Đoàn Dự Đích Ngạc Mộng Nhân Sinh

Chương 2



Đoàn Dự không thể xác định được người nọ có phải là Mộ Dung Phục hay không?

Nhưng hắn vẫn nhớ rõ, Kiều Phong là mày rậm mắt to, khuôn mặt hình chữ điền. Hư Trúc dung mạo rất là xấu xí, nếu ở hiện đại thì chắc được coi là một con khủng long, nhìn thấy là chết đứng.

Mà thiếu niên phía trước kia, thoạt nhìn ước chừng mười bảy, mười tám tuổi, khuôn mặt tuấn mỹ, dáng người tiêu sái thanh tao, tay cầm phiến quạt phẩy nhẹ, cực kỳ giống liễu rủ ngày xuân, trầm tĩnh điềm mật.

Cơ hồ chỉ trong một giây, Đoàn Dự muốn đem ý nghĩ thiếu niên kia là Mộ Dung Phục đá bay khỏi óc.

Mộ Dung Phục bây giờ hẳn là đang ở Yến Tử Oa miệt mài luyện võ, chờ đợi ước muốn phục hưng Đại Yến vĩnh viễn không hoàn thành kia.

Nghĩ đến đây, Đoàn Dự nhịn không được mà nhếch miệng cười rộ lên. Hai hàng răng trắng vừa mới lộ ra, chỉ nghe ‘băng’ một tiếng giòn vang, một vật thể nhằm ngay sau ót hắn hạ cánh làm hắn đau đến nhe răng trợn mắt, quát thiếu niên kia:

“Ngươi là ai? Dám dùng ám khí đả thương ta!”

Thiếu niên kia thu lại phiến quạt, che miệng cười khẽ, đáy mắt chợt lóe lên tia sáng

“Ám khí? Ngươi nhìn cho kỹ, đó có phải là ám khí không?”

Đoàn Dự hung hăng lườm y một cái, xoay người nhặt vật thể màu đen lên rồi chăm chú nhìn vào, thì ra là một quả hạch rớt từ cây liễu xuống.

Đoàn Dự thoáng chốc âm trầm, trong lòng biết rõ đối phương võ công siêu tuyệt hơn xa mình, nhưng lại không chịu nhận thua, đành phải dùng hai mắt tiếp tục trừng y, hận không thể đâm hai nhát lên người y cho hả giận.

Ai ngờ thiếu niên kia cũng không buồn bực, phẩy nhẹ phiến quạt, câu được câu không khẽ lay động:

“Ngươi là Thế Tử Trấn Nam Vương Đoàn Dự?”

“Không phải”. Đoàn Dự quả quyết trả lời, ngay sau đó hỏi lại, “Ngươi là ai?”

“Ngươi đã không phải thế tử Đại Lý quốc…”. Thiếu niên kia chậm rãi khép phiến quạt, thản nhiên xoay trong tay rồi phất nhẹ ra, “Ta đây cũng không muốn nói cho ngươi biết”.

Thấy thiếu niên kia xoay người muốn đi, con ngươi Đoàn Dự chợt lóe lên, mở miệng hô,

“Ngươi không phải muốn tìm Thế Tử Trấn Nam Vương sao? Ngươi tìm hắn làm cái gì? Ta có thể cho ngươi biết hắn ở đâu nha”.

Thiếu niên tạm dừng bước, quay lại nhìn Đoàn Dự, con ngươi mang theo tia áp bách vô hình làm hắn gian nan nuốt nước miếng, tiếp tục nói:

“Thế nào? Ngươi không phải muốn tìm Thế Tử sao?”

Thiếu niên vỗ chiết phiến lên tay, sau một lúc lâu, vuốt cằm nói, “Được rồi”.

Khóe miệng Đoàn Dự hiện ra một tia bỡn cợt, chạy tới mấy bước, đưa tay định chụp lấy bả vai thiếu niên, lại phát hiện mình thấp hơn y một khoảng, đành phải nghẹn ngào bỉu môi, “Đi mau đi”.

Cất bước tiến lên trước, cũng không quan tâm người phía sau có đuổi kịp hay không, Đoàn Dự dẫn y rẽ qua rẽ lại hành lang gấp khúc trong hoa viên, ở lần thứ tư đi qua, thiếu niên nâng phiến quạt cản đường đi của hắn,

“Chỗ này vừa rồi đã đi qua”.

“Không có”. Đoàn Dự phủ nhận một hơi. Bởi vì hắn đáp quá nhanh, nên suýt nữa cắn phải lưỡi mình.

“Rõ ràng đã đi qua”. Khóe miệng thiếu niên khẽ nhếch, thả nhẹ bước đi tới trước hòn non bộ dùng quạt gõ lên.

“Đã thấy quen mắt từ đầu, cho nên vừa rồi lúc đi qua, ta đã làm ký hiệu trên mặt đá. Ngươi nhìn đi.”

Trong lòng Đoàn Dự hung hăng mắng y một câu ‘hồ ly chết tiệt’, sau đó dịch bước tới trước hòn non bộ dòm thử, chỉ thấy nguyên bản phiến đá trơn bóng xuất hiện một dấu tay, lúc này hắn mới phát giác nội lực của thiếu niên kia rất thâm hậu.

Ho khan hai tiếng che dấu, Đoàn Dự trưng vẻ mặt khô cằn làu bàu, “À, ta nhớ lầm, chúng ta đi bên này!”

Hắn còn chưa kịp xoay người, thiếu niên đã vươn tay lên khẽ xoa đầu hắn hai cái,

“Cái đứa nhỏ này, thật thú vị.”

Đoàn Dự chỉ cảm thấy da đầu run lên, cảm giác chỗ nào y chạm qua đều như thần kinh bị đứt đoạn, lan tràn khắp cơ thể.

Cổ gắng né khỏi tay y, Đoàn Dự buộc mình phải quay đầu lại cười cười với y.

“Đi thôi, cũng sắp tới rồi”. Hắn thầm nghĩ, nếu không phải lúc nãy ngươi dùng quả hạch trêu ta, rồi âm thầm làm ký hiệu đùa bỡn ta, cùng lắm ta cũng chỉ dẫn ngươi đi vài vòng.

Chậm rãi vòng qua hòn non bộ, Đoàn Dự chỉ vào cánh cửa bên kia cây cầu

“Thế tử ngươi muốn tìm đang ở đằng kia.”

Nhìn theo hướng chỉ của Đoàn Dự, chỉ thấy bên kia là một tòa lầu không lớn lắm. Mảnh sân thanh u tao nhã, từ ngoài nhìn vào có hơi yên tĩnh lạ thường.

Đoàn Dự dẫn theo thiếu niên đi vào sân, dừng lại trước cửa, làm bộ ho khan hai tiếng, hướng vào phòng hô lớn,

“Thế tử, có vị công tử muốn gặp ngươi, bây giờ dẫn hắn vào nha.”

Trong phòng lặng yên không một tiếng động, thiếu niên tỏ vẻ nghi hoặc. Đoàn Dự nhếch môi cười, một tay đẩy cửa ra bảo,

“Công tử cứ tùy ý vào, thế tử đang ở trong đó.”

Cánh cửa mở ra trước mắt, thiếu niên giương mắt nhìn, mặc dù có ánh sáng ban ngày nhưng bên trong vẫn tối tăm. Đang nghĩ nơi này thật cổ quái, bỗng nhiên cổ tay áo bị giật giật, cúi đầu nhìn xuống, Đoàn Dự đang bắt lấy ngón tay y, nháy mắt,

“Ngươi cúi xuống.”

Khóe môi thiếu niên khẽ gợn lên, nghĩ hắn chỉ là một tiểu hài tử tám, chín tuổi, có thể bày ra trò gì, liền theo lời nửa ngồi xổm xuống, vuốt đỉnh đầu hắn hỏi,

“Chuyện gì?”

Đoàn Dự miệng cười xán lạn cúi đầu, trên mặt nổi lên hai vệt đỏ ửng, thừa dịp thiếu niên vẻ mặt lơi lỏng, chợt dùng sức đẩy y.

“Vào đi thôi!”

Không nghĩ tới Đoàn Dự lại đột nhiên ra tay, thiếu niên lăn một vòng sau đó nhanh chóng đứng dậy, tay nắm chặt chiết phiến, lắng tai nghe ngóng trong bóng đêm.

Mà bên này, Đoàn Dự thảnh thơi đứng dậy, vỗ vỗ tro bụi bám trên áo choàng, ra sân đắc ý dựa vào một thân cây.

Viện này nguyên bản là phòng luyện công của Trấn Nam Vương Đoàn Chính Thuần. Bên trong ngoài các loại trận pháp ra, còn bày trận mười tám vị La Hán của Thiếu Lâm Tự.

Mấy năm gần đây trận đó mặc dù đã thu hồi, nhưng cơ quan trận pháp thì vẫn còn, tuyệt đối không thể khinh thường. Không có công phu đi vào thì cũng đừng muốn đầy đủ mà đi ra.

Đoàn Dự tùy ý lấy một cây gậy vẽ lung tung trên mặt đất, nghĩ thầm, người này mặc dù có chút đáng ghét, nhưng tội cũng không đáng chết. Để y chịu đau một chút rồi xin cha thả y ra, đương nhiên phải cho y biết, ta đường đường là Trấn Nam Vương Thế Tử Đoàn Dự, không phải là người dễ bị người khác trêu chọc.

Gậy gộc trên mặt đất cứ tiếp tục vẽ một vòng tròn lại một vòng tròn. Sau một hồi chờ đợi, Đoàn Dự ném nó xuống, đang nghĩ ngợi có nên mời cha đến hay không, chợt thấy cánh cửa vang lên một tiếng ‘lạch cạch’ rồi mở toang, thiếu niên chậm rãi bước ra.

Đoàn Dự kinh hãi, tròng mắt thiếu chút nữa rớt xuống.

Thiếu niên ngay đến một cọng tóc cũng chưa tổn hại, thần thái tươi tỉnh, con ngươi đen bóng như phát ra ánh sáng.

“Ngươi, ngươi… Ngươi ra được!”. Đoàn Dự líu lưỡi, khó khăn lắm mới nói được mấy chữ này.

Nửa năm trước, khi Đoàn Chính Thuần đi vào, mãi đến hôm sau, vẫn là Đao Bạch Phượng phái người vào đưa hắn ra. Không thể tưởng được thiếu niên này võ công lại cao siêu đến thế…

Thấy y cười dài đi tới chỗ mình, phiến quạt lại đều đều gõ xuống lòng bàn tay, Đoàn Dự cố gắng nở một nụ cười thật tươi, không chút keo kiệt khen ngợi y,

“Nhìn không ra, ngươi bộ dáng vẫn là một tiểu tử, không ngờ võ công lại lợi hại đến vậy”.

Chân mày thiếu niên nhíu lại, khóe miệng nở ý cười đến vô hạn.

“Ngươi đây là đang… khen ta?”

“Đương nhiên”. Đoàn Dự gật mạnh đầu, tay chỉ phía sau lưng y kêu lên,

“Ngươi nhìn kìa!”

Thừa dịp thiếu niên quay đầu, Đoàn Dự vội bỏ chạy, nhưng còn chưa tới hai bước đã bị y xách cổ áo kéo trở về.

Thân mình Đoàn Dự nháy mắt căng cứng, trong lòng lại có cảm giác thất bại, không trộm được gà còn bị mất nắm gạo.

“Ngươi nói xem, bây giờ ta nên làm gì với ngươi đây?”. Thiếu niên kéo Đoàn Dự tới trước người, cười tủm tỉm hỏi.

“Hay là ném ngươi vào phòng đó, thế nào?”

“Ngươi dám!”. Đoàn Dự nghe vậy chấn động, cả người sống chết vặn vẹo.

“Mau thả ta xuống!”

“Ta sao ta lại không dám?”. Thiếu niên hơi nhấn mạnh âm cuối, xách Đoàn Dự bước đến căn phòng kia.

“Vậy hãy thử xem”. Nói xong, còn làm bộ như chuẩn bị ném Đoàn Dự vào.

“Này này! Từ từ, từ từ!”. Đoàn Dự vội hét lớn.

“Chẳng phải ngươi muốn tìm Thế Tử Trấn Nam Vương sao? Chính là ta, chính là ta!”.

“Thật không?”. Thiếu niên dùng chiết phiến nâng cằm Đoàn Dự, ép hắn ngẩng đầu, sau một phen đánh giá, chậc chậc mấy tiếng.

“Ngươi bộ dáng vẫn là một tiểu tử, sao có thể là Thế Tử Trấn Nam Vương?”

Đoàn Dự biết rõ y cố tình chọc tức mình, đành phải cắn răng, nuốt cục tức xuống rồi gật đầu.

“Là thật mà…”

Thấy Đoàn Dự nén giận, khóe môi thiếu niên thoáng nhếch lên, sau đó buông Đoàn Dự xuống, khom người chào hắn, khóe mắt nồng đậm ý cười:

“Thì ra thật sự là thế tử, vừa rồi thật đắc tội.”

Đoàn Dự bụng đầy lửa hận, lại không làm gì được, ánh mắt như dao găm ở trên người y hung hăng chém hai nhát, rầu rĩ hỏi.

“Bắc Kiều Phong, Nam Mộ Dung, ngươi là người nào?”

Kỳ thật không cần hỏi cũng đã biết. Tuổi còn trẻ, võ công thâm hậu, trừ y ra, đương kim võ lâm thật sự không thể tìm ra người thứ hai.

Quả nhiên, chỉ thấy thiếu niên mở phiến quạt phẩy nhẹ, lời nói dửng dưng nhưng cực kỳ kiêu ngạo.

“Tại hạ, Cô Tô Mộ Dung Phục.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...