[Đn Bnha] Nhật Ký Phản Động Anh Hùng

Chương 11: Ồ! Thật Xin Lỗi!



Vài ngày sau những buổi thực tập với anh hùng.

Tiếng chuông reo thông báo giờ học đã bắt đầu, những học sinh lớp 1A dần ổn định chỗ ngồi nhưng vẫn còn bàn tán về buổi thực tập của bản thân.

Không khí sôi nổi bị cắt ngang bởi tiếng đóng mở cửa. Aizawa bước vào và bắt đầu bài giảng của ngày hôm nay.

Các tiết học của buổi sáng kết thúc trong yên bình.

Midoriya lặng lẽ đưa mắt về chỗ ngồi của An. Từ lần cuối gặp mặt ở bệnh viện vào mấy ngày trước thì hoàn toàn không gặp cô lần nào nữa. Gọi điện không bắt máy, nhắn tin không trả lời.

Midoriya thở dài, tay chống cằm nhìn ra bên ngoài.

Không biết vết thương ở cánh tay cô thế nào rồi?

"Deku! Nhanh xuống căn tin thôi!" Uraraka đạp vào vai khiến Midoriya bừng tỉnh. "Cậu làm sao vậy?"

"Không có gì!"

Midoriya đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, cùng Uraraka và vài người nữa xuống căn tin.

Nhưng đến chỗ cầu thang lại bị chặn đường lại, có một đám đông học sinh đang vây quanh ở cầu thang. Không khí vô cùng náo nhiệt.

"Có chuyện gì mà đông người thế này?" Có một học sinh lên tiếng hỏi.

"Nghe nói, có người đi gây sự với đàn chị đấy! Đàn chị kia còn gọi bạn trai đến nữa cơ! Rất đặc sắc."

"Ồ!"

Nghe vài người bàn tán như vậy, Midoriya đột nhiên có cảm giác kỳ lạ, trong vô thức lại nghĩ đến cô gái bá đạo nào đó. Có một cái gì đó thôi thúc bên trong cậu, Midoriya không nghĩ nhiều mà thuận theo phản xạ cơ thể. Cậu cố gắng lách người vào đám đông để đến trung tâm sự việc.

Uraraka nhìn thấy Midoriya muốn chen vào đám đông kia, liền nắm lấy một góc áo của cậu. Hỏi: "Deku, cậu làm gì vậy? Đông người lắm!"

"Không sao! Tớ đi một lát thôi!" Midoriya gấp gáp trả lời.

Midoriya hơi vung tay làm cho Uraraka vuột tay, cậu tiếp tục hòa nhập vào đám đông nhộn nhịp kia. Uraraka nhìn theo bóng lưng vững đang dần biến mất ấy.

Midoriya khó khăn lắm mới chen vào được trung tâm của đám đông. Vừa vào được liền thấy cảnh bất bình. Một nam sinh cao lớn đang giơ cánh tay lên trước một nữ sinh và chuẩn bị giáng xuống.

Phản xạ còn nhanh hơn não, Midoriya tiến đến nắm lấy cánh tay của nam sinh kia.

"Anh đang định làm gì vậy?"

Nam sinh kia hất tay ra, "Tên nhóc nhiều chuyện."

Nữ sinh liền trừng mắt trắng với gã nam sinh kia.

Midoriya đứng trước dùng thân che chắn cho nữ sinh nhỏ ở đằng sau, cậu cẩn thận nói với gã nam sinh. "Cho hỏi là đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao anh lại ra tay với cậu ấy chứ?"

"Hỏi cô ta đi! Không ngờ trên đời này lại có loại người như cô ta." Gã nam sinh rất tức giận, ra sức lên án.

"Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Midoriya hỏi nhỏ, giọng nói cậu vòng ra đằng sau.

An đảo mắt ngẫm lại những chuyện vừa xảy ra.

Cô là đang trên đường đi đến lớp. Khi đi lên cầu thang và đến ngay chiếu nghỉ giữa cầu thang, hướng mắt lên phía trên thì bắt gặp ngay cảnh tượng nóng mắt. Một nam sinh và một nữ sinh đang chơi trò đuổi bắt.

An giật giật cơ mặt. Mẹ kiếp! Muốn diễn trò thì tìm nơi nào kín đáo chút đi!

An vốn không muốn để ý đến họ. Nhưng điều thần kì lại xảy ra.

Nữ sinh kia từ trên những bậc thang đầu, đột nhiên trượt chân, cả người nữ sinh kia lập tức mất thăng bằng. An chỉ chớp mắt một cái, gương mặt của nữ sinh kia liền bay về phía cô.

An bình tĩnh nghiêng người né sang một bên.

Kết quả là nữ sinh kia lăn vài vòng trên những bậc thang còn lại rồi ngã sấp mặt ở khoảng chiếu nghỉ.

Còn nam sinh, chứng kiến toàn bộ. Tự nhiên lại ném cho An ánh mắt phẫn nộ. Luống cuống đôi chân chạy xuống, lại vấp trúng một thứ, nam sinh kia cũng trượt chân lăn vài vòng. Và, gã nam sinh ngã đè lên người nữ sinh. Có tiếng la thất thanh.

An điềm nhiên thu chân lại, tiếp tục bước lên bậc thang tiếp theo.

Dám liếc bà đây à? Bà đây cho mi ngã lăn như heo bị quay đấy!

Thế là, gã nam sinh kia liền chặn đường cô, không cho cô rời khỏi, còn bắt cô phải xin lỗi bọn họ. Còn tập hợp nhiều người lại để chỉ trích cô cơ!

Bà đây sợ quá cơ!

"Tôi không làm gì." An nghiêm túc khẳng định.

Nam sinh lớn tiếng chửi mắng: "Cô còn già mồm, bạn gái tôi vì cô mà bị ngã đến mức ngất đi, phải vào trong phòng y tế nằm đấy!"

"Chẳng phải là vì anh đè lên nên cô ta mới ngất sao? Tôi đè cô ta chắc?" An nhướng mày. Thằng ranh này muốn chụp mũ tội lỗi cho cô đây mà!

"Đó là vì cô ngáng chân tôi!"

An thẳng thắn thừa nhận, "Ừ. Thì làm sao?"

Mọi người: "..." Chưa nhìn thấy ai làm việc sai trái mà còn tỏ ra vẻ chính trực thế này.

"Tay nắm chân sờ, làm chuyện dơ bẩn trước mắt tôi." An hất cằm hướng về nam sinh. "Các người mới phải xin lỗi đấy!"

Những học sinh xung quanh nghe An nói như vậy đều òa ra bàn tán sôi nổi.

Gã nam sinh đỏ bừng mặt, nhất thời không đáp trả được: "Cô..."

"Bọn họ cũng không cố ý, cậu đừng gây khó cho họ nữa." Midoriya lên tiếng.

"Tôi gây khó lúc nào hả?" An hừ một tiếng.

Midoriya kéo tay cô, "Vậy thì chúng ta đi thôi."

"Không đi. Gã ta chưa xin lỗi tôi."

"Cậu cũng đã ngáng chân làm người ta ngã rồi còn gì!"

An liếc Midoriya một cái. Em trai muốn tạo phản à?

"Cô đừng có mà ngang ngược. Tất cả là tại cô ngáng chân tôi. Cô mới là người sai. Tôi và bạn gái tôi cần một lời xin lỗi." Nam sinh kia đã lấy lại lý lẽ cùn, tiếp tục tranh cãi.

An im lặng trong vài giây, kéo Midoriya đứng lùi về sau. Cô nhướng mày, khóe môi cong cong thành một hình cung tuyệt đẹp: "Muốn xin lỗi?"

Nam sinh gật đầu. "Đúng vậy!"

An liếc nhìn hắn một cái, đột nhiên nhấc chân đạp vào gã nam sinh một cái. Vì cô ra tay quá bất ngờ nên nam sinh kia không kịp phòng bị, gã lảo đảo rồi ngã xuống, lăn tròn vài vòng rồi ngã sấp mặt. Vẫn là ngã ở chỗ chiếu nghỉ.

Người ta nói, ngã một lần sẽ khôn ra, thế mà nam sinh này lại ngã cùng một chỗ đến hai lần.

"Ồ! Thật xin lỗi!" An lên tiếng.

Xung quanh im phăng phắc.

Cô gái này...

Không nên động vào.

An khoan thai bước từng bậc xuống, đến bên nam sinh đang nằm sấp kia. Nam sinh kia bị ngã cầu thang đến tận hai lần, bây giờ nhúc nhích cũng không nổi. Trước tầm mắt, lại xuất hiện một đôi chân thon. Gã cố gắng ngước mắt nhìn lên.

Đôi mắt phẳng lặng như mặt hồ trong suốt nhưng lại lạnh lẽo đến dị thường. Dưới ánh nhìn kia, nam sinh không nhịn được mà run rẩy sợ hãi. Ánh mắt đó không hề nhìn vào gã, hình ảnh của nam sinh không hề được phản chiếu.

Giống như là không khí vậy. Sự tồn tại của gã không hề hiện hữu trong đôi mắt ấy.

Không phải không hiện hữu mà là không để vào trong mắt.

An dự định là sẽ đạp cho gã nam sinh kia vài cái. Nhưng Midoriya lại nhanh chóng kéo cô đi mất.

"Cậu kéo tôi đi làm gì vậy?" An hỏi.

"Không kéo cậu đi thì cậu sẽ đánh người."

An gật gù. Em trai hiểu chuyện quá.

Vì vẫn còn giờ nghỉ trưa, nên cả hai cùng nhau xuống căn tin ăn trưa.

An và Midoriya ngồi ăn với nhau là một bầu không khí gượng gạo. Người tạo ra bầu không khí hay ho này là Midoriya. Midoriya cứ nhìn sang cô, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Lặp đi lặp lại vài lần. An đáp lại ánh nhìn của Midoriya thì cậu lại lảng tránh nhìn sang chỗ khác.

Có bệnh.

An quyết định bơ Midoriya và yên tĩnh ngồi ăn trưa.

...

Hôm nay có một bài thực hành với All Might. Một cuộc đua.

An yên tĩnh làm một thiếu nữ xinh đẹp cưỡi kiếm linh hoạt đến chỗ All Might. Về Nhất là chuyện đơn giản.

Buổi học kết thúc với sự ngạc nhiên dành cho những chuyển động bắt mắt của Midoriya.

An sờ cằm. Em trai lại có trò mới rồi!

Lúc về lớp, cô chỉ mới vừa rời khỏi để đi rửa tay một chút, mà khi quay lại đã không còn một bóng người. Cô phải một mình đi tìm đường phòng thay đồ. Một quá trình vô cùng khó khăn.

Đi loanh quanh vài vòng mới tìm thấy được phòng thay đồ. An mở cửa bước vào.

Bên trong đang nhộn nhạo bỗng im lặng như tờ. Mọi người đều quay đầu nhìn về cánh cửa.

An đảo mắt nhìn quanh rồi mới chậm rãi mở miệng: "À."

Cô à cái gì?

Toàn bộ nam sinh đều đơ, nhanh tay lấy đồ che lại thân thể trần trụi. Ánh mắt hoảng sợ nhìn chằm chằm An.

An khoanh tay trước ngực, cả người tựa vào cửa: "Các người nhìn tôi bằng ánh mắt gì vậy? Tôi cưỡng bức mấy người à?"

Cả đám nam sinh đồng loạt lắc đầu. Sau đó vài phút, đưa mắt nhìn nhau trong im lặng. An vẫn yên tĩnh đứng dựa cửa, mỉm cười nhìn đám nam sinh.

"Tiếp tục làm đi, nhìn tôi làm gì?"

Đám nam sinh không dám động đậy.

Tiếp tục cái gì cơ chứ?

Chẳng lẽ thay đồ trước mặt cô à?

Vào lúc đó, cánh cửa phòng bên cạnh được mở ra, nhóm nữ sinh đã thay đồng phục xong. Nhóm nữ sinh vui vẻ cười nói với nhau thì bắt gặp An đang đứng ngay ở cửa phòng thay đồ nam.

Nhóm nữ sinh: "..." Cô ấy đứng trước phòng thay đồ của người ta làm gì vậy?

Uraraka tò mò lại gần, đưa đầu nhìn vào thì thấy cảnh tượng đẹp mắt thì đỏ cả mặt, cuống cuồng quay mặt đi chỗ khác.

"Cậu bị sao vậy, Uraraka?"

Uraraka che mặt, thì thào: "Các cậu ấy... đang thay đồ."

Những nữ sinh còn lại nghe thấy vậy, không biết tưởng tượng cái gì trong đầu, toàn bộ đều đỏ mặt. Sau đó thì đồng loạt chỉa ánh nhìn về phía An.

An mở miệng, "Tôi không nhìn trộm họ." Mà là nhìn công khai.

"Tôi là đang kiểm tra xem họ có nhìn trộm nhóm nữ các cậu hay không mà thôi!" An làm vẻ chính trực. "Nhưng không bắt được ai cả."

Mineta ở một góc muốn khóc ra máu. Đó là tại vì An ở đây nên cậu ta mới không nhìn trộm được các bạn nữ nóng bỏng ở bên kia bức tường.

...

Tiết cuối cùng của ngày hôm nay, Aizawa vào lớp để thông báo về bài kiểm tra và buổi cắm trại trong rừng. Cả lớp rất hào hứng đón chờ.

An đưa mắt nhìn lên bảng.

Kiến thức thì cô có đủ để dùng, còn bài thực hành vận động chân tay gì đó cũng là chuyện nhỏ. Đều không đáng để cô bận tâm. Chỉ cần ăn ngon ngủ kĩ thì cũng có thể vượt qua bài kiểm tra.

Đưa tay chống cằm, An đưa mắt nhìn về điện thoại nằm trên bàn, màn hình đang không ngừng nhấp nháy. Được khoảng vài chục giây sau, màn hình điện thoại trở về bình thường và hiện lên vài thông báo.

999+ cuộc gọi nhỡ. 999+ tin nhắn.

Ôi! Mẹ kiếp! Thật phiền phức!

Cô cầm lấy điện thoại rồi tắt nguồn luôn.

...

Nhà.

An vừa vào nhà đã vứt cặp sách sang một bên, lăn lên sofa nằm thư giãn gân cốt. Cô lấy điện thoại ra rồi cứ thế mà nằm vắt chân trên sofa chơi game.

Len bị ăn bơ, anh ngồi đối diện cô, không vui lên tiếng: "Này, cô không biết chào hỏi người lớn khi về nhà à?"

An không thèm đếm xỉa, vẫn tập trung với ván game.

Nghiêm giọng với cô, vẫn bị bơ. Mật ngọt với cô, vẫn là bị bơ. Nóng lạnh đều được dùng hết nhưng Len vẫn bị bơ toàn tập. Nên anh quyết định lưu manh với cô.

Len quan sát An thì thấy chướng mắt nhất là cái tư thế thô kệch kia của cô. Dù đồng phục đang mặc là váy ngắn nhưng An vừa nằm vừa vắt chân trông rất tự nhiên.

"Con gái con đứa ngồi cho tử tế." Len nháy mắt, cười xấu xa. "Kiyama, tôi nhìn thấy quần lót của cô rồi đó."

"Bà mặc quần đùi. Anh từ chỗ nào có thể nhìn thấy quần lót bà mặc." An khuôn mặt bình tĩnh.

Len: "..." Con nhóc này không dễ trêu chọc gì cả.

"Yong đâu rồi?" An lúc này mới nhìn sang Len một chút.

Len mím môi, hất cằm ra hướng khác, không muốn trả lời.

An liếc cảnh cáo anh ta một cái, "Nhà này của tôi. Tôi là chủ nhà. Anh lễ độ một chút đi!"

"Lão Đại, ra ngoài mua đồ ăn dự trữ."

"Anh ta lại mua mì ăn liền hả?" An nhăn mặt. "Ôi! Mẹ kiếp! Tôi ngán lắm rồi đó!"

Cô nằm chơi game thêm một lát nữa thì nghe tiếng cửa mở, Yong đã về. An ngồi dậy, quay đầu mong đợi anh trai.

Yong một thân đen huyền cao ráo, gương mặt điềm tĩnh đẩy nguyên một xe hàng siêu thị đầy ắp đồ từ từ đi vào phòng khách. An chớp mắt hơi kinh ngạc nhìn đống đồ ăn đang chất như núi kia.

Anh trai cô gom hết siêu thị về đấy à?

Len ngập ngừng hỏi, "Lão Đại, cái xe đẩy này..."

"Mua."

Yong đánh ánh mắt sang nhìn An, cô cũng đang nhìn hắn. Bốn mắt giao nhau thì Yong ngoảnh mặt đi, kiêu ngạo xoay người và dắt xe hàng vào bếp.

An: "..." Cái thái độ chảnh cún gì vậy?

Len cũng lẽo đẽo đi theo ngay sau vào bếp. An nhìn nhìn vào nhà bếp một hồi rồi lại nằm lăn ra ghế tiếp tục nghịch điện thoại.

Một lúc sau.

Yong từ nhà bếp bước ra, nhìn thấy An nằm ở ghế. Hắn lại gần thì nhìn thấy cô đang ngủ. Trên ghế, An nằm nghiêng mặt sang một bên, hai mắt nhắm nghiền họa một đường cong tinh tế, ngủ rất ngon.
Chương trước Chương tiếp
Loading...