Đích Phi Sách
Chương 100: Lưu Lạc Thanh Lâu, Ép Bắc Sách Lộ Diện
Lão phu nhân ngẩn ra, hai mắt vô thần nhìn phía trước, nghiến răng, bỗng lao thẳng về hướng An Cửu rống lớn: "Ta phải giết ngươi! Món hời? Ha ha, ta giết ngươi, xem ngươi còn đòi lại thế nào!" An Cửu nhanh nhẹn tránh đi, lão phu nhân vốn không nhìn thấy gì chỉ bắt được hư không, cả người lảo đảo một cái, quỳ thật mạnh xuống đất. An Cửu nhìn lão phụ nhân này, từng này tuổi, vốn nên ngậm kẹo đùa cháu, được người tôn kính, nhưng bà ta lại làm ra chuyện mình không nên làm, ba lần bốn lượt thích dồn người khác vào chỗ chết. An Cửu ngồi xổm xuống, bắt lấy cánh tay múa may của bà ta, nhẹ giọng: "Giết ta sao? Ngươi làm nhiều như vậy, nhưng còn kết quả? Lần trước Diệp Liên Y chết, ngươi nên biết điều một chút." Chuyện thành thân lần đó không chỉ một mình Diệp Liên Y tính kế, lão phu nhân đương nhiên có phần. Lão phu nhân nghiến răng: "Ngươi mạng lớn, đáng tiếc cho Liên Y!" "Đáng tiếc sao? Ngươi thật sự cảm thấy nàng ta đáng tiếc? Rõ ràng đối với ngươi, nàng ta chẳng qua chỉ là một quân cờ, có gì phải đáng tiếc?" An Cửu cười lạnh, "Sao hả? Nhìn Diệp gia, nhìn con ngươi rơi vào kết cục này, ngươi không chịu nổi ư? Ngay cả đôi mắt cùng mù rồi, đúng là đáng tiếc, nhưng không sao, cho dù không nhìn thấy, ngươi cũng có thể nghe người đời tán dương kết cục của Diệp gia, tán dương sự thê thảm của nhi tử ngươi." "Ngươi..." Lão phu nhân lại phun ra ngụm máu. An Cửu lưu loát tránh đi, đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống: "Xem ra Thẩm Diên và hậu nhân của Thẩm Diên đều là khắc tinh của ngươi!" Đánh rắn phải đánh dập đầu, lão phu nhân này đang nghĩ gì, nàng làm sao không biết? Quả nhiên, sắc mặt lão phu nhân càng khó coi, không ngừng thở hổn hển, bỗng một cái chớp mắt, cả người thình lình ngã xuống. "A, tiểu thư... Lão phụ nhân này..." Hồng Linh tiến lên, kiểm tra hơi thở của lão phu nhân, "Vẫn còn một hơi!" "Vẫn còn một hơi sao? Vậy tùy ý tìm một chỗ an bài đi!" An Cửu không thèm nhìn bà ta một cái, đồng tình sao? Đồng tình với kẻ địch chính là uy hiếp lớn nhất đối với bản thân, ngay từ đầu bọn họ đã đối địch nhau, trận chiến này, nếu nàng thua, chỉ sợ lão phu nhân còn tàn nhẫn hơn thủ đoạn của nàng. Ánh mắt trở nên sắc bén, An Cửu xoay người vào trong. Lam Nguyệt chứng kiến tất cả, càng khẳng định quyết định rời khỏi nơi này của mình mới là lựa chọn sáng suốt nhất. Lam Nguyệt nhìn lão phu nhân đã ngất đi, không quá để ý. Mãi đến khi rời đi, nàng cũng không vội tìm nhà, mà tìm một khách điếm tạm thời dừng chân, trong mấy ngày nay bảo Thải Hương chuẩn bị xe ngựa, nhìn dáng vẻ, dường như là muốn đi xa. An Cửu nghe được tin này, không khỏi kinh ngạc, đi xa sao? Vội vã rời đi như vậy thật sự khiến người ta nghi ngờ! Nhìn thoáng qua Lẫm Phong, An Cửu nhíu mày: "Chuyện ta bảo ngươi điều tra nàng ấy thì sao?" Lẫm Phong ném quạt xếp trong tay lên bàn, nhấp một ngụm trà: "Lam Nguyệt được Diệp Hi đón từ Yến Châu về, có điều, mẫu thân của nàng ta không phải gả tới Yến Châu..." "Vậy sao? Thú vị, nếu không phải gả tới Yến Châu thì đó là chuyện gì?" "Mẫu thân của nàng ta tên Lam Tình, Tình cô nương ở Xuân Quế Phường chính là bà ta." Lẫm Phong chậm rãi kể, "Tình cô nương kia ở Yến Châu tuy không phải quốc sắc thiên tư gì, nhưng cũng có vài phần tư dung, ở Xuân Quế Phường có thể coi là người hút khách, có điều, mười mấy năm trước, nghe nói bà ta có thai, tú bà ép bà ta uống thuốc phá thai, nhưng Tình cô nương kia tính tình cương nghị, quyết liệt không chịu uống, thậm chí vì thế mà bỏ trốn. Từ đó về sau, người của Xuân Quế Phường kia không còn ai gặp lại Tình cô nương nữa." "A, thú vị, cô nương của thanh lâu? Người khiến Tình cô nương kia mang thai là ai?" Không biết vì sao, trong đầu An Cửu lóe lên một suy đoán, suy đoán kia ngay cả nàng cũng phải khiếp sợ. Lẫm Phong nhìn nàng, vuốt ve ly trà trong tay: "An Cửu quận chúa thông minh như vậy, chắc hẳn đoán ra được. Ta đã tra xét, mười chín năm trước, Diệp Hi trùng hợp tới Yến Châu, một người là công tử thất ý cô đơn, một người là cô nương thanh lâu, trong khoảng thời gian đó có thể gặp chuyện phong lưu gì, ta cũng không biết." Diệp Hi? Kẻ khiến Tình cô nương kia mang thai thật sự là Diệp Hi? Bằng không, sự trùng hợp này cũng quá kỳ lạ, không phải sao? A, hay cho một Diệp Hi, để lại dã loại khắp nơi, đúng là phong lưu! Lam Nguyệt so với nàng chẳng qua chỉ nhỏ hơn mấy tháng. An Cửu nhíu mày, dù thế nào cũng không ngờ Lam Nguyệt lại là nữ nhi của Diệp Hi, đúng vậy, với tính tình của Diệp Hi, ông ta sao có thể vô duyên vô cớ thu nhận nữ nhi của bà con phương xa? An Cửu khẽ cười, Lam Nguyệt kia không có ý hại nàng, hiện tại cũng không còn nằm trong tầm mắt của nàng, nhìn hành động của nàng ấy là muốn rời khỏi kinh thành sao? Một khi đã vậy, cứ để nàng ấy rời đi! An Cửu gạt bỏ Lam Nguyệt ra khỏi suy trong đầu. Ở ngoài một khách điếm trong kinh thành, Lam Nguyệt vội vàng từ bên ngoài trở về, vừa đến cửa khách điếm liền gặp một người quen thuộc, thân ảnh kia, xiêm y tả tơi, thân hình câu lũ, tóc trắng xõa lung tung, tay chống quải trượng, ngồi bệt dưới đất, miệng lẩm bẩm: "Nhi tử của ta... Diệp gia ta sẽ không thua... Không thua, vẫn còn hi vọng... Ha ha... An Cửu... Ngươi sẽ không đắc ý được lâu đâu!" Lam Nguyệt giật mình, Thải Hương phía sau cũng cau mày, khó nén kinh ngạc. "Tiểu thư, đó là lão phu nhân, lão phu nhân... Điên rồi sao?" Thải Hương theo bản năng nuốt nước bọt, cẩn thận đánh giá lão phu nhân, vẫn không thể tưởng tượng được. Đã từng là lão phu nhân uy nghiêm không ai bì nổi, nhưng lão bà tử điên trước mắt này... "Tiểu thư, chúng ta..." Thải Hương còn chưa nói xong đã bị Lam Nguyệt cắt ngang. "Đi thôi, bớt lo chuyện bao đồng!" Lam Nguyệt nhàn nhạt liếc nhìn lão phu nhân, nghĩ đến chuyện xảy ra hôm đó, giờ phút này lòng vẫn còn sợ, xem ra, nàng phải càng nhanh chóng rời khỏi kinh thành này. Quốc công phủ không còn, Diệp Hi không còn, kẻ ăn nhờ ở đậu như nàng bắt buộc phải tìm được lui, với lão phu nhân này mà nói... Lam Nguyệt nhíu mày, ánh mắt lạnh băng, bà ta và mình dường như cũng không có quan hệ gì! Nghĩ tới An Cửu, Lam Nguyệt thầm cảm thấy may mắn, may mà mình chưa từng có ý xấu với nàng ấy, bằng không... Lam Nguyệt nâng bước đi vào khách điếm. Dù sao cũng đã chuẩn bị ổn thỏa, muộn nhất là ngày mai, bọn họ có thể xuất phát, trở về Yến Châu, còn về cuộc sống sau này... Chỉ có thể tới đó rồi tính tiếp. Lam Nguyệt hít sâu một hơi, vừa bước qua cửa, chưởng quầy thấy nàng, liền cười tiếp đón: "Lam tiểu thư, vừa rồi có một vị cô nương tới tìm người, hình như rất gấp, cho nên, ta bảo nàng ấy ở trong phòng của người đợi." Trên thực tế, vị cô nương kia cho gã một thỏi bạc, nể tình thỏi bạc này, gã đương nhiên nghe lời. Lam Nguyệt sửng sốt, ánh mắt bỗng trở nên tàn khốc: "Sao ngươi có thể tùy tiện để người ngoài vào?" "Cái này..." Chưởng quầy sửng sốt, Lam tiểu thường trông có vẻ dịu dàng, nhưng hôm nay sao lại... Lam Nguyệt dường như cũng nhận ra bản thân thất thố, khẽ cười: "Xin lỗi, một nữ tử như ta ở bên ngoài đương nhiên phải cảnh giác một chút." Nói tới đây, Lam Nguyệt nhìn lên lầu hai, "Vị cô nương kia trông như thế nào?" Chưởng quầy hoàn hồn, lập tức cười đáp: "Vị cô nương kia mang khăn che mặt, nhưng nhìn cách ăn mặc và trang điểm đều là vật liệu thượng đẳng!" Ra tay còn rất hào phóng, là một quý nhân! Vật liệu thượng đẳng? Chẳng lẽ là An Cửu? Không biết vì sao, Lam Nguyệt bỗng cảm thấy bất an, nhưng giờ phút này nếu người đã tìm tới cửa, cho dù nàng muốn tránh cũng không hết cách, chỉ đành căng da đầu đón nhận. Lam Nguyệt hít sâu một hơi, đi lên lầu hai, đẩy cửa ra, nhìn thấy một bóng dáng, không phải An Cửu. Lam Nguyệt thầm thở phào, nhưng ngay lập tức trong đầu lại xuất hiện một nghi hoặc, không phải An Cửu tới tìm nàng, vậy nữ tử này là ai? Lam Nguyệt cảm nhận hơi thở Thải Hương theo sau mình, nhíu mày: "Ta có khách, ngươi ở ngoài chờ đi." "Vâng, tiểu thư." Thải Hương nhìn thoáng qua người trong phòng đưa lưng về phía các nàng, lòng cũng tràn đầy nghi hoặc, biểu thư khi còn ở quốc công phủ không hề có bằng hữu, mục đích người này tới tìm tiểu thư là gì. Nhưng nàng thân là một tỳ nữ, sao có thể hỏi đến chuyện của chủ tử, nghe Lam Nguyệt phân phó, Thải Hương liền lui xuống, đóng cửa phòng lại. Trong phòng rơi vào trầm mặc, người nọ biết Lam Nguyệt đã về nhưng không hề xoay người, cũng không nói lời nào. Không biết qua bao lâu, Lam Nguyệt rốt cuộc cũng không kiềm chế được, hỏi: "Ngươi là ai?" Tấm lưng kia vẫn không xoay người, có điều khóe miệng dưới khăn che mặt chậm rãi cong lên: "Lam Nguyệt tiểu thư là nữ tử thông minh, ngươi nên đoán được ta là ai mới đúng, ngươi cứ thử to gan đoán xem!" Lam Nguyệt nhíu mày: "Cô nương cất nhắc, Lam Nguyệt trời sinh tính tình ngu dốt, không phải nữ tử thông minh gì cả, cho nên, Lam Nguyệt không đoán ra được cô nương là ai." "Khó trách, ngươi có thể ở quốc công phủ che giấu mười mấy năm, ngay cả Diệp Hi và lão phu nhân, không, ngay cả An Cửu cũng chỉ biết ngươi chỉ là một biểu tiểu thư của quốc công phủ, đúng không?" "Lam Nguyệt không biết cô nương có ý gì, Lam Nguyệt vốn là biểu tiểu thư của quốc công phủ, cái gì là che giấu mười mấy năm, cô nương phỏng đoán như thế e rằng không ổn!" Nữ tử che mặt kia quan sát căn phòng này: "Lam Nguyệt cô nương thu dọn đồ đạc, bộ dáng gấp gáp như vậy là muốn rời đi sao?" "Chẳng qua là trở về quê hương mà thôi!" Nữ nhân này tới đây rốt cuộc để làm gì? Không biết vì sao, Lam Nguyệt lại cảm thấy bất an, sự bất an này thậm chí không hề thua kém thời điểm phải đối mặt với An Cửu ở quốc công phủ. "Quê hương? Lam Nguyệt tiểu thư, ta thấy ngươi là sợ An Cửu nên mới muốn bỏ trốn, ha ha, ta cũng đã nghe nói Diệp Quốc Công kia vào ngục rồi, cả quốc công phủ có thể nói là tan cửa nát nhà, ngươi không có Diệp Quốc Công che chở, liền muốn rời khỏi kinh thành, thật không giống mẫu thân của ngươi năm đó." Nữ tử khẽ cười. Mẫu thân của nàng? Nghe đến hai chữ "mẫu thân", Lam Nguyệt không nhịn được mà rét run. Nàng ta... Thật sự như suy đoán của nàng, là do người kia phái tới sao? "Cô nương, ngươi tới tìm ta vì mục đích gì, ngươi cứ việc nói thẳng, hà tất phải ở đây quanh co lòng vòng. Ta nghĩ, người đứng sau cô nương đã phân phó rõ ràng, ngươi cũng cần nhanh chóng hoàn thành." Lam Nguyệt lạnh giọng. Nữ tử đeo khăn che mặt hơi sửng sốt, đáy mắt lộ vẻ kinh ngạc, nàng ta đứng dậy xoay người, hai mắt để lộ ra bên ngoài rất có hứng thú đánh giá Lam Nguyệt. "Ngươi có biết người đứng sau ta phân phó ta chuyện gì không?" "Dù là chuyện gì, đều mong ngươi trở về nói với bà ta, năm ấy lựa chọn của mẫu thân là lựa chọn của bà ta, mà hôm nay, ta muốn đi trên con đường khác." Lam Nguyệt chỉ nhìn bóng dáng, liền biết nữ tử trước mặt không hề tầm thường, giờ phút này tuy không nhìn rõ dung nhan dưới khăn che mặt, nhưng cặp mắt cũng đủ khiến nàng cảm thấy kinh diễm. Nữ tử này chỉ lớn hơn nàng vài tuổi, nàng ta cũng giống như nàng ẩn mình trong vọng tộc ở kinh thành sao? Nếu là vậy thì nàng ta là ai? Mấy năm nay, nàng ở quốc công phủ, tuy rằng rất ít tiếp xúc với nữ tử trong vọng tộc, có điều nàng vẫn có thể khẳng định, thân phận của nữ nhân này không hề tầm thường. Đón nhận sự đánh giá của Lam Nguyệt, nữ tử kia không hề tránh né. "Đi con đường khác sao? Ngươi cho rằng bản thân ngươi có quyền lựa chọn?" Nàng ta khẽ cười, nụ cười nghe qua có vài phần quỷ dị, "Năm đó mẫu thân ngươi lưu lạc Xuân Quế Phường ở Yến Châu, ngươi cho rằng phụ thân của ngươi Diệp Hi gặp được mẫu thân ngươi là trùng hợp sao? Ngươi cho rằng mấy năm sau, phụ thân ngươi lại tới Yến Châu một chuyến đưa ngươi trở về cũng là trùng hợp à?" Sắc mặt Lam Nguyệt lập tức thay đổi, nữ nhân này rốt cuộc có ý gì? "Ha ha, trên đời này nào có nhiều điều trùng hợp như vậy, chẳng qua đều nằm trong ván cờ của con người mà thôi. Năm đó mẫu thân ngươi thành công dụ dỗ Diệp Hi trong lúc ông ta ở Yến Châu chính là vì để có thể tới kinh thành, có được một thân phận công khai, nhưng mạng bà ta không tốt, tuổi còn trẻ, nhiệm vụ chưa hoàn thành đã chết. Ngươi là nữ nhi của bà ta, đương nhiên phải kế thừa chuyện bà ta chưa hoàn thành." Nữ tử kia quan sát Lam Nguyệt, Lam Nguyệt này là người thông minh, nhưng người thông minh thường có quá nhiều suy nghĩ của riêng mình, không dễ khống chế. Muốn đi con đường khác sao? Nhưng trên thế gian này, có vài người, con đường của họ sớm đã bị an bài, nào có thể để nàng lựa chọn? Lam Nguyệt này, từ khi sinh ra, vận mệnh tương lai đã chú định, nàng sao có thể trốn thoát? Lam Nguyệt nắm chặt khăn thêu trong tay, trong đầu hiện ra hình ảnh mẫu thân trong lúc hấp hối dặn dò mình. Mẫu thân muốn nàng nghe người đó sắp xếp. Người kia... A, nhiều năm như vậy, nàng thậm chí còn chưa từng gặp người đó một lần, trước nay người kia chỉ thư từ với nàng, hôm nay thế mà phái một người tới sao? Lam Nguyệt nàng chỉ muốn bình an một đời, nhưng không ngờ lại trở thành quân cờ bị người ta thao túng, thậm chí, người chơi cờ rốt cuộc là ai cũng không biết! Càng không biết thế lực của người nọ lớn thế nào. Mẫu thân ơi mẫu thân, rốt cuộc vì nguyên nhân gì mà ngay cả hạnh phúc của nữ nhi người cũng không màng? Vấn đề này, Lam Nguyệt tự hỏi bản thân không biết bao nhiêu lần, nhưng nàng vẫn không tìm được đáp án. Nàng biết, kẻ đứng sau chơi cờ nhất định biết nguyên do, chỉ là nếu nàng tìm kiếm, nhất định phải đặt mình vào đó, đây là vụ mua bán không thể rút lui, thông tuệ như nàng đương nhiên biết toàn thân rút lui mới là lựa chọn sáng suốt. Nhưng, bây giờ xem ra dường như không đơn giản như vậy! "Chuyện bà ấy chưa hoàn thành, ngay thời điểm bà ấy rời khỏi thế giới này đã không còn liên quan tới bà ấy nữa, ta chưa chắc đã muốn kế thừa!" Lam Nguyệt cố lấy hết dũng khí, để thoát khỏi lốc xoáy này, nàng bắt buộc phải dùng hết can đảm. Nữ tử mang khăn che mặt khẽ cười, ánh mắt như muốn nói, ngây thơ, đúng là quá ngây thơ! Nàng ta lại chăm chú nhìn Lam Nguyệt một lát: "Lam Nguyệt tiểu thư, có vài thứ ngươi bắt buộc phải kế thừa, bởi vì ngươi không giống ta, trong thân thể của ngươi... Ha ha, trong thân thể ngươi chảy dòng máu của mẫu thân ngươi, người khác không trốn được, ngươi cũng không trốn được, người khác có thể chạy thoát, nhưng ngươi lại không thể trốn thoát." Lam Nguyệt ngẩn ra, lời này có ý gì? Lam Nguyệt lẩm bẩm: "Không, ta không cần, ta muốn vận mệnh của mình do bản thân khống chế, chứ không phải huyết mạch gì đó, mẫu thân ta... Mẫu thân ta chẳng qua là một nữ tử phong trần bình thường mà thôi." "Nữ tử phong trần sao? Bà ấy quả thật là nữ tử phong trần, có điều... Có vài chuyện, bà ấy không thể nói, thậm chí không dám nhắc tới với ngươi, bà ấy vì tốt cho ngươi, nhưng rồi sẽ có một ngày ngươi cũng sẽ biết. Hiện tại, ngươi chỉ cần nhớ rằng, nhiệm vụ của mẫu thân ngươi, ngươi phải kế thừa, ngươi bắt buộc phải nghe lời, tiếp tục ở lại kinh thành, đừng hòng quay về Yến Châu, còn về những chuyện khác... Sẽ có người an bài cho ngươi!" Lam Nguyệt này không dễ khống chế, bởi vì nàng thông tuệ, có tư tưởng, và cũng vì bọn họ không có được điểm yếu hại của nàng. Điểm yếu hại sao? Một nữ tử như vậy, một thân một mình, thứ nàng để ý nhất là gì? Nữ tử mang khăn che mặt nhíu mày, xem ra muốn khống chế Lam Nguyệt này, sợ rằng phải dùng chút thủ đoạn! "Không, vận mệnh của ta, cuộc đời của ta, ta muốn tự mình sắp xếp!" Lam Nguyệt kiên định nói. Nhưng nữ tử mang khăn che mặt lại khẽ cười, chậm rãi đi về phía Lam Nguyệt. Lam Nguyệt nhìn hành động của nàng ta, theo bản năng lui một bước. "Sao hả? Lam Nguyệt tiểu thư sợ ta như vậy? Ngươi yên tâm, ta sẽ không thương tổn ngươi, ít nhất trước khi nhận mệnh lệnh tổn thương ngươi, ngươi không cần sợ ta!" "Ngươi..." Ý của nàng ta là, nếu nàng không nghe lời, người kia sẽ lấy mạng nàng sao? "Người kia... Người kia rốt cuộc là ai?" Lam Nguyệt trầm giọng hỏi. "Là ai? Thời điểm tới, ngươi đương nhiên sẽ biết, có điều..." Ý cười trên khóe miệng nàng ta càng đậm, đột nhiên giơ tay. Lam Nguyệt không kịp phòng bị, chóp mũi quanh quẩn hương thơm nhàn nhạt, không thể nói rõ đó là mùi hương gì, nàng ngẩn ra, lúc này mới phát hiện có vấn đề. "Ngươi..." "Đừng sợ, Lam Nguyệt tiểu thư, ta sẽ không thương tổn ngươi, đây chẳng qua là thứ khiến ngươi không thể quật cường nữa thôi." Xem ra hôm nay, nàng ta không thể khuyên được Lam Nguyệt này, cho nên, không thể không thể dùng tới cách như vậy. Chủ tử bảo nàng ta giữ Lam Nguyệt ở lại, nàng ta chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, không phải ư? Còn về những chuyện khác... Nàng ta nhìn Lam Nguyệt đã có chút mê mang, là thuốc bắt đầu có tác dụng. "Ngươi... Ngươi muốn làm gì?" Bất an trong lòng Lam Nguyệt càng mãnh liệt. "Ngươi yên tâm, cứ ngủ một giấc, sáng mai tỉnh lại, đừng nghĩ tới chuyện về Yến Châu nữa, ngoan ngoãn làm một quân cờ mới là việc ngươi nên làm." Ngoan ngoãn làm một quân cờ? Không, đừng, đây không phải con đường nàng muốn đi! Cảm nhận cơ thể ngày càng yếu đi, nữ tử trước mặt cũng trở nên mơ hồ, Lam Nguyệt lảo đảo một cái. Nữ tử đeo khăn che mặt kia vội đỡ lấy nàng nâng về phòng, lúc an bài nàng ở trên giường, Lam Nguyệt đã hoàn toàn mất đi ý thức. "Ngủ đi, ngủ một giấc, có những chuyện không nên nghĩ thì đừng suy nghĩ, ngày mai, sẽ có người tới đón ngươi, kế tiếp, ngươi sẽ làm chuyện ngươi nên làm." Nữ tử đứng bên mép giường, khẽ cười, lúc này còn muốn giãy giụa kháng cự sao? Có một vài chuyện là mệnh, không trốn được, kháng cự cũng không được! Nhàn nhạt liếc nhìn Lam Nguyệt, nữ tử xoay người, ánh mắt lạnh như băng. Ở trong phòng một lát, nữ tử mới ra ngoài, ngoài cửa, Thải Hương vẫn luôn chú ý tình hình trong phòng, thấy có động tĩnh, lập tức tiến lên, trông thấy nữ tử mang khăn che mặt đi ra. Nàng ta ra ngoài, vậy còn biểu tiểu thư? Thải Hương theo bản năng nhìn vào trong, không nhìn thấy Lam Nguyệt đâu, trong mắt lộ sự lo lắng. Nữ tử mang khăn che mặt kia khẽ cười: "Yên tâm đi, tiểu thư nhà ngươi mệt mỏi, đang nghỉ ngơi." Thải Hương sửng sốt, nhưng đối diện với ánh mắt thân thiện ôn hòa của đối phương, Thải Hương theo bản năng hỏi: "Vị tiểu thư này, người và tiểu thư nhà ta..." "Chúng ta là bằng hữu lâu năm, năm đó nàng ấy còn ở Yến Châu, chúng ta đã quen biết, mấy năm nay vẫn luôn liên lạc, hiện tại biết được hoàn cảnh của nàng ấy, sau này ta chắc chắn sẽ chiếu cố vị muội muội này." Thải Hương ngẩn ra, ngay sau đó tràn ngập vui mừng, bằng hữu? Nàng ấy còn muốn chiếu cố tiểu thư? Tốt quá, thật sự tốt quá, nàng còn lo sau khi bọn họ rời khỏi quốc công phủ, bơ vơ không nơi nương tựa. Bây giờ tốt rồi, tiểu thư lại có một bằng hữu như vậy, nhìn cách ăn mặc của đối phương liền biết không phú tức quý, ngày tháng sau này các nàng có thể yên tâm. Nhưng... Nghĩ đến hành động mấy ngày nay của tiểu thư, Thải Hương không khỏi nhíu mày: "Nhưng... Tiểu thư sắp rời khỏi kinh thành..." Vị tiểu thư này hẳn ở kinh thành, nếu các nàng rời đi, vậy làm sao nhận được sự quan tâm của nàng ấy? Nữ tử mang khăn che mặt kia khẽ cười: "Ngươi yên tâm, bằng hữu này của ta, tiểu thư nhà ngươi vĩnh viễn sẽ không rời khỏi kinh thành. Ngày mai, ta sẽ phái người tới đón các ngươi." Dứt lời, nữ tử mang khăn che mặt không ở lại lâu, nhanh chóng rời khỏi khách điếm, để lại Thải Hương nhìn theo tấm lưng kia, trong lòng ngập tràn vui sướng cùng chờ mong. Ngày mai sẽ tới đón bọn họ? Vậy thì tốt quá! Hôm sau, khi chủ tở Lam Nguyệt được đưa tới một nơi, vui sướng trong lòng Thải Hương lập tức bị dập tắt. Khắp nơi tràn ngập mùi rượu cùng mùi phấn son khiến Thải Hương sặc mũi, lầu các to như vậy, hiện tại đã là buổi trưa nhưng không một bóng người. Nghĩ tới biển hiệu các nàng nhìn thấy lúc mới tới đây, Thải Hương không nhịn được mà nhíu mày. Tại sao lại thế này? Hôm qua trông thấy vị tiểu thư kia, rõ ràng là bộ dáng tiểu thư khuê các, nhưng vì sao hôm nay nơi các nàng tới lại là... Khuynh Thành Lâu? Đây rõ ràng là thanh lâu! "Tiểu thư..." Thải Hương nhìn Lam Nguyệt, "Chúng ta đi thôi, nơi này..." "Nếu đã tới, hà tất vội vàng rời đi?" Thải Hương còn chưa nói xong, một giọng nói phong tình vạn chủng vang lên, sau đó, từ phía sau màn sa màu đỏ, một nữ tử dáng vẻ thướt tha đi ra, nữ tử này mặt mày như họa, sóng mắt lưu chuyện như có thể câu hồn đoạt phách, ngay cả Thải Hương vừa nhìn, trong lòng cũng không nói nên lời kinh diễm. Còn đang ngây ngóc, nữ tử phong tình vạn chủng kia đã đi tới trước mặt hai người, đánh giá Lam Nguyệt: "Quả nhiên là một hạt giống tốt, nhìn gương mặt này... Ha ha, ta tên Phi Ngọc, Tích cô nương đã phân phó, sau này ta sẽ chiếu cố, dạy dỗ ngươi!" Tích cô nương? Là nữ tử mang khăn che mặt hôm qua sao? Dạy dỗ? Không lẽ bọn họ muốn kéo tiểu thư vào hố lửa? Thải Hương ngẩn ra, vội bắt lấy cổ tay Lam Nguyệt: "Tiểu thư, chúng ta mau rời khỏi nơi này đi." Nhưng mọi sức lực của Thải Hương đều không có tác dụng. Thải Hương nhìn Lam Nguyệt, không khỏi nghi hoặc: "Tiểu thư..." Nàng ấy làm sao vậy? Bắt đầu từ sáng này, tiểu thư dường như không hề nói chuyện, tuy rằng ngày thường tiểu thư nói cũng rất ít, nhưng dáng vẻ hôm nay dường như có chút kỳ lạ. Lam Nguyệt nhàn nhạt liếc nhìn Thải Hương, nhưng không quá để ý, tránh khỏi tay nha hoàn ra, cung kính hành lễ với nữ tử tự xưng Phi Ngọc kia: "Sau này, mong Phi Ngọc cô nương chiếu cố nhiều hơn." Thải Hương sửng sốt, tiểu thư có ý gì vậy? Nàng ấy muốn ở lại thanh lâu này sao? Thật lâu sau Thải Hương không có cách nào hoàn hồn, Phi Ngọc lại hài lòng gật đầu: "Tốt, tốt, tốt, người Tích cô nương sắp xếp, ta đương nhiên sẽ chiếu cố thật tốt." Thải Hương khiếp sợ nhìn Lam Nguyệt, tiểu thư hôm nay dường như hơi khác, nhưng rốt cuộc khác ở đâu, nàng lại không nói nên lời, chỉ luôn cảm thấy có chỗ nào quỷ dị.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương