Đoán Mệnh Đại Sư Là Học Bá
Chương 27
Cha Khương nhìn thấy miếng ngọc bội kia đột nhiên trợn to hai mắt, vẻ mặt không dám tin nhìn Khương Duy.Khương Duy hơi nghiêng đầu không dám đối diện với ánh mắt của cha Khương, mạnh miệng nói: “Nếu nhà mình còn cứ tiếp tục như vậy miếng ngọc này không sớm thì muộn cũng phải bán đi thôi, không bằng lấy ra liều một phen.”Cha Khương nắm chặt tay tức giận, nhưng con trai đều đã tốt nghiệp đại học, dù tức giận đến cỡ nào cũng không thể đánh nó trước mặt người ngoài, chỉ có thể oán hận trừng mắt liếc cậu một cái: “Con biết cái miếng ngọc kia có thể bán được bao nhiêu tiền không?”Lâm Thanh Âm cũng không biết ngọc bội kia có giá bao nhiêu tiền, thế nhưng cô thích nó ở chỗ tràn đầy linh khí. Quý trọng vuốt ve ngọc bội một chút, Lâm Thanh Âm nhìn cha Khương bằng đôi mắt sáng ngời: “Bác cứ yên tâm, nếu cháu không phải quyết được chuyện nhà của bác, cháu sẽ trả miếng ngọc bội này về cho chủ cũ.”Nụ cười tươi trên mặt cha Khương không thể duy trì nổi nữa: “Muốn giải quyết như thế nào? Giúp tôi góp vốn hay tìm người cho tôi vay? Tôi không tin tôi đã đến nông nổi này rồi mà còn có thể dựa vào bói toán để giải quyết giúp.”“Mệnh của Khương Duy mang phúc, trời sinh mang tài, mặc dù chuyện làm ăn của bác có liên quan đến sự phấn đấu, nhưng nếu không có Khương Duy mang đến may mắn thì căn bản bác sẽ không có được sự nghiệp lớn như vậy.”Lâm Thanh Âm đứng lên, duỗi tay chỉ lên trán Khương Duy: “Có người đã dời hoa ghép cây(*), lấy đen đủi che giấu mệnh Quan của Khương Duy, dời đi vận may của anh ấy.”[Chú thích: (*) Dời hoa ghép cây: ý chỉ việc làm xảo trá, đổi trắng thay đen.]Cha Khương nghe vậy thì trợn mắt há mồm, nhìn Lâm Thanh Âm với ánh mắt như nhìn người điên: “Cô bé, con làm bài tập hè xong chưa? Có phải gần đây xem TV nhiều quá không?”Lâm Thanh Âm nhớ tới bài tập hè mà cô dành ra cả ngày trời mới viết được hai trang, sắc mặt tái mét, tức muốn hộc máu chống nạnh: “Nếu cháu giải quyết giúp bác chuyện của bác, thì bác phải cùng làm bài tập hè với cháu!”Cha Khương không nhịn được đập bàn với cô: “Được, bài tập nghỉ đông cũng làm cho cháu luôn!”Lâm Thanh Âm chỉ tay lên sợi tơ hồng mà ông cùng mẹ Khương đang đeo trên cổ: “Trước tiên hai người gỡ cái thứ trên cổ xuống đi.”Cha Khương cảnh giác đưa tay ngăn cản, có chút hoài nghi nhìn Lâm Thanh Âm: “Để làm gì? Cầm ngọc bội của con trai tôi còn chưa đủ còn muốn lấy của vợ chồng tôi sao?”Mẹ Khương đi đến đẩy cha Khương một cái, cởi dây chuyền mặt ngọc xuống đưa cho Lâm Thanh Âm: “Cô bé, cha của Khương Duy có tính tình hơi cố chấp, con đừng chấp nhặt với ông ấy. Sợi dây chuyền này là do cha nuôi của Khương Duy tặng làm quà kỷ niệm ngày kết hôn của hai vợ chồng bác, không đáng giá bao nhiêu tiền nhưng nói là đã thỉnh cao tăng khai quang qua, có thể phù hộ bình an, cho nên bác và cha Khương Duy luôn đeo trên người. Haizz, mà cái này đúng là rất linh nghiệm, sau hai ngày đeo lên người nhà bác gặp phải một tai nạn xe cộ nhưng nhờ có miếng ngọc này phù hộ nên chỉ bị thương ngoài da, chứ không có bị gì nữa.”Lâm Thanh Âm sờ sờ miếng ngọc bên trong có hoa văn đỏ, thương hại nhìn bà một cái: “Nếu mọi người không đeo mặt dây chuyền này thì sẽ không có tai nạn gì xảy ra, cũng sẽ không có những chuyện như hiện tại.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương