Đồ Bích

Chương 1: Chương 1



Ta ở tại mảnh vườn dây leo cỏ dại giăng kín khắp nơi trong phủ viện này suốt mười lăm năm đầu, đêm trừ tịch năm thứ mười sáu, tuyết phủ trắng xóa, lửa đỏ hừng hực, một trận hỏa hoạn lớn đã thiêu cháy tất cả.

Cùng hóa tro tàn trong biển lửa còn có vương triều Đồ Bích mới dựng lên được mười lăm năm.

Ta nhìn thấy hoàng đế Chư Anh run rẩy lùi người nép vào ghế rồng, bị nam nhân có tên Đô Yến giết chết, sau đó hắn khoác long bào lên người; ta nhìn thấy ngọc tỷ khắc bốn chữ “Thiên Hữu Đồ Bích” rơi trên đất, vỡ thành từng mảnh; ta nhìn thấy vô số phi tử khóc lóc thảm thiết khi bị đuổi ra khỏi cung… cứ như vậy, thản nhiên nhìn, thản nhiên thấy, lệ chợt dâng lên…

Trường Thừa ơi Trường Thừa, ngươi xem.

Giang sơn mà ngươi đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết, thậm chí không tiếc lợi dụng ta, phản bội ta để có được, kết quả cũng chỉ như thế.

Nếu ngươi biết, ngươi có hối hận không?

Lời nguyền ngày đó ta phát ra ở bên bờ Bích Liên Trì, nay đã thành hiện thực, thế nhưng ta lại không hề vui sướng, chỉ cảm thấy đau xót, một loại đau xót xâm nhập vào tận xương tủy.

Ta vốn là thiên chi kiêu nữ vô cùng phong quang, được phụ hoàng trân ái như minh châu, mà nay, chỉ là một u hồn chưa dứt chấp niệm với nhân gian, chết không nhắm mắt.

Thân thể hoang tàn này, biết ngày nào tan biến?

Chính trong lúc bi thương, bỗng nghe một thanh âm trẻ con từ đằng sau truyền đến: “Ta nhìn thấy ngươi.”

Ngoảnh đầu lại, chỉ thấy một cẩm y thiếu niên chừng mười ba mười bốn tuổi đang đứng tựa vào gốc cây, nhìn ta cười cười.

Trong sát na(1) đó, như bị sét đánh trúng.

…Trường Thừa.

Cho dù dung mạo ngũ quan hoàn toàn không giống, thế nhưng, ngay ánh mắt đầu tiên nhìn thấy hắn, ta đã nhận ra… đây là Trường Thừa!

Khó trách ta đi đến bên cầu Nại Hà tìm kiếm vô số lần vẫn không thấy bóng dáng của ngươi, nguyên lai ngươi đã đầu thai vào nhân thế.

Thiếu niên nheo nheo mắt, dáng vẻ uể oải, nhưng lại có loại điềm tĩnh vượt qua khỏi độ tuổi. Nhìn ta, khóe môi khẽ giương lên, “Có phải chỉ có mình ta nhìn thấy được ngươi hay không?”

Ta không biết phải trả lời như thế nào.

Nhìn bộ dáng của hắn rõ ràng là công tử nhà giàu sang, người trần mắt thịt, vì sao lại có thể nhìn thấy ta? Chẳng lẽ, nghiệt duyên giữa ta và Trường Thừa thực sự chưa dứt, nên mới kéo sang kiếp này?

“Điện hạ, điện hạ…” Tiếng gọi từ xa đến gần, hai thị tỳ vội vàng tìm đến, trông thấy hắn, vẻ mặt lo lắng, “Điện hạ, cuối cùng đã tìm được người! Sao lại chạy tới nơi này chứ?” Truyện "Đồ Bích "

Hắn nhún vai, tùy tiện đáp lại: “Nhàn rỗi quá nên đi loanh quanh một chút.”

“Điện hạ không đọc sách, lại trốn đến đây chơi, nếu hoàng thượng cùng nương nương biết được, nô tỳ không gánh tội nổi! Khu vườn hoang phế này có gì đẹp chứ, mau theo chúng nô tỳ trở về đi!”

Thị tỳ đến kéo hắn đi, khi sắp bước ra khỏi cổng vòm, hắn đột nhiên quay đầu lại nháy mắt với ta, cái nháy mắt mang ý vị sâu xa. Còn ta, bỗng cảm thấy tay chân lạnh lẽo, tầm mắt trở nên mơ hồ, cực kỳ tuyệt vọng.

Thì ra kiếp này của hắn lại là nhi tử của tân đế Đô Yến. Nghe nói Đô Yến chỉ có một người con, tên Cơ Vãn, rất được sủng ái.

Trường Thừa ơi Trường Thừa, tâm xưng đế của ngươi, lại còn chưa chết!

Kiếp trước ngươi tự cho mình có công lớn, vô cùng tự mãn, không ngờ lại khiến cho phụ thân Chiêu Thống kiêng kị, ngược lại đem ngôi hoàng đế truyền lại cho đệ đệ của ngươi là Chư Anh, ngươi vì vậy mà bị đả kích lớn, ôm hận chết bệnh. Vì thế kiếp này, quyển thổ tái lai, đầu thai làm con vua, lại không phải kiêng dè chuyện huynh đệ, không có vướng mắc giữa phụ tử…

Dòng suy nghĩ chảy đến đây, đau xót tột đỉnh.

Đây là kết cục ta đã đổi lấy bằng cái giá vĩnh viễn không siêu sinh sao? Ta thành cô hồn dã quỷ, mà hắn vẫn như trước, vui cười hưởng thụ nhân gian. Thực, thực… đáng hận!

Trên đời làm gì có chuyện thuận lợi như vậy? Trường Thừa, để ta xem, xem kiếp này ngươi lại dốc sức bày mưu tính kế gì, tốn công nhiều ít!

(1)Sát na là thuật ngữ nhà Phật hay sử dụng, chỉ đơn vị ngắn nhất của thời gian; hay nói cách khác, sát na chỉ thời gian chớp nhoáng của mỗi biến đổi. Một ngày 24 giờ được tính bằng sáu ngàn bốn trăm tỷ, chín vạn, chín ngàn, chín trăm tám mươi sát na.
Chương tiếp
Loading...