Đoản Của Gián

Chương 1: Kỵ Sỹ Ma (SE)



KỴ SỸ MA

Tình yêu. Chính là thứ cảm xúc chân thật mà cho dù người bạn yêu là nam hay nữ, là soái ca ngôn tình, hay đại gia, kẻ nghèo hèn thì khi ở bên họ bạn vẫn cảm thấy ấm áp và hạnh phúc.

Còn chính tôi, tôi không hiểu giữa tôi và người tôi yêu, chúng tôi có đang thật sự trãi qua thứ cảm xúc được gọi là tình yêu đó hay không? Khi mà giữa hai người, một cõi âm, một cõi dương, gắn kết nhau bởi sợi chỉ vô hình dài hàng vạn đặm.

Khi tôi vờ đặt câu hỏi cho cô bạn tôi "Cậu nghĩ thế nào khi người mình yêu và mình cách nhau hàng vạn dặm?" Cô ấy đưa tay gõ đầu và mắng tôi rằng: "Trong tình yêu đâu phân biệt khoảng cách dài bao nhiêu. Cái cốt yếu chính là đối phương tin tưởng ở nhau mà thôi!".

Lúc đó kì thực tôi không biết nên vui hay buồn. Tin tưởng? Ừ chúng tôi có lòng tin đấy? Nhưng có ai hiểu không? Cậu ấy không phải là người. Chỉ là một hồn ma của thế giới bên kia. Hai trái tim không cùng chung nhịp đập, hai bàn tay không thể chạm vào nhau, rồi không biết vào một ngày nào đó, cậu ấy hoàn toàn tan biến đi. Lúc ấy tôi sẽ ra sao? Vẫn còn niềm tin và tiếp tục sống vui vẻ được chứ?

*****

Chạm vào những đốt ngón tay, tôi ước tính được còn ba ngày nữa. Ba ngày cuối cùng cậu còn là một hồn ma.

Nhớ cách đây nửa năm, một buổi tối trên đường từ quán karaoke về, tôi gặp phải một đám cướp. Chỉ một mình, còn là con gái, lúc đấy tôi hoảng sợ vô cùng, chỉ biết ngồi thụp xuống, nhắm chặt mắt. Trong lòng khấn nguyện có ai đó đến giúp. Dù đó là một linh hồn tôi cũng can tâm tình nguyện. Và dường như đất trời nghe được lời cầu khẩn của tôi. Một hồn ma đã xuất hiện cứu tôi, dọa đám cướp chạy toán loạn.

Đột nhiên nghe tiếng đám cướp chạy đi, tôi khó hiểu ngẩn đầu lên. Trước mắt đám cướp không còn một ai, chỉ có một bóng đen đứng ở đấy, gương mặt nhợt nhạt. Có vẻ gì toát lên ở đó đủ khiến người ta nhận ra, người đó là một hồn ma.

"Cậu là ma?"

Chàng trai đứng trước tôi mím môi khẽ gật đầu.

Tôi không hiểu sao ngay lúc đó tôi không cảm thấy sợ hãi. Trong lòng trỗi lên một cảm giác gì đó khó tả.

Vài ngày sau đó, mỗi lần tôi gặp nạn thì hồn ma cậu thanh niên đó lại xuất hiện, che chở tôi.

Dần dần, tôi cảm thấy ở tôi có sự rung động kì lạ, tự chất vấn mình bị điên, nhưng cảm xúc mỗi lúc một mạnh mẽ. Khẳng định rằng sự rung động của tôi là thật, tôi không hề bị điên.

Khoảng thời gan tiếp theo đó, không gặp nạn nhưng hồn ma đó vẫn xuất hiện, dù là ban đêm, dù chỉ mình tôi nhìn thấy, tôi vẫn rất vui vẻ.

Những ngày nối tiếp, tôi quyết định tỏ tình. Có thể ai cũng sẽ nói tôi là con nhỏ điên rồ nhất thế kỉ. Nhưng tôi chấp nhận, tôi điên thật rồi! Tôi điên vì yêu một hồn ma.

" Duy làm bạn trai tôi nhé!" Tôi cắn chặt môi, thu hết can đảm của mình đế nói.

" Vy... Nhưng tôi là một hồn ma."

" Tôi không quan tâm, tôi thích cậu."

" Nhưng... tôi..."

" Thật sự trong lòng tôi cậu là Kỵ Sỹ Ma, là người tôi thích. Dù cho cậu bảo tôi điên, tôi cũng chấp nhận."

Duy nhìn tôi ấp úng. Rồi biến mất đi. Cảm giác trong lòng tôi lúc đấy hoàn toàn trống rỗng.

Một ngày, hai ngày, ba ngày sau, chúng tôi đều không gặp nhau.

Qua ngày thứ tư, trên con đường vắng tanh, Duy đứng đó, lặng lẽ nhìn tôi.

" Vy. Tôi thích cậu."

Chúng tôi hẹn hò được ba tháng mười lăm ngày ngày Duy tiết lộ cho tôi, cậu chỉ còn năm ngày là hồn ma, cậu sắp tan biến đi, để siêu thoát.

Lời vừa buông. Tôi chỉ thấy không khí chìm vào im lặng.

Tôi biết. Nếu được đầu thai lại thì hồn ma nào cũng vui cả, còn Duy? Cậu ấy có đang vui không?

Ánh mắt duy đượm buồn. Dường như Duy muốn nắm tay tôi, nhưng hai bàn tay không thể chạm vào nhau. Cậu chỉ biết ngồi im, không một chút nhúc nhích.

Duy. Cậu có đang vui không? Tôi muốn hỏi nhưng lại không thể mở miệng.

" Vy..." Duy thều thào.

" Tôi nghe."

" Tôi không muốn siêu thoát."

Ánh mắt tôi ngay bây giờ đã đỏ ngầu, nước mắt cũng từ từ ra từ khóe mắt.

" Nhưng đó là điều ai cũng muốn."

" Tôi không muốn. Nếu tôi được sinh ra sống thêm kiếp nửa, tôi không thể nhớ Vy, không thể biết Vy, không thể..." Tiếng Duy tắt đi cùng tiếng nghẹn.

Hai ngày chúng tôi đều im lặng bên nhau cho hết đêm, đến ngày Duy lại biến mất, tôi vùi đầu ngủ bù, ngủ trừ để kì vọng đêm có thể ngồi trọn bên nhau,không muốn bỏ lở một phút, một giây nào.

Hiện giờ thì còn ba ngày, ngoài trời đã ngã tối. Bóng tối nhanh chóng ban trùm, Duy cũng đến.

" Còn ba ngày thôi. Khoảng thời gian ít ỏi này chúng ta đi dạo đi, đi đến những nơi ta chưa đến trong thành phố, ngắm những cảnh đẹp về đêm ta chưa được ngắm. Nhé!"

Duy gật đầu. Chúng tôi bắt đầu đi, đến nơi vẫn chỉ lặng lẽ ngồi bên nhau đến sáng.

Ngày cuối cùng, chiếc đồng hồ tít tắt, tít tắt xoay. Giá như nó đứng im thì tốt biết mấy. Tôi nắm chặt chiếc đồng hồ trên tay, vặn kim quay trở về mười chín giờ lúc này đã là lần thứ năm. Nhưng bóng tối ngoài kia chẳng đồng tình, màn đêm vẫn theo đồng hồ của chính nó mà luân chuyển.

" Mười lăm phút cuối cùng. Duy..." Tôi như gà con lạc mẹ, nước mắt trực trào."

Duy mím môi, nước mắt cũng từ từ lăn dài trên má. Người ta nói nếu ma rơi nước mắt, kì thực nó đang rất là đau khổ.

Hiện giờ. Duy đang đau.

Cả hai chúng tôi chỉ biết nhìn nhau khóc. Tiếng khó tôi uất ức, mỗi lúc một to, còn Duy cố gắn nuốt đi những tiếng khóc của mình vào trong cổ họng.

Bầu trời đỏ rực, bình minh sắp lên...

Chàng trai cạnh tôi dần tan đi. Tôi trợn mắt nhìn, nhìn trong sự tuyệt vọng. Tôi cố vươn tay giữ lấy nhưng không tài nào giữ được. Hục hẫng...

*****

Tôi sốt nguyên một tuần, Ly bạn tôi ở bên chăm sóc tôi cả tuần qua. Cả tuần tôi cũng không mở miệng nói chuyện lấy một lần. Ly bảo đi mua thuốc cho tôi rồi khoác áo ra ngoài. Còn mình tôi nằm lặng im trên chiếc giường trắng tinh.

" Vy."

Có tiếng gọi, tôi quay lại, đằng đó một hồn ma thanh niên đứng đấy, nhưng không phải là người tôi muốn gặp, người tôi mong chờ, không phải Duy.

" Anh là ai?"

" Anh là bạn Duy, anh có thứ này đưa cho em" anh chìa tay đưa tôi một lá thư.

Tôi đưa tay đón lấy, anh tiếp tục nói.

" Khi siêu thoát, những hồn ma điều được làm một việc, Duy đã xin Diêm vương viết lá thư này gửi cho em."

Tôi im lặng, nhìn chằm chằm vào lá thư. Hồn ma bạn Duy cũng biến mất.

Lại còn một mình tôi, nhè nhẹ mở lá thư.

" Gửi Vy - Người anh yêu.

Vy này!!!

Em biết không? Yêu một hồn ma là điều điên nhất của con người, nhưng em lại yêu anh. Trao dành tình cảm chân thành nhất mình có cho anh. Anh cảm ơn em.

Em biết không? Yêu một hồn ma là điều thiệt thòi vô cùng cho em. Mọi cô gái điều muốn nắm tay người mình yêu, tựa đầu vào vai người mình yêu, đi công viên trò chơi cùng người mình yêu, ăn những món ăn yêu thích cùng người mình yêu, xem phim cùng người mình yêu,... nhưng yêu anh, anh chẳng làm gì được cho em. Anh là một hồn ma, không chạm vào người được, không cho em tựa vai được, sống về đêm không chơi công viên trò chơi được, không ăn được, không đi xem phim ban ngày ở rạp chiếu phim cùng em được,... và mỗi lần bên nhau chúng ta chỉ ngồi lặng im, kể những câu chuyện của em lúc nhỏ, của anh lúc còn sống. Như thế chẳng giống một mối tình em nhỉ? Anh vô cùng xin lỗi em.

Em biết không? Anh thật sự rất vui, rất vui vì gặp được em cho dù là lúc chết đi, rất vui được bảo vệ và chở che cho em, rất vui vì được yêu em, rất vui vì được em yêu.

Em biết không? Chúng ta là một đôi đó, chúng ta có mối lương duyên của kiếp trước, từng hứa hẹn gì đó anh không nhớ, chỉ nghe người ta nói lại rằng mình hứa kiếp sau lại yêu nhau. Bên phía trái tim của em có một nốt rùi, bên phía trái tim của anh cũng có nốt rùi y hệt. Kiếp này trời định đoạt chúng ta yêu nhau, chỉ tiếc rằng yêu nhau không đúng lúc, lại kém may mắn rằng yêu nhau khi anh là một hồn ma.

Em biết không? Đúng! Anh đích thực là Kỵ Sỹ của em, có lẽ rằng kiếp trước anh hứa sẽ che chở em cho dù có chết đi.

Em biết không? Nếu thời gian có trở lại chắc anh vẫn sẽ tìm em để che chở, anh chỉ hận mình đã khiến em yêu hồn ma, hận mình khiến em tốn phí tình cảm không kết quả này.

Cuối cùng, anh muốn nói. Cho dù anh có đầu thai, có còn không nhớ em thì anh cũng muốn nói rằng 'mong một kiếp nữa. Chúng ta sinh ra đúng lúc, anh nhất định sẽ tìm kiếm em lúc mình còn sống, nhất định sẽ yêu và che chở em hết suốt một đời. Nhất định, nhất định là như thế.

Xin em đừng buồn nữa! Xin em hãy đứng lên, hãy bước ra ngoài và tìm cho mình một chàng trai tốt.Anh không bảo em quên đi tất cả mọi chuyện nhưng hãy đem nó cất vào một ngăn của trái tim, và xem nó như một giấc mơ đẹp em nhé!

Anh tin rằng sẽ có một chàng trai tốt thay thế anh yêu em, và chăm sóc em ở kiếp này.

Mong rằng kiếp sau nữa chúng ta sinh ra một thời và nên duyên.

Anh yêu em.... Lan Vy"

Tôi nhìn từng dòng chữ nhòe đi, lòng ngực đau nhói. Tôi không khẳng định rằng tôi có yêu được người khác theo như ước muốn của Duy hay không. Nhưng tôi sẽ sống quãng đời còn lại của mình và cất Duy vào ngăn trái tim, suốt đời, suốt kiếp này. Không quên được.

"Duy. Em yêu anh... Minh Duy"
Chương tiếp
Loading...