Dịu Dàng Yêu Em
Chương 167-169
167. Ngải Ái vẫn đang mở to mắt nhìn Bắc Hàn, cảm giác cứ như bị trúng thuốc mê, không cách nào có thể nhúc nhích được, chỉ biết chớp đôi mắt nặng trĩu lí nhí ngăn cản: “Bắc Hàn, không được,… đừng làm thế…” Bắc Hàn mặc kệ sự chống cự yếu ớt của cô, miết nụ hôn ẩm ướt lên môi cô. Đầu lưỡi của anh đẩy vào trong miệng cô, không để cô né tránh, nhẹ nhàng quấn lấy lưỡi cô, không quá mạnh bạo nhưng cũng có thể khiến cô bị quy phục. Nụ hôn của Bắc Hàn không có vẻ gì là bá đạo nhưng làm cho người ta không có đường rút lui. Anh lướt ngón tay lên làn da mịn màng của cô, miệng phát ra tiếng thở dài thỏa mãn, thật lâu sau mới buông cô ra. “Rất xin lỗi em…” Anh nắm tay cô, nhìn sâu vào mắt cô: “Năm năm… Anh rất muốn được hôn em như thế này dù chỉ là một lần…” Ngải Ái quay mặt đi, rút tay lại, lạnh lùng nói: “Đây chỉ là ý muốn của anh trong khi chưa có sự đồng ý của em, giáo sư Bắc”. “Vì thế nên anh mới phải xin lỗi em”. Bắc Hàn nhẹ nhàng quay cô lại, bắt cô phải nhìn thẳng vào anh. “Do anh không thể kìm nén được tình cảm trong lòng… Anh luôn mong rằng em sẽ là của anh nên lúc nào cũng muốn theo đuổi em, theo đuổi em bất chấp điều đó khiến em vui hay buồn đi chăng nữa…Lúc này đây, anh có cảm giác, sợ … Vì…” “Nếu anh định nhắc tới Mộc Duệ Thần…”. Ngải Ái thở dài. “Cậu ta mới chính là sự sợ hãi của em”. Bắc Hàn nhìn vẻ mặt bi thương của cô, bất mãn nheo mắt lại: “Cô bé, anh đang nói về chuyện của anh và em”. “Ồ, giáo sư Bắc, em xin lỗi…”. Cô cười nhẹ, gạt tay anh ra, từ từ đứng dậy. “Xin lỗi giáo sư Bắc. Giáo sư Bắc, rất xin lỗi… Xin lỗi anh, giáo sư Bắc”. Cô chẳng biết nói gì cả, chỉ biết lặp đi lặp lại mấy chữ đó. Bắc Hàn dựa lưng vào ghế nệm, từ từ nhắm mắt, thu lại nụ cười trên môi, có vẻ như anh đang suy tư điều gì đó. Đây chính là sự từ chối gián tiếp? “Cô bé, đừng nói nữa”. Anh đứng dậy nhìn bức ảnh phía sau ghế nệm nhận lỗi. “Em muốn từ chối anh thì cứ nói thẳng ra là được. Anh sẽ không bắt buộc em”. Ngải Ái giật mình nhìn Bắc Hàn đang mỉm cười nhìn cô, im lặng một lúc lâu rồi lên tiếng: “Em và giáo sư, hoàn toàn không thể được”. “Ừ!”. Anh cụp mắt xuống, vẻ thất vọng thoáng qua nhưng lúc ngước mắt lên vẫn là ánh mắt sáng rực thường thấy. “Câu này đáng lẽ em nên nói với anh lúc chúng ta mới gặp nhau. Đã là năm năm rồi, anh không biết… Mình có thể vượt qua được không nữa…” Bắc Hàn mỉm cười, khẽ lắc đầu sau đó lầm lũi đi tới cửa. Tới trước cửa, anh dừng lại nói với cô: “Mặc dù anh đã nói là sẽ không bắt buộc em, nhưng… Anh sẽ không buông tay em ra đâu, Tiểu Ái”. Ngải Ái đột ngột ngẩng đầu, muốn lên tiếng nhưng Bắc Hàn đã mở toang cửa và đi ra ngoài, để lại một mình Ngải Ái đứng trong phòng. Và cả một nụ hôn không thể nào quên… 168. Ngải Ái nằm sấp trên ghế nệm ngủ một giấc. Sáng sớm tỉnh dậy, cô nhận ra con bé kia đã đi rồi. Trong phòng ngủ, tấm chăn dính máu và ra trải giường đều bị ném xuống đất chỉ còn tấm nệm thô, chắc con bé kia lấy quần áo làm gối và mền đắp. Ngải Ái bó tay với con bé, chăn và ra mới đều ở ngay trong ngăn tủ. Con bé đúng là siêu lười. Dọn dẹp xong đống hỗn độn trong phòng, cô giặt giũ mọi thứ rồi phơi ngoài ban công. Lúc mở tủ lạnh, Ngải Ái không biết phải nói sao nữa. Bất cứ thứ gì có thể ăn được trong tủ lạnh đều không cánh mà bay, cả dĩa trái cây được gọt sẵn hơn một nửa và các món đông lạnh cũng biến mất. Ngải Ái nhìn đống rác dưới đất. Con bé này ăn khỏe thế. Cứ như dân Châu Phi chạy trốn tới đây. Trên bàn ăn để một tờ giấy, chữ viết không được đẹp cho lắm cũng khá là ngang tàng. “Này chị gái, ân tình của chị cả đời này em cũng sẽ không bao giờ quên. Nếu em có thể sống sót nhất định sẽ quay lại hậu tạ chị sau nhé. À, em muốn thanh minh một chút. Em không phải là kẻ trộm, cũng chẳng là đạo chích cũng không thuộc thành phần lừa đảo! Chị đừng có nghi ngờ em thuộc ba thành phần trên nhé? Nếu không…Em sẽ — Pằng (Vẽ một cái súng lục bắn chết một cái đầu heo) Nam Cung Mị Mị ký tên. P.s: Năm trăm đồng trong ngăn kéo của chị em lấy rồi. Mượn nhé, lúc khác có duyên sẽ trả lại cho chị. Ngải Ái: (-___-) Con bé không phải là tên trộm, không phải là đạo chích, cũng không phải là kẻ lừa đảo thì là ai đây? Nam Cung Mị Mị??? Nhìn là biết tên giả. Sao gần đây có lắm người giả bộ ngây thơ để đi lừa người khác thế nhỉ? Haizzz… Bị lừa rồi. Lúc Ngải Ái vứt tờ giấy đi, điện thoại bàn trên bàn nước liền reo liên tục…Ngải Ái nhấc ống nghe, hóa ra là ở trường gọi tới thông báo đơn xin nghỉ học tạm thời của cô không được duyệt và cô phải đi học trở lại. Cô thừa biết việc này do Bắc Hàn làm nhưng vẫn đeo túi xách, lết chân xuống cầu thang. Vừa xuống dưới đã thấy có một chiếc ô tô đợi sẵn. “Ủa, anh tài xế?” “Cô Ngải, giáo sư Bắc bảo tôi tới đưa cô đi”. Anh tài xế đưa tay ra hiệu mời cô lên xe. “Giáo sư có nói cô Ngải bị thương không thể đi lại được”. Ngải Ái nhìn đồng hồ, lúng túng nói: “Tôi không sao. Xin lỗi anh. Chắc anh đã đợi tôi lâu lắm rồi phải không. Tôi có thể tự đi được”. “Đúng vậy, cô Ngải. Tôi đợi cô từ lúc bảy giờ sáng, từ đó tới giờ khoảng nửa tiếng. Nếu cô không lên xe thì còn nói xin lỗi tôi làm gì”. Ngải Ái: “Hả…À…Ừ…Được rồi”. Trên đời cũng có nhiều người đối đáp ghê thật đấy. Lúc ngồi vào xe, tài xế vừa nhấn ga vừa quay đầu sang cười rạng rỡ: “Giáo sư nói cô rất hiền lành nên phải nói như vậy cô mới lên xe. Quả thật giáo sư và cô rất xứng đôi, khá hiểu nhau”. “Không có đâu… Không phải thế…”. Ngải Ái quơ tay rất muốn giải thích nhưng lại không biết phải giải thích thế nào, chỉ còn biết thả tay xuống ủ rũ. Tới trường, anh chàng tài xế còn giúp đỡ cô vào tận lớp mới về. Thang Tiểu Y đã giành chỗ cho cô từ sớm vẫy tay: “Tiểu Ái Tử, ở đây nè”. Chuẩn bị mọi thứ để đi xa thế mà vẫn bị Mộc Duệ Thần bắt lại, Ngải Ái có cảm giác cứ như vừa trở về từ một hành trình khổ sở dài dằng dặc cả thế kỷ nhưng thực tế lại chỉ đúng có một ngày. Thang Tiểu Y ở bệnh viện nên không biết việc cô bỏ đi, có lẽ phải cảm ơn Bắc Hàn đã không nói cho cô nàng biết. Ngải Ái khập khiễng ngồi xuống cạnh cô bạn thân, không chờ cô nàng hỏi đã khóc ầm lên: “Tối qua lúc tớ đi xuống dưới cầu thang chẳng hiểu sao có một con cáo mắt xanh lông vàng ở đâu nhảy xổ ra, nhân lúc tớ không chú ý cắn tớ một phát. Huhu… Chân tớ đau lắm…” Thang Tiểu Y trừng mắt: “Cậu bị hâm à?” “Được rồi, được rồi. Tớ bị ngã cầu thang”. Ngải Ái ngây thơ vô tội nói, nhìn Tiểu Y quay mặt ra ngoài cửa sổ nhắc khéo. “Này cậu, tớ bị thương mà cậu không an ủi tớ à?” Thang Tiểu Y nhoẻn miệng cười: “Hôm nay có chuyện tốt á”. “Chuyện gì mà tốt?” Thang Tiểu Y chỉ cười không nói gì. Trong lúc Ngải Ái đang bực mình thì giáo viên chủ nhiệm bước vào lớp đứng ở bục giảng hắng giọng nói: “Trường ta mới điều về trường một giảng viên mới, từ hôm nay trở đi, thầy ấy sẽ dạy các bạn môn tiếng Anh. Mặc dù nói là giảng viên mới nhưng chắc chắn thầy ấy không xa lạ gì với các bạn”. Các anh chàng sinh viên có vẻ mặt khó chịu trong khi các cô nàng lại “high” hết sức. “Chúng ta cùng chào mừng giảng viên Bắc”. Sau tràng pháo tay, một dáng người cao lớn bước vào lớp, những bước chân của anh khá thanh lịch, đôi mắt màu xanh lam, và nụ cười hiền hòa trên môi khiến các cô nàng sinh viên như bị trúng thuốc mê. “Thầy Bắc… Trời ơi! Thầy ấy sẽ dạy tụi mình sao?” “Cuộc sống đại học nhàm chán cuối cùng cũng thay đổi rồi”. “A! Từ giờ tớ sẽ chăm chỉ học tiếng Anh, tớ nhất định sẽ là sinh viên giỏi nhất của thầy ấy”. “Từ khi mối tình đầu cửa tớ tan vỡ tớ đã chẳng tin tưởng vào tình yêu nhưng giờ chính thầy Bắc là mùa xuân thứ hai trong cuộc đời tớ…” “…” Tiếng đám con gái huyên thuyên không ngớt. Bắc Hàn mỉm cười đưa mắt nhìn về phía Ngải Ái đang ngồi, ánh mắt sâu xa. Ngải Ái vội cúi đầu xuống, đập con bạn một cái: “Đây là chuyện tốt mà cậu nói à?” “Thế không phải là chuyện tốt hử?”. Thang Tiểu Y cười mờ ám. “Tiểu Ái, Bắc Hàn đã nổi tiếng khắp trường mình, là người đàn ông đẹp trai thành đạt mà hầu hết các sinh viên nữ trong trường đều mơ ước đấy, sao tụi mình lại không vui chứ?” Ngải Ái lắc đầu: “Không liên quan tới tớ!” “Tiểu Ái, cậu chưa nghe câu này à…”. Thang Tiểu Y ghé sát nói nhỏ. “Gần quan được ban lộc?” “Tớ chỉ nghe câu tháng con khỉ, hoa trong gương, trăng trong nước, Mặt Trăng chính là lòng ta…” [Hông hiểu gì luôn. Chắc hai bạn này đối đáp với nhau bằng thành ngữ…] Thang Tiểu Y bật cười khanh khách. Thầy chủ nhiệm chợt vỗ tay: “Theo chương trình chuyển đổi du học sinh giữa trường ta và trường Đại học Havard, hôm nay các sinh viên ấy sẽ đến. Tất cả chúng ta hãy vỗ tay chào mừng họ”. Mọi người lại vỗ tay đầy phấn khích. Trước cửa, một đôi chân cao gầy bước vào trong lớp. Người đó đứng thẳng người, gương mặt đẹp trai, trẻ tuổi, kiêu ngạo với ánh mắt độc tài… Người đó nhìn cô, nhếch môi mỉm cười. Ngải Ái hóa đá. Hôm nay không phải là ngày lành mà chính là ngày giỗ của cô. Anh chàng có nụ cười lạnh băng và khí lạnh bao phủ xung quanh kia chẳng phải là Mộc Duệ Thần sao???? 169. Ngải Ái tức giận quay mặt sang nhìn Thang Tiểu Y đang định mắng đây là ngày lành mà cậu nói đấy à? Nhưng khi nhìn vào mắt Thang Tiểu Y cô thấy còn đáng sợ hơn cả cô, ánh mắt trông rất thảm hại phóng ra ngàn vạn câu hỏi! Tại sao tại sao tại sao! Tại sao Mộc Duệ Thần lại xuất hiện ở đây???? “Sinh viên Mộc, em có thể ngồi bàn nào mà em muốn, sau đó sẽ là giờ giảng của thầy Bắc”. Thầy chủ nhiệm cười hiền hòa với Mộc Duệ Thần. “Hoặc nếu em muốn thầy sẽ xếp cho em một chỗ ngồi đặc biệt, không ai có thể làm phiền em…” “Không cần đâu thưa thầy”. Mộc Duệ Thần quay sang mỉm cười. “Em ngồi đâu cũng được”. Ngải Ái vừa nhìn thấy dáng vẻ ác quỷ đội lốt thiên sứ năm năm trước. Bắc Hàn không nhìn Ngải Ái nữa, giơ tay ra hiệu cả lớp không được ồn ào: “Mười phút sau bắt đầu học”. Sau đó thầy chủ nhiệm đi ra ngoài, Mộc Duệ Thần không nhìn Bắc Hàn ngay cả liếc mắt cũng không, bước xuống dưới giảng đường, đi ngang qua đám sinh viên đang dõi mắt nhìn mình tới cuối lớp, đứng trước mặt Ngải Ái. Ngải Ái gần như đã nhét cả cái đầu của cô vào hộc bàn. “Lâu rồi không gặp, Thang Tiểu Y”. Ngải Ái nghe câu chào hỏi của Mộc Duệ Thần với Thang Tiểu Y nhưng giọng nói nghe khá xa lạ. Kỳ lạ thật. Rõ ràng trước đây Mộc Duệ Thần rất thích bảo vệ Thang Thang còn gì. “Lâu rồi không gặp, Mộc Duệ Thần”. Thang Tiểu Y trả lời, là giọng điệu lạnh lẽo mà Ngải Ái chưa bao giờ nghe cô bạn nói. Ngải Ái biết, có lẽ cô bạn vẫn còn rất hận chuyện năm năm trước Mộc Duệ Thần gây ra khiến mình bị bệnh nặng. Sau đó, không khí im ắng. Ngải Ái nghe tiếng có người đứng lên, có người ngồi xuống. Lén quay mặt sang nhìn thấy Thang Tiểu Y đã lên bàn trên cùng ngồi còn bên cạnh cô có Mộc Duệ Thần đang ngồi nhìn cô chăm chú. Cô nuốt ực một cái, tay ôm cuốn sách giáo khoa muốn lén lút đứng dậy nhưng tình huống lại chẳng như mình mong muốn. Mộc Duệ Thần chụp được tay cô, nắm chặt trong lòng bàn tay để trên đùi anh. “Không được đi đâu hết”. Lòng Ngải Ái cứng đờ, nhớ lại câu anh đã thì thầm với cô tối qua. Cô ngẩng đầu lên, nhìn bàn tay đang bị anh nắm chặt, giọng nói thiếu kiên nhẫn: “Cậu tới đây làm gì?” “Nhìn mà không thấy sao?”. Anh đáp. Ánh mắt bình thản không gợn sóng. “Đi học đấy thôi”. “Đi học thì sao lại cầm tay tôi làm gì?”. Ngải Ái rút tay ra, tỏ vẻ lạnh lùng. “Tôi cứ tưởng… Tối qua tôi và cậu đã nói chuyện rất rõ ràng…” “Ở bên tôi em thấy phí thời gian sao Ngải Ái?”. Anh không có vẻ như là nhường nhịn cô. Đôi mắt lạnh lẽo nhìn sang cô. “Rất tiếc tôi không để em được như ý. Tôi sẽ ở đây cho tới khi nào em tốt nghiệp”. “Cậu nói cái gì mà…”. Ngải Ái lắp ba lắp bắp. “Cậu nói gì cơ? Ở đây cho tới khi tôi tốt nghiệp á?” Cô nhìn cái nắm tay thật chặt của anh: “Ý cậu là cậu sẽ ở đây, không về Mỹ?” Mộc Duệ Thần nhìn thẳng về phía trước, mặt anh nhìn nghiêng trông lạnh như băng, giọng nói chắc nịch: “Đây là sự trừng phạt giành cho em vì đã nói câu nói đó với tôi. Tôi ở đây và sẽ từ từ hành hạ em”. Anh quay sang nhìn cô lạnh lùng nói: “Bé con, em càng ghét tôi, tôi càng muốn hành hạ em”. Ngải Ái há miệng thở dốc: “Tối qua tôi nói câu đó là vì…” “Tất cả các em trật tự, bắt đầu học”. Bắc Hàn đứng trên bục giảng ôn hòa nói. Trong lớp bỗng chốc yên tĩnh. Ngải Ái đành phải im lặng, quay mặt nhìn lên bục giảng. Bắc Hàn nhìn thấy cô ngồi cùng một chỗ với Mộc Duệ Thần liền quay vẻ mặt mất tự nhiên sang chỗ khác, nhìn bao quát cả lớp nhưng không nhìn Ngải Ái lần nào nữa. Suốt một tiếng đồng hồ ngồi trong lớp, Mộc Duệ Thần luôn nắm chặt tay Ngải Ái cho dù cô có né tránh, cào cấu, cắn xé, giậm chân giậm cẳng, đánh mắng… Anh cũng không buông ra. Quả là sức mạnh trong truyền thuyết đến từ bàn tay. Tan học, Bắc Hàn bước ra khỏi lớp học cầm theo một nửa số thư tình của các sinh viên nữ… Một nửa còn lại đang dõi mắt về phía Mộc Duệ Thần ngồi cuối lớp. Sinh viên trường Harvard sao trẻ thế, đẹp trai thế, lại còn có dáng dấp quý tộc cao sang nữa chứ… Woa! Trái tim của các cô nàng như đều bị mũi tên của thần tình yêu ghim trúng nên ai ai cũng tỏ ra ghen tị với việc Ngải Ái được ngồi cạnh du học sinh đẹp trai. Vì cả hai đang nắm tay nên Ngải Ái phải cô giấu dưới bàn, làm bộ không quen không biết Mộc Duệ Thần, gượng cười nói nhỏ với anh: “Mộc Duệ Thần, thả tay tôi ra. Cậu thật kỳ quặc. Mọi người đều đang nhìn về phía chúng ta”. “Ừ!”. Tĩnh lặng như nước. “Có gì kỳ quặc nào?” Ngải Ái hết hồn lảo đảo suýt nữa thì té dập đầu: “Hai người vừa mới gặp nhau đã nắm tay nhau thì giống như đang yêu quá đi. Như vậy không kỳ quặc hả? Chắc tôi sẽ bị ánh mắt của các bạn nữ trong lớp giết chết mất”. Mộc Duệ Thần đột nhiên quay đầu sang, nhìn cô không chớp mắt. “Đang yêu?”. Một lúc sau, anh mở miệng nói ra một câu, ý nghĩa sâu xa. “Em vốn là người phụ nữ của tôi, đừng nói mấy câu tầm phào”. “Nhưng…” Tay chợt nhói đau do bị Mộc Duệ Thần bắt đứng dậy. Ngải Ái la lên một tiếng. Hai người đứng cạnh nhau, cô chỉ đứng tới cánh tay anh. Tay cô bị anh cầm giơ lên nên cô phải nhón chân trong khi chân đang bị thương nên thành ra đứng không vững. “Chúng tôi”. Mộc Duệ Thần bình tĩnh tuyên bố với cả lớp. “Đang yêu”. Tất cả các sinh viên trong lớp nháy mắt cứng đờ, hóa đá. Ngải Ái hoảng hốt quay sang nhìn Mộc Duệ Thần: “Cậu…” Eo đột nhiên bị một lực tác động mạnh. Mộc Duệ Thần ôm cô, nhắm thẳng môi cô mà hôn, sau đó quay mặt nhìn cả lớp. “Vậy đấy!” Tất cả các sinh viên đều nhìn cả hai với ánh mắt như đang nhìn hai con quái vật chạy ra từ Công viên kỉ Jura.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương