Điện Hạ, Thần Biết Sai Rồi!

Chương 43



Lâm San sống hai mươi mấy năm, lần đầu cảm nhận được cái gì là "Mới ra hang hổ, lại vào hang sói." Bên này thật vất vả lắm mới tránh Đỗ Minh Nguyệt dây dưa, bên kia lại bị Đỗ Hạo một câu tốt đẹp "Lưu lại mấy ngày" kéo vào thái tử phủ.

Nếu có thể nói chuyện, Lâm San tuyệt đối chửi ầm lên: "Lưu lại con mẹ ngươi! Rõ ràng đây chính là giam lỏng, bảo nàng vào phủ thái tử, tùy tiện tìm một phòng đóng cửa, còn có thị vệ canh gác, nàng bất quá là một tiểu phò mã thôi có cần hưng sư động chúng vậy sao? Lâm San phát hiện nàng thật sự đoán không ra tâm tư Đỗ Hạo.

Ngay khi nàng không thể lý giải được, bên ngoài có tiếng đập cửa.

"Phò mã gia, thuốc đã nấu xong." Một tiểu nha hoàn vừa đẩy cừa vào, trong tay còn bưng một chén thuốc.

Lâm San đang nổi nóng thấy nha hoàn kia cũng chưa hết giận, mặt cau có: "Không uống!"

Nha hoàn kia nóng vội: "Phò mã gia, điện hạ phân phó làm ngài uống thuốc đúng hạn, ngài như thế này không phải làm khó nô tỳ sao?"

Nhiều người làm ta khó xử vậy còn bắt ta không khó dễ ngươi? Ai bảo ngươi là người qua đường Giáp, xứng đáng là vật hi sinh! Tính quật cường của Lâm San trỗi dậy, nói không uống sẽ không uống.

Tiểu nha hoàn kia cuống đến muốn khóc, vừa nức nở vừa nói: "Phò mã gia, nô tỳ van cầu ngài, ngài uống một chút đi, bằng không điện hạ nhất định trách tội nô tỳ... Phò mã gia!"

Không uống! Lâm San lắc đầu, không thèm nhìn tới nha hoàn kia.

Ngay lúc đó, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến một giọng nữ bén nhọn: "Là ai? Sáng sớm khóc lóc ồn ào không để mọi người thanh tịnh?" Tiếng vừa dứt, một nữ nhân áo hồng bước vào, giống như ngẩng cổ, tư thái cao ngạo đến mức hai thị vệ gác cửa cũng không dám ngăn cản nàng.

Lâm San nhìn lại, đột nhiên phát hiện người mới tới có chút quen thuộc, hình như đã gặp ở đâu rồi. Ngay lúc nàng đang tự hỏi, hồng y nữ tử kia bỗng đi tới, không chút do dự hất bàn tay đang bưng thuốc của nha hoàn.

Chỉ nghe "Ba" một tiếng, bát thuốc trong tay nha hoàn rớt xuống, nước thuốc nóng bỏng đổ vào người nha hoàn nhưng nàng kia một tiếng cũng không dám kêu la.

"Bảo ngươi đưa thuốc cho Phò mã uống, không phải nói ngươi tới đây khóc lóc! Khóc cái gì? Còn ngại ta đánh chưa đủ?" Nàng kia vừa nói chuyện vừa giơ tay lên định đánh tiếp.

Ta nói, đây rõ ràng là ngược đãi! Lâm San vừa rồi còn hờn dỗi đã giật mình, vội vàng đi qua chắn trước nha hoàn kia.

Nữ nhân áo hồng ngừng tay, nháy mắt hé ra khuôn mặt tươi cười, ôn nhu nói: "Tiểu nữ Dương Ngọc Nhi, bái kiến Phò mã gia."

Thanh âm kia nũng nịu, thấm tận xương cốt lập tức làm Lâm San nhớ lại nữ nhân này không phải là hồ ly tinh ngày đó khiêu vũ cho Đỗ Hạo xem sao! Ai u, lăn lộn ở cổ đại lâu như vậy cuối cùng để nàng thấy nữ thứ ác độc trong truyền thuyết! Thực không dễ!

Thấy Phò mã nhìn mình chằm chằm, tâm tư mỹ nữ hư vinh của Dương Ngọc Nhi nhất thời bành trướng: "Điện hạ ra ngoài tiếp khách nên chậm trễ tiếp đãi Phò mã gia, tiểu nữ tử sẽ ở đây bồi tiếp ngài, Phò mã gia trăm ngàn lần không cần để ý."

Nàng nói xong, hướng Lâm San cười mị hoặc, phong tình khôn tả.

Giờ khắc này, Lâm San bỗng nhiên may mắn khi mình là nữ, nếu không thì hiện tại đã bị mê hoặc thành gì rồi. Lấy lại bình tĩnh, nàng gật đầu cười cười với Dương Ngọc Nhi.

"Tiểu nữ thật sự có lỗi, đã quên Phò mã có bệnh trong người không tiện nói chuyện, thỉnh Phò mã thứ lỗi." Dương Ngọc Nhi lại cười, bộ dạng phục tùng rũ mắt, so với hình tượng người đàn bà đanh đá vừa rồi quả là hai người khác nhau khiến người ta hoang mang.

Lâm San mị mắt, nảy ra ý hay.

Sau khi mỉm cười, Lâm San hướng về Dương Ngọc Nhi, chỉ chỉ ra ngoài cửa.

Dương Ngọc Nhi quan sát nét mặt một chút liền hiểu được ý tứ Lâm San: "Phò mã định ra ngoài?"

Lâm San gật gật đầu.

"Cần tiểu nữ dẫn đường?"

Lâm San tiếp tục gật đầu.

Một khắc kia, Dương Ngọc Nhi mênh mông ảo tưởng mình trở thành nữ chủ của Thái tử phủ, trong này còn có nữ nhân nào có thể sánh bằng địa vị hiện tại của nàng? Ngay cả một ngoại nhân như Phò mã đều có thể nhận ra, nàng nhất định sẽ trở thành nữ chủ nhân tương lai của Thái tử phủ. Không, là nữ chủ nhân tương lai của quốc gia này mới phải!

Ánh sáng hy vọng lấp lánh trong mắt Dương Ngọc Nhi, nàng hạ thấp người, nói: "Được Phò mã ưu ái, tiểu nữ thật vinh hạnh, thỉnh!"

Dù sao cũng thường tác oai tác quái ở phủ thái tử, Dương Ngọc Nhi vừa xuất mã, hai thị vệ ngoài cửa không ai dám ngăn bọn họ, Lâm San liền thuận lợi ra khỏi phòng.

Trải qua mấy ngày mưa to liên tục, thời tiết rốt cục trong lành, bên ngoài ánh nắng tươi sáng, không khí tràn ngập hương thơm, cảnh tượng xanh tươi. Nhưng Lâm San hiển nhiên không có tâm tư này đó, hiện tại suy nghĩ duy nhất của nàng là làm thế nào chuồn khỏi đây, nói trực tiếp với Đỗ Hạo chắc chắn không được nên biện pháp tốt nhất có thể nghĩ ra là liên hệ với bên ngoài.

Ngay khi Lâm San nhìn xung quanh, vắt óc suy tính, Dương Ngọc Nhi đi trước bỗng dừng bước, thần bí nhìn nàng: "Phò mã, Ngọc Nhi có chuyện muốn thỉnh giáo Phò mã, không biết Phò mã có quan tâm hay không?"

Ai u, biết ngay ngươi tiếp cận ta là có mục đích! Lâm San bất động thanh sắc, gật đầu.

"Trong cung mọi người đều biết Phò mã đã cứu mạng điện hạ, điện hạ đối với Phò mã càng thêm tín nhiệm, không biết trong lúc Phò mã nói chuyện cùng điện hạ, điện hạ có đề cập đến việc tuyển phi lần này hay không?"

Chuyện tuyển phi của Dương Ngọc Nhi kỳ thật chính là chuyện làm các nữ nhân trong cung điên cuồng nhất hiện nay, từ khi Đỗ Hạo hồi cung, hoàng thượng đã thể hiện rõ ý nhường ngôi cho hắn, không chỉ đem một ít quốc sự giao hắn xử lý mà còn thay hắn chọn thái tử phi.

Thái tử phi là danh hiệu tôn quý nên nữ nhân mơ tưởng đến địa vị đó nhiều không đếm xuể, trong đó có Dương Ngọc Nhi. Sở dĩ nàng tiếp cận Lâm San cũng là muốn thám thính tâm ý thái tử, thuận tiện hy vọng vị Phò mã đã cứu thái tử này có thể nói giúp mình vài câu tốt đẹp.

Lâm San liếc mắt một cái liền biết ngay tư tâm của nàng, rõ ràng đâm lao phải theo lao gật gật đầu.

Vừa thấy Lâm San gật đầu, hai mắt Dương Ngọc Nhi sáng lên, nén kích động nói: "Không biết trong lòng thái tử đã chọn được ai chưa?"

Có chọn cũng không chọn ngươi, xem ngươi lộ liễu như vậy đến ta còn nhìn ra được! Ngươi cho Đỗ Hạo thật sự mù? Lâm San lại gật đầu.

Tim gan Dương Ngọc Nhi như nhảy ra ngoài, hạ giọng nói: "Thái tử... có nhắc tới tiểu nữ..."

Lâm San lúc này không gật đầu mà hơi nhíu mày.

Thấy Lâm San bỗng nhiên không gật nữa, Dương Ngọc Nhi lập tức nóng vội, từ trong tay áo lấy ra một túi gấm nhét vào tay Lâm San, thấp giọng: "Tiểu nữ nơi này có một chút tâm ý, xem như lễ gặp mặt, thỉnh Phò mã không cần ghét bỏ."

Ai da, bị giam lỏng còn kiếm được tiền, lúc này đến phiên Lâm San sáng mắt. Giả bộ đẩy túi gấm về, tiếp tục không lên tiếng.

Dương Ngọc Nhi thấy không xong, vì thế lại lấy ra một túi gấm nữa đưa cho Lâm San: "Phò mã trăm ngàn đừng làm như người xa lạ, một chút lễ mọn mà thôi."

Lâm San lúc này không từ chối, nhận lấy hai cái túi gấm nhét vào xiêm y.

Thấy Lâm San thu tiền, Dương Ngọc Nhi thở dài nhẹ nhõm: "Phò mã có thể đoán người điện hạ chọn là ai?"

Lâm San nhìn nàng, lắc đầu.

Dương Ngọc Nhi thiếu chút nữa hộc máu: "Phò mã, ngài không thể..." Nàng kích động, không nhìn thấy cục đá dưới chân, lập tức vấp phải rồi ngã ngay xuống ao sen bên cạnh.

Lâm San vội vàng định rời đi nhưng không kịp rồi, Dương Ngọc Nhi duỗi tay gắt gao túm ống tay áo Lâm San, Lâm San chỉ thấy một lực kéo mình về trước vài bước, không đợi nàng phản ứng, hai người cùng rớt vào ao sen.

Phù phù! Phù phù!

Hai tiếng vang lên, bọt nước bắn lên tung tóe, sau đó chợt nghe tiếng hét như giết heo của Dương Ngọc Nhi vang vọng khắp hậu viên của phủ thái tử: "Cứu mạng! Cứu mạng! Cứu mạng..."

Ngay khi Lâm San cùng Dương Ngọc Nhi rơi xuống, Đỗ Hạo đang nói chuyện với Cố Tả ở đầu này của phủ thái tử.

"Thần đã tra ra, giấy viết thư này là giấy trong cung đặc chế, nhiều khả năng là người trong cung làm." Cố Tả nói.

Là người trong cung? Đỗ Hạo hơi hơi mị mắt: "Phi đao kia thì sao?"

"Phi đao thật ra chỉ là vật bình thường, không giống đồ trong cung, chẳng qua có thể sử dụng một cây đao bình thường phóng ghim vào cột gỗ như vậy chứng tỏ công lực thâm hậu, không phải người bình thường nào cũng làm được."

Người thường? Nếu là người bình thường sẽ không dám kiêu ngạo trong phủ thái tử như vậy, Đỗ Hạo cười khẽ một tiếng, sau đó hắn bỗng nhiên nghe được âm thanh cứu mạng từ xa truyền đến.

"Đi xem." Hắn hướng Cố Tả nói, hai người một trước một sau ra khỏi thư phòng, lần theo tiếng kêu cứu đến hậu viên.

Bây giờ là giữa hè, ao sen ở hậu viên hoa lá tươi tốt, khi Đỗ Hạo cùng Cố Tả tới nơi, cạnh ao đã có không ít nha hoàn vây quanh, thấy thái tử xuất hiện, tất cả đều run sợ nép sang một bên, vẻ mặt hoảng hốt.

Đỗ Hạo nhìn vào ao sen thấy bên trong lá hình như là Dương Ngọc Nhi phịch, không khỏi nhíu mày, hướng Cố Tả ra lệnh: "Ngươi xuống đi."

Cố Tả đáng thương lập tức trả lời: "Điện hạ, thần... không biết bơi..."

"Ý của ngươi là bảo ta xuống?" Đỗ Hạo nheo mắt.

Cố Tả ngẩn người: "Thần lập tức gọi người tới..." Dứt lời liền rời đi.

Liền sau đó, bỗng nhiên trong tiếng thét chói tai của Dương Ngọc Nhi nổi lên vài tiếng quát suy yếu: "Cứu mạng, cứu..."

Tống Lạc? Đỗ Hạo lập tức khẩn trương, mắt nhìn ao sen, xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá sen và bọt nước bắn xung quanh Dương Ngọc Nhi, hắn nhìn thấy dưới mấy lá sen có một góc tay áo quen thuộc. Không kịp nghĩ nhiều, Đỗ Hạo liền nhảy vào ao.

Chỉ nghe "Phù phù" một tiếng, Cố Tả đang tính kêu người tới ứng cứu xoay qua đã không thấy Đỗ Hạo đâu, nhất thời ngây ngẩn cả người.

Sau một lát, hắn hét đám gia nhân đứng xung quanh: "Đều thất thần làm gì? Còn không mau kêu người, điện hạ không biết bơi!"
Chương trước Chương tiếp
Loading...