Định Mệnh Trái Ngang

Chương 15



Phúc ngồi ở bên cạnh cố nén cười, tay che miệng, Phúc ho khan mấy tiếng, mắt ngó lơ chỗ khác.

Băng đặt mạnh ly nước ngọt xuống bàn, quay sang nhìn Phúc, Băng trừng mắt.

_Anh cười cái gì hả ?

Phúc giả vờ vô tội nói.

_Tôi không hiểu ý của cô ?

_Anh không hiểu hay là giả vờ không hiểu ?

Bộ dạng Phúc ngây thơ như một đứa trẻ con.

_Tôi thực sự không hiểu gì cả.

Băng tức muốn điên lên.

_Anh đừng đóng kịch nữa, nếu muốn cười thì hay cười to lên. Cười được chẳng phải sẽ sảng khoái lắm sao ?

Băng hừ một tiếng.

_Anh đừng tưởng là tôi không biết anh đang nghĩ gì trong đầu.

Dáng vẻ giận dỗi của Băng khiến Phúc không nhịn được, đầu tiên Phúc chỉ dám cười nho nhỏ, sau đó to dần, cuối cùng là không cần che dấu.

Băng nhìn Phúc như muốn băm Phúc ra hàng muôn nghìn mảnh.

Ông ta ngồi ìm nhìn cả hai.

Biết tính vợ mình trẻ con, nghịch ngợm, ương bướng nhưng thấy vợ suốt ngày đi gây sự và nói chuyện cười đùa với nhân viên dưới quyền khiến ông ta cảm thấy không thoải mái.

Ông ta thấy thái độ và biểu hiện của Băng khi nói chuyện với mình khác hẳn lúc Băng nói chuyện với người khác.

Tự dưng ông ta không muốn Băng được tự do nói chuyện với người khác và cười đùa với bất cứ ai nữa.

Đúng ! Băng là vợ của ông ta, không phải là cô gái còn tự do nên có thể vui đùa với bất cứ người đàn ông nào nữa.

Nhìn khuôn mặt âm u và ánh mắt lạnh lùng của sếp, Phúc sợ hãi vội ngưng cười.

Phúc đã đi theo ông ta ba năm nên cũng ít nhiều hiểu được tính cách của ông ta.

Ông ta càng lạnh, càng bình thản tỏ ra không có gì, càng đáng sợ và càng nguy hiểm.

Lúc đó có bao nhiêu tức giận, phẫn nộ, căm phẫn, ông ta đều dồn hết tất cả vào trong lòng, giống như một kẻ ẩn nhẫn, một kẻ chịu quá nhiều vết thương, chỉ cần ông ta trả thù hay xuất chiêu ra thì không một ai biết trước để mà tránh được, kết quả người đó sẽ bị thương trầm trọng mà chết.

Thấy mình ngồi ở đây không an toàn và cũng thấy bản thân nên rút lui đi thì hơn nên vội đứng lên.

_Xin phép anh ! Nếu không còn chuyện gì khác nữa, em muốn về nhà.

_Được rồi, cậu đi đi.

_Chào anh ! Chào cô !

Băng mặc dù vẫn còn giận, còn tức Phúc nhưng thấy Phúc tươi cười chào mình, Băng không muốn trở thành một kẻ nhỏ nhen nên mỉm cười chào lại.

_Chào anh !

Phúc đi nhanh ra khỏi cửa.

Trong phòng khách lúc này chỉ còn lại ông ta và Băng.

Cả hai nhìn thẳng vào mặt nhau, không khí thù địch bao trùm.

Băng không mở miệng nói một câu gì, thậm chí Băng nhìn ông ta cũng không thèm chớp mắt, Băng có thể nhìn ông ta đến tối, thậm chí đến sáng mai cũng không sao, bất quá Băng không biết bao lâu thì mình sẽ lăn ra ngủ ở đây.

Người ngoài nếu đi vào bắt gặp hình ảnh này lại tưởng họ đang yêu nhau nhưng họ đâu có ngờ được rằng cả hai đang so tài, đang đánh đòn cân não lẫn nhau.

Cuối cùng ông ta là người lên tiếng trước.

_Cô đã nhìn đủ chưa ?

Băng vội thu ánh mắt của mình lại.

_Còn ông, ông cũng đã nhìn đủ chưa ?

Khóe miệng của ông ta một lần nữa lại nhếch lên.

_Cô có biết cô đang nói chuyện với ai không ?

Băng vuốt tóc, mắt chán ghét nhìn ông ta.

_Ông có thể dừng trò chơi mèo vờn chuột ở đây được không ? Ông muốn gì thì nói thẳng ra đi, tôi không phải là con người kiên nhẫn. Tôi không chấp nhận được kiểu mờ mờ ảo ảo này.

Bưng tách cà phê, ông ta nhấp một ngụm.

Băng cau mày, Băng không hiểu tại sao lúc nào cũng nhìn thấy ông ta uống cà phê, chẳng lẽ không uống cà phê, ông ta không thể sống được hay sao ?

Đặt tách cà phê lên bàn, ông ta nói.

_Cô hiểu bây giờ cô là ai rồi chứ ?

_Tôi là tôi.

Băng ương bướng trả lời.

Ông ta lạnh lùng hỏi.

_Cô thử nhắc lại những lời mà cô vừa nói xem.

Băng hung hăng nhìn thẳng vào mắt ông ta.

Ánh mắt ông ta ngập tràn lửa hận, một ánh mắt đang muốn hút tất cả mọi thứ ở trước mắt vào vòng xoáy đen ngòm không có đáy của mình, mắt của ông ta chẳng khác gì cánh cổng dẫn đến địa ngục.

Băng lạnh toát, cơ thể khẽ run lên một cái, mặt lấm tấm mồ hôi, mắt cụp xuống, Băng không dám nhìn thẳng vào mắt ông ta nữa.

Ánh mắt của ông ta thật đáng sợ.

Giờ thì Băng đã hiểu được lý do vì sao khi người khác nói chuyện với ông ta lại không dám nhìn thẳng vào mắt của ông ta rồi.

Ông ta kiên nhẫn chờ nghe Băng trả lời.

Bối rối, Băng cầm lấy ly nước lọc trên tay, khẽ nhấm nháp một ít nước ngọt, Băng lúng túng trả lời.

_Vợ..vợ của ông.

Ông ta thu hồi lại ánh mắt đáng sợ của mình.

_Là vợ cô biết cô phải làm gì rồi chứ ?

_Làm gì ?

Băng bực mình hỏi.

_Có thật là cô không biết ?

Băng lắc đầu thành thật trả lời.

_Không biết.

Băng vẫn là một cô bé thơ ngây, mặc dù đã hai mươi tuổi nhưng suốt ngày Băng chỉ lo đánh đấm và nay đây mai đó.

Trong đầu Băng không tồn tại hai từ “lấy chồng”, lại càng không biết làm vợ thì phải làm những gì.

Băng luôn tâm niệm một điều là suốt cả đời này, Băng cũng không muốn lấy chồng, nhưng có ngờ được đâu, tự dưng lại xuất hiện một người đàn ông từ trên Trời rơi xuống, ông ta tự cho mình cái quyền muốn làm gì thì làm, ông ta ép Băng phải lấy mình bằng được.

Một cô gái từ trước đến nay chỉ quen nghịch ngợm, quậy phá, sống độc thân vui vẻ, coi bạn trai cũng như bạn gái làm sao có thể giải thích từ “vợ” có nghĩa là gì ?

Băng ngồi im trên ghế, mắt nhìn ra phía trước, đầu nghĩ hết chuyện nọ đến chuyện kia.

_Lại đây !

Ông ta ra lệnh.

Băng giật mình nhìn ông ta.

_Ông…ông muốn gì ?

_Chẳng phải cô nói cô không biết làm vợ thì nên làm những việc gì ?

_Đúng ! Nhưng mà tại sao tôi phải sang ngồi cạnh ông, tôi ngồi đây cũng không được sao ?

Băng nghi ngờ hỏi ông ta, ánh mắt ngập tràn lo lắng và sợ hãi.

_Tôi có phải là chồng của cô không ?

_Phải.

_Nếu tôi đã là chồng của cô, bảo cô gồi cạnh tôi cũng sai à ?

Băng cứng họng, lý lẽ mà ông ta đưa ra hợp lý và đúng quá, nên Băng nhất thời không biết trả lời ông ta thế nào ?
Chương trước Chương tiếp
Loading...