nhìn chằm chằm Vân Lãnh Ca một lát.

Âu Dương Phong là người có phản ứng đầu tiên, mặc dù hắn khiếp sợ dáng vẻ hiện tại của Vân Lãnh Ca, nhưng trong lòng vẫn khinh thường, có lẽ Vân Lãnh Ca đang muốn hấp dẫn ánh mắt của hắn, muốn được hắn chú ý. Hạ Ngữ Nhi lại có chút phẫn hận nhìn chằm chằm vẻ mặt thanh lệ thoát tục của Vân Lãnh Ca.

Vân Lãnh Ca không để ý tới người ngồi ở hai bên, thản nhiên bước thẳng vào trong phòng, cúi người hành lễ với lão phu nhân, khẽ nói: "Thỉnh an tổ mãu, chúc tổ mẫu hàng năm vạn an." Giọng nói trong trẻo, khiến người ta cảm giác như trong lòng có một dòng nước mát chảy qua, vô cùng sảng khóa.

Lão phu nhân không những không tức giận việc hôm nay Vân Lãnh Ca không hành đại lễ, mà còn cảm thấy nàng rất hiểu chuyện. Dù sao hôm nay ở đây cũng có khách, nếu Vân Lãnh Ca hành đại lễ, nói không chừng người khác còn tưởng lão phu nhân bà là người có bao nhiêu nghiêm khắc, không biết phân rõ phải trái đấy.

Lão phu nhân mỉm cười phất tay. "Lãnh Ca đến rồi, hôm nay Âu Dương thế tử, công tử và tiểu thư Hạ phủ đến thăm xem sức khỏe của con đã tốt hơn chưa đấy." Lão phu nhân vẫn còn chút lo lắng, không biết Vân Lãnh Ca có còn thích Âu Dương Phong hay không, cẩn thận đánh giá nhất cử nhất động của Vân Lãnh Ca, giống như sợ nàng sẽ làm ra hành động nào đó không hợp quy củ.

Lúc này Vân Lãnh Ca mới mỉm cười rồi xoay người lại, thản nhiên mở miệng: "Đa tạ Âu Dương thế tử, Hạ công tử, còn có hai vị Hạ tiểu thư đến thăm Lãnh Ca, Lãnh Ca cảm thấy vô cùng vui mừng." Biểu cảm lạnh nhạt, ngay cả nụ cười kia cũng khiến cho người ta cảm thấy xa cách.

Hành động này của Vân Lãnh Ca làm Hạ Ngữ Nhi rất kinh ngạc, đây là Vân Lãnh Ca nghĩ thông suốt, không tiếp tục diễn cái gọi là lạt mềm buộc chặt, dây dưa với Âu Dương Phong phải không? Đại công tử Hạ gia Hạ Hạo Nhiên tiếp lời: "Vân Nhị tiểu thư khách sáo rồi, chúng ta lo lắng cho Vân Nhị tiểu thư, dù sao lúc đó chúng ta cũng có mặt ở đó, đương nhiên là rõ ràng tình huống ở đó rồi." Giọng nói mang theo vẻ ngả ngớn, còn có chút cười nhạo. Ý tứ chính là chúng ta đều thấy ngươi nhào về phía Âu Dương Phong rồi ngã xuống nước, ngươi không cần giải thích nữa.

Hạ Ngữ Nhi có chút xấu hổ, hôm đó là nàng ta đẩy Vân Lãnh Ca xuống nước, ngoại trừ Vân Lãnh Ca hẳn sẽ không có người thứ hai biết mới đúng. Nhưng nàng ta lại không biết Âu Dương Phong biết nàng ta đẩy Vân Lãnh Ca xuống nước từ sớm rồi, chỉ là không nói cho nàng ta biết mà thôi. Mà trong lòng nàng ta cũng có chút tức giận với việc đột nhiên Âu Dương Phong sửa miệng, chẳng lẽ đang muốn chứng minh với nàng ta rằng hắn vẫn còn có tình cảm với Vân Lãnh Ca sao? Cho nên không để ý tới sự trung thực của bản thân cũng phải sửa miệng?

Vân Lãnh Ca chỉ cười không nói, hữu lễ mỉm cười đứng ở nơi đó, khiến lão phu nhân rất vừa lòng, trong lòng cũng hơi yên tâm về nàng một chút: "Lãnh Ca, con dẫn các nàng đến hoa viên ở trong đình ngồi một lát đi."

"Vâng, tổ mẫu." Vân Lãnh Ca lên tiếng. "Mời các vị đi theo ta."

Mọi người hành lễ cáo lui, Vân Lãnh Ca để Ngâm Thư dẫn nhóm người các nàng đi trước, còn mình thì lùi lại ở phía sau phân phó Vận Nhi vài câu.

Vào trong đình, mọi người ngồi xuống, hai tỷ muội Hạ Ngữ Nhi và Vân Lãnh Ca cùng ngồi ở một bàn, mặc dù cách nhau không xa, nhưng ở cổ đại nam nữ bảy tuổi có sự khác biệt, tốt hơn là vẫn nên kiêng dè.

Vừa ngồi vào chỗ của mình, Hạ Yên Nhi thản nhiên nói: "Vân Nhị tiểu thư, không biết ngươi vừa mới phân phó nha hoàn của ngươi làm việc gì? Hay là ngươi có việc không muốn chúng ta biết?" Ngữ khí nửa thật nửa giả.

Vân Lãnh Ca cũng thản nhiên trả lời: "Ta chỉ phân phó nàng đi lấy chút trà và điểm tâm thôi, tâm tư của Hạ tiểu thư thật tinh tế, làm cho người ta phải kính nể." Ý là ngươi rất tích cực, chuyện bé xé ra to.

Hạ Yên Nhi nghe xong cũng không tức giận, thản nhiên cười nhạt.

Lúc này Vận Nhi bưng trà và điểm tâm về phía này, đặt lên hai chiếc bàn đá, sau đó đứng bên cạnh Ngâm Thư ở phía sau Vân Lãnh Ca.

"Sức khỏe của Vân tiểu thư đã đỡ chưa? Có lưu lại di chứng gì không? Ta nghe nói người rơi xuống nước cơ thể sẽ dễ lưu lại mấy thứ như là đau đầu nhức óc, thể hư tật xấu gì đó. Nếu Vân tiểu thư có gì không khỏe thì ta và Âu Dương thế tử sẽ cảm thấy vô cùng lo lắng." Giọng nói của Hạ Ngữ Nhi kiều mị êm tai, mắt nhìn thẳng vào mắt Vân Lãnh Ca, mang theo vẻ tìm tòi mãnh liệt, muốn nhìn xem rốt cuộc có phải Vân Lãnh Ca thật sự nghĩ thông suốt, không tiếp tục dây dưa với Âu Dương Phong nữa hay không. Ý tứ nguyền rủa trong câu nói khiến Vận Nhi tức đến run người, ngay cả Ngâm Thư cũng cau mày thật chặt.

Nhưng Vân Lãnh Ca lại không cảm giác được gì, nàng tốt hay không tốt không phải do người khác nói, hơn nữa chuyện của nàng ta và Âu Dương Phong cũng không liên quan gì đến nàng, nàng cũng không còn là Vân Lãnh Ca trước đây nữa, nàng không có chút cảm giác nào với Âu Dương Phong, biểu cảm trên mặt Vân Lãnh Ca không có chút thay đổi nào, vẫn dùng giọng điệu nhẹ nhàng: "Khiến Hạ đại tiểu thư lo lắng rồi, Lãnh Ca rất tốt, có điều chuyện của mình thì mình vẫn là người rõ nhất, nói bao nhiêu thì người khác cũng sẽ không hiểu, còn không bằng không nói, Hạ tiểu thư nói có đúng không?" Lời nói mềm nhẹ, nhưng hàm ý bên trong chính là Hạ Ngữ Nhi nói quá nhiều rồi.

Hạ Ngữ Nhi tức giận cắn chặt môi, nàng ta thật không ngờ, mới bảy tám ngày không gặp, Vân Lãnh Ca lại đột nhiên biến thành người có suy nghĩ sâu sắc, dùng ngôn ngữ sắc bén như thế. Điều tức giận hơn chính là người khác không thể bắt được nhược điểm của nàng, quả thật sẽ làm cho người khác tức chết.

Âu Dương Phong ngồi ở bàn bên kia, nghe thấy Hạ Ngữ Nhi nói như vậy không nhịn được cau chặt lông mày, những lời này không phải là những lời mà tiểu thư có tu dưỡng có thể nói, còn nói rõ quan hệ của hắn với Hạ Ngữ Nhi ra bên ngoài như thế. Mặc dù hắn có chút tâm với Hạ Ngữ Nhi, nhưng nàng ta lại đẩy Vân Lãnh Ca xuống nước, còn hại bản thân không thể không sửa miệng, còn không thể nói rõ nguyên nhân bên trong, khiến hắn cảm thấy khó chịu trong lòng.

Hắn muốn cưới Hạ Ngữ Nhi vì sau khi thành thân nàng ta có thể làm một hiền thê lương mẫu giúp phu quân dạy con, như vậy hậu viện của hắn có thể yên ổn, hắn có thể yên tâm đặt hết suy nghĩ của mình vào sự nghiệp trên triều đình.

Nhưng xảy ra chuyện này, khiến suy nghĩ muốn cưới Hạ Ngữ Nhi của hắn có chút dao động, bây giờ nghe những lời này, càng khiến hắn phải suy nghĩ cẩn thận một phen.

Mà người khiến hắn cảm thấy vô cùng ngạc nhiên chính là Vân Lãnh Ca, đối mặt với sự khiêu khích và soi mói của Hạ Ngữ Nhi và Hạ Yên Nhi, mặt nàng không đổi sắc, nhẹ nhàng thản nhiên đáp trả vấn đề khó, còn bất động thanh sắc phản kích đối thủ của nàng một chút.

Vừa rồi hắn luôn đánh giá Vân Lãnh Ca, ánh mắt nàng bình tĩnh, không nhanh không chậm, quanh người được bao phủ bởi một làn khí ung dung lạnh nhạt, giống như không có vấn đề nào có thể làm nàng khó xử. Vân Lãnh Ca như vậy khiến hắn vô cùng kinh diễm, hơn nữa từ lúc hắn đến đây, ngoại trừ thoáng nhìn khi nói lời cảm tạ trong phòng, nàng không hề nhìn hắn thêm lần nào nữa. Âu Dương Phong cảm thấy có chút không thoải mái, không phải trước kia Vân Lãnh Ca thấy hắn thì lập tức dính sát lại, dịu dàng gọi một tiếng 'Phong ca ca' sao. Chẳng lẽ sau khi ngất Vân Lãnh Ca thật sự muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt với hắn? Muốn hấp dẫn ánh mắt của hắn? Nếu là như vậy thì thay đổi cùng quá lớn rồi.

"Vân tiểu thư nói chuyện hơi quá đáng rồi, muội muội cũng chỉ là quan tâm Vân tiểu thư mà thôi." Hạ Hạo Nhiên nghe được lời nói ám chỉ của Vân Lãnh Ca, có lòng bất bình thay Hạ Ngữ Nhi, mở miệng nói. Nhưng ánh mắt vẫn ở trên người Vân Lãnh Ca, trước kia cảm thấy Vân Lãnh Ca rất đẹp, nhưng là vẻ đẹp trần tục. Hôm nay thấy hơn trước kia vài phần, da thịt trắng mịn, cổ thon dài, ngực đẫy đà, còn có vòng eo nhỏ chưa đầy một nắm tay. Nhìn thấy Vân Lãnh Ca như vậy, đáy mắt Hạ Hạo Nhiên không tự chủ được toát ra ánh sáng như sói rình con mồi.

Vân Lãnh Ca thầm giận dữ, còn có người dám dùng loại ánh mắt này nhìn nàng, sớm hay muộn cũng phải giáo huấn hắn một chút. Nàng oán hận nhưng mặt vẫn không đổi sắc, nói: "Ta cũng khôn nói gì mà, chỉ nói cho Hạ Tiểu thư ta rất tốt, sức khỏe của ta tự ta biết, có chỗ nào không ổn sao?" Vẻ mặt vô tội, không hiểu chuyện gì, giọng điệu nghi ngờ.

Trong giây lát Hạ Hạo Nhiên không còn lời nào để nói, quả thật những lời kia của Vân Lãnh Ca không sai, coi như nàng giả bộ hồ đồ cũng không thể nói gì.

Vân Nhi đang cúi đầu luôn lo lắng cho tiểu thư không nhịn được mà nở nụ cười, nàng chỉ biết tiểu thư sẽ không bị thua thiệt, lén nhìn Ngâm Thư ở bên cạnh, thấy Ngâm Thư vẫn mang dáng vẻ lạnh nhạt đứng ở chỗ đó, không có biểu cảm khác thường nào, khiến Vận Nhi bội phục không thôi.

Vận Nhi nghĩ, tiểu thư thật sự không còn thích Âu Dương thế tử sao? Tại sao lại lạnh nhạt với hắn như vậy, có điều Âu Dương thế tử cũng không xứng với tiểu thư, tiểu thư không thích hắn thì quá tốt rồi. Vận Nhi nhảy nhót trong lòng, vì phát hiện mình và Vân Lãnh Ca cùng thay đổi, nên vô cùng vui vẻ
Chương trước Chương tiếp
Loading...