Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 30: Quyết định của Thành phố



Nghe được tin Liễu Kình Vũ đến, sắc mặt của Thạch Chấn Cường thay đổi trong nháy mắt. Sâu thẳm trong nội tâm y vừa không mong Liễu Kình Vũ đến vào giờ này, bởi Liễu Kình Vũ đến thì sự huênh hoang của y sẽ bị lột trần mất. Nhưng y cũng vừa hi vọng Liễu Kình Vũ đến, bởi lẽ cục diện rối rắm hiện tại y không thể tự mình thu dọn được. Hơn nữa chuyện này lại có can hệ tới Liễu Kình Vũ, không có gì tốt hơn việc để hắn tới giải quyết. Giải quyết tốt thì đó chính là việc mà hắn nên làm. Còn nếu làm không tốt, đến lúc đó Chủ tịch huyện Tiết chỉ cần nói vài ba câu là có thể lột cái mũ Chủ tịch thị trấn của hắn xuống.

Mà vào lúc này tâm tình của Tiết Văn Long cũng có chút phức tạp. Từ lời của những người dân, y đã có thể biết rõ ràng tình hình tổng thể của Thị trấn Quan Sơn. Tuy y biết rằng công lao lần này của Thạch Chấn Cường là tự sáng tác nên nhưng lại không ngờ những việc này thật sự đã có người làm, mà người này không ngờ lại chính là Liễu Kình Vũ vừa mới chân ướt chân ráo bước vào chốn quan trường. Điều khiến y buồn bực nhất chính là so với Thạch Chấn Cường thì dường như Liễu Kình Vũ được lòng dân hơn.

Lại nói Liễu Kình Vũ lúc ấy cùng người dân đi lấy nước suối trở về, phát hiện trên Thiên Vương Lĩnh chẳng còn lại bao nhiêu người. Sau đó đi nghe ngóng thì mới biết không ngờ bọn họ đã chạy tới thị trấn để bất bình thay cho mình, hơn nữa bọn họ đã đi được một lúc rồi. Liễu Kình Vũ lập tức nổi nóng. Hắn hiểu rất rõ tình hình hiện tại, cảm xúc của người dân tuy rằng đã được mình trấn an, nhưng vì khoản cứu trợ còn phải chờ đến ngày mai phòng Tài chính huyện gửi đến Quan Sơn thì mới có thể mua được đồ tiếp tế. Đó là lí do vì sao trong khoảng thời gian này, tâm lí của người dân vẫn rất hoang mang. Dân chúng có thể vì hắn mà ra mặt, điều này làm cho hắn rất vui, mọi người đã chấp nhận hắn. Nhưng xét theo đại cục hắn nhất định phải ngăn mọi người lại, không thể để họ gây rối. Bởi lẽ một khi đại cục không khống chế được thì cuối cùng vẫn là dân chúng bị tổn hại. Hơn nữa hắn cũng muốn đi theo để gánh vác trách nhiệm của người lãnh đạo. Quan trọng nhất là một khi xuất hiện tập thể sẽ tạo nên những sự kiện mang tính chất lan tỏa. Điều này đối với việc ổn định đại cục huyện Cảnh Lâm mà nói hoàn toàn không có lợi. Tuy rằng Liễu Kình Vũ chỉ là Chủ tịch thị trấn nhưng vẫn cần phải có cái nhìn đại cục. Vậy nên ngay sau khi nhận được tin tức, Liễu Kình Vũ lập tức lái xe như bay về thị trấn. Lúc về tới nơi cũng là lúc dân chúng đang kích động nhất.

Sau khi xuống xe, Liễu Kình Vũ nhanh chóng đi về phía trụ sở.

Dân chúng thấy Chủ tịch thị trấn đến đây, đều tự động đứng sang hai bên, nhường cho Liễu Kình Vũ một con đường.

Liễu Kình Vũ đi vào đại viện, chỉ là hướng về phía Phó Chủ tịch thành phố Đường, đám người Tiết Văn Long và Thạch Chấn Cường hơi gật đầu, sau đó lập tức xoay người lại, lớn tiếng nói với người dân:

- Xin chào bà con, tôi là Chủ tịch trấn Quan Sơn Liễu Kình Vũ, tôi nghe nói mọi người đến đây là để đòi lại công bằng cho Liễu Kình Vũ tôi. Đối với sự tín nhiệm của mọi người dành cho tôi, tôi hết sức cảm động, cũng rất cảm tạ mọi người. Nhưng ở nơi này, tôi thành khẩn thỉnh cầu mọi người trước tiên hãy trở về Thiên Vương Lĩnh hoặc nơi mà mọi người đã được sắp xếp. Dù sao với thời điểm khó khăn hiện tại, toàn huyện lớn bé đều tập trung tinh lực chống lũ cứu tế. Lúc này chẳng ai mong muốn sẽ xảy ra thêm chuyện gì ngoài tầm kiểm soát nữa. Hơn nữa hiện tại hành động của mọi người đã mang đến cho thị trấn Quan Sơn đang dần ổn định rất nhiều áp lực, hành vi như vậy bị liệt vào loại gây rối. Một khi lớn chuyện, mọi người đều phải chịu trách nhiệm. Tôi biết mọi người làm vậy đều là vì muốn tốt cho tôi, nhưng mong mọi người hãy tin tưởng Đảng, tin tưởng Chính phủ, tin tưởng Thành Ủy và Huyện Ủy các cấp lãnh đạo. Tôi tin các cán bộ cấp trên đều có con mắt tinh tường. Mời mọi người trước tiên hãy quay về đi, tôi Liễu Kình Vũ ở đây khẩn cầu mọi người.

Nói xong, Liễu Kình Vũ hướng về phía mọi người chắp tay.

Lúc này, Điền Lão Xuyên đứng ra nói:

- Chủ tịch thị trấn Liễu, có một người Chủ tịch thị trấn như ngài là phúc khí của dân chúng thị trấn Quan Sơn. Ngài có cái nhìn đại cục, lòng của ngài cũng quá thiện lương. Chủ tịch thị trấn Liễu, có thể ngài không biết, vừa rồi Chủ tịch huyện Tiết tuyên bố những cá nhân ưu tú trong việc chống lũ cứu tế, không ngờ lại là Thạch Chấn Cường và Hồ Quang Viễn. Bọn họ đã không đến khu vực bị nạn, lại còn cong đít chạy trốn lên huyện, thế mà ngay vừa rồi Thạch Chấn Cường vẫn ngồi trên bục Chủ tịch, vô liêm sỉ đọc lên cái mà ông ta gọi là “Thành tích cá nhân”, mà trong số những chuyện đó không có đến một việc ông ta tự thân làm. Hoàn toàn trái ngược với sự thật. Những việc này đều là ngài làm đấy. Ngài làm việc không quản đến công lao, lại còn bị đày đến Thiên Vương Lĩnh cùng với nạn dân chúng tôi ngay thời khắc tuyên dương khen thưởng, vì chúng tôi mà giải quyết các loại vấn đề. Chủ tịch thị trấn Liễu à, lãnh đạo như Chủ tịch Huyện Tiết thật quá hồ đồ. Những người như thế này sao có thể trả lại công bằng cho ngài được đây!

Chủ tịch thị trấn Liễu, ngài yên tâm, chúng tôi hôm nay sẽ không gây rối đâu, tuyệt đối sẽ không làm ngài khó xử. Chúng tôi chỉ ngồi yên ở chỗ này, không nói gì cả, chỉ khẩn cầu các lãnh đạo phái người xuống hiện trường điều tra một chút biểu hiện của từng Ủy viên trấn ủy trong quá trình chống lũ cứu tế, chúng tôi chỉ hi vọng lãnh đạo Thành ủy và Huyện ủy có thể trả lại công bằng cho ngài và Phó bí thư Tần. Không thể để mỗi ngày đều cực khổ làm việc mà lại mang tiếng xấu, mà không làm việc chỉ biết đầu cơ trục lợi mỗi ngày lại được ngồi mát ăn bát vàng. Thà rằng chúng tôi chịu trách nhiệm cũng không muốn người thành tâm thành ý vì dân chúng như vậy lại bị người ta ám hại, không muốn thấy ngài phải chịu ủy khuất. Hiện tại không giống như ngày xưa nữa rồi, không thể để án oan Đậu Nga xảy ra ở thời hiện đại. Điều này cũng quá bất công mà.

Nói xong, Điền Lão Xuyên đặt mông ngồi xuống đất, một câu cũng không nói.

Theo sau đó, tất cả những thôn dân khác đều lẳng lặng ngồi xuống đất, im lặng như tờ.

Nhưng cũng chính bây giờ đây, toàn bộ trong ngoài đại viện đều tràn ngập một sự khẩn trương ngưng đọng trong không khí. Tất cả dân chúng đều hướng ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm vào đám người Tiết Văn Long Thạch Chấn Cường.

Đám người Tiết Văn Long và Thạch Chấn Cường có thể cảm nhận được trong ánh mắt của dân chúng chất chứa lửa hận ngập trời, ẩn dấu cả sự khinh miệt và phỉ nhổ.

Lúc này, Tiết Văn Long đột nhiên nhớ tới một câu nói: “Có được lòng dân là có được thiên hạ, mất đi lòng dân thì thiên hạ lâm nguy”. Huống chi là một huyện Cảnh Lâm nho nhỏ.

Nghe Điền Lão Xuyên nói, lại nhìn đến mọi người ngồi im lặng ở đấy, trên trán Liễu Kình Vũ cũng bắt đầu đổ mồ hôi.

Vừa lúc đó, Phó Chủ tịch thường trực Thành phố Đường Kiến Quốc ngồi bên cạnh thờ ơ chứng kiến câu chuyện, trong lòng cảm thấy bội phần khâm phục Liễu Kình Vũ. Ông ta đưa mắt nhìn Liễu Kình Vũ, hạ quyết tâm đưa hắn vào hàng ngũ cán bộ trẻ trọng điểm để bồi dưỡng. Phải biết rằng mới đến thị trấn Quan Sơn chưa được một tháng đã có được uy tín lớn như vậy trong lòng dân chúng, lại được dân chúng tôn kính và yêu mến như thế, loại năng lực, biểu hiện này không phải thứ mà cán bộ bình thường có thể làm được. Huống chi Liễu Kình Vũ lại còn rất trẻ, mới 22 tuổi. Đây tuyệt đối là một nhân tài ưu tú hiếm có. Tuy rằng tính tình của Liễu Kình Vũ có chút nóng nảy nhưng chỉ cần dụng tâm rèn giũa, tuyệt đối rất có tiền đồ. Quan trọng nhất chính là có một người như vậy trấn thủ chốn quan trường, có thể vì dân mà làm nhiều việc như thế quả thực là điều rất tốt.

Nghĩ đến đây, Đường Kiến Quốc tiến về phía trước hai bước, đứng song song với Liễu Kình Vũ, vỗ nhẹ lên vai hắn, nhìn hắn bằng ánh mắt ấm áp, sau đó hướng xuống toàn thể dân chúng phía dưới nói:

- Các vị, các bà con, tôi là Phó Chủ tịch thường trực thành phố Thương Sơn, Đường Kiến Quốc. Vừa rồi lời đồng chí Liễu Kình Vũ nói và mọi người nói tôi cũng đã nghe được hết rồi, tôi cũng thấy hết. Tôi tin rằng mọi người cũng biết đồng chí Liễu Kình Vũ thật lòng vì nhân dân mà làm việc. Quả là một cán bộ tốt. Những lời này của tôi mọi người có đồng ý không?

- Đồng ý. Chủ tịch thị trấn Liễu là một cán bộ tốt!

- Đồng ý!

Tiếng hô của người dân theo bốn phương tám hướng mà truyền đến, tuy rằng không chỉnh tề nhưng từ vẻ mặt và tiếng hô vang của họ, Đường Kiến Quốc có thể cảm nhận được rõ ràng sự kính yêu của người dân dành cho Liễu Kình Vũ.

Đường Kiến Quốc mỉm cười gật đầu nói:

- Các vị, vừa rồi mọi người xuất hiện quá đường đột, mà tôi cũng đến quá đường đột, cho nên mục đích lần này tới đây của tôi vẫn chưa có cơ hội được nói ra với mọi người. Kỳ thật vừa nãy đồng chí Liễu Kình Vũ cũng đã nói, lãnh đạo cấp trên có con mắt rất tinh tường. Cho dù là có vài con mắt nhìn người không được tốt nhưng đại bộ phận lãnh đạo cấp trên cũng không bị hạt cát ấy che lấp tầm nhìn. Mặc dù có người “chim tu hú chiếm tổ chim khách”, thậm chí còn muốn lừa dối, nhưng lãnh đạo cấp trên đứng trên cao, trông ra xa, tất cả mọi chuyện đều nhìn thấy rất rõ ràng.

Tôi lần này đến đây chính là đại diện cho Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố đến khen ngợi những cá nhân ưu tú của huyện Cảnh Lâm trong quá trình chống thiên tai vừa qua. Mà cũng chỉ có hai người, đó là Chủ tịch trấn Quan Sơn Liễu Kình Vũ, người còn lại là Phó bí thư Đảng ủy thị trấn Quan Sơn Tần Duệ Tiệp. Hai đồng chí này trước khi đại hồng thủy đến đã bố trí mọi việc ổn thỏa, khi thiên tai xảy ra vẫn giữ vững vị trí, đối mặt với nguy hiểm mà không lùi bước. Bọn họ chính là là những người ưu tú trong đội ngũ Đảng viên, là những người cán bộ mà nhân dân cần nhất. Hơn nữa, tôi nói cho mọi người một tin tốt, chuyện về hai người bọn họ lãnh đạo tỉnh cũng đã biết. Tỉnh ủy cũng hết mực khen ngợi, yêu cầu thành phố chúng ta nhất định phải làm tốt công tác khen thưởng họ. Lúc này tôi ở đây chính là vì đặc biệt cấp cho hai người họ bằng khen và kỉ niệm chương. Họ vinh dự được nhận Bằng khen do Bí thư Tỉnh ủy và Bí thư Thành ủy tự tay kí tên. Hiện tại mọi người có thể yên tâm rồi.

- Lãnh đạo tỉnh ủy sáng suốt! Lãnh đạo Thành ủy sáng suốt!

Trong đám người có ai đó hô một câu, những người khác cũng đứng lên phụ họa theo. Người dân bỗng dưng trở nên hưng phấn lạ thường, cứ như là họ đang được nhận bằng khen vậy.

Nghe những lời Đường Kiến Quốc nói, cả Liễu Kình Vũ và Tần Duệ Tiệp đều ngây người. Bọn họ chưa từng ngờ tới sự việc lại diễn ra như thế này, vở kịch lại xoay chiều đổi hướng như thế. Nhất là Liễu Kình Vũ, kỳ thật đối với hắn mà nói, hắn không hề để tâm đến cái gọi là khen ngợi của cấp trên. Hắn chỉ nghĩ có thể vì người dân trấn Quan Sơn mà làm một chút chuyện tốt. Nhưng hắn thế nào cũng không ngờ tới một việc nhỏ như vậy lãnh đạo Thành ủy và Tỉnh ủy đều biết cả rồi. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra đây? Bọn họ làm sao mà biết được những việc này? Trong một thời gian ngắn, đầu óc của Liễu Kình Vũ lại bắt đầu suy nghĩ
Chương trước Chương tiếp
Loading...