Đỉnh Luyện Thần Ma

Chương 39: Âm Mưu



"Lần này ngươi đến là có chuyện gì sao?"Diệp Chính Quang rất nhanh điều chỉnh lại tâm tình của mình.

Hắn là Siêu Phàm cường giả, tâm tính tuyệt đối hơn xa Diệp Hạo Thiên, chỉ là trong lúc nhất thời còn chưa kịp thích ứng mà thôi.

"Lão tổ! Chuyện là như vậy! " Tiếp theo, Diệp Hạo Thiên chính là đem chuyện của Diệp Tử Phàm một năm một mười kể ra.

Cả chuyện năm xưa hắn vứt bỏ Diệp Tử Phàm cũng không có giấu giếm, vì hắn biết, chuyện này có giấu cũng không có được.

"Người nói cái gì? Mười sáu tuổi Siêu Phàm cảnh cường giả?" Diệp Chính Quang nghe xong, cả kinh bật thốt.

"Ầm! Phốc! "

"Vâng! Lão tổ. " Diệp Hạo Thiên bị âm thanh Diệp Chính Quang mất khống chế phát ra, đánh bay vào Thạch Thất bức tường, ngã xuống, phun ra một ngụm máu tươi, gian nan nói.

Cũng may, Diệp Chính Quang chỉ là không khống chế được phát ra một tiếng kêu.

Nếu không với Siêu Phàm cảnh hậu kỳ cường giả, thể nội chứa hai ngàn chín trăm Long lực lượng.

Chỉ hơi xuất một phần mười lực lượng, Diệp Hạo Thiên cũng sẽ bị oanh thành tra, cả một chút giấu vết cũng không để lại.

"Ngươi không có sao chứ? "Diệp Chính Quang thấy mình mất khống chế, đánh bay Diệp Hạo Thiên, nhìn hắn lấy ra Liệu Thương đan ăn vào, có chút áy náy hỏi.

"Lão tổ! Tiểu Thiên không có sao!"Diệp Hạo Thiên đi đến bên cạnh Diệp Chính Quang, cung kính trả lời.

Bây giờ, hắn lại cảm nhận rõ ràng hơn về sự cường đại của Siêu Phàm cường giả.

Lão tổ chỉ thất thố một chút, cũng không có động tác gì, Võ Mạch cửu trọng hắn cũng không có chịu nổi, nếu mà lão tổ thổi một ngụm khí, chẳng phải là hắn đã tiêu đời rồi hay sao.

"Tin tức này, hoàn toàn chính xác chứ?"Cho dù biết Diệp Hạo Thiên sẽ không đem chuyện lớn như vậy ra nói đùa, nhưng Diệp Chính Quang vẫn là không tin được hỏi một câu.

Mười sáu tuổi Siêu Phàm, Thiên Hoang từ trước đến nay chưa hề xuất hiện.

Cho dù là nghe cũng là chưa nghe nói.

"Lão tổ! Chuyện này ta đã cho người điều tra tường tận, tuyệt đối không có sai lầm! "Diệp Hạo Thiên chắc chắn đáp.

Sau khi nghe Diệp Tuyên báo cáo, hắn còn cho người đi điều tra một lần nữa, nhưng mà kết quả cũng không có thay đổi.

Thị vệ còn mang bức hình mà Diệp Tử Phàm xuất hiện gần nhất, đối chiếu với bức hình mà Tô gia họa.

Cả hai không hề khác nhau, hắn mới hoàn toàn tin tưởng sự thật này.

"Hắn có thể vì Diệp gia phục vụ hay không? " Dù không ôm bao nhiêu hi vọng, nhưng Diệp Chính Quang hay là hỏi một câu.

"Lão tổ! Chuyện này tuyệt đối không thể, không nói hắn đối với Diệp gia không hề có tình cảm, chỉ là hắn còn trẻ như vậy đã đột phá Siêu Phàm, ngài nghĩ là hắn sẽ ở lại Diệp gia chúng ta sao?"Diệp Hạo Thiên nói ra suy nghĩ của mình.

Có một điều mà hắn còn không có nói, nếu như Diệp Tử Phàm biết mẹ của hắn chết là do hắn gây ra, không chừng mạng sống của hắn cũng không còn.

"Vậy ý của người là? " nhìn Diệp Hạo Thiên như là có chủ ý, hắn hỏi.

"Lão tổ, lần này ta đến, chính là vì chuyện này." Dừng một lát, quan sát vẻ mặt của Diệp Chính Quang không thay đổi, hắn lại nói tiếp:" Hắn Diệp Tử Phàm chỉ có mười sáu tuổi đã đột phá Siêu Phàm, ta nghĩ hắn đã đạt được kinh thế truyền thừa, giống như là nhân tộc Bát Thần như vậy, nếu như truyền thừa đó rơi vào tay chúng ta!" Nói đến đoạn cuối, âm thanh của hắn càng nhỏ dần.

Nhưng mà hắn tin, Diệp Chính Quang sẽ hiểu ý nghĩa trong lời nói của hắn.

"Người nói là? " Diệp Chính Quang âm thanh có chút dồn dập, hơi thở của hắn càng lúc càng nặng dần.

Hắn đã sống mấy trăm năm lâu, sao còn không hiểu chuyện này có ý nghĩa gì chứ.

Nếu có thể đạt được truyền thừa từ tay của Diệp Tử Phàm, hắn hoàn toàn có thể bước chân vào Chân Huyền cảnh.

Không, cho dù là Pháp Thần cảnh cũng là có hi vọng cực kỳ to lớn.

Đến lúc đó, hắn sẽ thay thế được Diệp Tử Phàm làm nhân tộc thứ Chín Thần. Có thể chi phối hàng tỷ sinh linh sinh Tử.

Dụ hoặc như vậy, thử hỏi ai có thể bình tĩnh được kia chứ.

"Không sai!Chính là như vậy, Diệp Tử Phàm tuy là đã nhập Siêu Phàm, nhưng mà dù sao cũng chỉ là Siêu Phàm sơ kỳ, theo ta thấy, Linh Khiếu cũng chưa có đã thông mấy cái, nếu như mà lão tổ ngài ra tay... "Diệp Hạo Thiên làm ra một cái cắt cổ động tác.

"Nói vậy ngươi đã có kế hoạch hoàn chỉnh rồi? "Diệp Chính Quang hỏi, hắn biết Diệp Hạo Thiên đã nói đến nước này, kế hoạch chắc chắn cũng đã nghĩ ra.

Không cần hắn bận tâm suy xét.

"Đúng vậy, ta đã nghĩ kỹ, đến lúc hắn xuất quan, ta sẽ cho người mời Hắn đến Nghị Sự Các một chuyến, đến lúc đó lão tổ ngài tế ra nhị Phẩm Tù Lung Phù Trận, giam cầm một phương không gian, sau đó lão tổ ngài xuất thủ, cho dù hắn có thủ đoạn thông Thiên cũng không có thoát được! " Diệp Hạo Thiên đắc ý nói.

Hắn biết lão tổ có một loại trận bàn tên là Tù Lung trận, chỉ cần là Siêu Phàm cường giả bị nhốt vào, tuyệt đối sẽ không thể thoát thân.

Trừ khi đánh bại lão tổ lấy đi trận bàn, nhưng mà có khả năng sao.

Diệp Tử Phàm chỉ là Siêu Phàm cảnh Sơ kỳ mà thôi, lão tổ thực lực có thể so với hắn mạnh hơn gấp mười, hai mươi lần, muốn đánh bại lão tổ đúng là chuyện viễn vong.

"Nhưng mà nếu hắn không đến Nghị Sự các thì sao?"Diệp Hạo Thiên kế hoạch tuy là tốt, nhưng mà tiền đề là Diệp Tử Phàm phải đến Nghị Sự các a.

"Điều này ta cũng đã suy nghĩ kĩ, ta chỉ cần cho người nói với hắn ta biết nguyên nhân mà mẹ của hắn Tử vong, ta nghĩ hắn tuyệt đối sẽ đến! "Diệp Hạo Thiên trả lời, tại Diệp gia này Diệp Tử Phàm nếu có quan tâm cũng chỉ có người mẹ quá cố của hắn mà thôi, hắn rất tin tưởng Diệp Tử Phàm sẽ mắc câu.

Vì theo hắn điều tra, mỗi năm cứ đến ngày giỗ của mẫu thân, Diệp Tử Phàm đều là tổ chức một lần, hơn mười năm qua chưa một lần gián đoạn.

"Tốt! Tiểu Thiên, chuyện lần này, nếu như thành công, ta hứa sẽ toàn lực trợ giúp ngươi vào Siêu Phàm! "Diệp Chính Quang thấy hắn chắc chắn như vậy cũng nói ra lời cam đoan.

Nếu như hắn có thể đột phá Chân Huyền thậm chí Pháp Thần, trợ giúp một tên Võ Mạch tấn thăng Siêu Phàm cũng không có khó.

"Đa tạ lão tổ tông! "Diệp Hạo Thiên vui mừng quá đỗi.

Hắn làm hết thảy, thậm chí diệt sát cả con ruột của mình, không phải là vì những lời này hay sao.

Chỉ cần có được thực lực, trừ hắn ra ai cũng có thể hi sinh.

"Thật đúng là một tên vô tình vô nghĩa! "Nhìn vẻ mặt hớn hở rời đi của Diệp Hạo Thiên, Diệp Chính Quang mắng một câu.

"Nhưng mà, đây không phải là điều mà ta muốn hay sao?" Diệp Chính Quang ánh mắt híp lại, trông cực kỳ âm hiểm. So với vẻ bề ngoài của hắn thì khác xa một trời một vực.

...

Đang lúc Diệp Hạo Thiên và Diệp Chính Quang nghĩ mọi chuyện thiên y vô phùng.

Nhưng mà bọn họ lại không biết, tất cả lời nói và hành động của bọn hắn đều bị Diệp Tử Phàm xem một cách triệt để.

"Đây chính là phụ thân kiếp này của ta đây sao?" Diệp Tử Phàm không cấm tự giễu cợt, kiếp trước hắn là một cô nhi, nhìn bạn cùng lứa có cha có mẹ.

Hắn cũng là ước ao được như bọn họ.

Đi vào Thiên Hoang sau, cho dù trong ký ức biết được Diệp Hạo Thiên đối với chính mình không tốt, hắn vẫn ôm một tia hi vọng nhỏ nhoi sẽ có được tình thương của cha.

Việc hắn tự lộ diện cũng không phải là không có mục đích như vậy.

Hắn muốn thử xem Diệp Hạo Thiên sau khi chứng kiến người con Siêu Phàm này, có thể ăn năn hối lỗi hay không.

Nhưng mà nhìn những hình ảnh này, hắn biết mình suy nghĩ nhiều.

Số mệnh của hắn chú định sẽ là một người cô độc.

"Chủ nhân! Đây chính là nhân tính! Tham lam chính là đặc trưng của nhân loại, cho dù ngài có làm gì cũng không thể thay đổi được sự thật này đâu! "Đại Hắc dường như cũng biết chủ nhân của mình mất mát, hắn an ủi một câu.

"Hừ! Nếu như các người bất nhân,thì cũng đừng trách Diệp Tử Phàm ta bất nghĩa. Ta cũng muốn xem là các người diệt ta, hay là ta đưa các người xuống địa ngục! "Diệp Tử Phàm gương mặt không còn cảm khái nữa, mà thay vào đó sự lạnh lùng.

Ánh mắt băng hàn, làm cho Đại Hắc cũng không cấm giật mình lạnh run.

Hắn biết, khi Diệp Tử Phàm hiện ra loại ánh mắt này, là sẽ có người gặp phải tai ương.

Mã gia, Diệp Tử Long chính là bằng chứng tốt nhất.

"Chủ nhân! Vẫn còn một khung cảnh nữa, không biết ngài có hứng thú xem không? "Đại Hắc âm thanh dụ hoặc nói.

"Vậy sao?Màn kịch xuất sắc ta cũng đã xem rồi, ngươi còn có loại nào nữa sao?"

"Chủ nhân! Mời ngài xem! "Đại Hắc mỉm cười, ấn động pháp quyết, chẳng mấy chốc, khung cảnh thay đổi, không còn là khô khan Thạch Động nữa, mà là một nơi trăm hoa đua nở, đình đài lầu các, so với hắn nhìn thấy giả sơn tại Mã gia cũng là không hề kém cạnh.

Khác chăng chỉ là nơi đây không có những viên dạ minh châu như tại Mã gia mà thôi.

"Hạo Vân cư! Đây không phải là nơi ở của Diệp Hạo Vân sao?"Diệp Hạo Vân, đương nhiên hắn có nghe nói.

Người này tính theo bối phận thì hắn còn phải kêu một tiếng nhị thúc.

Nghe nói năm xưa tranh dành vị trí gia chủ thất bại, sau khi Diệp Hạo Thiên lên đài, cũng không có thanh toán hắn, mà là để cho hắn vào triều làm quan.

Bây giờ đã lên làm một vị tiểu tướng quân, thủ hạ cũng có mười vạn. Trấn thủ tại Mạc La và Bạch Dạ biên giới.

Hiện tại trong chính sảnh có ba người, Diệp Hạo Vân đang ngồi trên chủ vị.

Hắn Mân mê hai chiếc Linh Vị. Trên đó ghi là " Thê Tử Liễu Tố Nương chi Linh Vị và Nhi Tử Diệp Tử Hoa chi Linh Vị!" Thần thái cực kỳ chăm chú, như là vuốt ve người sống vậy.

Liễu Tố Nương, Đây không phải là tên thê tử của Diệp Hạo Vân sao, còn Diệp Tử Hoa là ai, hắn cũng không có nghe nói người nhị thúc này có nhi tử a.

Bên cạnh hắn đứng hai người, một người mang phục sức nô bộc Lưng gù lão giả và một người mặc Hắc y trang phục.

Người lưng gù này thì hắn biết, tên là Diệp Đà Tử, đã đi theo Diệp Hạo Vân hơn bốn mươi năm, nói là nô bộc nhưng trong Diệp gia này ai cũng biết Diệp Hạo Vân rất là tôn trọng lão gù này, tựa như trưởng bối.

Còn Hắc y nhân kia hắn lại không có nhận ra, nhưng mà nếu Diệp Hạo Thiên có mặt tại đây thế nào cũng cả kinh không thể.

Vì đây là người mà hắn vô cùng tín nhiệm, Ám ảnh đại thủ lĩnh Diệp Tuyên.
Chương trước Chương tiếp
Loading...