Đồ Nhi, Buông Tha Vi Sư Đi

Q.1 - Chương 73: Thương Sắc



Lúc này Ác Ma cốc phá lệ im lặng. Đường xuất cốc bị chặn, tuy rằng đến bây giờ bọn họ cũng chưa biết phải làm thế nào , nhưng con đường duy nhất xuất cốc đã bị cản trở một thời gian rồi. Mọi người trong cốc hai mặt nhìn nhau, không thể hiểu nổi, sư phụ anh minh của bọn hắn làm sao có thể làm loại chuyện rất bất cập này…

Thương Hồ hỗn loạn lắc lắc mông, tính lặng lẽ đi trộm liếc mắt sư phụ tự xưng bế quan một cái vậy. Haiz, trong lòng không yên ổn, hắn cũng trở nên không giống hắn ngày thường nữa. Một ngày không thấy sư phụ, tâm hắn liền rối bới, thắt lại. Xem ra, mình nên nhanh chóng tìm thời gian thích hợp, ‘tử hình’ hắn ngay tại chỗ! !

Bên trong óc vừa bắt đầu suy nghĩ huyễn hoặc lưu luyến cảnh xuân, bên khóe miệng vừa mỉm cười đi dọc theo hành lang dài.

” Từ lão đầu này lam chuyện gì đây. Sáng sớm hôm nay đã nói muốn ra ngoài cốc mua đồ, lúc này sao còn chưa có trở về?” Hứa ma nhìn mặt trời trên đỉnh đầu nghiêng về phía tây, nhịn không được bắt đầu oán giận…

“Nghĩ nhiều làm gì. Có thể do tuổi lớn, hoặc là trên đường gặp chuyện gì đó nên mới trì hoãn. Đúng rồi, đường phía trước không phải bị chặn lại rồi sao? Chẳng lẽ Từ lão đi đường vòng xa hơn ?” Vương bá đấm đấm bả vai, nói không để ý lắm.

“Hừ, đều do đám nhân sĩ giang hồ nhàm chán kia. Ngươi nói chúng ta êm đẹp có trêu ai chọc mà một đám người tựa bị điên chạy đến Ác Ma cốc của chúng ta…”

“Haiz quên đi!” Tài thúc một bên bổ củi một bên vuốt cằm, mấy cọng râu bạc bị vuốt vểnh lên , thoạt nhìn thật là buồn cười: ” Thanh danh Ác Ma cốc ở trên giang hồ vốn không tốt. Hơn nữa trong dĩ vãng, lão gia thích thu thập máy thứ đồ chơi quý giá lỗi thời. Đám người đó a, hơn phân nửa vì tài mà đến —— “

“Hừ, ta xem không đơn giản như vậy…” Trương ma từ trong phòng bưng một cái chậu đi đi ra, trên mặt tràn đầy nếp nhăn mang theo tươi cười thản nhiên: “Nghe nói là vì cái gì Huyền Thiên cốc đó a. Các ngươi nói, tên Ác Ma cốc này , chúng ta gọi quen mấy trăm năm rồi , cái gì mà Huyền Thiên cốc với không Huyền Thiên cốc , nói mò —— “

“Cũng không chắc nha!” Tài thúc một phen lau mồ hôi, xoay vặn vòng eo: “Bất quá, đoạn thời gian trước Từ lão đầu đúng là có chút khác thường, các ngươi có phát hiện ra không?” Nói tới đây, Tài thúc nhẹ vỗ về râu, trong mắt lóng lánh: “Các ngươi nói, trong cốc này có thể thật có bảo bối gì hay không a?”

“Đi đi——” Hứa ma ném một cây cải củ qua: “Không đứng đắn. Cho dù có bảo bối, ngươi cũng không dùng được vài năm nữa. Bất quá cũng phải nói đến, thời gian trước Từ lão đầu đúng thật có chút không thích hợp!” Nghĩ đi nghĩ lại nhưng vẫn không nghĩ ra nguyên cớ gì.

“Đi đi——” Hứa ma ném một cây cải củ qua: “Không đứng đắn. Cho dù có bảo bối, ngươi cũng không dùng được vài năm nữa. Bất quá cũng phải nói đến, thời gian trước Từ lão đầu đúng thật có chút không thích hợp!” Nghĩ đi nghĩ lại nhưng vẫn không nghĩ ra nguyên cớ gì.

“Nga, đúng rồi. Từ lão đầu xuất cốc mua đồ mà xe lừa vẫn ở đây này, hắn… Chẳng lẽ còn chưa xuất cốc?” Vỗ ót một cái, Vương bá giật mình nói.

“Quên đi, hắn là tổng quản. Phỏng chừng mướn người ở bên ngoài đưa vào đi. Đường tắc như vậy , xe lừa cũng không qua được a…”

Khẽ cười cười, hôm nay bình tĩnh dễ chịu hắn lại thấy mỗi ngày nghe mấy người già kia vừa nói bậy bạ lại vừa thông suốt, cũng có chút thú vị đâu.

Lắc đầu, Thương Hồ không nghe tiếp nữa, thẳng tắp lướt qua, đi về hướng Vô Nhai động phía sau núi. Nói đến đây, lúc này hắn còn phá lệ cảm tạ thân thể bách độc bất xâm của mình. Vô Nhai động này a, không phải muốn đi là có thể đi được a ——

Dọc theo đường đi, nguyên bản trên mặt Thương Hồ thoải mái tươi cười nhất thời thăng thêm không ít ——

Phong cảnh trên đường tuyệt đẹp a.

Bên hồ, dưới gốc cây đại thụ, Thương Dương cầm cần câu tơ vàng đang ngồi câu cá sấu…

Mặt sau, Thương Hàn đang săn bắn ở sau núi nhìn rất có linh khí…

Còn có mấy cái cạm bẫy đang được bố trí bất diệc nhạc hồ…

Cuối cùng, khi đến trước Vô Nhai động, khóe miệng Thương Hồ biến thành run rẩy ——

Cuối cùng, khi đến trước Vô Nhai động, khóe miệng Thương Hồ biến thành run rẩy ——

Chỉ thấy Thương Sắc khiêng hai cây thiết chùy cực lớn, thẳng tắp đứng ở trước động, tựa như môn thần canh gác—

( =)) nhận lời canh giữ cho sư phụ mà. Ngoan quá đê)

“Khụ khụ, thập thất sư đệ…” Thương Hồ có chút nghi hoặc, người này chẳng lẽ cũng có ý tưởng với sư phụ như ta? Không phải dấu hiệu tốt nha! !

Thời điểm nhìn thấy Thương Hồ, Thương Sắc rõ ràng thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó rất nhanh tiến lên: “Tứ sư huynh, huynh đã đến rồi!” Trong mắt xẹt qua một tia kinh hỉ, sau đó lại đổi thành lo lắng…

“Làm sao vậy sư đệ?” Thương Hồ không trước dấu vết lui ra lại một bước, ánh mắt thập thất sư đệ thấy thế nào cũng không thấy giống ý tưởng của hắn. Tuy rằng hắn thừa nhận chính mình đối sư phụ có ý tưởng, hơn nữa, mình quả thật đã muốn cong lưng , nhưng… Nội tâm kiên định nắm tay, nhất định phải vì sư phụ thủ thân như ngọc ! ! =))

“Sư huynh, sư phụ có thể có phiền toái !” Thương Sắc lo lắng nhìn Thương Hồ, dưới chân lại nhịn không được đi tới đi lui: “Trước hết huynh hãy đi xem sư phụ có ở bên trong hay không, nơi này chúng ta đều không thể đi vào, chỉ có huynh là bách độc bất xâm, huynh mau đi xem!” Nói xong, không giải thích gì thêm, sau đó ném thiết chùy trong tay đánh rầm một tiếng: “Ta đi tìm bọn đại sư huynh nữa! !”

Ngạc nhiên nhìn cái thân ảnh đã chạy xa. Bất quá, lúc này hắn cũng lười truy cứu, chỉ cần nghe sư phụ có thể có nguy hiểm, nhất thời, Thương Hồ bạo phát, cọ một chút, liền xông vào trong động…
Chương trước Chương tiếp
Loading...