Định Mệnh Anh Và Em
Chương 24: Tiểu Bạch
Bộp.- Hải Minh khó chịu quẳng tập hồ sơ dầycợm xuống bàn làm việc của Hạo.Hạo đang chăm chú xem những tài liệu quan trọng thì bị HảiMinh làm cho phân tâm, ánh mắt liếc sang tập hồ sơ 1s rồi nhanh chóng thu ánh mắtvề vị trí cũ.- Đólà gì? - Hạo hỏi.- Doanhsố tháng này… rất tiếc, nó giảm đến hơn 10%, cậu làm việc mà tâm trí cứ để điđâu thế? Các đối tác nói với tớ chính vì thái độ của cậu, mà họ không an tâm gởiniềm tin của họ vào cậu. - Hải Minhchóng tay lên bàn làm việc mà nói.- Điềuđó có quan trọng sao? Họ không nhìn vào năng lực tớ mà nhìn vào khuôn mặt tớ… tớchịu. - Hạo nhúng vai nhìn Hải Minh đáp.- Cậuđúng là…….. chuyện này sớm muộn gì cũng đến tai của chị cậu, cậu lo mà sắp xếplại tâm trạng của mình đi. - Hải Minh nhăn chân mày bực tức đi khỏi.Nhắc đến người chị đã bao nhiêu lâu nay chưa từng ngồi ăncùng Hạo một bữa cơm, Hạo cảm thấy chua xót, anh dựa lưng vào ghế, hai tay đanvào nhau, dạo này anh không hề có tâm trạng để làm việc, mỗi khi cần suy nghĩnhất thì tâm trí không giờ được ổn định một chổ.- Rengreng reng… tiếng điện thoại của bàn làm việc reo lên, Hạo chồm người lên bắtmáy một cách nhàm chán.- Tôinghe…- Tổnggiám đốc, có lẽ lúc này người đã quá lơ là công việc? - Giọng một người phụ nữchua ngoa phía bên kia đầu dây.- Làchị? Thật là hiếm khi thấy… chủ tịch có việc gì sao?- Chịkhông nói nhiều, nếu em không làm tốt vị trí hiện tại, em nên từ chức đi, chodù em là em ruột của chị cũng không bao giờ ngoại lệ, công ty tồn tại đến ngàyhôm nay phải khó khăn đến như thế nào, em chính là người hiểu rõ nhất, nếu nhưchị nghe thêm bất cứ thông tin nào không hay về em mà ảnh hưởng đến công việc,chị sẽ bay về bên đó, và em biết…. một khi chị làm gì…. Chưa bao giờ thu về kếtquả xấu…. chị nghe được em như thế này lại là vì một đứa con gái khốn kiếp nàonhặt được từ ngoài đường?. - Minh Hà nóigiọng mỉa mai.- Côấy không phải như chị nói, chị nên xem lại cách nói chuyện của mình, em khôngcòn nhỏ, em cũng là người làm nên sự nghiệp này, đừng nghĩ chị cầm đầu được tấtcả, chị nên nhớ, nếu không có em, không có sự hỗ trợ của em, chị có thể đứng ởvị trí cao cao tại thượng như thế sao?… thưa bà chủ tịch Minh Hà, đúng…. chúngta là chị em, nhưng em chưa bao giờ cảm nhận được chúng ta là người một nhà….Chúng ta chỉ như đối tác của nhau thôi, một khi chị muốn gây khó dễ cho em, thì chị cũng nên nhớ…. Chịcũng không được bình yên đâu. - Hạo nói lớn, anh thật sự rất khó chịu nếu có aiđụng đến tiểu Yên.Hahathật là mọc cánh có thể bay rồi sao?, chị sẽ cắt đôi cánh ấy nếu như em muốn giởtrò, con bé đó, thật chị muốn xem nó là con người như thế nào mà có thể khiến mộtkẻ chỉ biết công việc như em lại thành ra như thế này…. Thật hứng thú.- Chịdám động đến cô ấy…. thì chị nên biết rõ hậu quả sẽ gánh lấy. Hạo nói xong thìcúp máy rồi sau đó thì chiếc điện thoại vô tội bay vào tường vỡ nát, những vậttrên bàn làm việc cũng bị Hạo ném đi hết, anh mất bình tĩnh khi nghe chị mìnhnói như thế, anh thì không sao, nhưng anh không muốn ai đụng đến người con gái ấy.- Tôisẽ không để ai đụng đến em… cho dù là một sợi tóc….. - Hạo nắm chặt tay thànhquyền, ánh mắt chuyển sang thành những mảng đỏ.Hải Minh đứng bên ngoài nghe thấy tất cả, anh cũng rất khó chịu,Minh Hà là một con người nguy hiểm, ngày trước cô ấy là một người vô cùng hiềntừ, nhưng từ ngày ấy…….., cô ấy như biến thành một ác nữ lạnh lùng, có thể xuốngtay với ngay cả người em trai mà mình rất mực yêu thương nếu như có ai làm Hạothay đổi…. người con gái ấy có thể gặp nguy hiểm. Hải Minh bước đi khỏi đó,trong lòng vẫn luôn thấp thỏm lo sợ.Yên ngồi trên chiếc xích đu sau vườn, trên tay cầm quyển sáchđọc say sưa, không khí trong vườn rất thoải mái có rất nhiều tiếng chim và tiếnglá cây xào xạc vào nhau.- Gâugâu gâu…Một âm thanh cắt đứt tâm trạng của Yên, để quyển sách xuống,Yên đưa mắt tìm kiếm âm thanh mới phát ra.Từ đằng xa, có một chú cún nhỏ bằng hai nắm tay, thân hình nóđược bao phủ một lớp lông dầy và trắng như tuyết. Chó con chạy những bước chânngắn cũn cỡn về phía Yên, trông nó ụt ịch chạy như thế, bất giác miệng Yên nânglên một đường cong.Yên cúi người ngồi xổm xuống đất đón lấy chú chó nhỏ đang chạyvề phía mình.Nhưng chú chó không dường lại với Yên, nó lướt qua Yên chạy vềphía sau Yên, cô nhìn theo. Chú chó nhỏ quẩy chiếc đuôi nhỏ xinh xắn phía dướimột đôi giầy màu đen láng bóng.Mắt Yên từ từ di chuyển lên trên, đó là Phong, anh đứng thẳngtấp hai tay cho vào túi quần, anh không nhìn cô mà ánh mắt cúi xuống nhìn chúchó nhỏ ấy.- Tađã hứa… là sẽ tặng em, vì vậy… mong em thích. - Phong nói nhưng ánh mắt không dờiđi khỏi chú chó.- Thậtsao? nó rất đẹp, tôi rất vui, tôi vui lắm, cám ơn anh. - Yên phấn khởi.Phong không đáp, xoay lưng bước đi, từ đầu đến cuối ánh mắt ấyvẫn không hề nhìn lấy Yên lấy một lần.- Phong,có phải…. anh giận tôi? - Yên thấy bức rức, vì sao từ đêm đó anh không tìm cô nữa,anh tránh mặt cô, nay tặng quà cho cô lại lạnh lùng như thế.- Takhông giận em…. Ta đang giận…. chính là bản thân ta…..- Tạisao?- Tanghĩ mình nên cách xa em, ở gần em… nhưng em không hề nghĩ đến ta, trái timta…. - Phong ngưng nói, anh suy nghĩ nếunhư có nói cho cô biết bao nhiêu lần đi chăng nữa thì liệu cô có suy nghĩ đến cảmgiác của anh hay không?- Tôi…..tôi… - Yên ấp úng.- Emkhông cần tự trách, là do ta, tình cảm ta đặt không đúng nơi cần đến nó. - Phongbước đi thật nhanh. Bỏ lại Yên một mình đứng thẩng thờ nơi đó.- Chócon này, có phải ta sai không?- Yên thởdài ngồi xuống vuốt vuốt vào chiếc đầu xinh xắn của chú chó.- Chócon này, đặt tên cho mi nhé….- Yên ra vẻsuy nghĩ.- Àhay là … Tiểu Bạch nha, xem này, mi thậtđáng yêu… - Yên ôm chú chó vào lòng mà vuốt ve bộ lông mềm mượt của nó.Ở nơi đó sau bóng cây to, ánh mắt Phong vẫn nhìn theo từng cửchỉ của Yên, kề từ hôm đó, Yên không trả lời anh, Phong cũng hiểu bản thân Yênkhông thể nào quên được Hạo, Yên ở bên anh cũng chỉ vì Yên không thể dời đi, làanh quá ngang tàn luôn muốn chiếm giữ cô ấy cho riêng mình, nhưng nếu liệu đểYên ra đi, điều đó có phải là điều anh thật sự muốn.Anh yêu tiểu Yên, anh cần cô ấy, điều đó anh không phủ nhận,nhưng nếu người anh yêu lại không yêu anh, ở bên anh mà phải chịu đau đớn nhưthế có phải anh đã ích kỷ khi nhất quyết muốn giữ cô ấy bên cạnh mình.Hạnh phúc của Yên cũng chính hạnh phúc của anh, nhưng tênMinh Hạo đó, anh không thể tiểu Yên đến với hắn ta….. hắn không giống như nhữnggì tiểu Yên nghĩ, cho dù tiểu Yên đau khổ, nhưng như thế cô ấy mới được antoàn.Trong lòng rối rắm không ngừng, công việc thì cứ liên tục tạoáp lực, Phong lại không có đến một chổ dựa, nay anh lại phải vì cô gái nhỏ bé ấymà khổ tâm không ngừng.. thật sự sức chịu đựng của Phong ngày càng tăng hơn rồi.Nơi đó Yên vẫn vui chơi với chú chó, xem ra trong căn biệt thựrộng lớn này cô ít nhất cũng có một người bạn rồi.- ThưaLãnh chủ. – Tên thuộc hạ đừng phía sau lưng Phong lên tiếng.- Đãcó kết quả? – Phong hỏi, ánh mắt vẫn nhìn theo từng hành động của cô gái kia.- Vâng,chuyện đó đúng như Lãnh chủ đã suy đoán.- Tốt,ta biết rồi, ngươi lui đi. – Phong phất tay.- Vâng.– Tên thuộc hạ cúi đầu lễ phép rồi lui về phía sau.Phong đoán không sai, thì ra chuyện đó là thật, anh cố gắngtiếp cận với Trương thị chỉ có một lí do, nay đã có kết quả.Miệng Phong nâng lên một nụ cười mỉa mai, sẽ rất nhanh thôianh sẽ làm cho Trương Thị không còn một chổ đứng nào. Nhưng còn cô ấy?, tiểuYên sẽ hận anh, Phong lắc đầu, anh không quan tâm, cô ấy hận anh cũng được, vìan toàn và vì mục tiêu của cô ấy và anh chỉ có một.Phong rời khỏi biệt thự, lái chiếc xe màu đen mạnh mẽ đến thẳngcông ty, anh bước vào cửa mọi người đều cúi đầu lễ phép chào. Anh gật định đưatay bấm vào thang máy dành riêng cho anh.- ThưaTổng giám đốc, xin ngài dừng một chút. – Tiếng trưởng phòng nhân sự nói gấp.Phong dừng động tác lại, quay về phía sau.- Cóviệc gì?- ThưaLãnh Tổng, đây là cô Thư kí mới của ngài, đã qua hết những thử thách khắc khe,và đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ. – Trưởng phòng đẩy vai một cô gái xinh đẹpvề phía Phong.Phong không nói gì, anh chỉ gật đầu cho có lệ, rồi bước vàothang máy.Thư kí nhìn Trưởng Phòng gật đầu chào rồi cũng bước nhanhtheo bước chân Phong vào thang máy.Vào thang máy, không khí im lặng đến ngạt thở, Phong thì chỉchăm chú vào chiếc điện thoại, còn cô thư kí mới thì tay nắm chặt lấy tập hồsơ, bên cạnh cô là một mỹ nam mà trước giờ cô chưa từng gặp qua, nét đẹp này,thật tình cô gái nào lần đầu tiên gặp cũng có thể nguyện làm tất cả vì anh ấy,tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.Thang máy dừng lại, Phong bỏ chiếc điện thoại vào túi rồi bướcđi. Cô thư kí thì vì còn run nên không biết là đã đến nơi, cô vẫn đứng trong đấy,tâm trí đã bay tận phương trời nào,- Côkhông vào? – tiếng Phong hỏi.- A….a…dạ vâng. – cô thư kí lúng túng khi nhận ra hành động ngu ngốc của mình bây giờ.- Têncô? – giọng Phong lạnh lùng nói, bước chân vẫn bước và mắt vẫn nhìn thẳng.- Tôitên Ngân Thủy thưa Tổng Giám Đốc. – Ngân Thủy cố gắng lấy lại tâm trạng và ưỡngngực lên đáp một cách tự tin.- Látnữa mang một tách cafe không đường vào phòng ta. – Phong buông câu nói cuốicùng trước khi cửa phòng tổng giám đốc khép lại.- Đúnglà mỹ nam có một không hai, - nụ cười ngượng ngùng hiện diện trên môi Ngân Thủy,cô yểu điệu lắc lắc chiếc mông cao vút đi pha cafe.Hôm nay công việc chất cao như núi, Phong phải làm việc với tấngsuất cao nhất, anh đã qua quãng thời gian thư thái, nên khi bắt đầu bắt tay lạithì áp lực công việc dường như không dành cho anh một khoảng trống nhỏ nào.Phong làm việc đến tận khuya, đưa tay nhìn lại đồng hồ thì đãgần 11h đêm, Phong bỏ tay ra khỏi bàn phím máy tính, xoa xoa thái dương mệt mỏi,anh đứng dậy lấy chiếc áo khoác được móc phía sau chiếc ghế, bước ra khỏi côngty.Tay Phong vừa định mở cửa xe thì có một chiếc ly màu bạc đưatới ngang mặt anh, anh nhăn chân mày khó chịu nhìn sang, thì ra là cô thư ký mới.- Anhlàm việc khuya quá, chắc có lẽ mệt lắm đúng không?- Ngân Thủy hiện diện một nụcưới tươi trên môi.Phong không đáp, cũng không đưa tay nhận lấy ly cafe, anh lướtqua mở cửa xe, rồi ngồi trong đó, lái xe đi mà không thèm nhìn lấy Ngân Thủy lấymột giây nào nữa.- Thậtlà, vừa đẹp trai, vừa lạnh lùng, nhưng tính tình như thế…. Càng khó tôi càngthích anh. – Ngân Thủy đưa tay ra giống như động tác bắn súng nhắm một mắt hướngvề chiếc xe đang lao đi của Phong, mà…. “ Pằng “ . Cô cười, nụ cười đầy tínhtoán cho con đường phía trước.Phong về đến biệt thự, thì nó bao trùm một không gian im lặng,đến nổi chỉ nghe thấy tiếng bước chân của Phong ở những nơi mà anh đi qua, anhđi đến căn phòng quen thuộc, khẽ đẩy cánh cửa thật nhẹ nhàng, anh bước đến, cốgắng không gây ra tiếng động nào, nhưng Tiểu Bạch vẫn nghe thấy được, nó sủavài tiếng chạy đến bên chân Phong mà mừng rỡ.- Suỵt,để cô ấy ngũ nào, mi ồn quá. – Phong cúi xuống xoa xoa đầu Tiểu Bạch, nó rấtthông minh hiểu được ý của Phong thì ngưng, chỉ còn chiếc đuôi là không ngừngđưa qua đưa lại.Phong cười hài lòng, anh bước lên bên cạnh mép giường,nhìn người con gái ngũ say dưới ánhtrăng, anh cứ đứng đó mà nhìn mãi, anh chỉ ước, suốt cuộc đời này, cô sẽ mãiyên bình như thế.Anh đưa tay lướt qua làn môi mềm mại ấy, tiểu Yên hơi cựa mình khi có ai đụng vào mình, Phong rút nhanh bàn tay về, anh sợ làm cô thức giấc, cúi người xuống, Phong đặt nhẹ một nụ hôn lên mái tóc đầy mùi hương ấy, rồi quay ra bước đi. Tiểu Bạch chạy theo Phong, nhưng Phong ra dấu hiệu không được, anh chỉ tay về phía chổ ngũ của nó, nó cúi đầu xuống, có phần không chịu nên chiếc đuôi cụp xuống mà buồn bã bước về phía chiếc giường nhỏ mà Yên đã chuẩn bị riêng cho nó, nằm co người lại, ánh mắt tội ngiệp nhìn Phong.Phong lắc đầu, bước đi, cánh cửa rất nhẹ nhàng được khép lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương