Đoán Mệnh Đại Sư Là Học Bá

Chương 4



“Việc này thà rằng tin là có, chứ không thể tin là không được. Nghe lời bác, cháu vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra kỹ lưỡng một lần xem, nếu không có bệnh, tất cả đều vui mừng, nhưng nếu thực sự có chuyện gì, cháu đừng giấu bệnh sợ thầy. Có bệnh sớm trị, tuyệt đối không để bệnh nhỏ kéo thành bệnh nặng.”

Mã Minh Vũ gật gật đầu: “Bác gái Lý, bác cứ yên tâm, chờ đến cuối tuần, cháu được nghỉ ngơi sẽ đến bệnh viện kiểm tra.”

“Sao còn phải chờ đến cuối tuần chứ?” Bác gái Lý nóng nảy: “Lúc này mới là ngày đầu tuần, còn phải chờ vài ngày nữa mới đến cuối tuần, nhưng bệnh tật lại không được chậm trễ, tốt hơn hết là cháu đi kiểm tra sớm một chút đi mới có thể an tâm.”

Bác gái Lý quá sốt ruột nên giọng nói hơi lớn một chút, sở trưởng Vương nghe được động tĩnh, lập tức chạy qua, vừa thấy bác gái Lý đã chào hỏi trước: “Bác gái Lý, bác tới có việc sao?”

Dãy tiểu khu ở phía sau công viên đều là nhà cũ ở hơn ba mươi năm rồi, từ thời còn trẻ, sở trưởng Vương đã công tác tại đồn công an này, về cơ bản, chú ấy đều quen biết tất cả những gia đình sinh sống tại nơi đây, thậm chí còn biết rành mạch nhà nào có mấy người, đi công tác tại nơi đâu.

Ngay lúc ấy, Mã Minh Vũ nhìn bác gái Lý đã gấp đến độ trán túa mồ hôi, sắc mặt anh ấy lập tức tái nhợt không biết đang suy nghĩ cái gì, sở trưởng Vương vội vàng hoà giải: “Bác gái Lý, đây là Tiểu Mã vừa được cấp trên điều tới sở chúng tôi năm nay, cậu ấy là sinh viên vừa tốt nghiệp. Có phải cậu ấy đã xử lý chuyện gì không chu đáo hay không? Bác cứ nói, tôi sẽ phê bình cậu ấy.”

Bác gái Lý nóng nảy: “Tiểu Mã này đang bị bệnh bao tử, tôi chỉ muốn khuyên cậu ấy nên tới bệnh viện kiểm tra thôi.”

Sở trưởng Vương nhìn nhìn sắc mặt Mã Minh Vũ, lập tức gọi tới một chú cảnh sát nhân dân khác: “Trương Khánh, anh nhanh chóng đưa Mã Minh Vũ tới bệnh viện một chuyến.”

Nói xong sở trưởng nhìn Mã Minh Vũ thở dài: “Cậu thật là… có bệnh thì phải nói ra chứ, chuyện này có gì phải ngượng ngùng? Cậu nhìn gương mặt mình xem, trắng bệch có rồi, có phải đau quá mức rồi không? Thật là…”

Mã Minh Vũ: “……” Sở trưởng, nếu em nói em bị một cô gái dọa sợ nên mặt mới như vậy, anh có tin tưởng không?

——

Lâm Thanh Âm cầm theo tấm bìa cứng đi được ba dặm rốt cuộc cũng về đến nhà. Cô móc chìa khóa ra mở cửa, sau đó tiện tay đặt tấm bìa cứng lên ngăn tủ ngay ở cửa, tiếp đó mới rửa tay đi vào bên trong, múc một chén mì đã khô cứng từ trong cái nồi bưng ra.

Lâm Thanh Âm cầm lấy chiếc đũa ăn một miếng mì, hàng chân mày không khỏi nhíu lại. Ngay sau đó, cô lập tức phải đứng dậy chạy đến bên cạnh máy lọc nước, hứng cốc nước, uống liền hai ngụm lớn mới cảm thấy khá hơn, nhưng vẫn có chút thở dài nặng nề.

Sau khi cô đi vào thế giới hiện đại này, ngoại trừ linh khí loãng, vấn đề khiến cô đau đầu nhất chính là ăn cơm.

Ở kiếp trước cô có bao giờ được ăn cơm đâu? Trước khi bước vào tiên đồ (đường tu tiên), trong nhà nghèo lắm, nhà có năm người thì chết đói mất bốn, chỉ còn một mình cô mạng lớn sống sót.

Ngay trước khi cô bị đói chết, đã may mắn gặp được sư phụ, còn được người đưa vào tiên môn. Thời bấy giờ, Thần Toán Môn được xem như đại môn phái trong Tu chân giới, không hề thiếu các loại tài nguyên, lại vì đẩy nhanh tốc độ tu luyện, bọn họ đều chọn ăn Tích Cốc Đan.
Chương trước Chương tiếp
Loading...