Điện Quang Ảo Ảnh

Chương 34: Ban Đêm Đầu Óc Muốn Nổ Tung



Hướng Tiểu Viên biết mình không giỏi diễn những cảnh yêu đương, nhưng Lăng Dao trong "Tuý Tiêu Dao" là một người si tình. Trải nghiệm tình cảm chưa đủ, vì vậy cô chỉ có thể làm một số công việc bàn giấy, bắt đầu từ môi trường trưởng thành của nàng ấy, tính cách và sở thích, phân tích tại sao nàng lại thích nam chính.

Phiền não là, kịch bản cũng giống như truyện, là tình yêu sét đánh.

Cô cảm thấy tình yêu sét đánh là điều rắc rối nhất. Tuy hay nói đùa là vì sắc nên mê nhưng diễn không tốt thì sẽ trở thành một cô gái lưu manh có ý đồ xấu đúng không?

Cô cũng không có kinh nghiệm vừa gặp đã yêu, nhức đầu quá đi!

Tiểu Viên không khỏi ngáp một cái, hai mắt muốn mở hết lên rồi.

Đột nhiên, cô giật mình quay đầu sang bên, không biết Vĩ Trang đã rời đi từ lúc nào.

Cô đứng dậy, xoay cổ, thả lỏng gân cốt và cất kịch bản đi. Sau đó, cô bước ra ngoài, giẫm lên tấm thảm trải sàn cách âm cũng không phát ra tiếng động. Ở đây có nhiều phòng ngủ như vậy, không biết Vĩ Trang đã đi nơi nào.

Nhìn thời gian, đã mười hai giờ đêm, sếp làm việc vất vả cả ngày, cũng nên trở về nghỉ ngơi.

Tiểu Viên cảm thấy rằng dự đoán của cô phải đúng tám chín phần và cũng rất hợp ý cô. Cô nhớ tới tin nhắn vừa rồi của trợ lý Cao, đi tìm phòng ngủ thứ nhất. Cô không biết đó là phòng nào nên đẩy một cánh cửa gần nhất. Một phòng khách nho nhỏ, rồi mở ra lần nữa, nhìn thấy một phòng ngủ giống như phòng gửi đồ, đầy quần áo của con gái.

Ba bộ đồ ngủ bằng lụa, vài bộ váy liền thân và áo khoác đồng bộ, tất cả đều có màu sắc trẻ trung như bánh macaron1 và chúng cũng thuộc những thương hiệu lớn.

Cô nhìn một hồi, cảm thấy trợ lý Cao rất có gu, quần áo rất thích hợp với nàng công chúa nhỏ ngọt ngào hay nữ sinh gì đấy. Không biết trợ lý Cao đã hiểu lầm khí chất của cô hay những "đối tượng hợp đồng" trước kia của Vĩ Trang đều là những hình mẫu này?

Hình ảnh Vương Tập mặc chiếc váy macaron chợt lóe lên trong đầu cô, khiến bản thân tự cảm thấy buồn cười.

Thôi quan tâm cô đây này.

Mở thêm một tủ quần áo, có kha khá quần áo theo mùa, áo sơ mi, áo len, áo hoodie2 và quần jean. Những bộ đồ này dành cho ngày thường mặc ở nhà, nhưng mà giống phong cách ăn mặc của cô.

Trợ lý Cao cũng rất có tâm!

Tiểu Viên chọn một bộ váy ngủ bằng lụa màu tím xám đặt ở trên giường và cầm đồ lót đi về phía phòng tắm, sau đó cởi quần áo rồi bước vào.

Phòng tắm rất rộng rãi, có bồn tắm lớn và vòi sen, Tiểu Viên mở tủ kính ra, không khỏi ngạc nhiên trước số lượng sản phẩm tắm gội cao cấp xếp thành hàng, cô nhắm mắt chọn đại một chai.

La Tulipe của Byredo - Hoa tulip3. Cô ngửi thấy hơi thở của mùa xuân, giống như sương mai còn vấn vương đọng lại trên cánh hoa.

Cô đi chân trần bước tới vòi sen, nước ấm áp rơi xuống và bao trùm cô, Tiểu Viên ngẩng mặt lên thở phào nhẹ nhõm.

Hương hoa của sữa tắm rất cao cấp và tươi mát, lớp hương cuối có mùi hơi ngọt nhưng không ngấy, giúp xoa dịu cơ thể và tinh thần. Cô tắm rửa một lúc, tắt vòi sen rồi quấn khăn tắm bước ra ngoài và lau khô tóc.

Mở tủ ở bệ rửa mặt ra thì có cả một bộ dưỡng da, cũng là hàng hiệu cao cấp. Tiểu Viên lau mặt, đi chân trần ra khỏi phòng tắm. Vừa mới mặc váy ngủ, cô đã phát hiện ra một điều.

Cô nhìn cái giường.

Chiếc giường hai mét trong phòng được đặt ở giữa nên rất khó di chuyển, giường của cô nhất định phải kê sát vào tường. Những lúc quay phim, không có điều kiện như vậy thì chỉ cần mang theo gối nằm của mình là ngủ được rồi.

Lúc 12:30 nửa đêm, Tiểu Viên, người đã buồn ngủ, đang suy nghĩ về việc liệu cô có thể tự mình di chuyển chiếc giường hai mét này hay không?

"Sao vậy?"

Dưới ánh đèn, Tiểu Viên có thể thấy rõ Vĩ Trang đang mặc một chiếc váy ngủ dài tay màu xám bạc, dài đến mắt cá chân, đi về phía cô.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy chị ta mặc váy mà không mặc quần áo đen. Cũng có thể vì mới tắm rửa xong nên trên người chị ta có một luồng khí ấm và hơi ẩm, khác với vẻ lạnh lùng thường ngày.

"À... Không có gì", Tiểu Viên đột nhiên trở nên dè dặt, "Ngài còn chưa nghỉ ngơi sao?"

Vĩ Trang không trả lời, chỉ nhìn cô.

Tiểu Viên cảm thấy không được tự nhiên dưới cái nhìn của chị ta nên quay mặt đi.

Chiếc váy ngủ màu tím xám rất hợp với nước da trắng ngần của cô, chiều dài chỉ đến đầu gối, lộ ra bắp chân mềm mại và trắng nõn. Chất liệu vải lụa ôm sát vào đường cong của cô, vừa nữ tính vừa phong tình. Hai cảm giác này hợp lại vô cùng hiếm có, nhìn rất lôi cuốn.

Hai người đều không nói chuyện. Trong không khí, dường như có một thứ gì lặng lẽ chuyển động không thể giải thích được. ngôn tình hay

Theo bản năng, Tiểu Viên cảm nhận được điều gì đó, nhưng cô không thể biết nó là gì, và cũng không phân biệt được cảm giác gì.

"Tổng..." – Trong bầu không khí và tâm lý này, cô không kìm được, vừa mới mở miệng thì Vĩ Trang đã đi về phía cô. Tiểu Viên ngơ ngác nhìn làn váy đang chuyển động, chờ cô có phản ứng thì chị ta đã đi tới trước mặt.

Tiểu Viên hít một hơi và lùi lại một bước theo bản năng.

Sao tự nhiên lúc này mình lại thấy lo lắng? Có thể xảy ra chuyện gì được chứ? Đều là phụ nữ như nhau mà...

Nghĩ thì nghĩ như vậy thôi, chứ tim vẫn đập thình thịch, cô lùi lại một bước, váy xám bạc rất yên tĩnh, cũng tiến lên một bước. Cô lui, chị ta tiến, không tới mấy bước, gót chân của Tiểu Viên đụng vào tường.

Không thể lui được nữa, chỉ trong nháy mắt, Vĩ Trang đã ở trước mặt.

Gần quá, gần đến mức có thể ngửi thấy mùi thơm lưu lại từ sản phẩm tắm gội trên người Vĩ Trang, một chút gỗ đàn hương, cuối cùng trung hòa với hoa diên vĩ, hương thơm rất yên tĩnh và kiêu sa. Trong không khí vẫn còn phảng phất một chút ẩm ướt có thể đến từ mái tóc xoăn dài nửa đầu vẫn chưa khô hoàn toàn của Vĩ Trang.

Trong lòng Tiểu Viên thầm hô đừng khẩn trương, đừng khẩn trương, nhưng lông mi run rẩy cùng hơi thở nặng nề đã để lộ sự lo lắng. Cô lên tiếng, Vĩ Trang cũng không lên tiếng. Lưng cô dựa vào tường, dáng người cao hơn cô nửa đầu của Vĩ Trang đã che cô lại.

Dồn vào tường4 sao?

4. Kabedon (Kabe nghĩa là "Tường", Don là từ tượng thanh của tiếng "rầm" khi đập vào tường) hay Kabe-Don đề cập tới hành động đập mạnh vào tường. Ý nghĩa thứ nhất là hành động đập vào tường như một hành động phản đối khi phòng bên cạnh gây ồn ào. Một ý nghĩa khác thường xuất hiện trong manga hay anime shōjo khi một người dồn một người khác vào vách tường tạo ra tiếng "don", và điều này đã trở nên phổ biến như một "lời tỏ tình" lém lỉnh.

Vĩ Trang cũng không "dồn" cô, hai tay của chị ta đều buông thõng.

Rốt cục muốn làm gì vậy?

Tiểu Viên lấy hết can đảm, ngẩng đầu. Bốn mắt nhìn nhau.

Đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt trong veo và sâu thẳm, như có thể phản chiếu bóng hình của chính cô. Cô tưởng rằng nhìn thấy chính mình, nhưng khi nhìn kỹ lại, vẫn là dáng vẻ của Vĩ Trang.

Đôi mắt của chị ta rất khó giải mã, và chúng có sức hút khó giải thích, có thể hút mọi người và kéo họ vào vòng tay của chị ta.

Tiểu Viên đột nhiên sửng sốt, như có tơ mềm lướt qua trên vai, cô hít một hơi thật sâu, xương quai xanh mảnh khảnh hai bên cổ nẩy lên.

Vĩ Trang cúi đầu, hơi nghiêng người về phía trước, áp sát mặt vào cổ của cô, khẽ hít một hơi.

Toàn thân Tiểu Viên cứng đờ.

Cô từng có bạn trai, là mối tình đầu thời đại học. Thời điểm hai người thân mật với nhau, nếu anh ấy tình cờ chạm vào cổ thì sẽ bị phản xạ có điều kiện của cô đẩy ra. Bởi vì da trên cổ của cô, cũng như lưng, bao gồm cả cằm, đều rất nhột, chỉ cần chạm nhẹ thôi cô cũng không nhịn được mà phải đẩy ra.

Bây giờ, Vĩ Trang không làm gì cả, chị ta chỉ đang tựa vào cổ của cô, để ngửi mùi hương trên cơ thể của cô hay sao? Hay muốn làm cái gì? Tiểu Viên không thể chịu đựng được nữa, cô quay đầu sang một bên, cảm thấy toàn thân nổi da gà.

Cô khẽ co người lại, Vĩ Trang như có như không hừ một tiếng. Tiểu Viên lập tức biến thành một người gỗ, không dám nhúc nhích, để hương thơm của Vĩ Trang khuếch tán vào không khí xung quanh hai người.

Tóc chị ta như dính chặt vào vai, lưng và xuống cổ, mềm mại và ngứa ngáy, giống như những cánh hoa mềm mại của bồ công anh.

Tiểu Viên khóc không ra nước mắt.

"Tổng giám đốc Vĩ..." - Cuối cùng, cô cũng tìm được giọng nói của mình, nhỏ giọng gọi.

"Cô đã xuất hiện trước mặt tôi rất nhiều lần..." - Cuối cùng, Vĩ Trang cũng lên tiếng, có lẽ vì cô ở quá gần, hoặc vì giác quan của cô quá nhạy cảm, Tiểu Viên cảm thấy những lời này rất giống lời thoại trong phim, là lời thoại cô cần ghi nhớ.

"..." – Tiểu Viên nghĩ ra được cách trả lời cho câu thoại này. Đây là kịch bản của Vĩ Trang, cô không biết phải tham gia như thế nào, và suy nghĩ của cô một lần nữa bị gián đoạn bởi những hành động tiếp theo của chị ta.

Chị ta cách lớp quần áo mà phác hoạ cô, bắt đầu từ eo, chậm rãi kéo dài đến đường cong xương sườn, nhẹ nhàng vuốt ve nơi nhấp nhô chắc nịch và mềm mại. Động tác của chị ta rất chậm, ở giữa còn có nhiều đoạn dừng lại, cũng không có cảm giác quá gợi tình, giống như một loại thưởng thức, sức lực như có như không, giống như gió nhẹ thổi qua.

Đáng lẽ sau khi bị thổi qua sẽ không để lại dấu vết gì, nhưng nhiệt độ từ đầu ngón tay của chị ta như ngọn lửa, đốt cháy không khí xung quanh cô. Hơi thở của Tiểu Viên ngày càng không đều, hai gò má ửng hồng, và dần dần lan ra.

Theo bản năng, cô lui người về sau nhưng không được vì đụng phải tường. Cổ của cô cũng nóng lên, cuối cùng cô cũng tìm được bàn tay của mình và định đẩy cái đầu đang ghé sát mình. Nhưng khi chạm vào thì đụng phải lớp mềm mại ở dưới xương bả vai thon gầy.

Động tác của Vĩ Trang đột ngột dừng lại, chị ta lùi lại một bước, áp lực giảm mạnh. Trong không khí, dường như Tiểu Viên có thể ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt vốn thuộc về chị ta. Chỉ là đầu óc cô vẫn còn choáng váng, không nhận thức được vừa rồi là xảy ra chuyện gì.

Không có dấu hiệu hay tín hiệu ngầm gì, cũng không có sự chuyển tiếp giữa động tác và lời nói, như thể rất chậm mà cũng rất nhanh. Đầu óc cô rối bời, cô không thể hiểu được gì cả, chỉ có thể sững sờ nhìn Vĩ Trang.

Đôi mắt đen láy của đối phương dao động, chăm chú nhìn cô được hai giây rồi nhẹ giọng nói:

"Nghỉ ngơi đi"

Tiểu Viên chưa kịp đáp lại thì chị ta đã xoay người bước ra ngoài.

Đôi mắt của Tiểu Viên dõi theo chân của chị ta trong giây lát, khi chiếc váy màu xám bạc biến mất trước cửa, cô bình tĩnh trở lại.

Cô cảm thấy chân mình mềm nhũn nên ngồi xổm xuống luôn.

Đây có phải là "nghĩa vụ" mà bên B phải thực hiện trong hợp đồng không?

Cho nên vừa rồi Vĩ Trang đã dừng lại sau khi bị cô đẩy ra, có thể nói chị ta không "ép buộc" cô, đúng không?

Cô không phải là một cô gái nhỏ không hiểu sự đời, cô đã từng quen bạn trai, cũng đã trải qua những giây phút thân mật. Quá trình nên có những lời yêu thương để thúc đẩy bầu không khí, sau đó hôn môi rồi từng bước tìm cảm giác đúng không?

Tiểu Viên cắn ngón tay cái của mình. Chuyện đã xảy ra cách đây vài năm, và chỉ có một lần thôi. Không kể việc có vui vẻ gì không, thậm chí cô còn không nhớ quá trình này cho lắm.

Dù sao thì hiện tại cũng không giống.

Chẳng lẽ chuyện giữa phụ nữ với nhau nên có sự khác biệt?

Tiểu Viên chán nản, biết vậy khi quay bộ phim "Anh Yêu Em!" thì cô nên tìm kiếm thông tin LGBT cẩn thận hơn, nói không chừng có thể có ích cho chuyện hồi nãy rồi!

Cô không được tự nhiên mà sờ lên mặt và cổ, vừa rồi chính mình bị sao vậy?

Cảm giác được bao quanh bởi hơi thở của Vĩ Trang dường như cũng không quá tệ...

Tiểu Viên lấy hai tay che mặt và lắc đầu, có quá nhiều thông tin và não cô muốn nổ tung luôn rồi.

Dù sao thì lúc này cô là người duy nhất trong phòng, đêm đã khuya, cô không muốn di chuyển giường nữa nên cứ như thế mà leo lên giường.

Tủ đầu giường có iPad điều khiển nhiệt độ và đèn chiếu sáng, cũng như rèm cửa. Cô nghiên cứu nó, điều chỉnh mọi thứ đến khi cảm thấy thoải mái rồi chui vào chăn.

Nằm lên chiếc giường này rất thoải mái nhưng đây vẫn là một chiếc giường không quen thuộc và quá rộng, cô lăn qua lộn lại không ngủ được, chỉ có thể ngồi dậy.

Ánh đèn êm dịu và yên tĩnh, gối có mùi oải hương thoang thoảng, nhiệt độ phòng vừa phải nhưng cô không tài nào chợp mắt được.

Cô suy nghĩ rồi xuống giường, đem chăn và gối dời xuống, dựa lưng vào giường rồi ngủ trên thảm. Một cái gối nằm, một cái gối ôm, chăn bông đắp lên người chặt chẽ, cuối cùng cũng cảm thấy không còn trống trãi nữa.

Lúc này, cô mới cảm thấy an toàn, và cơn buồn ngủ dần dần tràn tới, cuối cùng cô cũng chìm vào giấc ngủ.
Chương trước Chương tiếp
Loading...