[Đm] Chiến Thần

Chương 72: Sẵn Sàng Chiến Đấu



“Người trên tàu đó, có khác thường không?”

“Không có, tất cả hành động của họ đều nằm trong phạm vi biến đổi nhỏ cho phép được, có lúc sẽ phát hiện thế giới này, ra ngoài xem thử, có lúc cả ngày cũng không ra khỏi tàu.”

“Chiến sĩ cơ giáp thì sao?”

“Mỗi ngày hành tung của họ đều giống nhau, nghe mệnh lệnh của người đàn ông lợi hại nhất, tìm đường ra, nhân loại đó tên là Ian. Chỉ có hắn ngày nào cũng tiếp cận nơi này. Tốc độ của hắn không đủ nhanh, không cách nào tiếp cận chúng ta, hơn nữa trước mỗi đêm hắn đều đúng giờ trở về, không tạo nên uy hiếp.”

Một tộc kiến lớn bằng đùi người trưởng thành lắc lư phần bụng, hồi báo vào bên trong hang ổ, giác quan bên mép khẽ động, phát ra âm thanh khó nghe.

Lúc này, một tộc kiến to lớn bò từ trong hang ổ ra, động tác của nó rất nhanh, mặt đất vang lên tiếng sàn sạt do cát đá lăn lộn.

Sau khi bò ra, thân thể nó thẳng dậy, cao đủ hai mét, toàn thân đen bóng, tỏa ra ánh sáng ghê người. Cái râu thô dài lay động lên xuống, chính là kiến đực trước đó thống lĩnh kiến binh bao vây đám người Ian ở không gian con.

Kiến binh thấy kiến đực xuất hiện, lập tức lùi về sau vài bước, chi dưới mảnh dài gấp khúc càng lớn, thân thể sắp phủ phục xuống đất, con mắt kép sáng bóng hơi biến thành màu xám bạc, lộ vẻ hoảng sợ, “Thiền.”

“Hôm đó, nhân loại xông vào cùng Ian cường tráng, là ai?”

“Tinh thần lực của người đó rất yếu, chỉ là một nhân loại bình thường.”

“Bọn họ xông vào đây, chứng minh bọn họ có thể tìm đến đây được trong một ngày, cho nên sau này tuyệt đối không thể thả lỏng phòng bị.”

“Vâng, Thiền.”

“Qua thêm mười mấy ngày đêm nữa, mẹ sẽ có thể thuận lợi thông qua kỳ sinh đẻ, đến lúc đó đừng quên giữ nhân loại cường tráng kia lại, ta muốn hắn trở thành kiến cái của ta, hậu đại của chúng ta nhất định sẽ vô cùng cường tráng.”

“Xin ngài yên tâm, đợt người này sẽ giống như nhân loại trước kia, không phát hiện được chúng đang cung cấp tinh thần lực cho chúng ta, cũng tuyệt không thể tìm được nơi phá vách ngăn của chúng ta.”

“Chuyện này giao cho mi.” Nói xong, kiến đực lui vào một trong vô số thông đạo của hang ổ, nhanh chóng biến mất.

Sau khi kiến đực hoàn toàn đi khỏi, kiến binh mới chống người dậy bò khỏi hang.

Ra ngoài rồi, khi gặp những con kiến binh khác, chúng nhẹ đụng râu với nhau, truyền đạt lại ý của Thiền.

Có vài kiến binh biểu thị bất bình phẫn hận, chúng đã sử dụng một lượng lớn tinh thần lực ở không gian con để mở thông đạo, vốn có thể nghỉ ngơi một thời gian, nhưng lại vì tên nhân loại cường tráng kia vào lúc mấu chốt cuối cùng phá hoại thông đạo, khiến nơi những nhân loại kia đáp xuống cách hang ổ chúng quá gần, không thể không đặc biệt phòng bị.

May mà chỉ cần thêm mười mấy vòng nữa, nhân loại ở đây cùng với tinh thần lực của họ cũng sẽ trở thành chất dinh dưỡng, không thể gây thêm phiền toái cho chúng nữa.

Còn chuyện Thiền bảo chúng phải tăng thêm cảnh giác, đó là chuyện chẳng cần thiết gì.

Tộc của chúng kéo dài đến nay, đã bắt đi vô số nhân loại ở khắp các tinh vực, chưa từng gặp một lần phản kháng, chuyện đó tuyệt đối không thể xảy ra, chúng khẳng định những nhân loại kia chẳng thể tìm đến đây lần nào nữa.

Tộc kiến không những không tăng mạnh phòng bị, ngược lại khi ngày mà chúng mong chờ đến gần, chúng càng trở nên thả lỏng.

Từ hôm tìm được thượng tá, đã qua mười mấy ngày. Mấy ngày nay, Đường Vũ vẫn luôn tuần tự thực thi kế hoạch của mình.

Đường Vũ đưa tin tức được ghi trong con chip của mình cho Finci xem, hỏi cậu ta: “Những chỗ trục trặc này có thể hồi phục rất nhanh, còn chỗ nào ảnh hưởng đến việc bay không?”

Finci nhìn màn hình nhỏ mà Đường Vũ cho cậu xem, kinh ngạc không khép được miệng.

Lúc trưa, cậu vừa mới tỉnh khỏi choáng váng do tối qua thân tàu lay động dữ dội, đã bị Đường Vũ túm lấy rót cho một đống chuyện không thể tin nổi.

Đường Vũ nói cần cậu giúp đỡ hồi phục tàu vũ trụ.

Tuy thợ bảo dưỡng cơ giáp đổi việc sang sửa tàu vũ trụ cũng coi như đúng chuyên môn, nhưng con tàu lớn như thế, còn muốn cậu sửa xong trong mấy tiếng, quả thật là người si nói mộng! Không cần nghĩ cũng biết tàu này tất nhiên rất nhiều chỗ hỏng, mấy ngày cũng chưa chắc có thể sửa xong, huống chi là mấy giờ?

Nhưng chuyện càng lạ hơn đã xảy ra, Đường Vũ cho cậu xem kế hoạch sửa chữa, hơn nữa còn cho cậu biết mấy ngày trước cậu đã đích thân kiểm tra từng chỗ rồi cho Đường Vũ biết.

Có kế hoạch sửa chữa này, chỉ cần tìm được đủ thợ bảo dưỡng, quả thật có thể rút ngắn thời gian sửa chữa rất nhiều.

“Mấy ngày trước, mỗi ngày chúng ta đã kiểm tra mấy chỗ bị hư, đây là kế hoạch sửa chữa tôi đã gom góp nhiều ngày, hôm qua cậu nói đã hoàn thành toàn bộ, hôm nay có thể tìm người sửa chữa tàu vũ trụ toàn diện, là thật phải không?” Đường Vũ hỏi.

Finci kéo tay Đường Vũ nhìn không ngừng, tán thưởng: “Đây thật sự là kế hoạch do tôi viết? Toàn bộ? Má ơi tôi đúng là thiên tài.”

“Được rồi, cậu tự luyến quá thể, mỗi ngày đều làm tôi buồn nôn một chút.” Đường Vũ vỗ Finci, nói: “Vậy được, việc sửa chữa tàu vũ trụ giao cho cậu, hiện tại cậu đi tìm người sửa, dùng tốc độ nhanh nhất, tôi muốn biết để hoàn toàn sửa chữa tàu vũ trụ cần bao nhiêu thời gian.”

Giao việc cho Finci xong, Đường Vũ kéo Phùng Dương vẫn luôn trầm mặc không lên tiếng bên cạnh đi về một hướng khác.

“Phùng Dương, mấy hôm trước tôi từng hỏi hạm trưởng, anh ta nói nhân viên điều khiển tàu vũ trụ có hai người bị thương rất nghiêm trọng, hôm qua tôi đã lấy được trình tự điều khiển của tàu vũ trụ, rất đơn giản với cậu, bây giờ tôi viết cho cậu, cậu chuẩn bị đi, đợi Finci sửa tàu xong rồi, các cậu sẽ khởi động, xem tàu vũ trụ có thể bay hay không.

Hai người vào phòng tư liệu, ở đây có giấy và bút.

“Đường Vũ.” Phùng Dương nhìn Đường Vũ với ánh mắt phức tạp.

“Sao?” Đường Vũ lấy tin tức mình cần từ sổ ghi chép trong con chip ra, vừa chép trình tự lại cho Phùng Dương, vừa ngẩng đầu hỏi.

Trải qua thực nghiệm, Đường Vũ vui mừng phát hiện, trừ thân thể không hoàn nguyên, nội dung trong con chip của cậu sẽ được bảo tồn. Nhưng tất cả phương thức liên lạc tin tức hóa đều không thể dùng, không thể truyền cho người khác, cho nên có vài tin cậu cần phải viết ra giấy.

“Đường Vũ, tôi thật sự cảm thấy cậu là kẻ điên.” Phùng Dương nói.

Đường Vũ nhún vai không xem trọng: “Mỗi ngày cậu đều cảm thấy tôi bị điên. Được rồi.” Đường Vũ không để ý thái độ của Phùng Dương, đưa giấy cho cậu ta, “Đi đi, tôi biết cậu bán tín bán nghi, nhưng mỗi lần cậu đều nghe lời tôi.”

“Vậy tôi nhất định là kẻ ngốc.”

Đường Vũ gật đầu, “Câu này đã sắp trở thành câu cửa miệng của cậu rồi, con cừu ngốc.”

Thuận lợi chỉ huy Phùng Dương đi rồi, Đường Vũ nhân chút thời gian này, tiếp tục tính toán phương vị tất cả mọi người trong đội quân của thượng tá. Cậu đã thêm vào rất nhiều thay đổi, để tàu vũ trụ sau khi bay lên có thể tìm được tất cả mọi người và tập hợp lại trong thời gian ngắn nhất.

Thời gian là thứ đáng quý nhất trước mắt, cho dù mỗi ngày bận rộn không ngừng, cậu cũng không hoàn thành được nhiệm vụ đã đặt ra.

Dù sao lượng công việc cần giải quyết mỗi ngày là một công trình lớn.

Đáng tiếc, cậu dùng công năng đánh thức của con chip để muốn đánh thức mình sớm hơn, nhưng chuông báo thức vang rồi, lại không thể đánh thức cậu. Xem ra thời gian mỗi người tỉnh dậy là không thể thay đổi.

Lúc ban đầu, bất kể cậu giải thích thế nào, luôn có người không tin cậu, may mà nhờ tích lũy kinh nghiệm vài ngày, cậu đã biết nên làm sao khiến tất cả mọi người tin mình trong thời gian ngắn nhất, đương nhiên, “tất cả mọi người” ở đây là chỉ những người cậu cần, phần lớn mọi người vẫn sống trong một ngày không biết gì cả.

Đường Vũ làm thế, cũng là vì giảm mức độ tộc kiến sinh hoài nghi xuống thấp nhất, để phần lớn mọi người vẫn tự nhiên.

Đối với việc làm sao tấn công tộc kiến, Đường Vũ không có kế hoạch tỉ mỉ, cậu muốn làm tốt những gì mình có thể làm, rồi sẽ hỏi ý kiến của thượng tá.

Theo suy đoán của Đường Vũ, tộc kiến sẽ không chủ động đến giết họ.

Tộc kiến canh giữ quanh hang ổ không ra ngoài, nói rõ nơi đó có thứ cần chúng trông chừng hoặc bảo vệ, mà những kẻ ngoại lai bọn họ, có lẽ chính là dùng để cung cấp chất dinh dưỡng hoặc tinh thần lực cho thứ mà chúng bảo vệ.

Trong mấy lần giao thủ với tộc kiến ở không gian con, có thể nhìn ra, tộc kiến vốn không muốn tổn thương chiến sĩ cơ giáp có tinh thần lực cao, cho nên Đường Vũ suy đoán, những người này chỉ có tác dụng khi còn sống, vì thứ mà tộc kiến đang bảo vệ, chúng sẽ không hạ sát thủ với họ.

Mà thứ tộc kiến bảo vệ, Đường Vũ cảm thấy, tám phần là kiến chúa!

Không biết suy đoán của mình đã tiếp cận chân tướng, Đường Vũ thực hiện từng bước theo kế hoạch đã soạn.

Lúc sáu giờ tối, Đường Vũ cảm thấy thân tàu lay động một trận, sau đó cảm giác siêu trọng triều đến, Đường Vũ kích động suýt nhảy lên, thành công rồi!

Đường Vũ lập tức chạy đến phòng phát thanh, tiến hành tính toán theo thời gian hiện tại, còn truyền phương vị cho Phùng Dương, đầu tiên phải đón thượng tá lên tàu vũ trụ.

Mười mấy ngày không gặp, khi thấy thượng tá vẻ mặt nghiêm trọng lên tàu vũ trụ, Đường Vũ suýt không thể khống chế tâm trạng nhảy nhót của mình. Nhưng rốt cuộc cậu vẫn nhớ, đối với đối phương mà nói, giữa hai người chỉ là quan hệ người giám hộ và người được giám hộ, mà vị thượng tá đứng trước mặt cậu, cũng không phải là người đã nói câu ‘tôi cũng quá mức để tâm cậu’.

Đường Vũ khống chế bản thân không biểu hiện quá mức nhiệt liệt, đơn giản thuật rõ lại tình hình hiện tại cho thượng tá.

Tốc độ của tàu vũ trụ cực nhanh, gần như chỉ trong chớp mắt, đã đến chỗ một người.

Rất nhanh, tàu vũ trụ lại đón lên rất nhiều người mặc trang phục thao tác cơ giáp.

Còn về trình tự viên của đội quân của thượng tá và những người không có năng lực tác chiến, do thời gian, Đường Vũ quyết định hôm nay tạm không để tâm đến họ.

Sau khi tập trung tất cả mọi người, Ian lộ mặt, nói rõ tình huống. Chuyện thời gian sẽ hoàn nguyên lúc 0h thì không nói ra, anh chỉ truyền xuống mệnh lệnh cơ bản nhất.

Phần địa hình mà Linda phải thăm dò phức tạp hơn người khác nhiều, quân phục trên người cô bị rách vài chỗ. Lúc này, cô tỏ vẻ không hiểu mệnh lệnh thượng tá nói.

Cô tách khỏi thượng tá vào sáng sớm, lúc đó không có ai cho cô biết, sau mười hai tiếng cô sẽ bị kéo lên tàu vũ trụ, sau đó ngồi chờ ngốc ở đây mà không biết chút gì.

Cô rất muốn hỏi rốt cuộc họ đang đợi cái gì, nhưng hiển nhiên, thượng tá của họ không rảnh bận tâm đến họ, luôn nói chuyện với một học sinh, học sinh đó cô thấy rất quen mắt.

Cô đoán người kia chính là cái người ở trên tàu vũ này chỉ cần một cuộc điện thoại đã có thể khiến thượng tá nghiêm khắc của họ lộ ra vẻ ôn hòa. Giống như muốn chứng minh cho suy nghĩ của cô, rất nhanh, cô phát hiện thượng tá của họ nhìn học sinh đang khoa tay múa chân kia, khóe môi cong lên.

Trước giờ cô chưa từng nghĩ vị thượng tá mà tất cả mọi người đều nói chắc mắc “chứng thiếu khuyết tình cảm” sẽ len lén vui vẻ cười khi đối phương không để ý, sau đó lúc người này nhìn anh trưng cầu ý kiến gì đó thì anh lại hồi phục vẻ lạnh nhạt. Cái kiểu không muốn bị đối phương phát hiện đó, giống như đang thầm mến đối phương vậy.

Linda che miệng, cô sẽ không cho rằng mình đột nhiên phát hiện một chân tướng đáng gờm gì đâu nha.

Linda vừa đưa tay che miệng, đã phát hiện đối tượng cô quan sát ném tới một ánh mắt, ánh mắt không sóng dậy, nhưng tràn đầy đe dọa.

Đang cảnh cáo cô.

Linda biết, cô nhìn trộm lâu quá, bị thượng cấp của mình phát hiện rồi.

Cô lập tức thẳng người dậy, giống những người khác, quy củ đứng một bên đợi chỉ lệnh.

“Ngày mai tôi sẽ cố gắng làm nhanh hơn, đại khái có thể tập hợp mọi người khoảng bảy giờ.” Đường Vũ nói với Ian.

“Cậu có nắm chắc động tĩnh lớn thế này sẽ không khiến tộc kiến chú ý chứ?” Ian hỏi.

“Ừm, chỉ cần đừng đến hang ổ của chúng, thì không có vấn đề.” Mắt Đường Vũ hấp háy, không dám nhìn đối phương.

Thượng tá từng nói, trước khi được cho phép, không được đến đó lần thứ hai.

Cậu không tuân thủ.

Mỗi ngày khi chuyện phát triển theo kế hoạch của cậu, cậu sẽ dùng thời gian còn lại dẫn vài người hoặc một đoàn người ra ngoài, có lúc đi về hướng ngược lại, có lúc đi về hướng hang ổ tộc kiến, có lúc sẽ lái xe, mang theo vũ khí tấn công.

Mục đích của những hành động này chỉ có một _ thăm dò.

Kết quả thăm dò giống với suy đoán của cậu, chỉ cần đừng lại gần hang ổ quá mức, thì cho dù họ có lật tung thế giới này, cũng sẽ không bị tộc kiến tấn công.

Tộc kiến chỉ cho rằng đó là một vài biến số nhỏ tạo nên hành động khác biệt mỗi ngày của họ.

“Đường Vũ, lẽ nào tôi chưa từng cảnh cáo cậu không được phép đến đó lần thứ hai sao?” Chỉ từ ánh mắt né tránh của Đường Vũ là có thể đoán ra, cái người không an phận này nhất định đã đến chỗ hang ổ đó không ít lần, Ian cảm thấy mình đang nổi nóng.

Anh tức giận khi mình chẳng biết gì về chuyện thời gian mỗi ngày sẽ hoàn nguyên, cũng cảm thấy bất đắc dĩ khi Đường Vũ lén làm những việc nhỏ sau lưng mình.

Trong thế giới này, nếu Đường Vũ bị thương hoặc xảy ra chuyện gì ở nơi anh không biết, hậu quả quả thật không dám tưởng tượng, mà anh lại không biết chút gì.

Đường Vũ giật mình, cậu mém cho rằng thượng tá không bị hoàn nguyên.

Ian cứng giọng nói: “Với sự hiểu biết của tôi về bản thân, có vài lời bất kể tôi bị hoàn nguyên bao nhiêu lần, nhất định đều sẽ dặn dò cậu.”

Đầu Đường Vũ sắp chạm đến ngực luôn rồi.

Người này quá thông minh, nếu vậy cho dù sau này kỹ năng nói dối cao lên, cũng không cách nào nói dối anh, sẽ bị vạch trần!

“Thượng tá…” Đường Vũ muốn giải thích, nhưng vừa mở miệng đã bị ngắt lời.

Ian nâng tay lên, ngăn cản Đường Vũ nói tiếp: “Tôi không cần giải thích, hiện tại tôi sẽ nói cho cậu biết kế hoạch ngày mai, học viên bổ khuyết khoa trình tự Đường Vũ, hy vọng cậu đừng cãi lại tôi.”

Câu này đối phương nói như một quân nhân đang hạ mệnh lệnh, không chút lưu tình, Đường Vũ nghe vào tai còn nhận ra chút ý châm biếm, cậu mắc nghẹn không thở nổi, mặt đỏ bừng.

Lại chọc giận thượng tá rồi, dáng vẻ hoàn toàn cự tuyệt cậu bây giờ, giống như lần trước cậu cãi thượng tá, bị đuổi ra ngoài.

Đường Vũ rầu rĩ muốn chết.

Dù thượng tá nổi giận thật, nhưng Đường Vũ có thể an ủi bản thân, dù sao chờ ngày mai đến, tất cả sẽ tốt lên, thượng tá sẽ không nhớ gì nữa.

Có lúc cậu cảm thấy, thời gian hoàn nguyên chưa chắc là chuyện xấu.

Theo an bài của Ian, hôm sau, sẽ toàn diện tấn công tộc kiến!
Chương trước Chương tiếp
Loading...