Đích Trưởng Nữ

Chương 117: Mẫu tử đoạn tuyệt (mẹ con tan vỡ)



Nhưng mà Tần Hương Hà vẫn cho là mình không làm sai như cũ, “Cho nên con đang oán giận ta sao?”

Triệu Khả Nhiên lắc đầu một cái: “Con cũng không oán giận người. Người đối tốt với Khả Nhân, đây là chuyện của người, nói cho cùng, người thiên vị Khả Nhân, điểm này bất luận như thế nào con đều không có cách nào trách người. Bởi vì thật ra con cũng hiểu, trái tim làm từ thịt, tuyệt đối không có cách nào làm hoàn toàn công bằng, điểm này con có thể lý giải. Nhưng mà mẫu thân, người cũng có thể biết, lòng của con cũng là làm bằng thịt, trên lý trí con hoàn toàn có thể lý giải cách làm của người, nhưng mà về tình cảm, con lại không có biện pháp tiếp nhận.”

”Cho nên, con vẫn oán giận ta, đúng không?” Tần Hương Hà hỏi tới.

”Mẫu thân.” Triệu Khả Nhiên cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ: “Người tự hỏi rút cuộc những năm gần đây người đặt bao nhiêu tâm trí trên người của con đây? Khi Khả Nhân phát bệnh, người cả đêm không ngủ, quan tâm săn sóc, nhưng khi con bị bệnh, người giống như đi lướt qua, đến xem mấy lần mà thôi. Giống như lần trước khi rơi xuống nước cũng vậy, con sốt cao chừng mấy ngày, người đã từng đến chăm sóc con quá một ngày sao?”

Sau khi nghe Triệu Khả Nhiên nói, Tần Hương Hà cảm thấy từng đợt chột dạ, nhưng bà vẫn cãi chày cãi cối nói: “Ta có đi qua xem con, chẳng qua con đều đang hôn mê, lại nói, ta cũng không phải là đại phu, cho dù ta lưu lại, vậy thì có tác dụng gì đâu?”

Sau khi nghe Tần Hương Hà nói, Triệu Khả Nhiên cảm thấy vô cùng chua xót: “Đúng vậy, sau đó khi Khả Nhân rơi xuống nước người cũng không phải là đại phu, nhưng lại có thể thời khắc ở bên cạnh muội ấy, không phải sao?”

Không biết vì sao sau khi nghe Tần Hương Hà nói, trong lòng Triệu Khả Nhiên ê ẩm, đúng là rất không dễ chịu. Nàng không hiểu, mình rõ ràng cũng đã không cần thiết, tại sao còn xót xa! Xem ra lòng của mình còn chưa đủ tàn nhẫn! Cho nên mới bị thái độ mẫu thân của mình làm tổn thương lặp đi lặp lại nhiều lần.

Sau khi nghe Triệu Khả Nhiên nói, Tần Hương Hà nhíu mày: “Tình huống của Khả Nhân và con không giống nhau, thân thể của muội con tương đối kém.”

Nghe Tần Hương Hà nói xong, Triệu Khả Nhiên cười tự giễu một tiếng, “Cho nên cũng bởi vì thân thể của con tương đối khỏe mạnh, cho nên không ngại hi sinh, cho tới nay con bị lơ là, vậy chính là đáng đời con rồi, đúng không?”

Sau khi nghe được khí thế bức người trong lời nói của Triệu Khả Nhiên, Tần Hương Hà cũng nổi giận: “Cho nên, hôm nay con là tới tìm ta tính sổ sao? Bởi vì ta thương yêu Khả Nhân hơn, cho nên trong lòng của con không chịu, phải không?”

Người ở chỗ này cũng bị như bị lây không khí giương cung bạt kiếm vậy, Tần ma ma sau khi thấy Tần Hương Hà nổi giận, vội vàng mở miệng khuyên nhủ,“Tốt lắm, phu nhân, đại tiểu thư cũng chỉ đúng là một đứa bé mà thôi, còn chưa hiểu chuyện, người cũng không cần so đo với nàng. Còn nữa, đại tiểu thư, người cũng ít nói hai câu đi! Nói thế nào phu nhân cũng là mẫu thân của người, ai cũng không có biện pháp thay đổi điều này, các người cũng đừng ầm ĩ nữa, hai mẹ con nào có oán hận gì ngăn cách chứ!”

Mặc dù Tần ma ma cảm thấy thật ra cho tới nay Tần Hương Hà làm vô cùng không đúng, nhưng ở dưới tình huống như thế, bà vẫn chỉ có thể vội vàng khuyên hai người cùng bình tĩnh một chút, dù sao các nàng là hai mẹ con, nhất là đại tiểu thư, nói thế nào đều được, phu nhân cũng là mẫu thân của nàng, nếu thật sự trở mặt, như vậy không tốt.

Sau khi nghe Tần ma ma nói, Tần Hương Hà uống một ngụm trà, cố gắng bình ổn hỏa khí trong lòng một chút, sau đó mở miệng nói: “Khả Nhiên, ta hỏi con, có phải cho tới nay con vẫn tồn tại tư tưởng như vậy hay không, vẫn cho rằng ta làm không công bằng.”

Sau khi nhìn bộ dạng của Tần Hương Hà một chút, Triệu Khả Nhiên vẫn hết sức bình tĩnh như cũ, thật ra thì từ mới vừa bắt đầu tự thuật, nàng vẫn hết sức bình tĩnh, giống như nói đến chuyện của người khác.

”Mẫu thân, vậy người thử tự hỏi lòng mình, người đối với con và Khả Nhân, thật sự đối xử công bằng sao?”

”Con ——”

Triệu Khả Nhiên cười cười, tiếp tục nói: “Thật ra thì, tâm tình của người con biết, cho tới nay Khả Nhân đều xinh đẹp như vậy, tài học cũng cao, có thêm tán thưởng của mọi người đối với muội ấy, cho nên cho tới nay Khả Nhân đều là kiêu ngạo của người, người đối với muội ấy sủng ái còn hơn con ngàn vạn lần, không phải sao?”

”Nhưng mà chẳng lẽ ta liền vì vậy không để ý tới con sao?” Tần Hương Hà cảm thấy vô cùng bất mãn: “Đối với con, chẳng lẽ ta cũng chưa có làm hết trách nhiệm sao? Con nói cho tới nay, ta thiếu con ăn, hay là thiếu con mặc. Con phải biết, ta chưa từng bạc đãi con, không phải sao?”

Tần Hương Hà vẫn vô cùng cố chấp như cũ cho là mình không làm sai bất cứ chuyện gì. Bà cảm thấy mình chưa bao giờ bạc đãi Triệu Khả Nhiên, điều này mình vẫn không thẹn với tâm, cho nên bà vẫn có vẻ vô cùng đúng lẽ hợp tình.

Nhìn bộ dạng của Tần Hương Hà, Triệu Khả Nhiên chỉ có cảm giác hình như mình giống như đứa trẻ làm sai chuyện đang ăn vạ, cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.

”Đúng vậy, cho tới nay, trên chi phí ăn mặc, cho tới bây giờ người cũng chưa có bạc đãi con. Nhưng mà rút cuộc con nghĩ muốn cái gì, người biết không? Con thích ăn cái gì? Con ghét ăn cái gì? Con thích màu sắc gì? Lại ghét màu sắc gì? Con thích hoa gì? Con thích động vật gì? Những thứ này, người biết được bao nhiêu đây?”

Triệu Khả Nhiên nói ra lời nói này với giọng hết sức lạnh nhạt, hình như bên trong không có bất kỳ tình cảm. Thật ra cho tới nay, những lời này cũng chôn sâu ở trong lòng của nàng, chỉ là chưa có cơ hội nói ra mà thôi, hôm nay vừa lúc thừa dịp này, đem toàn bộ nói ra, lời như vậy, đối với mình vẫn rất tốt. Nếu vẫn giấu ở trong lòng, nàng thật sự sợ mình sẽ sinh bệnh!

Từ câu chất vấn của Triệu Khả Nhiên khiến Tần Hương Hà cảm thấy vô cùng chột dạ, nhưng mà bà chính là cảm thấy thật ra mình không làm sai, vì vậy mở miệng tiếp tục nói: “Chuyện như vậy, ta căn bản cũng không cần biết, nhưng mà điều ta là mẫu thân của con, tốt nhất con nên làm rõ ràng. Ta biết rõ, con đang oán giận ta, nhưng mà con cũng là nữ nhi của ta, ta đối với con mặc dù không thương yêu như đối với Khả Nhân, nhưng mà trong lòng của ta vẫn có con, như vậy không được sao?”

Thấy bộ dạng khăng khăng một mực như trước của Tần Hương Hà, trên mặt của Triệu Khả Nhiên lộ ra nụ cười trào phúng: “Mẫu thân, đúng vậy! Trong lòng của người có con, nhưng đó là khi có đụng chạm không đến lợi ích giữa con và Khả Nhân, người cũng sẽ thay con suy nghĩ một chút, nhưng mà nếu khi lợi ích giữa con và Khả Nhân, người cũng chỉ biết lựa chọn đứng ở một bên Khả Nhân, không phải sao? Giống như chuyện lần trước, Lâm Khê Nhiễm và con định ra hôn ước đã hơn mười năm, nhưng mà kết quả thế nào? Người vì giữ được danh tiếng của Khả Nhân liền lựa chọn hy sinh con, không phải sao? Người buộc con giải trừ hôn ước, không phải sao?”

Ở trong lòng của Triệu Khả Nhiên, mặc dù nàng không thích chuyện hôn ước này, muốn thoát khỏi chuyện hôn ước này, nhưng mà bị chính mẫu thân của mình lấy cớ như vậy buộc giải trừ hôn ước, cảm giác như thế thật vẫn không dễ chịu.

Sau khi nghe Triệu Khả Nhiên nói, Tần Hương Hà giống như bắt được cái gì, vô cùng đau lòng nói: “Khả Nhiên, không ngờ con vẫn ghi hận trong lòng đối với chuyện này, cho nên hôm nay con mới có thể bất kính đối với ta như vậy, đúng không? Nhưng mà hiện tại, không phải con rất tốt sao! Nếu không phải ban đầu ta giúp con giải trừ hôn ước, làm sao con có thể lấy được hứa hẹn tứ hôn của hoàng thượng đây?”

Tần Hương Hà cố chấp cho là quyết định lúc đầu của mình cũng không sai, nếu không phải mình, hiện tại làm sao Khả Nhiên có thể huy hoàng như vậy! Phải biết hoàng thượng tứ hôn, đây chính là vinh dự lớn. Nếu không phải lúc trước mình giúp Khả Nhiên giải trừ hôn sự, làm sao Khả Nhiên lại có cơ hội như vậy đây!

Sau khi nghe Tần Hương Hà nói, Triệu Khả Nhiên chỉ cảm thấy buồn cười, chẳng lẽ cũng bởi vì bây giờ mình lấy được hứa hẹn tứ hôn của hoàng thượng, cho nên lúc trước mẫu thân làm tất cả đều đúng, là ý này sao?

”Mẫu thân, ngươi cho rằng một chút người cũng không sai sao?” Triệu Khả Nhiên hỏi khẽ.

”Đó là đương nhiên, ta có cái gì sai chứ!” Tần Hương Hà vô cùng kiên trì,“Con và Khả Nhân đều là nữ nhi của ta, hôn sự của các con vốn chính là ta có thể làm chủ, lại nói, lúc trước chuyện này đúng là dính đến danh dự của Khả Nhân! Khả Nhân là muội muội của con, con giúp nàng một chút, không phải nên sao?”

Lời nói của Tần Hương Hà đem chút hy vọng cuối cùng của Triệu Khả Nhiên cũng phá vỡ, thì ra cho tới nay, ở trong lòng của mẫu thân thật sự không có một chút chỗ của mình! Cũng bởi vì mình là tỷ tỷ, cho nên mình nên giúp Khả Nhân vô điều kiện. Chỉ cần là vật Triệu Khả Nhân cần tìm, nhất định mình cũng phải buông tay, đúng không?

Nhìn lên mẫu thân của mình, Triệu Khả Nhiên không khỏi nhớ lại đời trước lúc mình sắp chết, cách làm mẫu thân của mình.

Khi mình bị oan uổng, bà lựa chọn lạnh nhạt thờ ơ, không vì mình cầu xin một câu tình, thậm chí con mắt cũng không nhìn qua chính mình một chút, còn nói ra một phen chữ chữ châu tâm (*).

(*) Châu tâm: tâm ngọc trai

”Con ý kiến nói mẫu thân cũng được, ta cũng không có nữ nhi như con vậy. Triệu Khả Nhiên, mặc dù từ nhỏ đến lớn, con đều không tranh giành với Khả Nhân. Nhưng ta cũng không yêu cầu con có thành tựu gì, một chút sức lực tranh giành cho ta. Hiện tại, con xem con, thế nhưng lúc này làm ra chuyện thấp hèn. Con làm hỏng danh tiếng của phủ Thái Sư như vậy, con là muốn tức chết ta, đúng không?”

Thậm chí, đến lúc mình sắp chết, mẫu thân trước mắt này của mình căn bản cũng không có liếc mắt một chút xem qua chính mình, không có chảy một giọt nước mắt, thậm chí vào thời điểm đó, vẫn còn mưu tính hôn sự của mình, muốn Khả Nhân thay mình gả vào phủ Trung Nghĩa Hầu, mẫu thân như vậy, thật đúng là một mẫu thân tốt! Nhưng mà không phải là mẫu thân tốt của mình, mà là mẫu thân tốt của Triệu Khả Nhân. Như vậy cho là mẫu thân tốt, hiện tại lại có tư cách gì yêu cầu mình làm chuyện gì vì bà!

Nhớ lại một ít chuyện nặng nề cũ, một cỗ đau thương thật lớn bao phủ Triệu Khả Nhiên, ép tới nàng thở không được. Ngay cả người ở chỗ này cũng có thể sâu sắc cảm nhận được đau thương trong đó. Nhưng mà tất cả mọi người không biết, rút cuộc tại sao nàng phải đau thương như vậy.

Sau khi thấy dáng vẻ đau thương của Triệu Khả Nhiên, Thi Hương liền vội vàng tiến lên một bước, mở miệng nhẹ kêu một tiếng: “Tiểu thư, người không sao chứ!”

Một tiếng gọi này của Thi Hương kéo Triệu Khả Nhiên ra khỏi chuyện đau thương cũ. Triệu Khả Nhiên vội vàng chỉnh sửa tâm tình của mình một chút, nhất thời đau thương trên mặt biến mất vô tung, dường như mới vừa rồi kia hết thảy cũng chỉ là ảo giác mà thôi.

Vốn Tần Hương Hà bị đau thương của Triệu Khả Nhiên lây đến, nhưng mà rất nhanh bà liền lắc đầu một cái, hết sức kiên định cho là mình cũng không có làm gì sai. Khả Nhiên và Khả Nhân đều là nữ nhi của mình, mình muốn đối đãi hai người bọn chúng thế nào, chúng làm sao có thể oán giận!

Nghĩ đến đây, Tần Hương Hà liền cảm thấy rất thất vọng: “Khả Nhiên, không ngờ cho tới nay trong lòng của con đều ghen tỵ Khả Nhân. Con phải biết Khả Nhân, thế nhưng nàng ấy là muội muội của con! Làm sao con có thể ghen tỵ muội con! Lại nói, các con là song sinh, cho tới nay, thân thể của con đều khỏe mạnh như vậy, ngược lại Khả Nhân cũng không ngừng bị bệnh tật quấy nhiễu, chẳng lẽ con đều không cảm thấy áy náy, không cảm thấy đau lòng sao?”

Sau khi nghe Tần Hương Hà nói, Triệu Khả Nhiên chỉ cảm thấy buồn cười, tại sao mình nên áy náy, nên đau long chứ! Mình có làm chuyện gì thật có lỗi với nàng ta sao? Thân thể của nàng yếu, chẳng lẽ chính là mình tạo thành sao?

Thấy một bộ dáng vân đạm phong khinh của Triệu Khả Nhiên như vậy, Tần Hương Hà thở dài: “Khả Nhiên, không ngờ con chính là khăng khăng một mực! Khả Nhân là muội muội của con, hơn nữa thể cốt yếu như vậy, ta để ý trên người nàng ấy nhiều một chút có gì sai! Con chính là vì vậy mà ghen tỵ muội muội của con, con cảm thấy làm như vậy đúng không?”

Nghe được ý thất vọng trong giọng nói của Tần Hương Hà, Triệu Khả Nhiên cảm thấy buồn cười, đồng thời một cỗ cảm giác vô lực xông lên đầu, không ngờ đến cuối cùng, thế nhưng mẫu thân của mình cho là những lời hôm nay của mình là bởi vì ghen tỵ, là mình bình thường làm người thật sự quá thất bại sao? Ngay cả mẫu thân của mình đều cảm thấy mình là người ghen tỵ như thế.

Nghĩ tới đây, Triệu Khả Nhiên cười tự giễu, mở miệng nói: “Nếu mẫu thân nghĩ như vậy, vậy nữ nhi cũng không còn biện pháp. Nếu không có chuyện gì, nữ nhi vẫn là cáo lui trước.”

Nghe Triệu Khả Nhiên nói xong, hỏa khí của Tần Hương Hà lại xông tới: “Con cứ không kịp chờ đợi như vậy muốn đi Phong viên, đúng không? Con là nữ nhi của ta, không phải Phong viên kia khinh rẻ bại hoại nữ nhi, rút cuộc con có muốn làm rõ hay không!”

Nghe được trong lời nói của Tần Hương Hà nhục mạ Tôn di nương, Triệu Khả Nhiên khẽ cau mày: “Mẫu thân, con biết rõ mình là nữ nhi của người, nhưng mà cùng chuyện con đi Phong viên cũng không có bất kỳ quan hệ gì, con cũng đã nói qua, ta thật sự có chuyện muốn thương lượng với Tôn di nương mới đi.”

”Tóm lại, ta chính là không cho phép con đi.”

Tần Hương Hà trong cơn giận dữ, nàng cũng không hiểu tại sao nữ nhi của mình liền nhất định phải lui tới với cái ti tiện bại hoại kia, thậm chí không muốn theo mình cùng nhau dung bữa trưa, càng muốn đi bồi cái ti tiện bại hoại kia! Mình mới là mẫu thân ruột thịt của nàng!

Sau khi nghe Tần Hương Hà nói, Triệu Khả Nhiên khẽ mỉm cười: “Mẫu thân, dù sao hôm nay vô luận như thế nào, con đều muốn đi Phong viên, thật sự con không thể trễ nãi chính sự, cho nên xin thứ cho nữ nhi cáo lui trước.”

”Con dám.” Tần Hương Hà thuận tay cầm lên một cái ly, hung hăng quăng xuống đất, “Hôm nay ta chính là không cho phép con đi, người tới! Đưa đại tiểu thư hồi Xuân Huy viên, hôm nay vô luận như thế nào cũng không thể để cho đại tiểu thư ra khỏi Xuân Huy viên một bước.”

Sau khi nghe Tần Hương Hà phân phó, nhiều thô sử ma ma đều đi vào, nhìn về phía Triệu Khả Nhiên.

Thấy tình hình như vậy, Triệu Khả Nhiên cũng là không chút hoang mang xoay đầu lại, nhìn về phía Tần Hương Hà, khẽ mỉm cười, một chút sợ còn có cảm xúc tức giận cũng không có: “Mẫu thân, người cái này là muốn giam lỏng con, đúng không?”

Thấy dáng vẻ thản nhiên của Triệu Khả Nhiên, giống như chính mình làm tất cả khi nàng thấy đều không quan trọng như vậy, lửa giận trong lòng của Tần Hương Hà càng thêm tăng: “Con là nữ nhi của ta, ta muốn con ở lại Xuân Huy viên, nơi nào cũng không cho phép con đi.”

Tần ma ma ở một bên sau khi thấy sự tiến triển của sự việc, vội vàng mở miệng nói: “Phu nhân, trước xin người bớt giận. Người không thể làm như vậy, nếu người thật sự làm như vậy, chuyện càng không thể cứu vãn.”

Đối với phát triển của sự việc, Tần ma ma cảm thấy hết sức gấp gáp, nếu hôm nay phu nhân thật sự cưỡng chế đưa đại tiểu thư giam ở Xuân Huy viên, như vậy chuyện lại thật sự không có đường cứu vãn. Đến lúc đó, phu nhân và đại tiểu thư chỉ sợ sẽ là thật sự đoạn tuyệt. Lại nói cho cùng, đại tiểu thư cũng không phải đi làm chuyện xấu gì, nàng chẳng qua chỉ là đi tìm Tôn di nương mà thôi, cũng không sai cái gì. Ngược lại là phu nhân, đại tiểu thư hôm nay nói những câu có lý, nhưng phu nhân là một câu cũng không có nghe vào, thật đúng là làm cho người ta lo lắng!

Bây giờ Tần Hương Hà đã mất lý trí, nàng hiện tại duy nhất có thể nghĩ tới chính là nữ nhi của mình thế nhưng tình nguyện đi theo một di nương dùng bữa, cũng không nguyện ý lưu lại với mình, chuyện khuất nhục như vậy, bà tuyệt đối không thể tiếp nhận. Cho nên đối với khuyên bảo của Tần ma ma, nàng một chữ cũng không nghe vào, ngược lại khư khư cố chấp, lớn tiếng quát:

”Lời của ta nói, các ngươi cũng không nghe đúng không? Ta nói, đưa đại tiểu thư hồi Xuân Huy viên, bây giờ lập tức phải đi!”

Thấy Tần Hương Hà đã nổi giận, mấy thô sử ma ma liền vội vàng tiến lên nhưng mà đối với với đại tiểu thư họ hay là không dám làm, chỉ là cung kính nói: “Đại tiểu thư, xin mời!”

Triệu Khả Nhiên khẽ mỉm cười: “Nếu ta không chịu đây? Vậy thì thế nào?”

Nghe Triệu Khả Nhiên nói xong, Tần Hương Hà cắn răng nghiến lợi trả lời:“Hôm nay, vô luận như thế nào, ta đều sẽ không để cho con ra hỏi Xuân Huy viên một bước được, con chịu cũng phải chịu, không chịu cũng phải chịu. Các ngươi còn đứng ở nơi này làm cái gì, là không có nghe được lời của ta đúng không? Có phải các ngươi cũng muốn cãi lệnh của ta hay không!”

Bây giờ cơ hồ Tần Hương Hà đã mất lý trí, bà bây giờ chỉ cảm thấy quyền uy của một mẫu thân bị khiêu chiến, bà vẫn kiêu ngạo, sao có thể dung nạp được khiêu khích như vậy! Cho nên bà hiện tại duy nhất nghĩ tới cũng chỉ có như thế nào để bảo hộ tôn nghiêm của mình, về phần nếu nói tình mẹ con sớm đã bị nàng ném ra ngoài chín tầng mây.

Sau khi nghe Tần Hương Hà phân phó, mấy ma ma liền vội vàng tiến lên, chuẩn bị dung thủ đoạn sức mạnh cứng rắn, áp giải Triệu Khả Nhiên về.

Thi Hương liền vội vàng tiến lên ngăn cản, nhưng lại bị Triệu Khả Nhiên dùng ánh mắt ngăn lại.

Thấy tình hình như vậy, Triệu Khả Nhiên đã không chút hoang mang, nhưng mà nụ cười trên mặt nàng đã thu sạch, hết sức có uy nghiêm nhìn về phía đám thô sử ma ma kia hét lớn một tiếng: “Các ngươi dám.”

Mấy ma ma sợ hết hồn, mọi người ngươi xem ta, ta xem ngươi, nhưng lại không có một người dám lên đi trước, không biết vì sao họ hình như cảm giác đại tiểu thư hình như cùng bình thường không giống. Đại tiểu thư như vậy làm cho các ma ma cảm thấy sợ hãi.

Thấy dáng vẻ bất tuân của Triệu Khả Nhiên như vậy, Tần Hương Hà càng thêm tức giận: “Các ngươi tất cả đều bắt đại tiểu thư đưa trở về cho ta, đó là mệnh lệnh của ta, các ngươi cứ việc đi làm.”

Sau khi nghe Tần Hương Hà nói, mấy thô sử ma ma lấy can đảm tiến lên phía trước.

Triệu Khả Nhiên nhìn bốn phía xung quanh một chút, trên mặt vô cùng nghiêm túc, mở miệng nói: “Ta liền xem các ngươi hôm nay ai dám chạm ta một chút. Các ngươi phải biết, ta hiện tại không chỉ là đại tiểu thư của phủ Thái Sư. Ta bây giờ còn là hoàng thượng tự mình tứ phong Nhất Phẩm Tôn Chính Trấn Quốc Văn Quận chúa. Rút cuộc địa vị hiện tại của ta cao bao nhiêu, các ngươi đều rõ ràng. Các ngươi phải biết, bây giờ ta còn có Kim Ấn Quận chúa, gần như có thể được tính người một nửa trong hoàng thất, hôm nay nếu các ngươi là ai dám chạm vào ta một chút, cẩn thận người nhà của các ngươi vì các ngươi mà góp tính mạng. Dù sao, nếu dĩ hạ phạm thượng, mạo phạm Quận chúa, rút cuộc là bao nhiêu tội, các ngươi vẫn cẩn thận suy nghĩ một chút đi!”

Triệu Khả Nhiên biết sau khi nói ra như vậy, quan hệ giữa nàng và mẫu thân chỉ sợ cũng thật sự không có bất kỳ biện pháp nào có thể tu bổ, nhưng mà cho dù là như vậy, nàng vẫn sẽ không hối hận. Hôm nay, nàng sẽ phải khiến tất cả mọi người biết, mình không còn là đại tiểu thư hèn yếu trước kia của Phủ Thái Sư nữa. Bây giờ mình đã là Nhất Phẩm Tôn Chính Trấn Quốc Văn Quận Chúa của Đại Lịch Hoàng triều, thân phận như vậy không phải có thể tùy tiện mạo phạm.

Nhìn Triệu Khả Nhiên lẳng lặng đứng ở nơi đó, mặc dù âm thanh nói chuyện không phải vô cùng lớn, nhưng mà mỗi một từ cũng để lộ ra uy nghiêm của một người đứng đầu. Đang nhìn dáng vẻ của Triệu Khả Nhiên, mặc dù dường như không có bất kỳ biến hóa nào, nhưng mà cũng là từ trong ra ngoài tản mát ra một loại phong cách cao cao tại thượng xa cách, giống như mọi người khó thể thực hiện.

Lúc này, tất cả mọi người tại chỗ cũng đã hiểu, hiện tại đứng ở trước mặt họ đã không phải là đại tiểu thư trước kia rồi, mà là chân chân chính chính từ Nhất Phẩm Tôn Chính Trấn Quốc Văn Quận Chúa. Hiện tại đại tiểu thư đã không phải là bất luận kẻ nào có thể tùy tiện mạo phạm được, nếu người nào thật sự mạo phạm nàng kết quả nhất định sẽ rất thảm.

Nghĩ đến khả năng này, mấy thô sử ma ma cũng không dám lộn xộn nữa, chỉ đứng bình tĩnh ở nơi đó, trố mắt nhìn nhau, không biết mình bây giờ nên làm gì mới phải.

Mà Tần Hương Hà sau khi nghe được Triệu Khả Nhiên nói những lời này, giận quá hóa cười: “Rất tốt, rất tốt, Khả Nhiên, cái này là con đang thị uy với ta, đúng không?”

Triệu Khả Nhiên hơi phúc thân một cái, nhàn nhạt mở miệng mà nói: “Mẫu thân nói đùa, nữ nhi không dám. Nữ nhi chỉ là đang tự thuật sự thật mà thôi, bây giờ nữ nhi xác thực đã là Quận chúa, điều này, cho dù là mẫu thân, cũng không còn biện pháp phủ nhận, không phải sao? Lại nói, con cũng không phải là muốn bất kính với mẫu thân, con chỉ là không muốn bị vây khốn thôi, như vậy cũng không được sao?”

Nghe được Triệu Khả Nhiên nói xong, Tần Hương Hà cắn răng nghiến lợi nói:“Rất tốt, xem ra ta thật sự là nuôi một con Bạch Nhãn Lang! Hiện tại trưởng thành, còn muốn cắn ngược lại ta một ngụm.”

”Mẫu thân nói quá lời. Nếu không có chuyện gì, nữ nhi trước hết rời đi.”

Triệu Khả Nhiên nói chuyện giọng nói thản nhiên như trước, nhưng mà từ nàng nắm chặt tay, có thể thấy được, thật ra thì trong lòng của nàng cũng không bình tĩnh.

Tần Hương Hà một phen đem vật sở hữu trên bàn quét xuống đất, “Ngươi phải đi thì đi đi! Bây giờ con đúng là Quận chúa rồi, tôi nào dám cản đường của Văn Quận chúa con chứ!”

Triệu Khả Nhiên từ từ đi ra khỏi Thanh Hà các, trong lòng nàng vô cùng rõ ràng, hôm nay trải qua một lần náo loạn, sợ rằng tình cảm giữa mình và mẫu thân thật sự xong rồi. Nhưng mà không biết vì sao, hiện tại cảm thấy trong lòng không phải khổ sở, mà là nhẹ nhõm. Xem ra chính mình thật sự đã đè nén quá lâu!
Chương trước Chương tiếp
Loading...