Đích Phi Sách
Chương 83: Gạo Nấu Thành Cơm, Ác Độc Dạy Con Giết Cha
Đột nhiên có người xuất hiện khiến hai người trong đình đều ngẩn ra, Đỗ Nhược Khanh càng như bị sét đánh."Mục Nhi... Con... Sao con lại ở đây?" Đỗ Nhược Khanh bất chấp chủy thủ kề trên cổ mình, trong đầu trống rỗng, Mục Nhi ở đây... Điều đó có ý nghĩa gì?Những gì bà ta và Diệp Hi vừa nói, có phải Mục Nhi đã nghe hết rồi không?Nghi vấn này càng khiến sắc mặt Đỗ Nhược Khanh trắng bệch, không muốn tin vào cục diện lúc này, nhưng hiện tại bà ta nên làm gì đây?Dù là Đỗ Nhược Khanh cũng luống cuống tay chân.Mà Diệp Hi sau khi ngây ra một lát cũng dần hoàn hồn, nhìn nam nhân trước mặt, tuy ông ta ít có liên quan tới người của Bắc Vương phủ, nhưng công tử của Bắc Vương phủ, trong xã hội thượng lưu ở Đông Sở Quốc này có ai không quen biết?Bắc Mục... Nhị công tử Bắc Vương phủ này... A, là nhi tử của Diệp Hi ông ta!Khó nén hưng phấn, Diệp Hi bất chấp đau đớn trước ngực, trên mặt nở nụ cười rộ: "Mục Nhi... Ta là cha của con, ta là phụ thân thân sinh của con!"Dứt lời, không chỉ Bắc Mục, sắc mặt Đỗ Nhược Khanh cũng trầm xuống."Diệp Hi, ngươi đừng nói bậy!" Đỗ Nhược Khanh cắn răng, dù thế nào bà ta cũng không ngờ chuyện hôm nay mình ra ngoài gặp Diệp Hi lại bị Mục Nhi phát hiện.Sao nó lại tới đây? Vì theo dõi bà ta sao?"Nhược Khanh, khi nãy nàng nói đã rất rõ ràng, nhi tử ở đây, khẳng định nó cũng chính tai nghe thấy, nàng còn che giấu cái gì? Đây là nhi tử của chúng ta, chúng ta là người một nhà!" Diệp Hi đắc ý lên tiếng."Diệp Hi..." Đỗ Nhược Khanh cắn răng, vừa rồi sao bà ta không giết chết ông ta!"Bắc Mục nhìn hai người, khi nãy ở trong bóng tối, nghe hết tất cả, trong lòng gã không nói rõ có tư vị gì, giờ phút này nhìn sắc mặt Diệp Hi, gã càng cảm thấy chán ghét.Con ông ta sao? Sao có thể?Bắc Mục đi về phía trước, từng bước đều tỏa ra khí thế, lại khiến Diệp Hi bất giác sợ hãi."Nhi tử..." Diệp Hi nhẹ giọng gọi.Ngay cả nhìn Bắc Mục cũng không nhìn ông ta, gã tiến lên, đoạt lấy chủy thủ, vứt xuống đất. Diệp Hi mặc cho gã hành động, không hề phản kháng. Bắc Mục đỡ Đỗ Nhược Khanh đứng dậy, thái độ đạm mạc đó khiến thần sắc hai người đều ngưng trọng."Mục Nhi... Con đừng tin lời ông ta nói..." Đỗ Nhược Khanh bất an, ánh mắt lạnh băng của Bắc Mục nhìn bà ta, đây là điều chưa bao giờ có."Chân tướng... Con muốn biết tất cả chân tướng!" Bắc Mục lạnh giọng, ngữ điệu trầm thấp như đang kiềm nén gì đó.Khi nãy nghe thấy là một chuyện, nhưng gã muốn chính miệng mẫu phi nói gã biết!Ánh mắt Đỗ Nhược Khanh lập lòe: "Mục Nhi, chân tướng gì chứ? Không có chân tướng gì cả!""Con thật sự là con của ông ta sao?" Bắc Mục nhìn Đỗ Nhược Khanh chằm chằm."Không, con không phải, con là nhi tử của Bắc vương gia, trong cơ thể con là huyết mạch của Bắc Vương phủ!" Đỗ Nhược Khanh thề thốt phủ nhận."Vậy còn ông ta? Người và ông ta... Rốt cuộc có quan hệ gì?" Bắc Mục từng bước ép sát, khống chế lửa giận trong lòng, trừng mắt nhìn Diệp Quốc Công yếu ớt dựa vào thân cây.Đỗ Nhược Khanh hoảng loạn, bà ta biết có những chuyện không thể che giấu nữa."Đúng vậy, khi ta còn trẻ từng có qua lại với ông ta, nhưng đó chỉ là một khoảng thời gian, sau này ta vào Bắc Vương phủ, ta đã nói rõ với ông ta, cả hai hề lui tới, khi gặp lại cũng là người xa lạ, mọi chuyện chỉ có thế, đó là chuyện khi mẫu phi còn trẻ. Mục Nhi, con còn muốn truy cứu sao?""Chuyện nàng lúc trẻ nó không có tư cách truy cứu, nhưng nó có quyền truy cứu thân phận thật của mình, nó có quyền biết phụ thân thân sinh của nó là ai!" Diệp Hi cắn răng, cố nén đau đớn ở ngực."Diệp Hi, ngươi câm miệng cho ta!""Ha... Ha ha... Câm miệng? Cho dù là ta câm miệng, nhi tử của chúng ta sẽ không nghi ngờ sao? Trong cơ thể nó đang chảy dòng máu của ta, điểm này, nàng không thể thay đổi. Nhi tử, mẫu phi con không muốn nói cho con chân tướng, bà ấy là lo tiền đồ của con ở Bắc Vương phủ chịu uy hiếp, có điều, ta có thể hứa với con, ta sẽ không cản trở tiền đồ của con, con là nhi tử của ta, ta đương nhiên muốn những điều tốt nhất cho con, nhưng mẫu phi con không yên tâm, thậm chí muốn giết ta... Khụ khụ..."Bắc Mục nhìn Đỗ Nhược Khanh, trong mắt có quá nhiều cảm xúc. Gã chậm rãi nhắm mắt lại, bầu không khí lập tức trở nên quỷ dị tới cực điểm, không biết qua bao lâu, Bắc Mục mới mở mắt."Mẫu phi, chúng ta hồi phủ đi!" Giọng của Bắc Mục vang lên, dường như đã từ bỏ truy vấn.Mẫu phi không cho gã đáp án, nhưng giờ khắc này, đáp án của mẫu phi còn ý nghĩa gì sao?Tất cả đều đã rõ ràng, không phải à?Nhiều năm như vậy, gã chưa từng hoài nghi thân thế của mình, hoàn toàn không ngờ gã thế mà không phải nhi tử của phụ vương!Gã là nghiệt chủng... Chỉ là một nghiệt chủng!Trái tim thắt chặt khiến gã không thể hít thở.Bắc Mục đột nhiên thay đổi khiến Diệp Hi sửng sốt, ông ta vội gọi: "Nhi tử...""Ngươi câm miệng!" Bắc Mục tức giận quát.Diệp Hi gật đầu.Đỗ Nhược Khanh nghe vậy, không ngừng gật đầu: "Đúng vậy, chúng ta về Bắc Vương phủ... Về Bắc Vương phủ..."Bà ta hối hận rồi, nếu sớm biết như vậy, đêm nay, bà ta tuyệt đối sẽ không tới đây gặp tên nam nhân Diệp Hi đáng giận này!Đột nhiên nghĩ tới vấn đề của mình, ánh mắt Đỗ Nhược Khanh trở nên sắc bén: "Mục Nhi, giết ông ta!"Diệp Hi sửng sốt nhìn Đỗ Nhược Khanh, theo bản năng lui mấy bước: "Đỗ Nhược Khanh, dạy con giết cha, ngươi thật sự độc ác!"Ác độc sao?So với nam nhân tham lam uy hiếp và mang đến tai họa ngầm này, bà ta không thể không ác độc như vậy!Diệp Hi không chết, chuyện này vĩnh viễn sẽ không kết thúc, bà ta cũng vĩnh viễn không thể yên tâm!Bắc Mục nhíu mày, thoáng nhìn qua Diệp Hi kia, trong lòng cũng có một âm thanh không ngừng bảo gã, giết Diệp Hi, như vậy, gã sẽ là Nhị công tử của Bắc Vương phủ.Bắc Mục nhìn chủy thủ dưới đất, ngồi xổm xuống, nhặt lên.Đỗ Nhược Khanh đắc ý ở cạnh quan sát, sát ý trong mắt càng thêm mãnh liệt.Diệp Hi luống cuống, từ phòng bị chuyển sang hoảng sợ: "Mục Nhi, con... Con đừng làm bậy, ta là phụ..."Đang nói chuyện, chủy thủ trong tay Bắc Mục đã bay tới, chủy thủ sắc bén kia đánh úp ngày càng gần, bang một tiếng, đâm vào thân cây phía sau ông ta."A..." Diệp Hi đau đớn kêu lên, nhìn kỹ, chủy thủ kia đã xuyên qua lỗ tai ông ta, lỗ tai lúc này bị dính chặt trên thân cây.Nhất thời, đau đớn che trời đánh úp bao trùm, máu tươi không ngừng trào ra."Ngươi..." Diệp Hi trừng mắt nhìn Bắc Mục, ông ta là phụ thân gã, Bắc Mục này thế mà..."Diệp Quốc Công, chuyện tối nay, bao gồm chuyện của ngươi và mẫu phi ta, đều không được truyền ra ngoài, nếu để ta biết ngươi có tâm tư gì, tiếp theo, thứ chủy thủ này đâm không chỉ là lỗ tai của ngươi mà thôi!" Bắc Mục lạnh giọng quát.Tuy phẫn hận như Diệp Hi cũng quên nói chuyện.Bắc Mục bỏ lại một câu này, liền đỡ Đỗ Nhược Khanh lên ngựa, trước khi rời đi, Đỗ Nhược Khanh nhìn Diệp Hi trong đình hóng gió, cung mày vẫn nhíu chặt.Mục Nhi quá thiện lương, nó không ra tay được sao?Nhưng bản tính tham lam của Diệp Hi này... Chỉ sợ, cho dù Mục Nhi uy hiếp cũng không có tác dụng!Xem ra, sau này chỉ có thể nghĩ cách khác.Mẫu tử hai người giục ngựa rời đi, trong đình hóng gió, Diệp Hi hoàn hồn, mọi tức giận dồn nén đều bạo phát ra."Nữ nhân ác độc đáng chết, giết ta... A!" Diệp Hi hùng hùng hổ hổ rút chủy thủ ra, đau đớn kịch liệt ập tới, nhưng ông ta chỉ có thể nhịn, chuyển đau đớn này thành nỗi hận Đỗ Nhược Khanh."Không giết được ta, ta sẽ không bỏ qua như vậy!" Diệp Hi cắn răng.Trong chỗ tối, An Cửu chứng kiến tất cả, ý cười ngày càng đậm, trên ngực một nhát, trên tay có một vết thương, e rằng Diệp Hi không hề dễ chịu!Nhìn Diệp Hi gian nan từng bước rời khỏi đình hóng gió, An Cửu trầm giọng: "Nam Minh, ngươi đi nói với Lẫm Phong, bảo người của hắn thay ta truyền ra một tin...""Chủ tử có gì phân phó?" Nam Minh nhìn An Cửu, lòng có dự cảm chuyện chủ tử phân phó sẽ liên quan tới Diệp Quốc Công!An Cửu híp mắt: "Ta muốn trong thời gian ngắn nhất nghe được tin tức Diệp Quốc Công dan díu với phu nhân nhà quan, thậm chí có nhi tử riêng... Còn về phu nhân kia là ai?"Nói đến đây, An Cửu đột nhiên dừng lại, ánh mắt lập lòe, cứ từ từ tra tấn họ mới đã ghiền không phải sao?Sau đêm đó, ngày ngày Đỗ Nhược Khanh đều lo lắng, mỗi ngày đều đi tìm Bắc Mục nhưng không thấy gã đâu, chỉ nghe hạ nhân nói đêm nào Nhị công tử cũng khuya lắm mới hồi phủ, lần này cũng say khướt, người đầu mùi rượu.Ở Tấn Quốc Công phủ, Diệp Hi cáo ốm với hoàng đế, ngay cả hạ nhân trong phủ cũng không biết Diệp Quốc Công rốt cuộc bị bệnh gì, có điều mỗi ngày đại phu đều tới, chỉ nghe trong phòng truyền tiếng la đau đớn, khi đại phu kia ra ngoài luôn mang theo vải trắng nhiễm đầy máu.Không biết từ lúc nào, trong kinh đô bắt đầu lưu truyền tin đồn, nghe nói Diệp Quốc Công của Tấn Quốc Công phủ dan díu với phu nhân nhà quan nào đó, thậm chí còn có đứa con riêng, tin tức này chỉ trong vòng một ngày đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.Nhất thời, đối với chuyện phu nhân nhà quan và đứa con riêng kia, mọi người đều nghị luận suy đoán.Trong Tấn Quốc Công phủ.Lão phu nhân bất chấp hạ nhân ngăn cản bên ngoài, vội vàng vào phòng Diệp Hi: "Diệp Hi, con nói rõ cho ta..."Vừa dứt lời, nhìn Diệp Hi nằm trên giường, sắc mặt lão phu nhân lập tức thay đổi, phẫn nộ vừa rồi trong nháy mắt hóa thành lo lắng."Nhi tử... Nhi tử, đây là chuyện gì?" Lão phu nhân vội tiến lên, nhìn ngực quấn đầy băng vải, trên lỗ tai cũng có vết thương, thậm chí máu tươi đã thấm ra ngoài, trông vô cùng ghê rợn.Sao lại như vậy?Chuyện Diệp Hi cáo ốm bà ta biết, ông ta từng sai người tới báo với bà, cũng không phải chuyện gì lớn, bà ta vốn không cần lo lắng, nhưng...Chuyện trước mắt nào không phải đại sự?"Nương? Sao người lại tới đây?" Diệp Hi giãy giụa đứng dậy, nhưng vừa dùng lực, lồng ngực liền đau đớn.Lão phu nhân thấy tình hình như thế, vội nói: "Con đừng nhúc nhích, con nói ta biết, ai khiến con thành ra như vậy?"Diệp Hi nhíu mày, sao ông ta có thể nói đây là vết thương do nhi tử thân sinh của ông ta gây ra?"Nương, nhi tử không sao, ngược lại đây là chuyện tốt." Trên gương mặt tái nhợt của Diệp Hi nở nụ cười, hai ngày nay nằm trên giường, ông ta đã tính toán cẩn thận, càng nghĩ trong lòng càng hưng phấn.Mặc kệ thái độ của Bắc Mục kia đối với ông ta thế nào, gã vẫn là con của ông ta, điểm này, ai cũng không thể thay đổi, ông ta chỉ cần nghĩ cách khiến gã chấp nhận mình là được.Nếu Bắc Mục có thể kế thừa gia sản Bắc Vương phủ... A, vậy Diệp Hi ông ta còn phú quý hơn hoàng đế!Nghe nói Bắc Vương phủ phú khả địch quốc, vậy đó chính là núi vàng núi bạc, sau này hưởng dụng bất tận!"Chuyện tốt?" Lão phu nhân nhíu mày, "Đây nào phải chuyện tốt gì?""Nương, người không biết rồi, người có thêm một tôn tử." Diệp Hi cười ha ha, giờ phút này càng không kiêng dè giấu giếm, bởi vì ông ta biết dù thế nào, mẫu thân cũng sẽ ủng hộ ông ta."Tôn tử? Hừ, đám tiểu thiếp kia của con sinh ra cũng chỉ là con vợ lẽ!" Lão phu nhân hừ lạnh, dường như đặc biệt chán ghét với ba chữ con vợ lẽ."Nương, không phải vấn đề đích tử thứ tử, tôn tử kia của người sau này có khả năng vô cùng cao quý." Diệp Hi khó nén cao hứng, "Nương, sau này Diệp gia chúng ta sẽ phát đạt! Chắc chắn phát đạt!"Lão phu nhân vẫn nhíu chặt cung mày, không khỏi tò mò, chỉ có ở mười tám năm trước, khi ông ta kể chuyện muốn thâu tóm An Dương Vương phủ, bà ta mới có thể từ trong ánh mắt ông ta nhìn thấy sự phấn khích như thế, mà hiện tại, dường như còn mãnh liệt hơn quá khứ.Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà bà ta không biết?"Con nói cho rõ xem, rốt cuộc là chuyện thế nào!" Lão phu nhân nghiêm túc.Diệp Hi không úp úp mở mở nữa, liếc nhìn lão phu nhân, hớn hở hỏi: "Nương, người có biết nhà giàu nhất Đông Sở Quốc chúng ta là ai không?"Giàu có nhất?"Đương nhiên là Bắc Vương phủ!" Lão phu nhân nhíu mày, mà An Cửu lại có hôn ước với Bắc Vương phủ.Năm đó vận may của Thẩm Diên tới liên tục, mà đứa cháu của bà ấy vậy mà cũng may mắn như thế, chuyện tốt gì cũng rơi xuống người nàng, nếu nàng gả cho Bắc Sách, vậy sau này sẽ là chủ mẫu đương gia Bắc Vương phủ!Nghĩ đến đây, trong lòng lão phu nhân hết sức hụt hẫng, thậm chí tự hỏi tại sao ngày ấy chết ở hang ổ của cường đạo vì sao không phải An Cửu!"Nương, tôn tử kia của người đang ở Bắc Vương phủ. Chờ đến này tôn tử của người tiếp quản Bắc Vương phủ, vậy Bắc Vương phủ không phải mang họ Diệp sao?"Lão phu nhân ngẩn ra, tôn tử của bà ta ở Bắc Vương phủ?Diệp Hi có ý gì?Lão phu nhân không phải kẻ ngốc, liên tưởng đến tin tức mình vừa nghe được, hai mắt sáng lên: "Con ở bên ngoài thật sự có con riêng, người nọ còn ở Bắc Vương phủ sao? Là ai? Công tử Bắc Vương phủ..."Bắc Vương phủ chỉ có ba công tử, Đại công tử Bắc Sách, Nhị công tử Bắc Mục, Tam công tử Bắc Lăng...Thời điểm lão phu nhân khiếp sợ, Diệp Hi lại nhíu mày: "Nương, người vừa nói gì? Người nói con quả nhiên có con riêng, ở đâu người nghe được tin này?Lão phu nhân không trả lời câu hỏi của Diệp Hi, lập tức bắt lấy cổ tay ông ta, nghiêm túc hỏi: "Con nói đi, đứa con riêng đó là ai?"Lão phu nhân phản ứng như thế khiến Diệp Hi giật mình: "Bắc Mục, Nhị công tử Bắc Mục!"Bắc Mục? Vậy... Phu nhân nhà quan bên ngoài đang đồn thổi cũng chính là Khanh vương phi?Khanh vương phi sao?Lão phu nhân sống nhiều năm như vậy, có một số việc đương nhiên có thể nhìn thấu, Khanh vương phi gả nữ nhi Bắc Nhu cho Thái Tử, chắc chắn sẽ ủng hộ Thái Tử đăng cơ, mà sự ủng hộ này cần Bắc Vương phủ làm hậu thuẫn!Vậy cũng có nghĩa là, vì mưu tính cho nữ nhi và Thái Tử, Khanh vương phi sẽ cướp lấy thực quyền trong tay Bắc Sách!Mà người duy nhất có khả năng thừa kế chính là nhi tử thân sinh của bà ta, Bắc Mục!"Tốt, tốt quá, thật sự tốt quá!" Lão phu nhân chống mạnh quải trượng xuống đất, không hề che giấu kích động trong lòng.Thật không ngờ! Thật sự không ngờ trong cơ thể của Bắc Mục lại chảy dòng máu của Diệp gia, nếu gã kế thừa Bắc Vương phủ, vậy Bắc Vương phủ quả nhiên cũng chính là của Diệp gia bà ta!Lão phu nhân nhìn Diệp Hi: "Con và Khanh vương phi là chuyện từ khi nào?""Nương, người quên nguyên nhân năm đó con khăng khăng vi phạm ý nguyện của người, không muốn cưới An Mạt sao?" Diệp Hi nhíu mày, đó từng là chuyện thương cảm bất đắc dĩ, bây giờ nghĩ tới lại cảm thấy hưng phấn, cũng nhờ năm đó mẫu thân ép mình cưới An Mạt, bằng không, ông ta đã không chiếm được sản nghiệp của Bắc Vương phủ, càng không có nhi tử là Nhị công tử của Bắc Vương phủ.Lão phu nhân sửng sốt, đúng vậy, năm đó Diệp Hi vì một nữ tử mà phản kháng bà ta, hiện tại đối phương là Khanh vương phi sao?A, thật sự trùng hợp, có điều... Khanh vương phi kia đúng là có chút thủ đoạn, có thai vào Bắc Vương phủ, không bị phát hiện, thậm chí có thể ngồi lên vị trí của ngày hôm nay, thật sự không đơn giản!Có điều, nếu đã sinh nhi tử cho Diệp gia, vậy cũng coi như là người một nhà!Còn về An Cửu kia... Nghĩ đến An Cửu, ánh mắt lão phu nhân trở nên âm trầm, lạnh lùng nói: "An Cửu kia càng không giữ được!""Đương nhiên không giữ được, giữ cũng không có chỗ dùng, lúc trước nhi tử nghĩ nó sắp gả cho Bắc Sách, có thể mượn tầng quan hệ này vớt chút chỗ tốt từ Bắc Vương phủ, nhưng hiện tại, nhi tử của con là người của Bắc Vương phủ, sau này sẽ kế thừa Bắc Vương phủ, chúng ta còn giữ An Cửu để làm gì? Nha đầu này quá vô lễ, sớm nên đi theo mẫu thân đoản mệnh kia của nó mới đúng!""Đúng vậy, nếu nó gả cho Bắc Sách sẽ càng uy hiếp tới chúng ta! Đúng rồi, quan hệ giữa con với Khanh vương phi và Bắc Mục tuyệt đối không thể nói toạc ra ngoài, hiện giờ trên phố đang đồn con và vị phu nhân nhà quan nào có quan hệ ái muội không rõ, còn nói hai người có con riêng...""Cái gì?" Diệp Hi như bị sét đánh, "Sao có thể? Là ai truyền ra? Rốt cuộc là ai..."Đến nỗi kia An Cửu...... Nghĩ đến An Cửu, lão phu nhân đáy mắt ngưng tụ khởi một mạt âm trầm, trầm ngâm một lát, lạnh lùng nói, "Kia An Cửu, liền càng thêm lưu đến không được!"Diệp Hi giãy giụa đứng dậy, không rảnh truy cứu kẻ đầu sỏ truyền ra việc này.Lời đồn này nếu để Đỗ Nhược Khanh và Bắc Mục biết, bọn họ sẽ nghĩ thế nào?Không cần nghi ngờ, họ chắc chắn sẽ cho rằng tin tức này do ông ta truyền ra, vậy... Chỉ sợ Bắc Mục sẽ càng hận ông ta!Nghĩ tới Bắc Mục, Diệp Hi nhíu mày, không, không được, ông ta phải giải thích rõ ràng, bằng không...Diệp Hi muốn xuống giường, nhưng vừa cử động, miệng vết thương trước ngực liền hở, máu tươi chảy ra."Hi Nhi, con làm gì vậy?" Lão phu nhân luống cuống."Nương, bọn họ sẽ hiểu lầm con, việc này chỉ có ba người bọn con biết, bên ngoài đột nhiên có tin đồn như vậy, e rằng bọn họ sẽ nghĩ là con, con không thể để họ hiểu lầm!" Diệp Hi cuống quít xuống giường, nhưng mới đi vào bước lại không kiên trì được, ngã nhà lên bàn."Hi Nhi, con gấp cái gì? Dù trong trong lời đồn cũng không hề nói phu nhân kia là ai, sẽ không tạo thành hậu quả lớn, hiện tại việc quan trọng là phải tìm ra kẻ tung tin đồn... Nếu đã tung ra tin đồn như vậy, có nghĩa là kẻ đó cũng đã biết được chân tướng này, trước khi Bắc Mục kế thừa Bắc Vương phủ, nếu chân tướng bại lộ, tất cả sẽ bị hủy hoại!"Lão phu nhân cũng rõ quan hệ lợi hại trong đó, đây là mấu chốt thành bại của họ, vinh hoa phú quý của họ đều nằm trong một lòng bàn tay, mà chủ nhân của bàn tay kia... Cũng không biết đối phương là ai, có mục đích gì.Nguy hiểm, quá nguy hiểm!"Đúng, đúng vậy." Diệp Hi lẩm bẩm, "Nhưng người nọ là ai?"Rốt cuộc là ai, nếu ông ta tìm được, nhất định phải thiên đao vạn quả!Mà giờ phút này, kẻ mà Diệp Hi muốn thiên đao vạn quả đang ở bên cửa sổ của một nhà gian lầu hai của tửu lâu, vừa lúc có thể nhìn rõ mọi góc ở đại đường lầu một.An Cửu uống rượu, ánh mắt nhìn chằm chằm cái bàn nằm ở một góc.Nam tử hắc y kia sớm đã uống say tới chết, nghe nói mấy ngày nay, mỗi ngày Bắc Mục đều làm bạn với rượu, cũng đúng, biết được chuyện như vậy, đương nhiên không muốn chấp nhận sự thật, mà rượu là thứ có thể giúp người ta lãng tránh mọi thứ tốt nhất.Nhưng, trốn tránh sao?Giờ phút này, đám người dưới lầu một đều đang bàn tán xôn xao."Ngươi nghe nói chưa? Lão thất phu Diệp Hi kia còn dan díu với phu nhân nhà quan nào đó, còn có con riêng, đúng là diễm phúc không cạn!""Còn không phải sao? Diệp Hi kia, Diệp Quốc Công gì chứ, rõ ràng là kẻ tiểu nhân đê tiện, ai mà không biết quốc công phủ kia của ông ta từ đâu mà có?""Ngươi nói xem phu nhân nhà quan kia là ai? Ha ha, không biết vị quan nào trong triều lại bị Diệp Hi cho đội nón xanh, ha ha..."Trong tửu quán, tiếng trêu đùa nổi lên bốn phía, đều là đàm luận tin đồn truyền khắp kinh thành mấy ngày nay.Mà những âm thanh đó truyền vào tai người ngồi một góc, người nọ nắm chặt chén rượu, dưới đầu tóc tán loạn, một gương mặt đã âm trầm đến đáng sợ.Tin tức này... Là ai? Là ai truyền ra?Đêm đó chỉ có ba người bọn họ, bí mật này cũng chỉ có ba người bọn họ biết, kẻ tung tin đồn còn không rõ ràng sao?Ngoại trừ lão thất phu Diệp Hi kia thì còn là ai?Bắc Mục ném lại một thỏi bạc, cầm bình rượu thất tha thất thểu rời khỏi tửu quán, An Cửu nhìn gã, ý cười càng đậm.Bắc Mục trở về Bắc Vương phủ, trực tiếp tới Cẩm Tú Các.Cẩm Tú Các, nghe nói Bắc Mục đến, Đỗ Nhược Khanh vô cùng cao hứng, nhưng khi ngửi thấy mùi rượu, bà ta không khỏi nhíu mày, đuổi hạ nhân xuống, lúc này mới tiến lên đón: "Mục Nhi, sao con lại biến mình thành như vậy?"Dáng vẻ này trước nay bà ta chưa từng thấy, về nguyên nhân, bà ta biết rõ hơn bất kỳ ai, trong lòng chỉ biết thương tiếc và bất lực."Mục Nhi, ta lúc trước... Cũng thân bất do kỷ!" Sau đêm đó, bọn họ không hề gặp mặt, càng không có cơ hội nhắc tới việc này. Dừng một chút, bà ta tiếp tục, "Ta biết con thương tâm, con vẫn luôn cho rằng mình là nhi tử của phụ vương con, nhưng... Nhưng chỉ cần không ai biết bí mật này, con vẫn là nhi tử của phụ vương con, là Nhị công tử của Bắc Vương phủ, mẫu phi sẽ không để bất kỳ kẻ nào thương tổn tới con.""Vậy sao?" Bắc Mục nhìn Đỗ Nhược Khanh, khẽ cười, "Vậy mẫu phi có biết tin đồn bên ngoài chưa?""Tin đồn gì?" Đỗ Nhược Khanh sửng sốt, trong lòng có dự cảm không lành."Diệp Hi và một phu nhân nhà quan dan díu, còn có đứa con riêng, tin đồn không nói phu nhân và đứa con riêng kia là ai."Đỗ Nhược Khanh như bị sét đánh: "Nam nhân Diệp Hi kia..." Bà ta cắn răng, oán hận nói, "Ông ta là đang uy hiếp chúng ta!""Uy hiếp?" Bắc Mục nhíu mày, trong lòng chán ghét tới cực điểm."Chính là uy hiếp, nam nhân kia tham lam thành tính, việc gì mà không làm được? Con không cần lo lắng, nếu muốn có được lợi ích, ông ta sẽ không nói ra bí mật của chúng ta." Đỗ Nhược Khanh trấn an?Ông ta muốn có được chỗ tốt sao?Được, vậy bà ta cho Diệp Hi chỗ tốt, bà ta biết nên làm thế nào có thể khiến nam nhân kia câm miệng!Nhưng Bắc Mục vẫn bất an, chỉ cho ông ta chỗ tốt là được thôi sao?Sự thật về thân thế này với gã mà nói chung quy vẫn là tai họa ngầm, nếu chuyện này bị đưa ra ngoài ánh sáng, mọi thứ cũng gã đều sẽ bị hủy hoại.Gã cứ mặc cho số mệnh thế sao?Không, gã không thể!Trầm ngâm một lát, Bắc Mục chậm rãi nói: "Mẫu phi, con muốn kế thừa gia nghiệp Bắc Vương phủ!"Đỗ Nhược Khanh sửng sốt, hoàn toàn không ngờ Bắc Mục... Đỗ Nhược Khanh nhìn Bắc Mục, khó nén vui sướng, lúc trước, đứa con trai này của bà ta không hề có hứng thú với Bắc Vương phủ, ngay cả khi bà ta khuyên bảo như vậy, gã cũng không thay đổi suy nghĩ, mà lúc này...Cẩn thận nghĩ, Đỗ Nhược Khanh liền biết vì sao gã có chuyển biến lớn như thế.Nếu gã không tranh được phần gia nghiệp này, một khi bí mật bại lộ, Bắc Mục gã cái gì cũng không phải, nhưng nếu gã kế thừa vương vị Bắc Vương phủ, bên ngoài có nói gì cũng không có tác dụng!Những bí mật đó đứng trước quyền lợi chỉ là tin đồn vớ vẩn!Đây là quy tắc, mà Mục Nhi đã hiểu ra quy tắc này!Đỗ Nhược Khanh mỉm cười: "Được, mẫu phi sẽ dốc toàn lực giúp con!"Mẫu tử hai người nhìn nhau, bầu không khí trong phòng hết sức quỷ dị, dường như biểu thị mấy năm an tĩnh của Bắc Vương phủ đã hoàn toàn kết thúc.Hôm nay, An Cửu được Tĩnh Phong Đế tuyên triệu, tiến cung diện thánh.Xe ngựa của An Cửu vừa tới bên ngoài Chu Tước Môn, liền thấy một xe ngựa khác cũng đang chờ."Đó không phải cờ Tây Lương sao? Vậy người ngồi trên xe ngựa là công chúa Tây Lương?" Hồng Linh vén rèm nhìn thoáng qua, không khỏi nghi hoặc, Hoàng Thượng triệu tiểu thư tiến cung, còn triệu công chúa Tây Lương tiến cung làm gì?An Cửu cũng thuận mắt nhìn qua, thấy công chúa Tây Lương xuống xe ngựa, đi về hướng này.Hôm nay nàng ấy mặc bộ xiêm y màu tím, vẫn là cách trang điểm của quý tộc Tây Lương, đeo khăn che mặt. An Cửu nhướng mày, trong trí nhớ hình như công chúa Tây Lương này chưa từng lộ mặt, ngay cả đại hôn của Thái Tử, đại thọ của Bắc lão vương gia, nàng ấy cũng che mặt, lặng lẽ ngồi một bên chứng kiến tất cả, chưa từng xuất đầu lộ diện.Không biết vì sao, trước sau An Cửu đều cảm thấy công chúa Tây Lương này không hề đơn giản!An Cửu còn đang suy tư, công chúa Tây Lương đã tới bên ngoài xe ngựa, giọng nói thanh lệ vang lên: "An Cửu quận chúa, có thể ra ngoài nói một câu không?"An Cửu vén màn, chậm rãi xuống xe ngựa: "Công chúa Tây Lương có gì chỉ giáo?""Sớm đã muốn đi bái kiến quận chúa, nhưng quận chúa tránh không gặp khách, Cẩm Hoàn cũng không dám quấy rầy, chung thân đại sự của Cẩm Hoàn còn nằm trong tay An Cửu quận chúa, không biết quận chúa có giúp đỡ Cẩm Hoàn chọn hôn phu như ý không?"An Cửu nhướng mày, Tĩnh Phong Đế giao chuyện chọn rể cho nàng, nhưng nàng biết, chuyện chọn người hòa thân cho tới bây giờ đều không do nàng quyết định.Khôn khóe như An Cửu, trầm mặc một chút liền nhận ra vấn đề: "Công chúa coi trọng công tử nhà ai?"Giống như không ngờ nàng trực tiếp hỏi thẳng như thế, ánh mắt công chúa Tây Lương để lộ sự kinh ngạc: "Người hòa thân được chọn, Hoàng Thượng quý quốc đã không cho ta tự mình quyết định, việc này nào do ta coi trọng ai thì được chọn người đó?""Công chúa đã có người được chọn vừa ý từ sớm không phải sao?" An Cửu khẽ cười.Mục đích công chúa Tây Lương chỉ định nàng chọn người hòa thân quá rõ ràng!Nàng ấy đã nhìn trúng một người, nhưng lại không thể nói rõ, chỉ có thể mượn miệng nàng... A, cho dù người nàng chọn không giống suy nghĩ của nàng ấy, nàng ấy chỉ cần một câu không hợp tâm ý liền có thể đẩy mọi trách nhiệm cho nàng, mà Tĩnh Phong Đế bên kia cũng quy áp lực lên người An Cửu.Công chúa Tây Lương đã chu toàn mọi việc, hai bên đều chỉ tốn công vô sức!Công chúa này đúng là biết lợi dụng người ta!Công chúa Tây Lương giật mình."Công chúa, nếu không ngại cứ nói ta biết người được công chúa lựa chọn hòa thân là ai, ta sẽ giúp người đạt được mục đích, còn hơn người đứng giữa như ta không thấy được mong muốn của công chúa. Công chúa là người thông minh, nên làm thế nào, người đương nhiên biết lựa chọn!"Công chúa Tây Lương không ngờ tâm tư của mình lại bị An Cửu nhìn thấu."An Cửu quận chúa quả nhiên tâm tư lả lướt, khó trách Bắc thế tử ưu ái người như vậy, thậm chí khiến Thái Tử quý quốc cũng không bỏ xuống được." Công chúa Tây Lương khen ngợi.An Cửu nhướng mày: "Người công chúa vừa ý chắc không phải là... Bắc thế tử đấy chứ!"Gương mặt kia của Bắc Sách quá họa thủy, hơn nữa gia thế tôn quý như vậy e là còn được ưu ái hơn hoàng tử vương gia trong cung.Công chúa này... Nghĩ tới vấn đề lại có thêm một người tới đoạt nam nhân của nàng, An Cửu không khỏi nhíu mày.Như nhìn ra thần sắc của An Cửu, công chúa Tây Lương khẽ cười: "Quận chúa yên tâm, trong lòng Bắc thế tử có An Cửu quận chúa người, ta không ngốc đến mức xen vào, Ngọc Vô Song tiểu thư của quý quốc chính là ví dụ trước mắt!"An Cửu giật mình, công chúa Tây Lương này so với trong tưởng tượng của nàng còn nhìn mọi việc thấu đáo hơn.An Cửu không phát hiện lòng mình bất giác thở phào nhẹ nhõm, chỉ cười: "Vậy người công chúa coi trọng là ai?"Công chúa Tây Lương rơi vào trầm mặc, còn chưa kịp trả lời, một giọng nói thình lình vang lên cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người."An Cửu, a, đúng là có duyên!"Hai người cùng nhìn qua xem, người kia không phải Vũ vương gia thì còn là ai?Hai con ngựa đứng song song, mà bên cạnh Vũ vương gia... An Cửu nhìn người nọ, đây không phải Tuyên vương gia trong triều chạm tay là bỏng à?Bọn họ cũng tiến cung... Điều này có ý nghĩa gì?An Cửu còn đang suy tư, Bách Lý Vũ đã nhảy xuống ngựa, đi đến bên cạnh nàng, ánh mắt gian tà mang vài phần chuyên chú: "An Cửu, gần đây ta mới có được thứ tốt, đợi lát nữa theo ta về Dự Thân Vương phủ một chuyến, ta cho ngươi mở mang tầm mắt."Lúc nói chuyện, hắn không chút cố kỵ gác tay lên vai nàng.Hành động thân mật như vậy lúc trước chưa từng có, nhất thời khiến An Cửu không nhịn được mà cả kinh."Vũ vương gia... Xin chú ý đúng mực!" An Cửu ho một tiếng, liếc nhìn Tuyên Vương còn ngồi trên ngựa, còn cả công chúa Tây Lương bên cạnh, sắc mặt hai người đều thay đổi, đặc biệt là công chúa Tây Lương.Bách Lý Vũ này, hôm nay là cọng dây thần kinh nào có vấn đề vậy?Ngày thường cũng là bộ dáng bất cần đời, nhưng chưa từng thân mật như thế.Bách Lý Vũ nhíu mày liếc mắt nhìn người bên cạnh, ngay sau đó trợn mắt, lạnh lùng nói: "A, còn có người khác ở đây!" Dù nói vậy, hắn vẫn không lấy tay xuống."Quan hệ giữa hai người hình như rất tốt!" Công chúa Tây Lương nhàn nhạt nói, trong mắt có thứ gì đó ngưng tụ."Đúng vậy, vẫn luôn rất tốt, nếu không phải nàng ấy bị tứ hôn cho Bắc Sách..." Bắc Sách nhíu mày, "Có điều dù sao còn chưa thành thân, nếu nàng muốn đổi ý thì cứ lui hôn sự này, đến Dự Thân Vương phủ của ta, làm Vũ vương phi cũng không tệ, vinh hoa phú quý cũng để nàng hưởng dụng bất tận!"An Cửu giật mình, hung hăng trừng mắt nhìn Bách Lý Vũ, hôm nay hắn bị làm sao vậy?Trúng tà sao?Ngày thường hắn không phải như vậy, không phải à?Thật kỳ lạ!""Xin lỗi, Vũ vương gia, e là ngài thất vọng rồi, sợ là nàng ấy đã không còn cơ hội đổi ý!"Đột nhiên một giọng nói vang lên giống như ở rất gần, nhưng mọi người nhìn bốn phía lại không thấy người mở miệng, nhưng cũng đủ nhận ra đó là giọng của ai.Mọi người đưa mắt nhìn ra xa, quả nhiên thấy xe ngựa của Bắc Vương phủ chạy về bên này, đó đúng là xe ngựa chuyên dụng của Bắc Sách.Giọng của y truyền xa như vậy, thậm chí... Những gì bọn họ vừa nói y đều nghe thấy?Trong lòng An Cửu không nhịn được mà run lên, Bắc Sách kia rốt cuộc có bản lĩnh gì?Y còn biết thuận phong nhĩ, ngàn dặm truyền âm nữa sao?Đang kinh ngạc, xe ngựa của Bắc Sách đã tới gần, thân ảnh bạch y kia nhanh chóng đến bên cạnh An Cửu, cánh tay Bách Lý Vũ vốn choàng trên vai An Cửu trong nháy mắt đã rời đi.An Cửu còn chưa hoàn hồn đã cảm nhận thân thể được một bàn tay to ôm lấy, ấm áp truyền tới khiến lòng người run lên.An Cửu ngẩng đầu nhìn đôi mắt đang mỉm cười kia."Vũ vương gia, ta không phải Thái Tử, hôn sự này đã định rồi, ta sẽ không lui." Bắc Sách kia nhướng mày cười, tâm tình dường như rất tốt, trầm ngâm một lát, cung mày kia nhíu mày, lẩm bẩm, "Xem ra phải sớm thành thân một chút, gạo nấu thành cơm mới tốt!"Gạo nấu thành cơm?An Cửu giật mình, hôm nay sao vậy?Không chỉ Bách Lý Vũ kỳ lạ, ngay cả Bắc Sách cũng quái quái?Tập thể trúng tà sao?Còn nữa... Đột nhiên, An Cửu nghĩ đến một chuyện, lặng lẽ quan sát công chúa Tây Lương đứng cạnh, vừa rồi ánh mắt nàng ấy nhìn Bách Lý Vũ... Mà Bắc Lý Vũ này...Rất nhiều thứ xoay quanh trong đầu, lập tức, mọi việc như được thông suốt.Vừa rồi nàng hỏi công chúa Tây Lương người được chọn vừa ý là ai, nàng ấy chưa kịp trả lời, mà giờ phút này, không cần trả lời, nàng cũng đoán ra được.Bách Lý Vũ... Công chúa Tây Lương coi trọng Bách Lý Vũ sao?Một người thần bí, một người tà khí, đúng là xứng đôi, có điều... Hôm nay Tĩnh Phong Đế triệu nàng tiến cung, lại triệu công chúa Tây Lương, còn cả Tuyên Vương, điều này có ý nghĩa gì?Cẩn thận nghĩ lại, An Cửu liền hiểu.Xem ra, người hòa thân Tĩnh Phong Đế vừa ý là Tuyên Vương Bách Lý Ngạn!Cũng đúng, Thái Tử Bách Lý Khiên vừa cưới Bắc Nhu, phía sau Bắc Nhu là cả thế lực của Bắc Vương phủ, Tĩnh Phong Đế kia trời sinh tính tinh đa nghi, sao có thể không tìm cách cân bằng? Để Bách Lý Ngạn cưới công chúa Tây Lương, thế lực hai bên sẽ cân bằng một chút.Có điều... An Cửu nhìn Bách Lý Vũ, thử dò hỏi: "Hôm nay Vũ vương gia tiến cung là vì chuyện gì?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương