Điều Tuyệt Nhất Của Chúng Ta

Chương 20: Họp phụ huynh 2



*

2Người dịch: Hỏa Long QuảBiên tập: IrisL7

No. 91

Tất cả mọi phiền não trong chốc lát đều tan biến, tôi chỉ nhớ là tôi phải học ban xã hội. Nỗi đau của tôi bây giờ là do tôi vẫn chưa đợi được tất cả những thứ thuộc về tôi, chỉ là không phù hợp, không phải là ngu ngốc, thật sự không phải, lại càng không phải là ngày tận thế.

Nếu là Dư Hoài, nhất định sẽ không cầm lòng được mà truy hỏi, làm sao cậu biết bản thân học ban xã hội thì mọi thứ sẽ tốt lên?

Tôi không biết, nhưng tôi tin ông trời không tuyệt đường sống của con người, kể cả ông trời đã chủ định sẽ hủy diệt tôi, tôi cũng không thể cam chịu chấp nhận. Chấp nhận rồi sẽ mất đi tất cả hy vọng và dũng khí. Tôi chỉ có hai lựa chọn, tôi phải chừa cho mình một con đường, tự chọn lấy một trong hai để mà đi tiếp.

Buổi sáng ngủ không nổi, tôi quyết định đi học sớm, đến lớp chỉ có vài người, ngồi rải rác ở các bàn, yên lặng ngồi đọc sách, đều là những người tôi không quen thân lắm. Tôi đặt mông xuống bàn cuối cùng. Cửa sổ, sau lưng là nắng sớm hiu hiu, trước mặt là cánh cửa sau vô vị.

Trong lớp không ai biết tôi đang làm gì. Bậc của sổ chất đầy những đồ đạc linh tinh. Đề bài tập, còn có một quả bóng đá, một quả bóng rổ, được chứa trong tấm lưới, đó là bảo bối của bọn Dư Hoài. Tôi tiến gần lại chỗ đó, giấu hơn nửa người vào rèm cửa sổ, tựa lưng vào đó, cột sống dựa vào thủy tinh lạnh như băng buổi sớm, hứng từng đợt từng đợt gió lạnh.

Nhớ lại cuộc tổng vệ sinh hôm trước mồng một tháng mười, Trương Bình đối diện với đống đồ đạc lộn xộn trên bệ cửa sổ, mặt mũi đau khổ tang thương, một tay gạt hai bộ quần áo đồng phục và một đống giấy nháp xuống đất, miệng hét lớn: “Con mẹ nó, định sống thế này à?”

Cả lớp cười ầm lên. Ông thầy dường như bây giờ hồn mới về với xác, gượng gạo gãi gãi đầu, nói: “Không được, cứ thế này thì không được, các em đều lớn cả rồi… cũng không thể sống như thế này được… Các em, một đám học sinh, nữ chẳng ra nữ, nam… càng không muốn nhắc nữa, sau trưởng thành rồi, có vợ rồi, nhất định bị xử lí tàn bạo cho coi.”

Tất cả mọi người càng cười nghiêng cười ngả, Dư Hoài nhân lúc này, thuận bồi theo một câu: “Thầy ơi, thầy hẳn có kinh nghiệm trong vụ này rồi, đúng không ạ?”

Trương Bình đỏ mặt, lắc lắc tay: “Cái tên nhóc này… em cứ chờ đó.”

Tôi nghĩ, miệng cũng hơi nhếch lên, trong lòng vui phơi phới. Thứ cảm xúc ấm áp nhỏ bé liên quan đến “sống qua ngày” tràn ngập không gian, nhưng đột nhiên cũng dâng lên cảm giác sợ hãi, sợ hãi những năm tháng đẹp đẽ này chẳng bao lâu sẽ kết thúc.

Thứ hạnh phúc hàm ẩn trong đó cả nỗi hoang mang lo sợ mới là hạnh phúc đích thực.

No. 92

Mùa đông phương Bắc sắp đến rồi, trời sáng càng ngày càng muộn, cũng làm cho tâm trạng con người ta càng ngày càng ảm đạm u ám.

Hôm qua lúc đi ở hành lang, tôi bắt gặp chị khóa trên – Lạc Chỉ, vai lướt qua nhau. Người ta đáng lẽ chỉ định gật đầu ra hiệu chào hỏi một chút, còn tôi thì lại không có chuyện, kiếm chuyện ra để nói, vừa cười vừa nói, mùa đông sắp đến rồi đó chị nhỉ.

Không khí tám chuyện. Dù nói thế nào thì cách hàn huyên này chẳng lẽ không phải là phát minh của bọn quỷ quái nào đó?

Không biết tại sao, người chị khóa trên không hề quá thân thiết này lại luôn đem lại cho tôi cảm giác vô cùng ấm áp, dù chị ấy không phải là người quá nhiệt tình. Có lẽ là do tôi không thể nào quên được cảnh tượng lúc đó, tôi quay đầu lại, dưới bục phát biểu, chị đứng ở đằng xa, trong gió trời mênh mang, nhìn tôi mỉm cười.

Đáng tiếc lúc đó tôi không cầm máy ảnh, có quá nhiều khoảnh khắc đẹp, có thể người khác không hề nhận ra cũng không cảm nhận được, đến cả bản thân mình cũng không thể nắm giữ được, lưu nó lại. Cũng giống như gió, chỉ trong giây lát kiêu hãnh thổi qua, dù tay có mở ra nắm lấy nhanh đến đau, cũng không thể nào nắm giữ được.

Đối diện với sự bắt chuyện kì lạ của tôi, chị ngây ra một lúc, gật đầu rất nhanh, đột nhiên như nghĩ ra điều gì: “Đối với những lớp sắp tốt nghiệp thì đây chính là năm cuối hắc ám trong truyền thuyết.”

“Tại sao ạ?” Dường như tôi hiểu được một chút – dù sao năm cuối đều hắc ám như thế.

Chị nhún vai: “Vào thu chính là vòng ôn tập đầu tiên, tiến hành đến thi giữa kì, bắt đầu bằng vô số kiểu thi tháng, thi thử, cho đến trước khi chiếc đao tử hình chính thức trảm xuống – kì thi thử toàn tỉnh vào tháng ba năm sau. Ngày càng ngày càng ngắn, đêm càng ngày càng dài, ngủ càng ngày càng muộn, điểm số càng ngày càng mơ hồ, tâm tình càng ngày càng cáu kỉnh… Cứ như thế, mỗi một “ngày mai” đều không giống nhau.”

Chị vừa cười vừa nói, ngữ điệu khoan thai, nhẹ nhàng, dường như đang thảo luận về phong tục của một miền thảo dã nào đó, tôi càng nghe càng thấy…

Buồn nhất có lẽ chính là kiểu học sinh như tôi. Cùng là đi ngao du trong bể khổ, vốn biết vận mệnh của bản thân sớm muộn cũng như âm hồn trôi dạt chết chìm nơi nước sâu vẫn cứ phải cố gắng vẫy cùng, tranh đấu với kẻ khác đến cùng, ôm một tia hy vọng mỏng manh, sức cùng lực kiệt, còn ngày cập bờ thì mãi xa xôi không tưởng.

Có lẽ là nhìn thấy sắc mặt khó coi của tôi, chị nghiêng đầu vỗ vỗ vai tôi: “Dọa em thôi, thực ra chẳng liên quan gì đến năm lớp 12 cả! Mùa đông cũng là mùa phát dịch “hậm hực”, ngày ngắn đêm dài dẫn đến con người ta tâm trạng không tốt mà thôi. Có thời gian thì gắng phơi nắng nhiều hơn, vậy là thiên hạ thái bình rồi.”

Khi chúng tôi đang nói chuyện, Mặc Tây chạy ào tới, mang theo cả một trận gió, làn tóc mái lưa thưa của Lạc Chỉ cũng bởi thế bay theo làn gió, làm lộ ra vầng trán cao và sáng.

“Trần Kiến Hạ, mẹ kiếp, cậu nói rõ cho tớ nghe!”

Giọng điệu vô cùng hung dữ nhưng cũng rất nhẹ nhàng, khiến con người ta không kìm nổi mà muốn khám phá bên dưới sự phẫn nộ của sự giấu đầu hở đuôi, rốt cuộc cất giấu bí mật ngọt ngào đến đâu.

Lạc Chỉ đăm chiêu nhìn bóng dáng kiêu ngạo của cậu trai không mặc đồng phục, sau đó cười ý tứ, cười rất lâu, như lần đầu chúng tôi gặp mặt vậy.

“Nếu không có thời gian tắm nắng, có thể nhìn “em trai” này nhiều hơn cũng được.”

“Gì cơ ạ?”Tôi thật sự không nghe hiểu nhưng trong người cũng hơi chột dạ.

Tiếng chuông chuẩn bị vào tiết vang lên, chị bí hiểm nhếch nhếch lông mày với tôi, đi về phía thang máy, chỉ để lại một câu.

“Chị nói thật đấy, bên cạnh em cũng có cậu bạn như thế đúng không? Người có thể tỏa sáng, tích trữ lượng lớn năng lượng mặt trời. Lúc buồn thì hãy nhìn họ nhé.”

Tôi dựa vào tường lĩnh hội câu nói của chị rất laau. Cuối cùng vẫn là không hiểu gì hết. Nhưng mà trong đầu tôi xuất hiện bóng dáng của một người, cứ ở đó, không tiêu tán, không mất đi, lâu, rất lâu như vậy.

Người mà có thể phát quang, có hương vị của mặt trời, đúng, lại còn tích lũy năng lượng mặt trời nữa.

No. 93

Tôi đang miên man trong dòng suy nghĩ của chính mình, hình ảnh của cậu bạn ấy trong đầu lại càng rõ ràng, trùng hợp khớp với người đang ở trước mắt tôi.

Dư Hoài xuất hiện ở trước cửa lớp, cặp sách chỉ đeo một bên, bên trong mặc một chiếc áo phông màu đen, khoác bên ngoài là chiếc áo đồng phục màu trắng, chiếc mũ to đùng đội ngược, lưỡi mũ chạm vào gáy. Cậu ấy thong thả bước một bước lớn vào lớp, một nửa thân người còn bị đâp vào khung cửa, đau đến mức mặt mũi nhăn nhó cả.

Cậu ấy ngẩng đầu lên, nhìn tôi đầy kinh ngạc.

“Mới sáng sớm mà lại phát bệnh rồi à?”

Cái miệng oang oang của cậu ấy làm cho mọi người rảnh rỗi trong lớp dồn hết sự chú ý vào tôi, tôi đỏ mặt, chỉ biết như con đà điểu, vùi đầu vào trong rèm cửa sổ.

“Trốn gì mà trốn, cậu không biết vái rèm đấy bẩn như thế nào không? Lần trước, lúc Từ Diên Lượng còn ngồi ở chỗ gần cửa sổ, buổi trưa ăn cơm, cậu ta còn lấy rèm cửa lau chỗ canh bị rơi vãi ra bàn đấy, cậu ngửi thử mà xem, có phải vẫn còn có mùi không…?”

Tôi bất lực, đành trượt khỏi bệ cửa sổ, trở về vị trí của mình. Cậu ấy cũng ngồi xuống, mang đến một luồng không khí mới.

Một buổi sớm mới tuyệt vời làm sao. Tôi thật sự thấy rất sảng khoái.

Nhưng chị Lạc Chỉ nói rất đúng, tâm trạng không tốt bởi một ngày âm u đem lại như bụi bẩn, một chổi quét sạch bong.

Tôi nghiêng mặt, nhìn Dư Hoài, cười như dở hơi.

Đúng, phải chăm phơi nắng.

No. 94

Dư Hoài hình như tối qua ngủ không ngon, tiết đầu cứ ngủ gật mãi. Tiết đầu tiên là Ngữ văn, cô giáo tên là Trương Ngọc Hoa, là thành phần có thâm niên nhất của lớp 5, nghe nói trong hàn ngũ giáo viên hiện tại, cô giáo cũng là nhân vật thuộc hàng nguyên lão của Chấn Hoa.

“Cái gì chứ! Chẳng qua chỉ là một người lớn tuổi vẫn chưa về hưu à! Không bằng hiệu quả của quá trình dạy học, chỉ toàn lôi chuyện tuổi tác với bằng cấp ra nói, nhạt nhẽo.”

Dư Hoài ghét nhất là môn Ngữ văn, khi đi thi, câu 5 điểm, điền chỗ trống vào các câu thơ cổ, cậu ấy luôn bỏ trắng không làm.

“Dành nhiều thời gian như thế để học thuộc một đống bài vở, chỉ vì 5 điểm, hơn nữa lần này thi, học thuộc rồi, lần sau thi, lại phải học lại, cơ bản không nhớ nổi…Ttập trung tinh thần để đầu tư sản xuất, kết quả lợi nhuận thu lại không đáng, chẳng thà dành thời gian đi học cái khác, bù vào 5 điểm môn kia, vậy có khi còn hay hơn.”

Tôi mắt chữ A mồm chữ O: “Cậu kinh thật, sẽ bị sét đánh cũng nên.”

Cậu ấy hất đầu: “Học kì một lớp 11, Thịnh Hoài Nam, biết không? Chính là người mà đại diện cho học sinh toàn trường lên phát biểu hôm kỉ niệm ngày thành lập trường đó, trước tham gia cuộc thi Toán học liên trường, anh ấy với tôi cùng một đội.”

Cậu ấy chuyển đề tài cũng quá nhanh đi… sau đó cậu ấy cau mày, tiếp tục kể.

“Ngốc, ý của tôi là trong tờ làm bài tập phần điền từ vào trong bài thơ cổ cũng luôn bỏ trống.”

Tôi chống tay vào trán: “Cậu cũng không học cái gì tốt chút… người ta chỉ có ưu điểm đó đáng để cậu học hỏi hả?”

“Anh hùng thường có điểm khác người, cậu hiểu gì chứ. Bọn tôi đều cho rằng, kết quả môn Văn đều phụ thuộc vào vận mệnh, không thể cưỡng cầu.” Dư Hoài thở dài một tiếng.

“Shit!” Tôi đang định phản bác thì chợt nhớ đến những chú giải rỗng tuếch cùng với những bài bình văn tối nghĩa, khó hiểu, lại cùng với kĩ năng đọc không tưởng, khó mà thành hiện thực… đành rụt cổ nhận thua.

Dù sao thì những tên trâu bò ban tự nhiên không thể nào hiểu được điểm huyền diệu của ngôn ngữ.

Vậy thì tôi hiểu sao? Tôi ngẩng đầu nhìn cô dạy Văn, một bảng đầy chữ và quyển sách khô khan.

Có lẽ, thu hồi tất cả những tờ khung đáp án để các giáo viên ngữ văn trả lời lại từ đầu một lần nữa, kết quả của bọn họ chưa chắc đã tốt hơn tôi.

Chỗ huyền diệu của ngôn ngữ, chúng tôi nói đều không tính.

No. 95

Ghét thì vẫn là ghét, Dư Hoài cũng không dám đắc tội với cô Trương. Lúc buồn ngủ, nếu mà là tiết của Trương Bình, có thể đường đường chính chính mà đánh một giấc, Trương Bình cũng không để bụng.

Nhưng trong tiết Văn, cậu ấy lại phải giữ tư thế ngồi cho ngay ngắn, tay phải chống cằm, đầu chốc chốc lại giật một cái, mắt lúc nhắm lúc mở, ngủ vô cùng khổ sở.

“Che cho tôi.” Cậu ấy để lại di chúc xong, cứ thế đánh một giấc ngon lành.

Tôi tất nhiên phải che cho cậu ấy, để trả món nợ tình cảm.

Lần trước tôi ngủ đến quên trời đất, phải biết rằng Trương Bình đối với những người như Dư Hoài và Hàn Tự vô cùng khoan dung độ lượng, bởi vì thầy biết bọn họ không nhất thiết phải nghe giảng nên thả cho bọn họ. Còn tôi không phải trong danh sách các sản phẩm miễn kiểm tra, do vậy tự nhiên bị dính chưởng.

Theo lời kể của Giản Đơn với β, do Hàn Tự cười đến mức điên đảo trời đất, lúc đấy Trương Bình cầm sách, đi xuống khỏi bục giảng, vừa giảng về tính đàn hồi, vừa chém gió về việc phải vừa học vừa chơi và tầm quan trọng của việc bảo đảm giấc ngủ, sau đó ném cho Dư Hoài một ánh nhìn, nói:

“Cho nên, ngủ trên lớp dễ bị cảm lạnh, đối với xương cổ bả vai không tốt, hơn nữa tạo áp lực lớn cho dây thần kinh, ảnh hưởng đến thị lực. Muốn ngủ thì ngủ vào buổi tối, ban ngày thì giữ cho tinh thần phấn chấn để nghe giảng, đây cũng là một kiểu thể hiện sự tôn trọng với thầy giáo. Đúng không nào, Dư Hoài! Em xem trạng thái của bạn cùng bàn của em bây giờ, có phải em nên “chăm sóc” một chút không? Đừng để thầy phải ra tay!”

Kể đến đây, β cười như điên dại.

“Dư Hoài cũng không gọi tớ dậy à?” Tôi nghi hoặc.

Giản Đơn cười ôm bụng, lưng cũng không thẳng nổi, dựa vào vai tôi, cười ha ha tầm hơn một phút, mặc cho Dư Hoài cản đến mặt đỏ tía tai, nói to:

“Tất nhiên cậu ấy không gọi cậu dậy rồi. Người ta nghe xong lời của Trương Bình, đặc biệt cởi hết áo đồng phục ra, khoác lên người của cậu!”

Trương Bình đầu bốc khói, Dư Hoài mặt vẫn lạnh băng.

“Em chỉ có thể chăm sóc bạn ấy đến mức này thôi ạ…” Cậu ấy trả lời vô cùng thật thà thành khẩn.

No. 96

Lúc hết tiết, cậu ấy tự tỉnh dậy. Đến cả bóng lưng cô dạy Văn ôm cả đống định nghĩa ra khỏi lớp cậu ấy cũng không nhìn được trọn vẹn.

Nhân lúc hai mắt cậu ấy còn đơ đơ ngái ngủ, tôi hỏi: “Cậu sao thế? Tối qua mấy giờ đi ngủ?”

Cậu ấy ngoác to miệng, lại ngáp một cái nữa, nước mắt từ hai khóe mắt từ từ chảy xuống.

“Ba giờ.”

“Làm cái gì thế hả? Đừng nói với tôi là cậu học đấy nhé.” Tôi líu lưỡi.

“Cái gì chứ… Tôi điên chắc… Chơi game ấy mà.”

Cậu ta vừa dứt lời, bên cạnh vang lên tiếng gọi của Giản Đơn: “Mẹ nó, sao lại chết rồi? Vừa tích được hơn bốn nghìn định đi sắm trang bị, mẹ nó, sau khi hồi sinh lại mất đi một nửa, tại sao tại sao tại sao…”

Hàn Tự lạnh nhạt chêm cho một câu: “Level thấp như thế mà lại dám xông vào trong động, cậu mà không chết thì ai chết? Không chết ở đấy mới lạ đấy!”

Trong lúc Giản Đơn kêu khóc thảm thiết, Dư Hoài dường như tỉnh hơn một chút, cậu ấy cười.

“Bọn họ cũng chơi game à?”

“Ừ, chưởng cơ, NDS, hẳn là đang đến đoạn anh hùng diệt ác long.”

Tôi tán thưởng trong bụng cái tên vừa bình dân vừa phong nhã của trò chơi này.

“Giản Đơn chỉ là giúp thăng cấp, Hàn Tự thật biết làm trò, lười đến thế là cùng, rõ ràng là lấy Giản Đơn làm tay sai mà.” Cậu ấy cười nhạo.

Tôi thì lại không thấy như thế, tôi gấp gáp lấy máy ảnh trong cặp ra, vội vàng ghi lại nụ cười tỏa sáng của Giản Đơn trong khoảnh khắc cố là ra vẻ đau thương kia.

Thật là đã. Dân công không quan trọng, tình tiết trong trò chơi cũng không quan trọng.

Nhưng Dư Hoài mãi mãi sẽ không thể hiểu được, thậm chí cả người trong cuộc là Hàn Tự cũng không thể hiểu được ý nghĩa của trò chơi này đối với Giản Đơn.

“Vậy…cậu chơi cái gì đấy?”

Cậu ấy mặt hơi đỏ. “Có nói cậu cũng không biết.”

Tôi thấy cậu ấy vô cùng khả nghi, tiến đến gần, nhìn chằm chằm: “…Không phải là mấy trò chơi không lành mạnh chứ…”

“Cái gì chứ!” Cậu ấy nâng cao giọng, lại càng khả nghi hơn: “Nói cậu không hiểu là không hiểu mà!”

Tôi chỉ còn cách dùng kế kích tướng: “Được rồi, thật ra vốn dĩ cậu đã không biết chơi game, đúng không? Con mọt sách?”

Cậu ấy không hề tiếp chiêu, ngược lại còn nhìn tôi cười khinh bỉ, dường như ngũ quan thiếu gì đó, kiểu như Pavarotti1 với đôi tai khiếm thính vậy.

“Tôi ba tuổi đã đánh Nintendo2, đến bây giờ cũng không ít nhóc cũng đi chơi đó. Tôi đây trốn học đi ra quán game giết chống khủng bổ, lúc ấy cậu vẫn đang bò trên bàn ngáy ngủ với thổi bong bóng mũi đấy.”

Tôi giật mình: “Cậu? Trốn học?”

Dư Hoài bày ra cái bản mặt “Hồi tưởng lại một thời oanh liệt” đáng đánh đòn, đang định nói gì đó, đột nhiên lại cười.

“Cậu nói tôi mới nhớ, hồi lớp chín, tôi, Lâm Dương, Tương Xuyên, Lí Nhiên, còn có ai nữa nhỉ,… Tổng cộng là bảy người, sau khi trốn khỏi tiết học buổi chiều hôm chữa bài thi thử liền chạy đến quán game đánh Star War3, chính là Starcraft4.” Cậu ta khoa tay múa chân giải thích, vô cùng hưng phấn: “Kết quả bị Diệt Tuyệt sư thái5 – chủ nhiệm lớp tôi, tìm hiểu ngọn ngành, đuổi theo đến tận quán game. Ôi, cậu không thể tượng tượng được đâu, Lâm Dương với Lí Nhiên bị xách tai, bắt gian à không không, bắt tại trận, tay túm lấy tai, tay trái một tên tay phải một tên lôi ra khỏi quán game. Hai người bọn họ kêu thảm thiết như lợn bị cắt tiết vậy, tôi còn đặc biệt cầm điện thoại quay lại cảnh đó, nhờ thế ăn được của bọn họ không ít bữa cơm đấy!”

Thời “huy hoàng” của cậu ấy làm tôi không biết nên nói thế nào mới đúng.

Tôi chép chép miệng: “…Tại sao cậu không bị bắt?”

Cậu ấy nheo mắt, nhếch nhếch lông mày, cười nhếch mép, vô cùng nguy hiểm.

“Hề hề, lại còn phải hỏi à? Ông đây chạy nhanh chứ còn sao nữa! Đầu tiên lo chuồn trước, sau đó nhân lúc hỗn loạn đẩy Lâm Dương vào tay Diệt Tuyệt sư thái…”

No. 97

Tiết cuối là tiết Toán. Năm giờ tan học xong thì sẽ họp phụ huynh.

Bây giờ chỉ còn năm phút nữa là tan học, tiếng người ngoài cửa rì rà rì rầm. Có rất nhiều phụ huynh đã đến cửa, họ đang cố nhìn xuyên qua lớp kính thủy tinh để do thám tình hình bên trong.

Tôi tự dưng trở nên bực dọc.

Lần đầu tiên trong đời thấy họp phụ huynh đáng ghét đến vậy. Từ trước đến nay tôi luôn là một học sinh ưu tú, cũng không phải là loại học sinh kém cỏi hễ nghe nhắc đến ban chữ họp phụ huynh là vội vội vàng vàng trốn về nhà mặc quần nhung chuẩn bị chịu đòn. Họp phụ huynh đối với tôi mà nói chính là được nghỉ nửa tiết học buổi chiều, là một chuyện tốt đẹp biết bao.

Dù sao thì tất cả những lời tuyên dương cũng như phê bình của thầy cô, cơ bản không bao giờ rơi vào đầu tôi. Nghe ngóng tin từ chỗ bố mẹ tôi thì cũng chỉ là: “Thầy giáo con nói, trong lớp con có vào học sinh bị nghiện game, con phải chú ý một chút, tránh xa các bạn đó ra.”

“Trưng cầu dân ý” một chút, đúng là có không ít người không hề mặn mà gì chuyện nghỉ nửa buổi học này. Từ đầu đến cuối đều loanh quanh ở trước cửa lớp, đi hết các hành lang này đến hành lang kia, đứng hóng bên ngoài cửa kính; thậm chí đến lúc tan họp, lần mò đến gần thầy giáo đang bị bao vây bởi một biển phụ huynh để nghe ngóng tin tức làm chủ đề bàn tán cho ngày hôm sau.

Khi tôi học cấp một, dường như cũng thông qua cách này để biết được “lưỡng diện tam đao” (hai mặt) của các thầy các cô. Dọa chúng tôi nếu không hưởng ứng phong trào quyên góp sách báo cũ và chai lon nước các loại sẽ ra sao ra sao, đối diện với yêu cầu của phụ huynh thì lại tươi cười nói quyên góp đôi chút là được rồi, đều là do lãnh đạo nhà trường bắt buộc, thể hiện một chút hưởng ứng là xong, dù sao nhiệm vụ quan trọng nhất vẫn là học tập…

Nhưng từ khi học cấp hai, họp phụ huynh không còn là ngồi bàn về vệ sinh lớp học, danh dự của tập thể, cùng một đống vấn đề trên lớp học nữa. Đề tài bàn luận chỉ có một: thành tích. Trước đây tôi cũng chưa từng sợ hãi, tốt xấu gì cũng là top 10, chưa từng đứng đầu nhưng cũng không có chuyện tiến bộ hay thụt lùi.

Ấy vậy mà bây giờ mọi thứ đã quá khác xưa rồi, khác hoàn toàn.

Nỗi bất an không yên của tôi cũng ảnh hưởng đến cả Dư Hoài. Cậu ấy dùng cùi trỏ đẩy tôi: “Cậu không sao chứ, chốc chốc lại ngó ra cửa.”

Tôi cười: “Chỉ là thấy hơi ồn, ảnh hưởng đến tôi nghe giảng rồi.”

Nửa câu sau được nhận lại ánh mắt đầy khinh bỉ lộ liễu của Dư Hoài.

Nói bừa đều phải trả giá. Vừa nói dứt lời, điện thoại liền rung.

Quên chưa nói, bố tôi mua cho tôi một chiếc điện thoại khá đẹp, tôi vui vẻ mấy ngày liền, rất cẩn thận đi dán màn hình cho nó, mỗi lần dùng xong đều nhẹ nhàng đặt nó vào túi nhung chứa điện thoại. Một tuần sau, liền bắt đầu vứt lung tung, đụng chạm nọ kia cũng không quan tâm nữa.

Lúc đó, Dư Hoài nhìn thấy hành động đó của tôi, nói câu trước đá câu sau: “Haiz, thê không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm, trộm không bằng không trộm. Cậu xem cậu kìa…”

Tôi hỏi cậu ta có ý gì, cậu ta cứ lắc đầu, tiếp tục cảm thán tụng đi tụng lại cái câu nghe không hiểu chút gì đó.

Mở khóa điện thoại, là tin nhắn của bố tôi. Tôi đoán là đã đến cửa lớp rồi.

Tôi chạm vào “Xem”, sau đó đứng hình.

“Cảnh Cảnh, Đảng bên tỉnh kéo dài thời gian họp, đi không được, bố bảo cô Tề đến họp cho con rồi.”

Xem chừng là do sắc mặt tôi quá ư là khó coi, Dư Hoài tiến gần về phía tôi hỏi: “Sao thế?”

Ván đã đóng thuyền, đã đến lúc nào rồi, có kháng nghị cũng vô dụng. Nhưng tôi vẫn không cam tâm mà gửi lại một tin: “Mẹ con cũng không rảnh à?”

Bố tôi cũng “rep” rất nhanh: “Bố hỏi mẹ con trước rồi, mẹ con nói cũng phải họp.”

Lúc đó không biết là có cảm giác gì nữa. Tôi vò nát tờ kết quả điểm thi trong ngăn bàn, lần đầu tiên phẫn nỗ, hận bản thân sao chỉ thi được ngần ấy điểm.

Quá mất mặt.

Lúc này tôi mới hiểu, bố mẹ tôi dù có không hợp đến đâu, có bao nhiêu khoảng cách hơn nữa, họ vẫn là người thân nhất của tôi. Tôi có thể phơi bảng điểm thấp lẹt đẹt trước mặt họ cũng không sao, không thấy có gì khó xử cả.

Ai cũng không thể thay thế được.

Nhưng mà họ lại có thể vì mấy cái cuộc họp chưa chắc không có mặt không được mà vứt bỏ tôi ở đây.

Cảm xúc không kiềm chế nổi xông lên mũi, cay đến mức tôi phải nhắm mắt lại. Bảng điểm sắp bị tôi vò ra nước, Dư Hoài đột nhiên vỗ vỗ vai tôi.

“Cậu… lên cơn động kinh à?”

“Cậu mới lên cơn động kinh ấy!”Tôi không chú ý khống chế âm lượng, tất cả mọi người xung quanh đều quay đầu nhìn tôi, cũng may do bên ngoài quá ồn, có lẽ Trương Phong không nghe thấy vụ ồn ào do tên ngồi bàn cuối như tôi gây ra.

Dư Hoài ngay tức khắc lùi về sau một cách lộ liễu, cách tôi một quãng xa.

Tôi chẳng buồn đôi co với cậu ấy, bực bội mở máy rồi lại tắt máy, trong đầu một khoảng không trống rỗng.

Không ai hiểu được, tôi lúc đó mong chờ biết bao xuất hiện một chú mèo máy, giúp tôi giấu tờ bảng điểm này đi, nhưng, nhưng bên cạnh tôi chính là học sinh xuất sắc thứ hai lớp, khi phụ huynh của cậu ấy đắc ý soi từng con điểm một, cô Tề sẽ nghĩ thế nào đây?

Tôi cúi đầu, bất chợt cười, nghiêng đầu nói với cậu ta: “Dư Hoài, cậu nói xem, tại sao bạn cùng bàn của tôi lại là cậu chứ?”

Dư Hoài cũng là người nhạy cảm, cậu ấy phát hiện tôi chắc chắn có chuyện gì đó, liền bỏ hai tay vắt chéo trước ngực, nói một cách đầy cảnh giác: “Này, cậu sao thế hả? Cậu không phải lại bắt đầu phát tiết rồi chứ… Tôi thật sự không có châm chọc gì cậu… đừng giận cá chém thớt nha..”

“Nha” cái đầu cậu.

Tôi lắc lắc đầu, tắt nguồn điện thoại, vứt vào trong ngăn bàn rồi nằm bò ra mặt bàn.

Trước mặt đều là một màu u ám, tiếng lạnh như băng của Trương Phong và tiếng ồn ào huyên náo nhưng không rõ bên ngoài của ong ong hai bên tai, tôi quyết định đeo tai nghe vào.

Mấy bài hát mới tải về, tôi nhìn cũng không thèm nhìn, chọn nhấn bừa một bài, đột nhiên phát ra tiếng đàn ghita. Là tiếng của Đào Triết, thực ra tôi luôn thích anh ấy và Vương Lực Hoành, chỉ là ghét lúc họ hát mang tính R&B quá, có lúc đoạn cuối ngân o a a mãi không dứt, dáng vẻ vô cùng thoải mái sung sướng quá độ vậy. Tất nhiên những lời này không thể nói ra hết, sẽ bị những người yêu thích bọn họ xử đẹp.

Bài này hát vô cùng thanh thoát, như một dòng suối chảy lướt qua con tim xao động bất an của tôi.

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn vào màn hình MP3, bài hát tên là “Mùa cô đơn”.

Một bài hát, bốn mùa trong năm. Có người thiếu niên nào mà lại không cô đơn, có mùa nào mà lại không cô quạnh. Tôi ngẩn người, ánh mắt vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ, những cây ngoài kia, lá rụng cũng không ít rồi.

Mùa đông phương Bắc đến sớm, mùa thu rất đẹp nhưng lại chỉ ngắn ngủi như một lời chào của mùa hè gửi tới mùa đông vậy.

Bốn mùa dài ngắn không đồng nhất, có mùa còn dứt khoát vắng mặt, không lộ diện.

Thế giới rộng lớn đến vậy, ắt có người đắc ý, ắt có người ngã lòng.

Tôi là Cảnh Cảnh, chưa từng trải qua phong ba bão táp, cuộc đời cũng chưa từng lênh đênh lận đận, thăng trầm bất ổn, cũng không có tư cách thương tiếc mùa thu.

Gia đình tôi sung túc, chẳng có ưu phiền lo âu, cuối cùng lại chỉ vì một lần thi giữa kì mà đã tỉnh ngộ, tôi bèn chấp nhận số mệnh của mình.

Chấp nhận số mệnh chính là bạn với sự kiêu ngạo, sự tự tôn, tất cả những không can tâm cùng ngồi xuống, bắt tay nhau, cùng mỉm cười, để cho bản thân không còn đau khổ nữa.

____________________

Chú thích: Luciano Pavarotti là ca sĩ opera giọng nam cao người Italia. Nintendo: một trò chơi rất nổi tiếng, từ Nhật Bản. Tìm hiểu thêm trên google.Star Wars:là một trò chơi giải trí được sản xuất bởi Atari Inc và phát hành vào năm 1983. Trò chơi là một người đầu tiên không gian chiến đấu trò chơi, mô phỏng cuộc tấn công vào Death Star từ năm 1977 bộ phim Star Wars. Starcraft: là trò chơi giải trí, tương tự như Star Wars.Diệt Tuyệt sư thái: là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết Ỷ thiên Đồ long ký của nhà văn Kim Dung. Bà được mô tả là chưởng môn nhân đời thứ ba của phái Nga Mi, võ công thuộc hàng thượng thừa trong giới võ lâm, nổi danh cùng báu vật trấn sơn Ỷ Thiên kiếm. Đồng thời, bà cũng nổi tiếng là một nhân vật cứng nhắc, giáo điều, nặng nề định kiến và quan điểm hắc bạch phân minh lại quá độc ác, lạnh lùng. Thế nên các tác giả thường dùng hình ảnh nhân vật này để khắc họa những người có tình cách hung dữ và bảo thủ.Hết
Chương trước Chương tiếp
Loading...