Đồ Mi Không Tranh Xuân

Chương 7: Gió Nổi (4)



Đoàn người đi vào phòng, chỉ trong vòng nửa chén trà nhỏ đã thấy dáng người tròn tròn của Cao Thừa An xuất hiện trước mặt ta. Lần này vẻ mặt của nó âm u lạ thường. Nó nhìn quanh bốn phía, sau khi xác định chỉ có hai người ta và nó, thằng nhóc giận đùng đùng quát lớn: “Ngươi còn nói không ham phú quý, giờ dọn đến ở trong viện của Ngũ thúc ta luôn rồi, ta đúng là tin sai người mà, hôm đó ngươi nói dối ta đúng không?”

Thằng nhóc này đúng là làm khó người khác mà, ta hắng giọng trả lời: “Nô tỳ nào dám nói dối tiểu điện hạ, nô tỳ vào viện hầu hạ là vì…”

“Hôm đó chính ngươi là người đẩy ta đúng không? Ta đã kiểm tra rồi, lúc ấy chỉ có hai người là ngươi và ta xuất hiện ở nhà thủy tạ, ngươi đừng hòng lừa bịp ta.” Cao Thừa An thở hổn hển ngắt lời, “Ngũ thúc của ta có biết chuyện này không? Giờ ngươi bị điều tới cạnh thúc ấy, lẽ nào trước kia là do thúc ấy sai ngươi…”

Thấy thằng nhóc càng nói càng hồ đồ, ta vội vã tiến lên bụm miệng nó lại, đây là viện của Cao Yển đấy!

Nhìn dáo dác xung quanh xác thực không có người lai vãng, lúc này ta quay qua nhìn nó. Cao Thừa An hoàn toàn chẳng ngờ ta có thể làm ra hành động to gan như thế, hai mắt nó trố ra như cặp mắt ếch. Phải công nhận một điều rằng, làn da của thằng nhóc này đúng là tốt thật, sờ vào có cảm giác nhẵn bóng mềm mại cực thích tay.

Trước khi để nó ngoạm một miếng vào tay, ta nhanh nhẹn rụt tay về, mở miệng bảo: “Tiểu điện hạ nói năng cẩn thận, trong viện người đến người đi, nếu để người khác nghe thấy lời tiểu điện hạ nói vừa nãy, dù lọt tới tai của thái tử hay Ngũ gia thì đều làm tổn thương tình cảm huynh đệ bọn họ.”

“To gan, ngươi đang dạy đời ta đấy à?” Cao Thừa An hẳn cũng biết mình vừa vạ miệng nói ra câu phản nghịch đến nhường nào, nhưng mặt mũi thể diện không cho phép nó đánh mất hết khí thế, chỉ có thể mạnh miệng dùng chiêu “cả vú lấp miệng em”.

Thằng nhóc này mới tí tuổi đầu mà tính nết gắt gỏng dễ cáu, kết cấu mạch não không phải ai cũng hiểu được, vả lại nó sinh ra trong gia đình hoàng gia, sự nhảy cảm và hiềm nghi quá mức đã ăn sâu vào tận xương máu.

Không đợi thằng nhóc hạ lệnh xử phạt, ta kịp thời chặn lời nó lại: “Do nô tỳ có công chăm cá nên mấy hôm trước mới được Ngũ gia điều tới viện, việc này tiểu điện hạ hãy đi hỏi Ngũ gia để rõ hơn. Hơn nữa chuyện nô tỳ cứu tiểu điện hạ đã qua được một tháng rồi, phần thưởng cũng nhận rồi, nói tóm lại, đâu thể quy hết những điều đó về nguyên nhân nô tỳ được điều tới đây, đúng chứ?”

Cao Thừa An đảo mắt, dường như nó đã thông suốt, may là đứa nhỏ này sáng dạ.

Ta nhấp nháy môi, ra vẻ oan khiên hết sức: “Lời tiểu điện hạ lúc trước nô tỳ đều ghi nhớ trong lòng, không dám để lộ cho kẻ khác dù chỉ một chút. Hiện giờ tiểu điện hạ lại công khai chất vấn thế này, vách tường có tai, lỡ như để lộ tiếng gió thì có khi sẽ khiến kế hoạch tan tành hết.”

Lòng Cao Thừa An được ta vỗ về, nhưng một lúc lâu sau nó lại cất giọng nóng nảy: “Ai nói với ngươi như vậy hả. Một tiện tỳ như ngươi hồi nãy còn dám đụng bàn tay bẩn thỉu vào người ta, không sợ phụ vương ta chặt đứt hai tay ngươi đi sao!”

“Tiểu điện hạ, ngày cậu gặp nạn ở ao, nô tỳ đã dùng chính đôi tay của mình cứu cậu lên dưới sự chứng kiến của thái tử điện hạ, lúc ấy thái tử điện còn để nô tỳ cấp cứu cho cậu nữa đấy.” Ta tủi thân mà rằng.

Cao Thừa An bị ta chẹn họng, tức tới độ suýt nhảy dựng lên: “Trước khác nay khác, lần sau ngươi còn dám đụng vào ta nữa, ta sẽ chặt tay ngươi luôn…À không, từ giờ trở đi ngươi còn dám xuất hiện trước mặt ta nữa thì ta chém đầu ngươi luôn.”

Lời vừa dứt Cao Thừa An quay đầu rời đi, bóng lưng tròn trĩnh hệt như quả bóng nảy lên liên tục. Sở trường của ta là đối phó với mấy đứa trẻ con ở tuổi này, dù sao lúc còn sống trong cô nhi viện ở thời hiện dại, xung quanh ta có rất nhiều bạn nhỏ tính khí kỳ quặc.

Cứ tưởng Cao Thừa An đã thấy ta phiền đến mức không bao giờ muốn gặp lại, ai ngờ chưa được hai ngày thằng nhóc đã tới viện rồi đi thẳng tới chỗ ta. Ta xoay gót bỏ đi, thằng nhóc đằng sau tức tối hét lên: “Ngươi chạy gì mà chạy?”

Bấy giờ ta mới dừng chân, nhìn nó dè dặt trả lời: “Lúc trước tiểu điện hạ nói nếu còn gặp nô tỳ sẽ lấy đầu của nô tỳ, lòng nô tỳ sợ hãi khôn nguôi, nên mới chạy đi tìm chỗ trốn.”

“Thôi tạm thời ngươi cứ giữ đầu mình trước đi, qua đây, ta có chuyện muốn nói với ngươi.” Cao Thừa An đứng thở hồng hộc, giơ tay ra hiệu cho nô tài bên cạnh lui xa.

Thấy ta đến gần, nó mở miệng: “Ta sẽ thưởng cho ngươi.”

Vừa nghe hai mắt ta đã sáng bừng, thằng nhóc lại nghiêm nghị nói: “Kẻ hôm đó đã lén đẩy ta, từ giờ ta và ngươi sẽ bắt đầu điều tra.”

“Tôi?” Ta khó tin chỉ vào mình.

Cao Thừa An nghiêm túc gật đầu, bảo: “Việc này chỉ có hai người chúng ta biết, bên cạnh ta có rất nhiều người là người của phụ vương, không tiện tra cho lắm. Chuyện hôm đó xảy ra ở quý phủ của Ngũ thúc, vừa hay ngươi là nô tài ở đây, đi điều tra cũng thuận lợi hơn.”

Rốt cuộc thì mạch não của đứa nhỏ này phát triển theo hướng nào thế? Có người muốn giết nó, nó không những không báo với cha mẹ, ngược lại chạy tới tìm một người ngoài như ta hỗ trợ?

“Nô tỳ thân phận thấp kém, thực sự khó đảm đương được nhiệm vụ này.” Ta từ chối không chút do dự.

“Chính vì ngươi là nô tài nên mới không thu hút sự chú ý đấy.” Cao Thừa An coi đó như lẽ dĩ nhiên.

“Chuyện này quá nghiêm trọng, nô tỳ vẫn thấy tiểu điện hạ nói với thái tử điện hạ thì tốt hơn. Như vậy, sự an toàn của điện hạ cùng với công cuộc tra tìm hung thủ đứng đằng sau chắc chắn dễ dàng hơn gấp trăm lần.” Ta tận tình khuyên nhủ.

Cao Thừa An nhướng mày: “Ngươi đang dạy ta làm việc đấy à?”

… Giọng điệu này, có khi mười mấy năm nữa lại thành mầm non tiếp bước của tổng giám đốc bá đạo cùng nên.

Không đợi ta đáp lời, Cao Thừa An nói thêm: “Sau khi ta té ao, người bên cạnh đều bị mẫu phi đổi hết, ngươi nói ngươi không đẩy ta, thế thì đi tìm kẻ đứng sau chứng minh cho ta xem, đây là phần thưởng của ta dành cho ngươi, để ngươi tự chứng minh bản thân trong sạch. Nếu ngươi vẫn từ chối, ta sẽ mặc định kẻ đó chính là ngươi.”

Nói đi cũng phải nói lại, khả năng ngụy biện của đứa nhỏ này đúng là khá có sức thuyết phục. Nó không muốn nói với cha mẹ, bên cạnh toàn là người hầu mới tới, vì vậy nó tới tìm ta - tên nô tài đã từng cứu nó. Ít nhất ta đã từng cứu nó, nên rất dễ thấy ta hoàn toàn không hề có ác ý, và thằng nhóc có thể thoải mái gây khó dễ cho ta. Quan trọng hơn, ta còn là tên nô tài thuộc dạng vừa bị dọa dẫm mấy câu đã câm như hến (thằng nhóc cho là thế).

Cao Thừa An chẳng thèm nghe ta khổ tâm giảng giải, thằng nhóc dặn đại mấy câu xong thì nghênh ngang đi khỏi, ta cũng không đặt chuyện này trong lòng.

Bình thường tính Cao Yển có hơi quái gở, thu mình và ít khi tới lui với người khác, thế nên ngoại trừ Hồ Nguyên Ly thường xuyên tới viện thì chỉ có Cao Giới là thỉnh thoảng đến, và Cao Thừa An đương nhiên không thể ngày nào cũng đuổi theo ta tra kết quả.

Người ta ngồi tán dóc với nhau, ta cũng nghe lỏm được vài thứ. Chuyện là sau khi chuộc thân, cô nương hoa lâu quyết định bỏ hoàng thành mà đi, Hồ Nguyên Ly biết tin vội vàng thúc ngựa đuổi ra ngoài thành, chẳng biết là có đuổi kịp hay không, vài ngày liên tiếp không nghe ngóng được tin tức gì.

Viện Cao Yển quạnh quẽ non nửa tháng, Cao Giới lâu lâu đến vài lần, Cao Thừa An cũng lẽo đẽo đi theo, sau đó tìm thời cơ lén hỏi ta tiến độ ra sao rồi, có điều đều bị vài ba câu của ta mời đi ra chỗ khác chơi. Dù sao nha hoàn thân phận thấp kém, nói thẳng ra việc ta không tra ra được gì cũng là bình thường, Cao Thừa An càng không thể bám riết ta khắp mọi nơi. Nó không mong chuyện rùm beng tới tai mọi người, mà bản thân ta chả muốn nhúng tay vào mấy chuyện rắc rối này chút nào.

Nhưng do thằng nhóc nhiều lần công khai tới tìm ta, rốt cuộc vẫn khiến người khác chú ý.

Lúc đó, ta đang cười giả lả trả lời Cao Thừa An thì vô tình chạm mặt với Cao Giới đang chuẩn bị ra về, con ngươi hắn đảo qua đảo lại giữa ta và thằng nhóc, cười bảo: “Mỗi lần đến quý phủ của Ngũ đệ là An Nhi lại chạy biến đi đâu mất, hóa ra là tới chỗ này làm khổ người ta à.”

Cao Thừa An nhìn hắn, ngoan ngoãn đi qua.

Cao Giới ngồi xổm xuống, nhìn con trai nói: “Ta thấy mỗi lần đến An Nhi đều chạy đi tìm nha hoàn này, thích cô ấy thế sao?”

Cao Thừa An liếc mắt nhìn ta, đáp: “Nha hoàn mỏ nhọn kia mồm miệng leo lẻo, con thấy cô ta có vẻ được việc hơn đám nô tài bên cạnh, thích nói chuyện với cô ta vài câu giải buồn.”

Nhất thời, hàng loạt ánh mắt đổ dồn về người vẫn luôn đứng ngay ngắn là ta đây, đứa nhỏ này, đã nói dối rồi mà không tìm nổi lý do đàng hoàng để nói à? Lại còn “mỏ nhọn lanh lợi”, có ai khen người khác kiểu đấy không?”

“Ồ, vậy sao…” Giọng điệu hắn kéo dài như lười biếng lại như hài lòng, lại như đang cân nhắc điều gì đó.

“Nếu An Nhi thích, hay là đưa cô ấy về Đông cung đi?”

Nghĩa là sao?

Ta vô thức ngẩng đầu, đã thấy Cao Giới quay đầu nhìn Cao Yển: “Ngũ đệ đồng ý không?”

Định tặng ta cho người khác ư?

Nháy mắt, tim ta va đập dữ dội vào lồng ngực.

Cao Yển thản nhiên lướt mắt qua vẻ căng thẳng của ta, nói: “Cô ta đã ký vào văn khế bán đợ, nếu Nhị ca muốn thì cứ hỏi thẳng cô ta xem.”

Khuôn mặt đầy ý cười của Cao Giới chuyển hướng sang ta, Cao Thừa An chớp chớp mắt như suy nghĩ, nhất thời không phản bác, tức khắc tất cả mọi người dường như đều đang đợi câu trả lời của ta.

Hay cho Cao Yển, làm thế này có khác nào bẫy ta nhảy vào hố bất nghĩa?

Nếu ta đồng ý thì sẽ bị quy vào tội chạy theo quyền thế mà phản bội chủ trước, tới Đông cung ta làm được gì chứ? Nhưng ta chỉ là phận nô tài nhỏ bé, nếu từ chối thái tử điện hạ, e rằng sẽ không có được kết cục tốt đẹp.

Tuy rằng nghe đồn tính tình Cao Giới vô cùng ôn hòa, chưa bao giờ trách móc hạ nhân nặng nề, dẫu vậy, ta chưa từng tiếp xúc sâu với hắn, sao biết được hắn không có khúc mắc trong lòng?

Cao Yển nói để ta chọn, giờ đây ta lại bị đẩy vào thế tiến thoái lưỡng nan.

“Sao? Cô không muốn?” Thấy ta trầm ngâm hồi lâu, Cao Giới lại lên tiếng, giọng điệu chẳng chút bất mãn.

Ta hít một hơi thật sâu hạ quyết tâm, lúc này quỳ xuống mở miệng: “Cảm tạ lòng ưu ái của thái tử, từ khi vào kinh tới nay nô tỳ luôn ở trong Tần vương phủ, hiện giờ cũng đã ngót sáu năm, tính nô tỳ vụng về bộp chộp, mấy năm nay phạm rất nhiều lỗi, trước kia may nhờ có ma ma quản sự khoan dung mới được ở lại, thật sự không dám tới Đông cung rước phiền phức cho điện hạ.”

“Theo ý của cô, là muốn tiếp tục ở đây rước phiền phức cho Ngũ đệ?” Cao Giới nhướng mày, lời nói mang ý trêu chọc.

Khả năng hiểu của thái tử có hơi…

Ta chỉ đành tiếp tục giải thích: “Nô tỳ đã ở Tần vương phủ sáu năm, nếu chuyển đến phủ đệ mới, sợ lại luống cuống tay chân gây nhiều rắc rối.”

Có lẽ nghe giọng ta hơi run run nên Cao Giới không hỏi nữa, hắn cười nhạt, nói: “Ta chỉ thuận miệng hỏi thôi, cô đừng sợ.”

Cuối cùng hắn quay đầu cười nói với Cao Yển: “Xem ra lòng nha đầu này đã dành trọn hết cho Tần vương phủ của đệ mất rồi, vậy ta cũng không muốn làm kẻ xấu nữa.”

Dứt lời, hắn nhấc chân bước ra ngoài, Cao Yển đi sát đằng sau, mà Cao Thừa An chậm rãi đi tới cạnh ta, thằng nhóc thoáng liếc sang Cao Giới, không hề nhiều lời mà vào thẳng vấn đề.

“Tại sao ngươi phải từ chối phụ vương?” Bên tai vang lên giọng Cao Thừa An, “Nếu ngươi tới Đông cung, cuộc sống chắc chắn sẽ tốt hơn trăm ngàn lần so với bây giờ.”

Nhìn bốn bề không có ai khác, ta mới nhẹ nhàng thở ra, nỗi sợ hãi cũng vơi dần: “Tiểu điện hạ có biết tôi đã sinh sống ở Tần vương phủ gần sáu năm?”

Cao Thừa An chau mày: “Mới nãy chẳng phải ngươi đã nói với phụ vương ta rồi à? Ta muốn nói nếu ngươi tới Đông cung, ta sẽ lập tức thưởng cho ngươi chức đại nha hoàn hầu hạ cạnh ta, chẳng phải khỏe hơn là làm nha hoàn quét rác à?”

Không thể không nói, Cao Thừa An tuy mạnh miệng nhưng vẫn rất mong gặp ta, thế rồi ta đành ôn tồn trả lời: “Tiểu điện hạ có biết, ý nghĩa của Đông cung với cậu, cũng giống như ý nghĩa của Tần vương phủ với nô tỳ vậy.”

“Nghĩa là sao?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của thằng nhóc căng chặt.

“Trước đây nô tỳ chạy nạn bị người nhà bỏ rơi, qua tay rất nhiều người mới được Tần vương phủ thu nhận giúp đỡ, thế nên Tần vương phủ có thể coi là ngôi nhà thứ hai của nô tỳ, ngoài kia dù có phú quý giàu sang đến mấy, nô tỳ vẫn chọn sống cuộc đời an ổn bình yên.”

Ta nói dối chẳng hề đỏ mặt, nếu không thể trốn tránh được thị phi, ta đây sẽ tự tạo nên cho mình hình tượng một kẻ đầy tớ trung thành hết mực, đây cũng là con đường bảo vệ mạng sống ta mới vạch ra.

Tuy Cao Thừa An này quả thật dễ lừa hơn Cao Yển, nhưng nghe nó nói lần trước sau khi rơi xuống ao, những người xung quanh nó đều bị đổi hết lần này đến lần khác, đám người bị thay đổi kia, kết quả không cần nói cũng biết. Hơn nữa Đông cung có thái tử phi cố thủ, sao có thể để Cao Thừa An tự sắp xếp nô tài cho mình?

Tốt xấu gì thì người của Tần vương phủ vẫn được coi là đơn giản, Cao Yển chưa lập phi, cộng thêm tính tình cổ quái lạnh lùng của y, bình thường hạ nhân chẳng dám làm trò lẳng lơ, với ta mà nói, nơi này hệt như “vùng đất tốt lành”.

Cân nhắc một hồi đã đời, đến kẻ ngốc cũng biết nên chọn cái nào.

Dường như Cao Thừa An vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, miệng mấp máy đang định nói tiếp, chợt nghe giọng Cao Yển truyền tới: “Thừa An, phụ vương con lên xe ngựa rồi đấy, đợi lâu lắm rồi, mau qua đó đi con.”

Quan sát nhiều ngày thì ta phát hiện Cao Thừa An có vẻ sợ Ngũ thúc của nó, nên nó không phản đối mà ngoan ngoãn ra ngoài luôn.

Lúc này ta mới đứng dậy, vừa quay đầu thì thấy Cao Yển không đi cùng Cao Thừa An mà lại đứng ở cửa viện, và đang nhìn ta với nét mặt khó lường. Không biết y có nghe thấy những gì ta vừa nói không, lời nói lừa gạt trẻ con vào tai y chắc có khi lại hóa vô dụng.

Ta quy củ đứng chờ y vào phòng, ngay giây tiếp theo bóng dáng y đã lù lù xuất hiện ngay trước mặt, ta chưa kịp hành lễ y đã cất lời: “Về sau tránh xa Thừa An ra.”

Khẽ nâng mắt, thấy y nhìn mình đăm đăm, ta sợ tới nỗi vội vàng mở miệng: “Nô tỳ nhớ rõ ạ.”

Cao Yển không nói gì nữa, cất bước đi vòng qua người ta, đang lúc ta cầm lấy chổi định quét rác tiếp thì bỗng nghe Cao Yển nói: “Ngươi theo ta vào đây.”

Ta ngoái đầu, y đang nhìn ta, vậy là ta phải nhanh nhanh chóng chóng buông chổi chạy qua. Cao Yển đi vào phòng ngồi xuống trước bàn sách, tiện tay với một quyển sách đưa sang cho ta.

Ta vừa nhận lấy, chợt y bảo: “Ngươi đọc cho ta nghe.”

(còn tiếp)
Chương trước Chương tiếp
Loading...