Điểm Tâm Ngọt Hoa Anh Đào

Chương 6: Súp Lơ Hấp Nướng



Phương Tri Đồng ngửi thấy mùi hương mà tỉnh lại, trong tầm mắt mơ hồ có bóng dáng đứng trước quầy.

Đồng hồ trên tường nhắc nhở cô đã ngủ ba tiếng, bây giờ là 10 giờ tối.

Phương Tri Đồng xốc thảm mỏng lên đi vào trước mặt người đàn ông: "Tiên sinh cần hỗ trợ không?"

Mì sợi lưu loát được đặt vào trong chén, Đường Khách Ngọc lắc đầu: "Không cần, cô về ngồi đi."

Cô không ngoan ngoãn chờ cơm mà đi lên phòng ngủ trên lầu, hai chén hành thái được đặt trên mặt bàn thì Phương Tri Đồng cũng vừa vặn xuống đến nơi.

Đường Khách Ngọc dọn xong đũa tiếp đón cô lại đây: "Đến nếm thử tay nghề của tôi."

Phương Tri Đồng buông hòm thuốc: "Vất vả cho tiên sinh rồi, xử lý vết thương trước đi."

"Vết thương?"

"Tay trái của anh bị phỏng."

Đường Khách Ngọc quay cuồng tay trái cũng thấy được vết đỏ: "Một vết thương nhỏ thôi, không cần phải bôi thuốc, ăn cơm trước đi."

Thái độ không thèm để ý như vậy cô không thích, Phương Tri Đồng không khỏi phân trần kéo tay anh qua: "Đi rửa đi rồi bôi thuốc."

"Aizzz, mì sợi, mì sợi chốc nữa sẽ bị lạnh."

"Một lát là được."

Phương Tri Đồng mở vò nước ra, nước chảy qua vết đỏ, một vết thương rất to khẳng định rất đau: "Đồ đạc ở đây đều rất cũ lúc dùng phải cẩn thận cũng trách tôi ngủ rồi không nói một tiếng với anh, nếu không thì anh sẽ không bị bỏng rồi."

Sự ấm áp khi được người quan tâm chọc thẳng đáy lòng, Đường Khách Ngọc ăn ngay nói thật trấn an cô: "Tôi thật sự không sao."

Phương Tri Đồng tắt vòi nước đi ném vung móng vuốt của anh: "Đau cũng nói không đau."

Đường Khách Ngọc theo lời nói chơi đùa với cô: "Nhẹ một chút, nhẹ một chút, đau, đau."

Phương Tri Đồng lấy khăn lông qua lau khô hơi nước: "Đi thôi, đi bôi thuốc."

Việc bôi thuốc mỡ là việc nhỏ không đáng để nhắc đến đột nhiên bởi vì người trước mặt nghiêm túc lại trở nên không giống nhau, tốt đẹp như là một đám âm phù nhảy ra từ dương cầm nhảy vào trong lòng.

Hai chén mì sợi nóng hầm hập trên bàn thì Đường Khách Ngọc bưng một chén đặt lên trước mặt cô: "Ăn mì đi."

Phương Tri Đồng đóng hòm thuốc lại đẩy sang một bên: "Cảm ơn tiên sinh."

Mất nửa tiếng để ăn hai chén mì, khách hàng nghỉ ngơi, chủ nhân dọn dẹp.

Đường Khách Ngọc ngồi trên sô pha, lòng chơi đùa nổi lên khảy nơ con bướm trên vải băng vết thương.

Phương Tri Đồng rửa chén xong cầm bánh kem nhỏ từ tủ lạnh, thuốc mỡ liên quan cất vào hộp cho anh: "Tạ lỗi làm anh bị bỏng."

Mặc kệ là lấy bánh kem hay là thuốc mỡ đều không hề che lấp, nói rõ là cho, cho anh.

Đường Khách Ngọc nhận bánh kem quyết định thẳng thắn: "Có một việc tôi không nói cho cô."

Phương Tri Đồng tò mò hỏi: "Chuyện gì?"

"Khuyên tai của cô có máy định vị."

"Máy định vị?" Phương Tri Đồng suy nghĩ hai giây rồi vuốt vành tai tìm vị trí khuyên tai: "Có máy định vị nhỏ như vậy sao?"

Thứ này quá nhẹ giống như đồ vật không tồn tại, tối hôm qua cô đã quên gỡ xuống.

Đường Khách Ngọc quét mắt nhìn vòng cổ trên cần cổ cô một cái: "Dốc hết tâm huyết tự tay chế tác, chỉ có một cái này nhưng đừng ném đi."

Phương Tri Đồng cúi người để sát vào anh: "Anh nói sai rồi."

Đột nhiên áp sát vào làm hô hấp của Đường Khách Ngọc cứng lại, bị cô câu mất tâm thần: "Chỗ nào sai?"

Phương Tri Hằng không quên câu nói trước kia anh nói, khuyên tai là một đôi: "Anh cũng có một cái, hẳn là chỉ có một đôi duy nhất."

Đường Khách Ngọc nhướng mày: "Khuyên tai của cô và tôi không giống nhau."

Màu sắc, hình dạng đều không giống nhau.

Tuy không biết hai khuyên tai có chỗ nào không giống nhau nhưng cũng không gây trở ngại cho Phương Tri Đồng, cô dựng hai ngón tay lên: "Vậy chỉ có hai cái này."

Đường Khách Ngọc thu hồi hai ngón tay cô, bao lấy toàn bộ tay phải của cô: "Ngoại trừ ngủ thì thời gian khác nhớ phải đeo."

Phương Tri Đồng phản ứng lại nhẹ giọng nói thầm: "Lúc nào cũng đeo vậy không phải lúc nào tiên sinh cũng biết tôi ở đâu, tưởng tượng như vậy giống biến thái."

Đường Khách Ngọc chấp nhận lời khen: "Cô có thể nói nhỏ giọng hơn chút, khen sau lưng như vậy tôi sẽ càng vui vẻ."

Phương Tri Đồng: "..."

Càng giống biến thái hơn có được không.

Đường Khách Ngọc lấy cái hộp nhỏ nằm cả trưa trên sô pha: "Cái này là tiền cơm sau này."

Đây không phải là mang thù với lời nói vừa rồi của cô phải làm mì nhìn cô chằm chằm chứ.

Phương Tri Đồng không hề nghĩ ngợi mà trực tiếp từ chối: "Tiên sinh, cửa hàng nhỏ này chỉ nhận tiền mặt."

Đường Khách Ngọc dùng một ánh mắt lướt qua: "Hửm?"

Cốt khí vừa rồi nháy mắt biến mất: "Vừa nãy cái gì tôi cũng chưa nói."

Logo chữ X trên hộp nhìn rất quen mắt, cô tìm được một vài bóng dáng ở trong trí nhớ, trước kia đi dạo phố với Ninh Tiếu Tiếu nhìn trúng kiểu điện thoại mới, trên đó cũng có logo này.

Hộp là một chiếc điện thoại, ngoài hình mỹ quan, khinh bạc tinh tế so với điện thoại trước kia cô nhìn thấy còn tốt hơn mấy lần, giá cả của điện thoại kia quá cao vậy thì chiếc này còn hơn thế nhiều.

Phương Tri Đồng đặt điện thoại quay về hộp: "Tiên sinh vẫn nên đưa tiền mặt đi."

Đường Khách Ngọc nhẹ nhàng cho cô đường lui: "Đã dùng không trả hàng được."

"Tôi cũng chưa mở ra làm sao lại... đã được dùng..." Phương Tri Đồng bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng, cô không mở không đại biểu anh không mở.

Đầu nhỏ xoay chuyển rất nhanh, Đường Khách Ngọc thấy cô phản ứng lại cũng không giấu giếm: "Không mở ra còn nhìn tôi làm gì?"

Màn hình sáng lên, người đàn ông trên hình nền có sườn mặt hoàn mỹ, hàm dưới ưu việt, mắt kính nhỏ gọn đặt trên mũi cao, bộ dáng tập trung tinh thần nhìn phía trước chăm chú hấp dẫn toàn bộ tầm mắt của cô.

Đường Khách Ngọc thở dài tiếc hận thay mình: "Người thật cũng chưa thấy cô nhập thần như vậy, một tấm ảnh thôi đã thích vậy rồi."

Phương Tri Đồng nhìn điện thoại rồi lại nhìn anh, phát hiện bảo tàng: "Tiên sinh, đôi mắt của anh màu xám bạc!"

Có thể thấy một đôi mắt của anh lại vui vẻ như vậy, Đường Khách Ngọc nghĩ cô là người đầu tiên: "Không có tật xấu, là trời sinh."

Ánh nước bóng loáng, trong suốt dâu thẳm, Phương Tri Đồng tán thưởng: "Thật là đẹp."

Nhan sắc không thấy được như vậy cũng có thể nhìn mê mẩn như thế, Đường Khách Ngọc hỏi cô: "Thật sự thích?"

Nhìn anh như vậy càng đẹp, Phương Tri Đồng vô cùng vui vẻ: "Thích điện thoại tiên sinh đã dùng."

Đổi một hình nền thì không còn là điện thoại mới đây có lẽ chính là sự vui vẻ của người có tiền đi.

Đường Khách Ngọc nhấc bánh kem nhỏ chuẩn bị rời đi: "Cô thích thì nó sẽ hữu dụng, tôi đã lưu số điện thoại, có việc thì lúc nào cũng có thể gọi cho tôi."

Phương Tri Đồng lật xem danh bạ, có một dãy số nằm lẻ loi trong điện thoại, còn chưa xem cẩn thận bóng người đã thoáng qua trong mắt.

Đường Khách Ngọc đã đến cửa lưu lại bóng dáng phất tay với cô: "Ngày mai gặp."

"Tiên sinh, tên." Phương Tri Đồng cũng chạy theo ra ngoài, cho dù có ánh trắng cũng không bắt giữ được phương hướng của anh: "Về sau hỏi vậy."

Đóng cửa cuốn lại, lên lầu đánh răng rửa mặt, nằm ở trên giường cô lại bắt đầu nhớ Đường Khách Ngọc vừa mới rời đi.

Quần áo đưa cô từ tủ quần áo, khuyên tai trong hộp, điện thoại ở đầu giường, thời gian ngắn ngủi nửa ngày bọn họ đã có nhiều giao thoa như vậy thật là có duyên.

Khác với Phương Tri Đồng nghĩ ngợi đi vào giấc ngủ thì Đường Khách Ngọc vừa về đến nhà, Peerless đã gửi tin nhắn đến, thật biết chọn thời gian, chọn lúc tâm tình anh không tồi.

"Chuyện gì?"

"Bản đồ xanh mất rồi, tín hiệu biến mất ở chợ đen, em đi một chuyến."

"Vệ sĩ Mẫn không ở đó sao?"

"Nghỉ phép để nghỉ ngơi."

Một lần này lúc tìm được manh mối đã là một tuần sau.

Đường Khách Ngọc nằm trên sô pha, đôi mắt đều không muốn mở ra, điện thoại vang lên không ngừng rất giống quỷ gọi hồn, anh nhận điện thoại tâm tình rất không tốt: "Tấm card đã cho anh rồi, còn có chuyện gì?"

"Phát giận với anh chú, cánh cứng rồi hả."

"Phân nhiệm vụ cũng không thấy anh đau lòng, đều là người cùng đường, đừng dùng chiêu này được không."

"Bọn họ đều có việc chỉ có em nhàn rỗi."

"Lời nói dối như vậy anh cũng bịa ra được, không sợ thiên lôi đánh xuống."

Đầu điện thoại bên kia Đường Nghiên đang lật xem tấm card màu đen tìm kiếm dấu vết để lại: "Người cay độc như em còn sống, có việc gì cũng không đến lượt anh."

Đường Khách Ngọc: "Chuyện gạo xưa thóc cũ anh vẫn còn nhớ à."

Niên thiếu khinh cuồng nhất thời hứng khởi làm hôn lễ của anh trai phức tạp hơn như vậy một chút, các loại sản phẩm công nghệ cao không kịp phòng ngừa đột nhiên xuất hiện ở đường đón dâu đến trước mặt cô dâu, chỉ có một mình Đường Nghiên.

Đường Nghiên gõ gõ tấm card màu đen: "Làm hôn lễ lùi lại nửa tiếng là một người cũng không làm được chuyện này."

Đường Khách Ngọc kéo cà vạt xuống, bây giờ cũng cảm thấy mình làm rất đúng: "Chị Tiêm Tiêm cũng đã kết hôn với anh 5 năm, càu nhàu cũng không cần chọn bây giờ chứ."

Đường Nghiên trầm mặc: "Còn đang ghi hận hôm đó không cho em ra ngoài hả."

Tâm tình Đường Khách Ngọc càng không tốt: "Ở trong mắt anh em còn rất phản nghịch."

Đường Nghiên bắt được lỗ hổng, bắt đầu nói về từng "công tích vĩ đại" của anh: "Tháng trước em ngầm giao dịch với người đối diện, chuyện này chúng ta chiếm tiện nghi thì không nói gì, giữa thiên kim tiểu thư các nhà không có ai nhìn thuận mắt còn chưa tính, ngược lại còn trêu cợt đối phương, nếu không phải em họ Đường thì cửa tập đoàn đã có một đống người đến đòi nợ rồi."

"Nói xong chưa? Em cúp."

"Chưa xong, tháng sau nhớ về nhà cũ."

"Không về, không có thời gian."

Đường Khách Ngọc cúp máy chỉ muốn an tĩnh nghỉ ngơi một lát, còn chưa nghỉ được vài phút âm thanh nhắc nhở tin nhắn đáng yêu vang lên: "Tin nhắn của tiểu điểm tâm ngọt, tin nhắn của tiểu điểm tâm ngọt."

"Phần cơm đơn giản hôm nay: Cơm phomai hấp kiều mạch, mì nước thịt vụn, salad rau dưa, súp lơ hấp nướng, pudding matcha đậu hủ, bánh rán kiểu Pháp, caramel sợi mảnh, cà phê."

Ngón tay thon dài xẹt qua màn hình, Đường Khách Ngọc nhìn lại lần nữa: "Bữa sáng, bữa trưa, trà chiều, bữa tối, bữa ăn khuya, bảy ngày không ngày nào không có, tiểu điểm tâm ngọt, em có phải cố ý hay không?"

Không chỉ có phần cơm đơn giản ngon miệng người cũng chuyển động trong lòng, anh nhận.

Màn đêm buông xuống phủ thêm một tầng áo đen bao phủ toàn bộ đường phố.

Dưới ánh đèn của cửa hàng bánh kem, trên bàn có hai phần súp lơ hấp nướng, bánh rán kiểu Pháp bày biện song song, Phương Tri Đồng lấy pudding matcha đậu hủ từ trong tủ lạnh ra, bưng cà phê lên.

Phần cơm đơn giản bảy ngày khác nhau, bày biện đồng dạng nhưng cô thật sự đặt lòng trên người vị khách chưa để lại tên, gửi tin nhắn đi đối phương không trả lời chữ nào, lại còn chờ đợi nhìn thấy tâm tình của anh chiếm cứ toàn bộ thể xác và tinh thần một lần nữa.

Sự bức thiết này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

Phương Tri Đồng vuốt khuyên tai hình tròn màu bạc, nhìn ảnh, cho dù người này không ở thì đồ vật lưu lại cũng sẽ nhớ đến anh thật giống như anh ở bên cạnh cô nhưng cô càng muốn gặp anh hơn.

Thôi không nghĩ nữa, lấp đầy bụng trước đi.

Đinh linh linh, bên ngoài cửa hàng bánh kem vang lên tiếng chuông điện.

Phương Tri Đồng kéo cửa cuốn bị che lấp một nửa ra: "Thật ngại quá, cửa háng bánh kem không buôn bán."

Giữa bó hoa cúc non, bốn mắt nhìn nhau, cả người cô giống như một máy tính bị chết, gõ bùm bụp nửa ngày cũng không nhảy ra chữ nào.

Đường Khách Ngọc đưa bó cúc non về phía trước: "Tặng cho em."

Lần đầu nhận hoa khuôn mặt nhỏ của Phương Tri Đồng đỏ lên: "Cảm ơn."

Một bó hoa cúc non to lắc lư theo gió vô cùng đáng yêu.

Đường Khách Ngọc đảo khách thành chủ kéo cửa cuốn xuống nhìn bộ dáng vui mừng của cô rốt cuộc không nhịn được mà kéo cô vào lòng.

"Tiên sinh?"

"Để tôi ôm một lát."
Chương trước Chương tiếp
Loading...