Đồ Nhi, Buông Tha Vi Sư Đi

Q.1 - Chương 49: Sợ Tối



Mộ Thiên Dao trừng mắt liếc nhìn Thương Nhiên một cái, sau đó liền ngồi lại giường ——

“Sư phụ, ngươi đang làm gì vậy?” Thương Nhiên tò mò nghển lớn cổ, hắn ngồi ở trên mặt đất, lui đi lui lại thành một bé yêu, khóe miệng không tự giác tràn ra một tia ý cười, bỗng dưng, lại như nghĩ đến điều gì, trong mắt chợt lóe một tia hung ác nham hiểm rồi biến mất, lập tức, lại đổi thành thần sắc tò mò.

Quay đầu trắng mắt liếc Thương Nhiên một cái, Mộ Thiên Dao bày tỏ một loại bộ dáng ngươi rất trắng ngốc liếc Thương Nhiên thêm một cái: “Không phải trước đã gặp ta ở trắc lượng* sao! !”

(*)Mình cũng k biết từ này nghĩa là sao. Bạn nào hiểu thì góp ý cho mình nha

“Trắc lượng?” Thương Nhiên nghi hoặc nhìn bóng dáng của Mộ Thiên Dao, phòng đủ lớn, nhưng vật bên trong cũng quá nhiều, diện tích trên mặt đất bị xem có chút nhỏ hơn bình thường ——

Ánh mắt trái ngắm ngắm phải ngắm ngắm, rốt cục cuối cùng dừng lại trên mặt giường lớn, giường này a, ghê gớm thật —— khóe miệng Thương Nhiên độ cong càng lúc càng cao, sư phụ thật hội hưởng thụ a…

Trong phòng, bày đầy đủ loại kiểu dáng đông đúc, bên trái, một cái bàn gỗ thật to, bền trên bày đầy bộ sách, còn có một vài vật không biết tên, xem bộ dạng, cũng rất kỳ lạ, bất quá, phỏng chừng là chính sư phụ chế tạo ra đi…

“Đúng vậy, không phải ngươi sợ tiếng sét đánh sao, đêm nay cứ ở trong này rồi ngả ra đất nghỉ đi, bằng không lại nói sư phụ ta đâ ykhông hoàn thành trách nhiệm…” Nói xong, Mộ Thiên Dao đứng lên, đi đến cạnh giường , mở một ngăn tủ thật to ra, ôm lấy mấy bộ chăn bông từ bên trong ra, sau đó tay chân lanh lẹ trải ở trên mặt đất ——

“Đúng vậy, không phải ngươi sợ tiếng sét đánh sao, đêm nay cứ ở trong này rồi ngả ra đất nghỉ đi, bằng không lại nói sư phụ ta đâ ykhông hoàn thành trách nhiệm…” Nói xong, Mộ Thiên Dao đứng lên, đi đến cạnh giường , mở một ngăn tủ thật to ra, ôm lấy mấy bộ chăn bông từ bên trong ra, sau đó tay chân lanh lẹ trải ở trên mặt đất ——

Khóe miệng Thương Nhiên hơi hơi run rẩy một chút, sau đó khóe mắt không tự giác nhìn về phía bên phải —— chính là một cái nhuyễn tháp thật rộng, trên mặt còn trải lớp da hồ tốt nhất.”Sư phụ, bên ngoài đang đổ mưa,trời lạnh…” Đại ý trong lời này chính là, trời lạnh như vậy mà phải ngủ trên mặt đất sẽ dễ dàng bị cảm phong hàn ——

Mộ Thiên Dao lại vờ như không hiểu ý của hắn nói: “Yên tâm, ta sẽ cho ngươi thêm hai bộ chăn! !”

Thương Nhiên mặc kệ , đi vài bước đến phía đối diện Mộ Thiên Dao liền ngồi xuống dưới: “Sư phụ, ta với người cùng nhau ngủ đi…” Nói xong hai mắt phiếm ánh sáng hy vọng nhìn Mộ Thiên Dao.

Mộ Thiên Dao bị nhìn như vậy tâm đột nhiên nhảy dựng,cảm giác khô nóng vừa mới bình phục xuống lại một lần nữa tuôn ra, Mộ Thiên Dao chỉ cảm thấy nguy hiểm, ức chế ý tưởng vừa xuất hiện trong đầu, nói lời chính nghĩa: “Không được, đều là người lớn cả rồi, một mình ngươi tự ngủ đi! !”

“Nhưng là…” Thương Nhiên không ngừng cố gắng: “Ta cam đoan ngoan ngoãn ngủ,cái gì cũng không làm —— ” ( Vậy ca định làm gì hả *cưới mờ ám*)

Mộ Thiên Dao cả kinh, ánh mắt quỷ dị nhìn thiếu niên trước mặt, khuôn mặt rõ ràng còn mang theo một chút non nớt, lại ẩn ẩn có chút khí thế thành thục, mí mắt nhảy nhảy mãnh liệt: sao vậy, tử tiểu tử, nói vậy ngươi còn muốn làm cái gì? ! !

Dường như nhận thấy mình lỡ nói sai rồi mỗ nhân miệng chu chu lên: “Không phải, ý ta là nói…” Nói xong, hai má cũng hơi hơi phiếm đỏ, làm sao có thể đem hết ý muốn trong lòng nói ra được? Hận không thể đánh cho mình mấy quyền, Thương Nhiên có chút ngượng ngùng cúi đầu ——

Dường như nhận thấy mình lỡ nói sai rồi mỗ nhân miệng chu chu lên: “Không phải, ý ta là nói…” Nói xong, hai má cũng hơi hơi phiếm đỏ, làm sao có thể đem hết ý muốn trong lòng nói ra được? Hận không thể đánh cho mình mấy quyền, Thương Nhiên có chút ngượng ngùng cúi đầu ——

Mộ Thiên Dao nhìn hắn từ trên xuống dưới mí mắt lại nhảy mạnh, bộ dạng ủa thằng nhãi này, thoạt nhìn thật mê người… Liếm môi có chút khô khốc: rất nguy hiểm , thật sự là rất nguy hiểm .

“Khụ khụ…” Nhẹ nhàng khụ khụ, đánh vỡ này bầu không khí yên lặng có chút ái muội, thanh âm Mộ Thiên Dao hơi có chút thay đổi: “Tốt lắm, ngươi liền ngủ ở nơi này đi! !” Nói xong, kinh hãi thấy sau lưng quần áo đã ẩm ướt , lúc này, Mộ Thiên Dao cảm thấy có chút hoài nghi , rốt cuộc chính mình không phải là trúng mị dược, nhưng cảm giác cũng có chút giống nhau, bởi vì chính mình rõ ràng có ý thức được mình, tuy rằng rất muốn làm vậy , nhưng rõ ràng còn khống chế được bản thân, chẳng lẽ… Đến thời kỳ phát tình của thân thể này?

Đập mạnh vào đầu mình một chút, mình là người, làm sao có thể có thời kỳphát tình được, Mộ Thiên Dao đi thong thả chậm rãi bước đến bên giường, đặt mông ngồi xuống, đôi tay chống nạnh: “Ngươi, đêm nay liền ở bên kia ngủ đi! !” Nói xong nằm thẳng trên giường, không muốn tiếp tục suy nghĩ tâm tư khác thường của mình, còn có cái bé yêu nào đó đang ai oán nhìn mình, nhắm mắt lại, ân, lòng tự nhiên cũng yên tĩnh lại——

Nửa ngày, không có nghe thấy bên kia có động tĩnh gì, Mộ Thiên Dao có chút hoài nghi , lặng lẽ mở hai mắt ra ——

“Hách ——” hách nhất đại khiêu *, chỉ thấy có mỗ nhân chính đang đứng lặng trước giường, hai mắt đen nhánh , ai oán nhìn mình ——

(*)Hách nhất đại khiêu: Bị dọa đến kinh hách

“Ngươi muốn làm cái gì, không biết như hội dọa người mau chết a! !” Mộ Thiên Dao nhìn về phía hắn nhướng mày, tại sao người này đi đường không phát ra thanh âm a? Không đúng, rõ ràng chính mình vừa mới không có nghe được bất cứ thanh âm gì a, hắn làm thế nào có thể lập tức nhích lại gần? ?

“Ngươi muốn làm cái gì, không biết như hội dọa người mau chết a! !” Mộ Thiên Dao nhìn về phía hắn nhướng mày, tại sao người này đi đường không phát ra thanh âm a? Không đúng, rõ ràng chính mình vừa mới không có nghe được bất cứ thanh âm gì a, hắn làm thế nào có thể lập tức nhích lại gần? ?

Chống lại hai tròng mắt kinh dị trợn tròn của Mộ Thiên Dao, đỉnh lông mày của Thương Nhiên không tự giác nhảy giật, sau đó âm u nói: “Sư phụ, ta sợ bóng tối, ta muốn cùng ngươi ngủ —— “( Thật giống film ma @_@)

Mộ Thiên Dao yên tĩnh liếc hắn: “Sao vậy, rốt cuộc còn có cái gì khiến ngươi không sợ ! !” Đột nhiên tuôn ra một câu vớ vẩn, ngươi nói người này đường đường một đại trượng phu, sợ hãi tiếng sét đánh còn chưa tính, lại còn sợ tối nữa, ta thật phục đại gia ngươi, vậy trước giờ ngươi tại sao không có vẻ sợ gì a?

“Sư phụ…” Âm u nhìn nhìn Mộ Thiên Dao, sau đó hai mắt u buồn ngước nhìn trời, ách, là nhìn nóc nhà. :3

“Quên đi, ngươi đi lên đi ——” Mộ Thiên Dao bĩu môi, chơi cái gì u buồn a, giả cái gì vô tội a, còn giả một bộ dạng tiểu tức phụ bị vứt bỏ nữa chứ, nhìn thật làm cho người ta chịu không nổi ——

Nghe rõ Mộ Thiên Dao nói cái gì xong, Thương Nhiên không nói hai lời, động tác nhanh chóng giống như đã diễn diễn luyện trăm ngàn lần rồi, di lưu một chút liền chui lên giường, vững vàng chiếm cứ một bên giường, cánh tay hơi hơi tựa vào bên người Mộ Thiên Dao, lúc này, Mộ Thiên Dao mới phát hiện, tuy nói là thiếu niên, nhưng thân thể này, chung quy vẫn là nam nhân, so với mình còn cường tráng hơn a, hắn nằm như vậy, đúng là thực nghiêm chỉnh chiếm một nửa giường a, tuy nói thân mình của nàng cũng cao đứng trong đám nam nhân không có trở ngại gì, nhưng nói như thế nào,nàng đều có vẻ đơn bạc hơn——
Chương trước Chương tiếp
Loading...