Diêm Vương Phúc Hắc - Vương Phi Gây Rối

Quyển 1 - Chương 27: Ta cố ý



“Dĩ Hàn, mau dừng tay. Hãy thả vị muội muội này ra đi.” Cô gái si hồn khi nãy lên tiếng khuyên bảo.

Mỹ nam than nhẹ một tiếng, nhíu vai thả lỏng, “Tư Tư a. Ta cũng đâu muốn làm khó vị tiểu mỹ nhân này. Nhưng mà nàng cũng nhìn thấy đó. Chính là do đại thúc mặt đen quấn lấy nàng không tha, còn muốn bắt nàng đi. Ta không cho phép. Nàng nói xem, hai chúng ta cứ yên lặng ở trên núi này, sống cuộc sống của chúng ta, không phải rất tốt sao? Có phiền hà gì đến bọn họ chứ? Trước kia nàng cũng đã cản ta mấy lần, không để ta ra tay, ta cũng đã nhịn xuống. Nhưng nàng xem, bọn họ vẫn không buông tha cho nàng. Nếu ta không đánh lại, chẳng phải là để bọn họ xem thường sao?”

Chung Quỳ mặt lạnh hừ một tiếng, tận lực bỏ ngoài tai hai tiếng đại thúc tên mỹ nam vừa kêu mình. Đè nén cơn giận dữ xuống nói, “Cái gì mà an tĩnh sống qua ngày? Nơi này là nhân gian. Đối với một tên hoa yêu như ngươi, ta tạm thời không chấp nhất. Nhưng chính ngươi cũng phải hiểu, hồn phách mà ở lại nhân gian càng dài, sẽ càng ngày càng hư yếu. Sẽ hồn phi phách tán không bao giờ vào luân hồi được nữa. Ta xem ngươi chính là có tình ý với si hồn này, vậy thì ngươi nên thay nàng mà suy nghĩ. Không nên để nàng tiếp tục lưu lại nhân giới.”

Lần này sau lưng không có tiếng đáp lại. Tựa hồ như đã hiểu ý tứ của Chung Quỳ, mỹ nam liền khẽ cau mày. Thấy bộ dáng suy tư của mỹ nam, cô gái lập tức lắc đầu lớn tiếng kêu, “Không! Ta không muốn về địa phủ! Ra không cần luân hồi! Ta muốn ở chỗ này chờ hắn, chờ hắn về.”

Mỹ nam nghe thấy, trong mắt liền thoáng nét đau lòng, “Tư Tư…”

Cô gái tiến lên níu lấy ống tay áo của mỹ nam, thần sắc sợ hãi, cầu khẩn, “Dĩ Hàn, ta không trở về. Ta không thể trở về! Nếu như ta tiến vào luân hồi rồi, sẽ không thể thấy hắn. Ta không bỏ được, ta không bỏ được.”

Khóe miệng nở nụ cười, mỹ nam dịu dàng lắc đầu, “Được. Tư Tư nói không về, vậy thì không về. Ta sẽ ở bên cạnh Tư Tư, cùng nàng chờ hắn trở về.”

Tiểu Vũ vẫn như cũ đứng cứng ngắc tại chỗ. Vừa mới nghe cách nói của Chung lão đại, sau lưng lại có thêm vị nam tử này, thì ra đây chính là hoa yêu. Yêu quái vì sao còn có nam nhân? Nghĩ lại đoạn đối thoại giữa hai người. Dĩ Hàn? Tư Tư? Chẳng lẽ đây là chuyện tình tay ba? Hoa yêu kia là tiểu tam sao? Có được sự bảo đảm của Dĩ Hàn, Tư Tư cuối cùng cũng yên lòng. Chợt một ngọn gió thổi qua, Dĩ Hàn ôm lấy eo của Tư Tư, thân hình liền lập tức biến mất. Roi hoa đang cuốn lấy cần cổ của Tiểu Vũ run rẩy vài cái rồi bị cắt đứt. Sau khi được thả ra, Tiểu Vũ liền quay người nhìn lại phía sau. Chỉ tiếc đã không thấy bóng người, trong lòng không khỏi thất vọng. Xoa xoa cần cổ, xoay người lại vừa định nói gì lại nhìn thấy sắc mặt của Chung lão đại, nuốt một ngụm nước bọt, vuốt vuốt mũi ngoan ngoãn đứng bện cạnh Tiểu Hắc và Tiểu Bạch.

“Tìm cho ta. Đỉnh núi này tuy lớn nhưng chỉ có một biển hoa này mà thôi. Ta không tin ngay cả một tên hoa yêu nho nhỏ ta cũng không thu phục được.” Chung Quỳ trầm giọng nói. Trong lòng ngập tràn lửa giận.

Tiểu Bạch và Tiểu Hắc lần này không dám đùa giỡn nữa, lôi kéo Tiểu Vũ xoay người rời đi. Tiểu Vũ vừa đi vừa ảo tưởng trong lòng. Hoa yêu? Nàng sống lâu như vậy, người và quỷ đều đã gặp qua, chỉ có yêu quái…là vẫn chưa gặp. Hơn nữa lần này là một hoa yêu mỹ nam? Tiểu Vũ là con người sống thiên về tình cảm, không chịu nổi một chút kích động. Vừa nãy khi nhìn thấy bộ dáng của cô gái tên Tư Tư kia thật đáng thương, cho nên mới ngăn cản muốn hỏi rõ chuyện gì. Không nghĩ tới nửa đường lại nhảy ra một tên yêu nghiệt. Mà tên yêu nghiệt này hình như lại có tình ý sâu đậm với si hồn? Chuyện càng ngày càng phức tạp. Tư Tư cố chấp ở lại nhân gian đến cuối cùng là vì chờ ai? Làm sao Tư Tư lại biết tên hoa yêu kia. Vả lại yêu pháp của tên đó không phải là yếu, có thể năm lần bảy lượt cướp người khỏi tay Chung lão đại.

Biển hoa không lớn, chỉ có điều mỗi đóa hoa đều tươi tắn một cách dị thường. Bươm bướm nhảy múa chập chờn, nhìn thật giống tiên cảnh. Tiểu Hắc và Tiểu Bạch chia ra đi tìm. Gương mặt của Chung Quỳ thì lạnh lùng, rất dọa người. Tiểu Vũ lần này ngoan ngoãn theo bên cạnh Hắc Bạch Vô Thường đi tìm người, không dám ho he hỏi han, nghĩ gì nói nấy nữa. Thuận tay ngắt một bông hoa đang lay động. Tiểu Vũ khẽ nói thầm. “Tìm người sao? Ách, không đúng, là tìm quỷ hồn! Người ta nếu đã không muốn cùng ngươi trở về vì sao lại cứ ép buộc chứ. Nhìn cái mặt đen thui của lão nhị, làm sao mà mỹ nhân chịu nghe lời chứ.” Hướng Tiểu Hắc đang tìm kiếm kế bên hỏi, “Tiểu Hắc, làm sao để tìm người?”

Tiểu Hắc đang tập trung nhìn vào mấy bông hoa, nghe câu hỏi của Tiểu Vũ,liền ngẩng đầu lên có chút mờ mịt trả lời nàng, “Ta không biết.”

Tiểu Vũ không khỏi trợn mắt, bất đắc dĩ nói, “Ngươi không biết. Không biết vậy sao còn tập trung tìm kiếm cái gì vậy chứ?”

Tiểu Hắc trưng vẻ mặt vô tội, chỉ chỉ Tiểu Bạch đang đứng bên kia, “Ta thấy Tiểu Bạch tìm nên ta làm theo. Hơn nữa, ngươi nhìn vẻ mặt của Chung lão đại kìa, ngươi dám nói với hắn là không tìm sao? Chẳng phải chính là tìm rắc rối sao. Cho nên ngươi cứ ngoan ngoãn tìm là tốt rồi.”

Tiểu Vũ không còn gì để nói, không nghĩ tới Tiểu Hắc và Tiểu Bạch còn có thể chơi chiêu này. Thôi kệ đi, Chung lão đại nàng không dám chọc, cứ vụng vụng về về lại tốt hơn, nếu tất cả đã làm vậy thì nàng cứ trôi theo dòng nước đi. Cau mày, cúi đầu, ngưng thần. Từ từ đi qua đi lại. Nàng đúng là có kỹ năng diễn xuất thiên phú a. Trong lòng Tiểu Vũ còn đang âm thầm đắc ý, chợt nghe giọng cười nhẹ.

“Ha ha, không nghĩ tới quỷ sai cũng có con gái a. Còn là một tiểu mỹ nhân thú vị như vậy. Tư Tư, không bằng chúng ta bắt nàng về đây bầu bạn với chúng ta, có được không?”

Trong lòng Tiểu Vũ liền cả kinh. Tiếng cười biếng nhác quen thuộc này. Không phải là từ trong miệng hoa yêu đã đấu với Chung lão đại khi nãy phát ra sao? Nàng còn đang kinh ngạc, lại nghe giọng nữ nói như vậy không được. Còn chưa kịp lấy lại tinh thần, bên hông đã bị thứ gì cuốn lấy, dưới chân liền mất điểm đứng. Tiểu Vũ còn chưa kịp phát ra tiếng thét chói tai đã bị nuốt vào trong đất. Tiểu Hắc đứng cách nàng không xa, không nghĩ tới sẽ xảy ra biến cố, nên không kịp trở tay cứu nàng. Nhào tới chỗ Tiểu Vũ vừa biến mất, ra sức vỗ vỗ đất. Thật đáng chết! Tiểu Bạch cùng Chung Quỳ đồng thời đi đến. Tiểu Bạch ngồi xổm xuống, bắt một nhúm đất đưa lên mũi ngửi thử. Chợt đưa ra xa, tức giận vuốt vuốt mũi. Vứt nắm đất xuống thở dài, “Hương hoa, không cần suy nghĩ nữa, bọn họ nhất định là ẩn thân dưới lòng đất. Có thể năm lần bảy lượt cướp người khỏi tay Chung lão đại, hôm nay lại bắt trói Tiểu Vũ ngay trước mắt chúng ta. Xem ra tên hoa yêu này cũng có chút đạo hạnh.”

Tiểu Hắc có chút lo lắng, cau mày nhìn Tiểu Bạch hỏi, “Làm sao bây giờ?”
Chương trước Chương tiếp
Loading...