Điền Duyên

Chương 41: Nông thôn thịnh yến (tiệc lớn ở nông thôn)



Các bé gái gần như chỉnh tề nuốt nước miếng, bộ dáng đều nhã nhặn mất tự nhiên hiếm thấy, đều nhìn chằm chằm bát thịt trên tay hai người.

Đỗ Quyên cười thầm, thế này mới giống làm nương, biết lợi dụng cơ hội vì con trai con gái mưu cầu phúc lợi, không giống Phùng thị, chết vì sĩ diện tranh kiên cường, làm chuyện bất lợi.

Vợ Đại Mãnh nhìn bộ dạng tham lam của bọn nhỏ, phốc xuy cười một tiếng, nhìn một bé gái mặt quần áo màu hồng phấn phân phó nói: “Hoa Hồng, ngươi cùng Thúy Hoa đem bàn nhỏ bên kia lại đây.”

Đỗ Quyên nghe xong nói thầm: sao tên tất cả con gái đều là Hoa?

Nàng quyết định, khi biết nói chuyện nhất định sẽ cải danh gọi “Đỗ Quyên”, kiên quyết không thể gọi Hoàng Hoa Nhi.

Đợi khiêng bàn đến, bày bát lên, lại có mấy phụ nữ bưng đồ ăn đến, còn có một bát cơm gạo lức lớn, bày đầy bàn nhỏ, “Chỉ ăn đồ ăn dễ bị đau bụng. Ta bới cơm, các ngươi mỗi người thêm chút.”

Một phụ nữ khác cười nói: “Ta còn trộm một bình canh đến...”

Vợ Đại Mãnh sẳng giọng: “Xem ngươi nói, sao gọi là trộm? Chúng ta bận rộn đến mức như vậy, không phải là vì cho mấy đứa nhỏ ăn một bữa sao? Thoải mái đến lấy ăn không gọi là trộm.”

Mọi người đều cười, lại có người hỏi: “Đám tiểu tử nghịch ngợm kia thì sao?”

Vợ Đại Mãnh nói: “Mặc kệ bọn họ! Một đám đều như tiểu thổ phỉ, da dày, ngươi còn sợ bọn họ đói bụng? Không giống mấy bé gái hay mắc cỡ, không dám lên bàn. Nếu chúng ta không chiếu ứng một chút, chỉ sợ đến cuối cùng ngay cả xương cốt cũng không còn mà gặm.”

Mọi người đều gật đầu.

Vừa nói chuyện, vừa động thủ cầm chén đũa, ai nấy đều tự giúp khuê nữ nhà mình thêm cơm gắp đồ ăn. Cơm chỉ bới từng chút một, sau đó cầm đũa như bay gắp đồ ăn.

”Đây là thịt nai, đây là thịt hoẵng, đây là thịt thỏ, đây là heo rừng... Ta cũng chuẩn bị cho ngươi một cái bát đựng chút canh gà rừng. Những thứ này đều là kho tàu, không thể trộn lẫn với canh...”

Những bé gái hạnh phúc thấp giọng cười, đều nói: “Thơm quá!”

Một phụ nữ cười nói: “Còn nói. Những thức ăn này đều do đại nương ngươi và Hồng Cô làm. Các nàng đều là đầu bếp nổi danh thôn Thanh Tuyền.”

Các bé gái đều vây quanh bàn.

Nhị thẩm Phượng cô của Đỗ Quyên cũng tới, đương nhiên bới cơm cho Đại Nữu và Tiểu Bảo trước.

Phùng Thị không biết vội cái gì, không có tới. Phùng Minh Anh phải chiếu khán Đỗ Quyên, đi không được. Hoàng Tước Nhi cũng canh chừng Lâm Xuân và Cửu Nhi, bởi vậy hai người tận lực nhịn xuống khát vọng nội tâm, không nhìn bàn bên kia.

Đỗ Quyên nhìn thấy nóng vội, thầm nghĩ tự mình nằm thì tốt rồi, hai ngươi nhanh đi ăn nha, trễ nữa sẽ không còn. Vừa sốt ruột, miệng liền gọi, “y y nha nha” một đống lớn.

Phùng Minh Anh vội cúi đầu xem xét nàng, lại không dám đi ra ngoài.

Đỗ Quyên buồn bực muốn chết. Hoàng gia làm tiệc rượu, kết quả người nhà mình vừa mệt còn không được ăn, thật là quá thiệt thòi.

Vợ Đại Mãnh không chỉ nói chuyện lanh lẹ, trợ lý cũng nghiêm túc. Nàng chộp lấy 2 cái bát bằng đất lớn, động tác so với ai đều nhanh hơn, một bát gắp mấy đũa, trong nháy mắt đã có hai chén thịt lớn. Tuyệt hơn là, cuối cùng nàng mới bới chút cơm vào bát, đắp lên thịt, làm như không chỉ gắp đồ ăn còn bới cơm.

Nàng gắp đầy chén, người khác mới gặp được một nửa, những người khác đều nhìn ngây người.

Chỉ thấy nàng bưng hai chén đồ ăn đầy có ngọn đi đến bên giường trúc, nhìn Phùng Minh Anh nói: “Đến đây, tiểu muội tử, để Hoa Nhi bọn họ tự mình chơi, ngươi và Tước Nhi ăn cơm trước.”

Đỗ Quyên thấy nàng trượng nghĩa như vậy, cao hứng ha hả cười.

Phùng Minh Anh ngại ngùng cười nói: “Đa tạ thím.” Rồi đỡ lấy cái bát.

Hoàng Tước Nhi tới cầm lấy chén, một một chén thịt đầy nặng trĩu tay nhỏ của nàng.

Bé gái vội vàng giơ một tay còn lại đỡ, hai tay dâng, khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn đỏ hồng, ủy khuất không được ăn trứng gà sớm quên hết. Ân! May mắn chưa ăn, lúc này có thể ăn thêm chút thịt.

Phượng Cô thấy tình hình như vậy, ở bên kia cười nói: “Làm khó Đại Mãnh tẩu tử. Ta định giúp Tiểu Bảo trước rồi mới bới cơm cho tiểu di và Tước Nhi. May mà tẩu tử hỗ trợ.”

Vợ Đại Mãnh nhướng mày nói: “Có gì đâu! Không phải Minh Anh muội tử đang giúp ta chiếu khán Cửu Nhi sao? Lại nói, ta và nhà Tước Nhi đều là người cùng thôn, đến quấy nhiễu nhà người ta, nếu chỉ lo cho bản thân ăn uống, Tước Nhi các nàng ở bên cạnh nhìn cũng ngượng ngùng, đúng không? Nương Tước Nhi là chủ nhà, ở bên ngoài không bỏ đi được, ta giúp đỡ chiếu khán các nàng một chút.”

Mọi người đều thấy có lý, trên mặt cũng có chút ngượng ngùng.

Lâm Đại Mãnh cũng có một đứa con gái bảy tuổi, tên Thủy Tú, hôm nay lại không có tới. Vợ Đại Mãnh đã sớm lấy một chén đồ ăn kêu con trai lớn mang về. Con mồi do chồng nàng săn được, người khác khó mà nói gì, ngược lại đều có vẻ muốn nàng lấy nhiều một chút. Cho nên, lúc này nàng mới rảnh giúp Phùng Minh Anh và Hoàng Tước Nhi.

Đang nói chuyện, chợt nghe Lâm Xuân và Cửu Nhi oa oa kêu to. Thì ra hai tiểu tử này mọc răng, có thể ăn chút thức ăn, ngửi thấy hương vị thèm không nhịn được, thấy chén trong tay Phùng Minh Anh và Hoàng Tước Nhi, nháo lên.

Vợ Đại Mãnh thấy Phùng Minh Anh do dự, vội dặn dò: “Không thể cho bọn họ ăn thịt. Đút mấy hạt cơm cho bọn họ nghiến răng là được. Đừng để ý tới bọn họ. Tước Nhi có nghe thấy không? Đừng đút muội muội, lỡ bị hóc kẹt trong cổ họng thì không tốt.”

Phùng Minh Anh và Hoàng Tước Nhi vội gật đầu, vừa ăn vừa chọn hạt cơm lừa gạt hai đứa bé.

Đỗ Quyên cũng bị hương vị kia gợi con trùng tham ăn lên, nhưng lực bất tòng tâm. Thân thể này còn quá nhỏ, ngay cả chút canh cũng không thể uống.

Lúc này, vợ Đại Đầu lại bưng hai chén lớn thịt đi vào, là lấy cho Hoàng Tước Nhi và Phùng Minh Anh. Thấy các nàng đang ăn, vừa lòng cười nói khẽ với Phùng Minh Anh: “Là tỷ tỷ của ngươi kêu ta mang vào. Trước đặt ở đây, lát nữa các ngươi ăn xong rồi ăn thêm nữa. Ăn không hết để lại ngày mai ăn.”

Những phụ nữ khác đều cười nói: “Chỗ đó đủ các nàng ăn. Cẩn thận ăn chậm một chút, đừng cố ăn nhiều quá đau bụng.”

Lặp lại dặn dò xong đều đi ra ngoài tiếp tục bận việc.

Vợ Đại Đầu chạy đi rồi lại chạy về bưng một bát khác đến, nhìn Phùng Minh Anh cười nói: “Ngươi ăn phần ngươi. Ta đến đút cho Xuân nhi bọn họ.”

Thì ra có mấy con chim trĩ trong bụng có trứng non, nàng liền vớt ra, nghiền thành bột đút cho mấy đứa bé còn bú sữa. Mỗi đứa bé trên giường trúc đều được đút, cũng tránh cho Cửu Nhi và Lâm Xuân đánh nhau.

Có nàng chiếu khán mấy đứa bé, Phùng Minh Anh và Hoàng Tước Nhi liền chuyên tâm ăn cơm.

Mấy bé gái này chưa từng được ăn thịt thoải mái như vậy.

Vẻ mặt của đám trẻ con hạnh phúc thỏa mãn, làm Đỗ Quyên cảm động vạn phần. Thì ra hạnh phúc đơn giản như thế.

Dù sao thịt đều được gắp vào bát, không sợ ăn chậm không còn, cho nên đầu tiên các nàng cẩn thận thưởng thức thịt hươu hiếm khi được ăn, sau đó sẽ ăn thịt hoẵng, uống chút canh gà, ăn hai miếng cơm, bất tri bất giác bụng liền tròn.

Ngẫm lại cũng đúng, đây chính là thịt a!

Đỗ Quyên ở gần Hoàng Tước Nhi, nhìn nàng đem một khối thịt hươu nâu hồng nhét vào miệng, quai hàm lập tức phồng lên, miệng nhỏ bởi vì vận động có vẻ đỏ au, bóng dầu, ngay cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều hồng hào hơn.

Nàng nhịn không được nhấp miệng, lo lắng thay nàng: tràng vị luôn bị đói đột nhiên lập tức tiếp thu nhiều thịt như vậy, có thể chịu nổi sao?

Các tiểu cô nương ở trong phòng vung đũa ngấu nghiến, đợi ăn xong, bên ngoài cũng đã khai tiệc.

Bởi ăn được quá no, mọi người liền ôm đám trẻ đi ra ngoài dạo, thuận tiện xem náo nhiệt.

Đỗ Quyên liền thấy được nông thôn tụ hội náo nhiệt.

Đợt thứ nhất dĩ nhiên là các nam nhân ngồi trước.

Các bé trai cũng ghê gớm, ai nấy tự cầm một cái tô, cũng không ngồi vào bàn, trực tiếp tìm mẹ của mình đi cửa sau, từ trong nồi lớn múc thịt múc đồ ăn. Từng cái bát đều đầy đến có ngọn, đè lại đè, ấn lại ấn. Sau đó ngồi xổm tại ở góc sân, dưới mái hiên ăn.

Vì thế, liếc nhìn lại: Các hán tử ở trên bàn ăn uống, cười đùa; Đám con trai ngồi xổm bên ngoài vừa ăn vừa nháo; Đám chó chui tới chui lui dưới đáy bàn xuyên qua đám người vì một cục xương vồ cắn lẫn nhau.

Cả người lẫn vật đều vội, mạnh ai nấy lo. Thanh âm ồn ào, nói chuyện phải nói thật to mới có thể nghe thấy thanh âm đối phương.

Nếu như không tận mắt thấy, chỉ dùng lỗ tai nghe còn tưởng rằng đang đánh hội đồng nữa.
Chương trước Chương tiếp
Loading...