Đồ Lùn! Đồ Sấc Sược!

Chương 6



Chân nó bị thương nên làm nó té từ giường xuống may mà hắn đã quá hiểu cái tính nó nên đã kịp đỡ nó

_Tui đã bảo cô còn yếu lắm, người búng phát là bay mà sao cô cứ hấp tấp k chịu nghe ai vậy? _Hắn mắng nó

"CỐC....CỐC......CỐC......"

_Ai vậy ta? _Hắn nhăn mặt

_Ra mở đi, còn đứng đó _Nó dục hắn (hehe, để hắn mà đứng đấy thì nó còn bị hắn co ăn mắng thêm vài phút, ngu gì)

_Sao phải ra, cửa có khóa đâu mà. MỜI VÀO _Hắn nói

Dường như chỉ đợi có vậy, cánh cửa bị mở bật mạnh vào tường, người con gái chạy vào ôm chầm lấy nó nước mắt dàn dụa, tèm lem trên khuôn mặt sinh đẹp, đáng yêu

_Ly Ly...sao cậu?....._Nó ngạc nhiên

_Đồ ngốc này, cậu bì gì mà đến nông nỗi này chứ? Sao không báo với tui hà? Ngốc ....._Ly vừa nói vừa ôm chầm lấy nó khóc nức nở

_Ngốc, tui đã chết đâu mà bà khóc giữa vậy? vẫn còn sống nhăn rang ra đây gì _Nó nhìn nhỏ bạn cười toe toét

_Sao mà k lo được chứ, cả đêm k về làm người ta lo muốn chết ra được luôn ý. Cậu có 1 mình thì làm sao mà xoay sở được chứ _Ly nức nở

_Rùi rùi, tui ổn rùi mà. Đừng khóc nữa,nín đi k người ta lại bảo tui bắt nạt cậu giờ_Nó lấy tay quyệt đi những giọt nước mắt cho Ly

_Um, Ly cười

_ủa, mà ai đưa cậu tới đây vậy? Cậu đâu biết tui ở đây phải k? _Nó hỏi

_A! Ku Bin , tui đi tìm cậu thì gặp nó nên nó đưa tui đến đây _Ly chỉ tay ra ngoài cửa, Bin đang đứng đó nhìn nó và nở 1 nụ cười toe toét

_Rồi, xong chưa? Thế giờ có đi thăm Việt k đây ? _Hắn chen vào

_Việt? _Ly nói

_Ừ, Anh Việt ý. Truyện dài lắm, rồi mình xẽ kể cho bạn sau _Nó nhìn nhỏ bạn cười gượng

_Ta đi thui, nhưng tui đi kiểu gì? _Nó nhìn hắn

_Xì, tôi bế _Nói rồi hắn bế phốc nó lên nhẹ nhàng như không ( thế mới biết hắn khỏe ntn và nó nhẹ ntn )

_Oái, làm gì vậy hả? _Nó hét

_Bin đưa Ly đi trước đi, anh đưa nhỏ "lùn"này qua liền _ hắn chẳng thèm quan tâm lời nói của nó

_Um, dạ _Bin nói rồi đưa Ly đi trước

_Bỏ tôi xuống mau lên, coi người ta nhìn kia _Nó chu chéo, hét vang cả hành lang, tay cứ đấm bùm bụp vào lưng hắn

_Cô có ngồi yên k hả? tui mà làm rớt cô xuống đất thì đứng có đánh tui nhá _Hắn gắt

_Bỏ tui xuống mau lên _Nó gào lên

_Thật cô muốn xuống đây hả? _Hắn nhìn nó

_Thật _nó nói dõng dạc

_Thật chứ? _Hắn đưa mắt nhìn nó rồi nhìn xuống cái cầu thang cau hun hút ngay dưới chân hắn

_Oái.....k....k xuống nữa _Nó bất giác ôm trầm lấy cổ hắn (Dạ, tại nó rất sợ độ cao ạ =~=)

_Chậc _Hắn tặc lưỡi

Và thế là nó phải ngồi yên cho hắn bế sang phòng Anh Việt nếu k muốn hắn thả nó xuống cái cầu thang và lăn lông lốc từ tầng 5 xuống tầng 1 như 1 quả bóng

TẠI PHÒNG BÊNH CỦA VIỆT

Việt đang tựa lưng vào tường nhở 1 chiếc gối ngồi nói chuyện với Bin và Hưng. Còn Ly thì chỉ biết đứng đó nhìn sót xa cho những vết thương của Việt thôi chứ Ly đâu có thân quen gì với Việt đâu mà giám hỏi thăm Việt....

1 lúc sao nó cùng hắn tới. Hắn bế nó tới của phòng bệnh của Việt , nó nhìn thất Việt và Việt cũng nhìn thấy nó , 2 ánh mắt chạm nhau , Việt hơi bất ngờ 1 chút nhưng xong cũng khẽ nở 1 nụ cười dịu dàng với nó. Nó trượt xuống khỏi tay hắn, trước ánh mắt ngỡ ngàng của tất cả mọi người , nhất là Việt nó chạy vào ôm chầm lấy Việt quyên luôn cả viếc 2 cái đầu gối mình còn đang đau

_Hai ơi....hixxx....hai ơi !!!!!! _NÓ khóc

_Ùm, anh xin lỗi. Tại anh mà em mới ra nông nỗi này. Anh lại làm em bị đau rồi, anh tệ quá _Việt cúi xuống nhìn nó ánh mắt đầy buồn bã

_Không........Không phải mà. Sao hai lại nói thế? Sao anh cứ lạnh lùng với em vậy?Có thật anh là hai của em k vậy? Em có nghĩ thế đâu..........?! K mà......._Nó nói rồi bật khóc ngon lành như chưa bao giờ được khóc vậy

_Anh...._Nhìn thấy nó khóc Việt lúng túng

_Mẹ bỏ em đi rồi, giờ hai tính bỏ em nốt sao? Hai có biết nghe tin hai phải phẫu thuật em sợ ntn k? Sao hai ác với em thế? _Nó ôm chầm lấy Việt

_Anh.....anh xin lỗi _Việt khẽ ôm nó

_Đừng xin lỗi em, hai có lỗi gì đâu, tại bảo vệ em mà hai suýt chết cơ mà.....Hai....hai đừng bỏ em đi nhé _ Nó mếu máo

_Anh, anh k xứng làm hai của em đâu. Chính....chính anh đã giết chết mẹ của chúng ta đó _ Việt đẩy nó ra

_K..... k phải, hai nói bậy.... _Nó nói nấc lên từng tiếng

_Anh k đùa. Mẹ vì cứu anh mà chết trong vụ tai nạn đó, nếu anh nghe lời mẹ thì đã k có truyện đó, em hiểu k? Đấy là tại anh _Việt nói 1 cách đau đớn

_Không phải mà, tại tên lái xe sau rượu , mẹ bảo vệ anh nên mới vậy mà, k phải tại hai đâu_Nó càng khóc to hơn

_Anh....._Việt k biết nói gì

_Anh đừng nhận lấy tất cả trách nhiệm về mình, ba đã nói cho em nghe tất cả rồi. hai chẳng có lỗi gì cả.Em hiểu mẹ yêu thương 2 anh em ta ntn mà, nên mẹ nhất định sẽ k oán hận gì anh đâu _ Nó lắc đầu

_Em đừng khóc nữa_Việt lau nước mắt cho nó

_Sao mà k khóc được, em cứ nghĩ hai ghét em nên mới vậy thế mà ai ngờ chỉ vì lý do đó mà hai bỏ em suốt bao nhiêu năm quá. Hai ác lắm hai biết k? _Nó mếu máo

_Anh xin lỗi, anh sai rồi, anh khờ quá _Việt ôm lấy cô em gái nhỏ dỗ dành

_Hai, hai hứa với em di, hứa xe k bao giờ được bỏ em nữa nhé_Nó quyệt hai hàng nước mắt dơ ngón tay út ra

_Um, hai hứa _Việt cũng do ngón tay út ra

2 anh em nó móc nghéo tay để cam kết. Còn lúc ấy, mấy người kia đước 2 anh em nó đưa hết từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác và dần dần dẫn tới sock, chẳng hiểu được là truyện gì dang sảy ra nữa; chỉ có riêng Bin chẳng to vẻ gì bất ngờ hay ngạc nhiên cả chỉ khi nhìn thấy 2 anh em nó móc nghéo tay thì khẽ nở 1 nụ cười mãn nguyện ( hihi đơn giản là Bin đã biết tất cả mọi truyện ngay từ đầu rồi cơ vì Bin là hàng xóm thân thích với nhà nó mà, là bạn nối khố của nó với hai nó đấy. Đấy chính là lý do vì sao là Bin đước anh Việt dao cho nhiệm vụ đặc biệt là bảo vệ em gái iu Việt Anh 24/24 như vậy)

_Chậc, 2 người nói chuyện xong chưa? Xong rồi thì giải thích vụ này giùm cái _Hắn lên tiếng

_Hở? Sao mi lại ở đây? _Nó lau nước mắt nhìn hắn bằng ánh mắt ngạc nhiên

_Thế k ở đây thì ở đâu? Mà có phải chỉ có mình tôi đâu _Hắn nói chỉ xung quanh

_Ơ! Mọi người ...._Nò nhìn ấp úng

_Là sao? 2 người giải thích xem nào. Tui chưa bào giờ nghe thấy ông nói là mình có em gái đấy Việt _Hưng nhìn Việt

_Được rồi, để tui giải thích _Việt nói rồi khẽ kéo nó lại ngồi gần mình

_Như mọi người đã thấy đó, tui và Việt là anh em _ Việt cười nhẹ

_HẢ? Nhưng 2 người bằng tuổi cơ mà? _Ly há hốc mồm

_Ừ, nhưng phải tui sinh trước Việt đúng 1 ngày hay sao? Tui sinh vào đêm hôm trước còn Việt sinh vào rạng sáng hôm sau. Tui này là anh em song sinh mà _Việt cười

_HẢ? _Cả lũ đồng thanh

_Bình thường mọi người k thấy Việt nó suốt ngày đội mũ còn tui chẳng mấy khi đi học nên k thấy thôi chứ mọi người nghĩ vì sao Việt nó lại giả trai được? _Hai nó nhìn nó cười

_Thế tại sao....! À, màn nước mắt nhận anh em của 2 người la gì?_ Giờ mới thấy hắn lên tiếng

_Xin lỗi, vụ ấy là do tui luôn ám ảnh về người mẹ đã mất, từ bé lúc sảy ra tai nạn tôi luôn đinh ninh nghĩ rằng mẹ chính là do tôi hại chết nên......_Giọng Việt trầm xuống

_Còn tui cứ tưởng rằng mình làm gì sai khiến 2 ghét nên buồn lắm, hai cứ xa lánh tôi nên tui cũng chẳng giám lại gần làm phiền hai nữa _Nó nói thêm

_A! Vì là song sinh nên giờ mới để ý là tên của 2 người ngước nhau phải k? Anh Việt và Việt Anh ý và lý do vì sao ai chơi thân với Việt Anh đều gọi nó là Việt hả?_Ly giải thích

_Ừ,phải rùi đó _ Nó cười

_Vậy sao giấu tui nè. Phải bạn bè không vậy? _ Ly lườm nó

_Xin lỗi, tui k kể bạn vì tui lúc ấy k muốn mượn cái danh của anh mình để mọi người chú ý ở K.W và làm anh Việt phải khó sử nên.....Tui cũng k có ý định học K.W đâu nhưng tại ba cứ nhất nhất bắt tui vào đây nên......_Nó cúi gằm mặt xuống

_Ly đừng trách Việt nữa, tại tui k tốt nên làm Việt nó phải khổ nhiều _Hai nó xoa đầu nó

_Thui đước rồi, tui hiểu rồi . Giờ 2 người nghỉ đi, mọi người hum nay cũng vất vả nhiều rồi có gì mai tính tính tiếp, về nhà nghỉ ngơi đi _Hắn nói

_Um, chị Ly để em đưa chị về nhà nhé _ Bin nói rồi chào tam biệt mọi người ra về

_Ùh, tui cũng đi đây, vẫn còn có 1 số việc phải lo _Hưng với chiếc áo bước ra cửa

_Nam, tui muốn ở chung với Việt luôn, nhờ cậu đó _ Việt nhìn Nam cười

_Uh, ok _Nói xong Nam cũng đi mất luôn

1 lúc sau thì thấy 1 toán y tá nam khệ nệ bê thêm 1 chiếc giường nữa giáp vào chiếc giường cũ Việt đang nằm cho 2 anh em nó

_Vậy được chưa? Muốn gì thêm k? _Hắn bước vào

_Thui, đủ rồi, thanks nha _Hai nó nói

_Nè! Sao mi bảo họ nghe được, tài vậy?_Nó ló mặt ra từ sau lưng hai nó

_Xì, "lùn" đây là bệnh viện của nhà tui mà, tui nói đứa nào k dám nghe chớ _Hắn cười đắc trí

_Hừ, mà cô cũng tai nhỉ, chân bị như thế, toét cả máu ra mà chẳng thấy kêu đau đớn gì thế? Có cần tui gọi y tá không?_hắn chỉ vào cái đầu gối thấm đẫm máu của nó

Lúc bấy giờ nó mời để ý , nó nhìn xuống và đập ngay vào mắt nó là cái đầu gối thấm máu , nó nhìn cái đầu gối 1 cách chăn trối , và rồi:

_OA........OA........OA........A........A..........A....ĐÂU QUÁ......._ Nó hét muốn nổ nhà luôn

_Trời , em ổn chứ? Bĩnh tĩnh anh xem cho nào _Việt lo lắng

_Ặc, thế mà tưởng k đau _ Hắn nản toàn tập

_Hai ơi, cứu em với em chết mất.... chết bi giờ..... đâu wa hai ơi....... _Nó bù lu bù loa cả lên

_Thui được rồi, để tui đi gọi y ta. À ! Việt, xong tui đi có việc chút, có gì cứ gọi điện thoại cho tui nhé _ hắn nói

_Ừ, cứ đi đi tui ổn mà _ Việt cười

Rồi ý tá vào thay băng cho nó và cho hai nó uống thuốc, kiểm tra lại sức khỏe.Nó thay băng ở chân mà cứ la oai oái vì phải rửa bằng cồn làm cái bệnh viện muốn nổ tung cái lỗ tai của mấy cô y tá. Sau 1 hồi vật lộn cùng cái chân của nó cuối cùng thì hơn nửa tiếng đồng hồ cũng xong được. Nó vì ngày hôm nay khóc lắm quá (khóc như mưa luôn) lại thêm lúc nãy hét vang trời luôn làm nó mệt lử người ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Hai nó vừa quay đi quay lại thì thấy nó đã lăn quay ra nằm khò khò ngon lành rùi, hai nó chẳng biết làm thế nào với nó ngoài nở 1 nụ cười dịu dàng cho cô em ngốc của mình và đắp chăn cho nó..........
Chương trước Chương tiếp
Loading...