Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 23: Không nên ép tôi



Nghe Liễu Kình Vũ nói khoản năm triệu kia muốn lấy về không thiếu một đồng, Trương Hoành Hiên hoảng sợ, lập tức nói:

- Chủ tịch thị trấn Liễu, thứ cho tôi nói thẳng, việc thượng cấp giữ lại một ít tài chính trong các khoản rót xuống là thuộc quy tắc ngầm, trước đây chuyện này cũng thường xảy ra, không có ai dám đến đòi tiền thượng cấp cả. Ngài ngẫm lại xem, cho dù là có thể lấy tiền về thì sau này với những khoản chi liên quan, Huyện chỉ cần kéo dài thời gian một chút là chúng ta chết rồi. Tôi đề nghị ngài suy nghĩ kỹ một chút.

Trương Hoành Hiên tuy rằng thuộc người của Thạch Chấn Cường, nhưng khi dính đến vận mệnh về sau của thị trấn Quan Sơn, nhất là về vấn đề tài chính thì y cũng không dám xem thường. Theo y, Chủ tịch thị trấn Liễu này là một người không có đầu óc. Hắn làm như vậy không chỉ gây phiền toái cho hắn mà còn mang đến rắc rối cho chính mình, nếu chẳng may sau này Huyện không rót kinh phí xuống nữa, đến lúc đó chính mình lại phải lên Huyện khơi thông quan hệ. Cho nên y muốn khuyên Liễu Kình Vũ một câu.

Nhưng Liễu Kình Vũ nghe xong những lời của Trương Hoành Hiên thì ra sức lắc đầu, trầm giọng nói:

- Sau này thế nào là chuyện sau này, vấn đề trước mắt là tôi đã hứa với Phó chủ tịch thành phố Đường, năm triệu tiền cứu trợ thiên tai này phải đem về không thiếu một đồng. Khoản tiền này tôi sẽ không để cho bất cứ ai tham ô, đây là khoản tiền mà Phó chủ tịch thành phố đã trích từ quỹ riêng của mình để cứu nạn dân chúng, tôi không thể phụ sự kỳ vọng của ông ấy được. Được rồi, không cần nói thêm nữa, lên Huyện đòi tiền với tôi.

Nói xong, Liễu Kình Vũ vừa cầm di động bấm số điện thoại của Hồng Tam Kim vừa đi ra ngoài.

Khi Liễu Kình Vũ ra tới cửa trụ sở làm việc, Hồng Tam Kim đã lái xe đến chờ ở cửa. Bây giờ khi Hồng Tam Kim biết được Liễu Kình Vũ có Phó chủ tịch thành phố Đường làm chỗ dựa thì đã quyết định thoát ly hoàn toàn khỏi phe của Thạch Chấn Cường mà đầu quân sang phía Liễu Kình Vũ. Bởi vì ông ta vô cùng rõ ràng, làm một Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân không có hậu thuẫn gì như mình, nếu không theo sát Liễu Kình Vũ, chỉ cần hắn nói một câu là có thể bỏ cũ thay mới. Cho nên hễ là việc gì Liễu Kình Vũ phân công thì ông ta đều cố gắng hoàn thành một cách tốt nhất.

Sau khi Liễu Kình Vũ và Trương Hoành Hiên lên xe, Liễu Kình Vũ vỗ vỗ bả vai Hồng Tam Kim, nói:

- Ừ, Chủ nhiệm Tam Kim, gần đây ông vất vả rồi, ông làm tốt lắm.

Tuy rằng Liễu Kình Vũ mới bước vào con đường làm quan, nhưng đi theo cha mình mưa dầm thấm đất nhiều năm như vậy, đối với việc cảm hóa cấp dưới, lôi kéo nhân tài cũng là có hiểu biết rất tốt. Nhất là năm năm ở trong Đại đội đặc chủng Nanh Sói, là một Đại đội trưởng chưa tới 20 tuổi nhưng đã có thể lãnh đạo các cấp dưới lớn hơn mình ít nhất 4, 5 tuổi, thậm chí là 6, 7 tuổi cùng nhau đi khắp nơi trên thế giới hoàn thành các loại nhiệm vụ gian khổ, nếu không có chút thủ đoạn khẳng định là không thể nào làm họ tâm phục khẩu phục. Mà ở trong đại đội Nanh Sói, Liễu Kình Vũ uy vọng cao, ngay cả một số thủ trưởng cũng rất khâm phục, nhận định Liễu Kình Vũ là một người có khả năng siêu cấp, một cao thủ dẫn đội. Đây cũng là một trong những nguyên nhân Liễu Kình Vũ tuy rằng tuổi trẻ nhưng liên tục được đề bạt thăng cấp.

Lúc này đây, được Liễu Kình Vũ vỗ vai khen ngợi mấy câu, Hồng Tam Kim cảm giác thân thể nhẹ tênh tênh, như thể được ăn quả nhân sâm, trong lòng vô cùng sảng khoái. Phải biết rằng Liễu Kình Vũ là Chủ tịch thị trấn trẻ tuổi nhất thành phố Thương Sơn, hơn nữa còn có Phó chủ tịch thường trực thành phố làm chỗ dựa vững chắc, tiền đồ về sau không thể đo lường được. Quan trọng nhất là tin tức này chỉ có mình mình biết, hiện tại Liễu Kình Vũ tán thưởng mình như vậy, vị trí Chánh văn phòng ủy ban nhân dân xem như ổn định. Nếu về sau Liễu Kình Vũ tiếp tục thăng quan, mình lại là thân tín của hắn, rất có thể nước lên thì thuyền lên. Giờ phút này, Hồng Tam Kim trong lòng càng củng cố niềm tin đối với Liễu Kình Vũ.

Nhìn vẻ mặt của Hồng Tam Kim, Liễu Kình Vũ biết rằng thủ đoạn nhỏ này của mình đã có tác dụng. Hiện tại mới tới thị trấn Quan Sơn, trong tay chưa có ai hữu dụng, nếu muốn mau chóng chiếm lĩnh được cục diện thì nhất định phải có cấp dưới thân tín trong tay. Mà trải qua mấy ngày khảo sát, Liễu Kình Vũ phát hiện khả năng làm việc của Hồng Tam Kim tương đối tốt, hơn nữa lòng tin đối với mình đang ngày càng nâng cao. Giờ đây nhìn vẻ mặt của Hồng Tam Kim, Liễu Kình Vũ biết đã có thể coi ông ta là người thuộc phe của mình.

Trên đường không nói chuyện thêm câu nào, chẳng mấy chốc ô tô đã tới huyện Cảnh Lâm, dừng ở sân trước tòa nhà của Phòng tài chính Huyện.

Phòng tài chính Huyện là một tòa nhà ba tầng đã cũ, nhưng trong sân đỗ không ít ô tô, đều là từ các xã, thị trấn của Huyện Cảnh Lâm đến đây chạy tiền bạc.

Vừa đi vào trong tòa nhà, Liễu Kình Vũ vừa nói với Trương Hoành Hiên:

- Trưởng phòng Trương, ông có biết văn phòng của Trưởng phòng tài chính huyện Tưởng Phúc Lâm ở đâu không?

Trương Hoành Hiên vội vàng gật gật đầu nói:

- Biết, biết, là căn phòng thứ hai ở hướng Đông trên tầng ba.

Liễu Kình Vũ không nói thêm gì nữa, nhanh chóng đi lên cầu thang dẫn tới tầng ba, trực tiếp đi vào văn phòng làm việc thứ hai ở hướng Đông, căn bản không có gõ cửa mà đẩy thẳng cửa vào.

Giờ phút này, trong phòng làm việc, Trưởng phòng tài chính Tưởng Phúc Lâm mập mạp đang ôm trong tay một nữ sinh viên vừa được phân công tới Huyện, nhìn thấy ba người Liễu Kình Vũ đột nhiên xông vào, khuôn mặt béo tròn của Tưởng Phúc Lâm lập tức trầm xuống, mà cô nữ sinh viên kia thì đỏ mặt, vừa sửa sang quần áo vừa chạy ra ngoài.

Tưởng Phúc Lâm lạnh lùng nhìn Liễu Kình Vũ một cái, không biết hắn là ai, tuy nhiên Trương Hoành Hiên thì y biết, liền trừng mắt lên nhìn Trương Hoành Hiên, nói:

- Tôi nói này Trương Hoành Hiên, sao anh lại như thế? Một chút quy củ cũng không có, trước khi vào văn phòng người khác không biết gõ cửa sao?

Nhìn thấy sắc mặt vô cùng tức giận của Tưởng Phúc Lâm, Trương Hoành Hiên lập tức hoảng sợ, vội vàng nói:

- Trưởng phòng Tưởng, là thế này, tôi theo chân Chủ tịch thị trấn Liễu của chúng tôi tới đây. Tôi xin giới thiệu với ngài, vị này là Chủ tịch thị trấn mới nhậm chức của thị trấn Quan Sơn chúng tôi, đồng chí Liễu Kình Vũ.

Tưởng Phúc Lâm vừa nghe liền hiểu được là Trương Hoành Hiên đã bị mình trách oan rồi. Ánh mắt y dừng trên người Liễu Kình Vũ, cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Đối với cái tên Liễu Kình Vũ thì y đã sớm nghe qua rồi, biết gã Chủ tịch thị trấn không có đầu óc này hết sức trẻ tuổi, dám đánh cả Chủ tịch huyện, thật không ngờ quả nhiên là rất trẻ tuổi. Tuy nhiên thân là Trưởng phòng tài chính, Tưởng Phúc Lâm tương đối kiêu ngạo, đừng nói một Chủ tịch thị trấn nho nhỏ như Liễu Kình Vũ, cho dù là Bí thư Đảng ủy xã, thị trấn khi đến chỗ mình cũng phải biết vâng lời, y lập tức trầm mặt nói với Liễu Kình Vũ:

- Đồng chí tiểu Liễu, cậu đến đây có việc gì không? Nếu như không có việc gì thì xin mời ra ngoài đi, tôi công việc rất bận rộn, không có thời gian tiếp các người.

Liễu Kình Vũ lúc này đây mục tiêu rất rõ ràng, chính là đến đây đòi tiền. Hơn nữa trong lòng hắn vô cùng rõ ràng, nếu dựa theo quy trình bình thường thì căn bản không thể đem bốn triệu rưỡi kia đòi về được, cho nên hắn phải áp dụng cách không giống bình thường, ánh mắt nhìn thẳng Tưởng Phúc Lâm nói:

- Trưởng phòng Tưởng, ông bề bộn nhiều việc, tôi cũng không nói nhiều lời. Tôi hỏi ông, khoản tài chính Thành phố rót xuống để cứu trợ nạn thiên tai cho thị trấn Quan Sơn chúng tôi có phải là năm triệu tệ không?

Tưởng Phúc Lâm mặt càng sa sầm, nói:

- Cậu hỏi việc này làm gì? Có liên quan gì đến cậu sao?

Liễu Kình Vũ lạnh lùng nói:

- Đương nhiên là có liên quan, năm triệu tệ này là tự Liễu Kình Vũ tôi xin được từ tay Phó chủ tịch thành phố Đường, dùng để cứu trợ thiên tai của thị trấn Quan Sơn chúng tôi. Nhưng trên Huyện chỉ chuyển cho chúng tôi năm trăm ngàn, còn bốn triệu rưỡi nữa thì bị giữ lại, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Có phải có người định nuốt làm của riêng không?

Tưởng Phúc Lâm giận dữ nói:

- Liễu Kình Vũ cậu không được ngậm máu phun người, cẩn thận tôi kiện cậu tội phỉ báng người khác đấy. Tuy rằng khoản tiền này là do cậu lấy về nhưng là khoản do Thành phố cấp cho Huyện chúng ta, Huyện phân phối sử dụng như thế nào cho hợp lý là đã có suy tính cả. Cái gì nên là của cậu thì một đồng cũng không thiếu của cậu, nhưng cái gì không nên là của cậu thì thêm một đồng cũng đừng hòng lấy được. Thôi, các người đi về đi, tôi còn có cuộc họp.

Nói xong, Tưởng Phúc Lâm đứng dậy định đi ra ngoài. Tưởng Phúc Lâm đã phát hiện tâm tình của Liễu Kình Vũ bắt đầu kích động, y quyết định chạy trước rồi nói sau.

Nhưng y thật không ngờ, y vừa mới đứng dậy thì Liễu Kình Vũ đã tiến một bước chặn trước người y, cúi đầu trừng mắt, nói:

- Thế nào, Trưởng phòng Tưởng, chuyện này vẫn chưa nói rõ ràng mà ông đã định đi, có thể sao?

Liễu Kình Vũ thân cao 1m90 mà Tưởng Phúc Lâm chỉ khoảng trên dưới 1m70, Liễu Kình Vũ vừa đứng đó thì tựa như một tòa tháp chắn ngay trước mặt.

Tưởng Phúc Lâm cảm nhận được ánh mắt sát khí của Liễu Kình Vũ, sợ tới mức hai chân đã bắt đầu nhũn ra, y run giọng nói:

- Liễu Kình Vũ, cậu muốn làm gì? Tôi nói cho cậu biết, đây là Phòng tài chính Huyện, cậu đừng nên làm càn.

Liễu Kình Vũ trầm giọng nói:

- Trưởng phòng Tưởng, tôi biết đây là Phòng tài chính Huyện, tôi thật sự không muốn gây sự, nhưng ông cũng đừng ép tôi, tốt nhất lập tức chuyển khoản tiền bốn triệu rưỡi kia về tài khoản của thị trấn Quan Sơn chúng tôi, tôi sẽ lập tức đi ngay. Còn nếu ông không chuyển, tôi sẽ không ngại vì dân chúng Quan Sơn làm chút chuyện đâu.

Nói xong, Liễu Kình Vũ xắn tay áo, đấm đấm hai tay vào nhau, làm bộ tư thế chuẩn bị trước khi đánh nhau, hai mắt hung tợn nhìn chằm chằm Tưởng Phúc Lâm.

Nhìn thấy tư thế này của Liễu Kình Vũ, Tưởng Phúc Lâm sợ tới mức tim đập điên cuồng, hai chân càng thêm nhũn ra rồi, y thật sự sợ hãi. Trong lòng y rất rõ ràng, khoản tiền này sở dĩ Phòng tài chính Huyện giữ lại là do Chủ tịch huyện Tiết Văn Long đã gọi điện thoại cho mình. Liễu Kình Vũ tìm mình căn bản là đã tìm lầm người, nhưng vấn đề hiện tại là Liễu Kình Vũ đang muốn động thủ với mình, nếu như mình bị đánh thì quả thực oan uổng. Trong đầu Tưởng Phúc Lâm có rất nhiều suy nghĩ, cuối cùng sau một hồi do dự, y quyết định tự bảo vệ mình, đem quả bom hẹn giờ Liễu Kình Vũ đẩy sang cho Chủ tịch huyện Tiết Văn Long. Y lập tức run giọng nói:

- Tiểu Liễu, cậu muốn lấy nốt khoản tiền kia thì tìm tôi cũng vô dụng tôi, tôi dù gì cũng chỉ là dựa theo chỉ thị của cấp trên mà thôi. Nếu muốn lấy thì phải được Chủ tịch huyện Tiết Văn Long ký tên phê duyệt mới được, nếu không cậu có đánh chết thì tôi cũng không cách nào chuyển lại khoản tiền đó cho cậu.
Chương trước Chương tiếp
Loading...