Đoạt Bàn Tay Vàng Của Lão Công

Chương 2



Editor: AmiLee

Hạ Lan Giác từ trong hôn mê tỉnh lại, phát hiện bản thân ở trong một gian phòng kỳ quái. Bốn phía đều là vách tường trắng tinh, không có cửa chính cũng không có cửa sổ, không gian chặt hẹp, ngoại trừ y ra cái gì cũng không có.

Hạ Lan Giác còn có chút di chứng không gian đè ép, trong lúc nhất thời phản ứng có hơi chậm chạp, không thể xác định bản thân rốt cuộc có phải đã thành công đến Tiên giới rồi hay không?

Nhưng loại trắng xóa này thật ra có điểm giống ở mây, hình như người ở Tiên giới sống trên mây sao?

Có thể hơi quá mềm và lóa mắt hay không?

Hạ Lan Giác chậm rì rì nghĩ rồi nhìn lại bộ y phục trên người mình đã rách lỗ chỗ trong không khí, đang muốn lấy một bộ mới ra thay thì phát hiện vòng trữ vật trên cổ tay không thấy đâu.

"Hả?"

Hạ Lan Giác nhìn cánh tay trống không, cảm ứng một chút thần thức ấn ký trên đó, tự mình lẩm bẩm:

"Vẫn còn nha, cũng cách không xa. Chẳng lẽ không phải bị người cướp đi?"

Tu sĩ cướp đoạt pháp khí của những người khác mà nói, nếu trên đó có ấn ký của đối phương, nhất định sẽ xóa sạch trước khi đem đi, nếu không thì không thể dùng, còn sẽ bại lộ chính mình, hơn nữa có pháp khí còn bị chủ nhân mình triệu hoán về.

Thần thức ấn ký của mình vẫn còn, hay là đối phương cũng không phải muốn cướp đoạt pháp khí của y?

Vậy sao y lại xuất hiện ở cái trong căn phòng nhỏ này, là được cứu, hay là.. bị bắt?

Hạ Lan Giác đang suy nghĩ vấn đề này, đồng thời suy xét muốn hay không đem vòng trữ vật của mình trực tiếp triệu hoán về, thì nhìn thấy một mặt tường của căn phòng đột nhiên thay đổi, từ thuần trắng biến thành trong suốt, lộ ra vài người đứng ở mặt sau.

Hạ Lan Giác ngẩn ra.

Vài người này thoạt nhìn cao lớn, thế nhưng sao tu vi phần lớn chỉ tới Linh Hư kỳ, người thực lực cao nhất kia thì vừa mới lên Nguyên Anh?

Tiên giới còn có người tu vi thấp như vậy sao?

Y cho rằng bản thân là Tán Tiên chính là lót đế.

Hạ Lan Giác tư duy chậm rãi từ di chứng hỗn độn tránh thoát ra, không khỏi cảm thấy có điểm kỳ quái.

Đối phương thoạt nhìn không tính là thân thiện, đem y nhét ở trong phòng nhỏ như vậy, còn cầm đi vòng tay trữ vật của y.

Nhưng Hạ Lan Giác cảm ứng một chút, lại phát hiện tu vi của mình không chịu một chút hạn chế, mấy bức tường này cũng hoàn toàn không có trận pháp linh lực gì cả, căn bản không có khả năng vây khốn y.

Nhóm người này tu vi rất thấp, cũng không có khả năng tạo thành uy hiếp đối với y.

Chẳng lẽ là thần thức của mình bị che mắt, hoặc là bọn họ đang ngụy trang?

Hạ Lan Giác nhất thời cũng không nghĩ tới bản thân còn chưa đến nơi bên ngoài Tiên giới, thấy đối phương cách tường không có lập tức tính động thủ, vì thế lên tiếng hỏi trước:

"Là các ngươi đem tôi tới nơi này, còn lấy đi vòng trữ vật của tôi phải không?"

Đạo tặc tinh tế đối với Hạ Lan Giác lai lịch không rõ rất là coi trọng, tuy rằng do chấn động mạnh lúc trước, toàn bộ căn cứ vừa vội vừa loạn.

Nhưng vẫn là cố ý an bài người nhìn chằm chằm trong phòng giam theo dõi, nhìn thấy y tỉnh lại thì lập tức lại đây chuẩn bị thẩm vấn.

Bởi vì kiểm tra ra Hạ Lan Giác chỉ có cấp F, là thể chất so với người bình thường còn phế vật hơn, sợ dùng hình tra khảo một chút sẽ đem người giết chết.

Nhóm đạo tặc tinh tế tới thẩm vấn đành phải cách tường hỏi chuyện trước:

"Mày là người ở đâu? Sao tới được chỗ này?"

Hai bên đồng thời lên tiếng, tiếp theo đều là sửng sốt -- ngôn ngữ không thông?

Hạ Lan Giác cũng không đem chuyện này trở thành vấn đề, tu sĩ cấp cao muốn học được một ngôn ngữ mới rất dễ dàng, truyền thụ ngọc giản thì khả năng nói chuyện nháy mắt là có thể giải quyết, nếu không có cũng chỉ là hơi tốn thời gian một chút mà thôi.

Nhưng đám đạo tặc tinh tế lại không cảm thấy như vậy.

Bọn họ mang theo máy phiên dịch riêng, chính là vì tránh cho tình huống ngôn ngữ không thông, nhưng hiện tại được xưng là máy phiên dịch biết tất cả các ngôn ngữ phản hồi cho bọn họ lại là..

"Ngôn ngữ không rõ, không thể nhận dạng".

Đám đạo tặc tinh tế có chút hoài nghi Hạ Lan Giác có phải cố ý giả vờ nói lung tung lừa gạt bọn họ hay không?

Lại hung tợn hỏi một lần.

Hạ Lan Giác càng thêm kỳ quái:

".. Tôi nghe không hiểu ngươi đang nói cái gì? Vì sao không cho tôi một cái ngọc giản?"

Nhìn Hạ Lan Giác biểu tình mờ mịt vô tội, đám đạo tặc tinh tế liền buông xuống lòng nghi ngờ, tên cầm đầu đạo tặc tinh tế vội vàng báo cáo vài câu với thủ lĩnh.

"Đúng vậy, là ngôn ngữ không biết, kế tiếp muốn xử lý như thế nào?"

".. Trực tiếp đưa tới khu nô lệ? Không cần phải thẩm vấn sao?"

"Xác thật là cấp F, không có nguy hiểm."

".. Vâng, tôi hiểu rồi."

Tên cầm đầu đạo tặc tinh tế tắt liên lạc, nhìn nhìn thần sắc ngây thơ của Hạ Lan Giác, ra lệnh nói:

"Mở cửa, dẫn người đi khu nô lệ."

Chỉ thấy trên vách tường trong suốt đột nhiên có một khối nhô lên cùng với bộ phận khác bên cạnh tách ra, sau đó giống như một cánh cửa trượt sang một bên, mở ra cái lối đi một người qua. Hai tên đạo tặc tinh tế đi vào, dùng súng trên tay xô đẩy Hạ Lan Giác ra cửa.

Hạ Lan Giác suy đoán vật đó chắc là loại vũ khí, nhưng trên đó không có bất kỳ chút linh lực nào, giống như đồ vật cho người bình thường dùng.

Nếu những người này cũng là người bình thường, vậy Hạ Lan Giác cũng sẽ không cố kỵ, chỉ cho là đối phương có mắt mà không thấy Thái Sơn nhìn không ra tu vi của y.

Nhưng cố tình những người này đều có tu vi, cho dù chỉ là mấy nhân vật nhỏ Linh Hư và Nguyên Anh, dùng vũ khí cũng bình thường không có khả năng không hề có linh lực a.

Hạ Lan Giác có chút do dự muốn phản kháng hay không?

Nhưng đối phương đẩy y một chút rồi lấy vũ khí kỳ quái kia chỉ vào y, bắt y đi về phía trước, không có công kích, Hạ Lan Giác liền quyết định tạm thời bất động, nhìn xem tình huống rồi nói.

Đám đạo tặc tinh tế áp giải Hạ Lan Giác đi qua mấy cái thông đạo, trên đường nhìn thấy đồ vật làm Hạ Lan Giác vô cùng ngạc nhiên.

Nơi này độ dày linh khí không thấp, nhưng dùng các loại dụng cụ lại hình như là đều xuất từ tay phàm nhân, không hề có linh lực, nhưng lại có thể làm ra hiệu quả thần kỳ mà các loại tu sĩ mới có thể với tới.

Đồ vật không cần linh lực mà có thể tùy ý sáng lên được khảm ở vách tường, giống bảo bối có thể ngàn dặm truyền âm cũng không mang theo linh lực.

Ngay cả con rối giống của y có thể cử động thậm chí có thể nói, trên đó đều không có một tia dấu vết linh lực trận pháp.

Hạ Lan Giác càng thêm nhận định những người này làm ngụy trang có khả năng rất lớn. Cho dù thực lực không bằng nhìn qua đơn giản như vậy, chỉ sợ là đối phương dường như xem y trở thành phạm nhân, Hạ Lan Giác không khỏi có chút lo lắng cho tình cảnh sắp tới của mình.

Chẳng lẽ là lúc y tới Tiên giới tạo thành ảnh hưởng không tốt cho nên bị bắt, ví dụ như y không cẩn thận đem đồ vật của người ta đập thành cái động gì đó?

Hạ Lan Giác cảm thấy nếu đơn thuần là hiểu lầm thì chỉ cần giải trừ chướng ngại ngôn ngữ rồi giải thích một chút chắc là có thể giải quyết được?

Không có ngọc giản, bây giờ tạm thời làm một cái ngôn ngữ truyền thừa đơn giản cũng rất dễ dàng.

Hạ Lan Giác đang lo lắng, bọn họ đã đến nơi, đám đạo tặc tinh tế ngừng lại, mở ra một cánh cửa, đem Hạ Lan Giác đẩy vào.

"Chủng tộc nguyên thủy rất đáng giá, thành thật ngốc ở đây đi, nhưng ngàn vạn lần đừng chết đó."

Ném xuống một câu Hạ Lan Giác nghe không hiểu nói gì, đám đạo tặc tinh tế lập tức đóng cửa lại, xoay người rời đi.

Hạ Lan Giác giật mình, phát hiện căn phòng lần này so với cái trước kia thoạt nhìn chắc chắn hơn không ít.

Không chỉ có lớn hơn rất nhiều, còn có một ít đồ dùng, so với khi ở động phủ bế quan tu luyện có vẻ thoải mái rất nhiều.

Nhưng mà Hạ Lan Giác cũng không cao hứng. Phòng như vậy không chỉ có mình y mà còn nhìn thấy mấy người khác nữa nhưng những người đó đều đồng dạng co rúm lại trong góc phòng. Phần lớn là nữ nhân.

Bọn họ tu vi còn thấp hơn so với nhóm người Hạ Lan Giác nhìn thấy lúc trước, chỉ có Luyện Khí hoặc là Trúc Cơ, hơn nữa hiển nhiên khó có thể tiến lên cấp nữa.

Không chỉ có như thế, còn đều hình dạng gầy ốm, thần sắc tiều tụy, rõ ràng là tu sĩ nhập đại đạo có linh khí tẩm bổ, thoạt nhìn so với người bình thường còn ốm yếu hơn.

Nhưng mà ngoại trừ thân thể suy yếu, càng làm cho Hạ Lan Giác cảm thấy nghiêm trọng chính là những người này dường như tâm đều như tro tàn, đã không còn ý niệm muốn sống.

Hạ Lan Giác là người mới xuất hiện mà thậm chí bọn họ còn không thèm nhìn đến một cái.

Rõ ràng, những người này khi bị nhốt lại hơn phân nửa đã bị đối xử tệ bạc thậm chí là cực kỳ tàn nhẫn.

Nhìn đến một nhóm người như vậy, Hạ Lan Giác đối với những người bắt y lập tức đã không còn nửa phần hảo cảm và kỳ vọng, hiển nhiên hành vi của đối phương cũng không phải xuất phát từ hiểu lầm gì, mà là thật sự không có ý tốt.

Nếu như vậy, xung đột chính là không thể tránh khỏi.

Hạ Lan Giác nhăn mi lại, dùng thần thức dò xét hoàn cảnh chung quanh, chỉ phát hiện phạm vi gần mười dặm có người hoạt động, những người này hơi thở mạnh nhất, cũng chỉ có tu vi Nguyên Anh đại viên mãn.

Mà vòng tay trữ vật của y dường như là bị tùy tiện ném vào một góc không có người tới gần, đối phương cũng không có ý đồ lấy ra đồ vật bên trong.

Hạ Lan Giác dứt khoát không hề nghĩ nhiều, trước tiên đem vòng tay trữ vật triệu hoán về.

Vòng tay trữ vật của Hạ Lan Giác thoạt nhìn chỉ là dụng cụ trữ vật bình thường, nhưng trên thực tế lại là cái pháp khí phòng ngự rất lợi hại, bằng không Hạ Lan Giác cũng sẽ không trực tiếp đem nó mang ở bên ngoài.

Cảm ứng được thần thức của y triệu hoán, bị đám đạo tặc tinh tế chồng chất trong đống đồ vật, vòng tay từ chấn động lớn tạo thành lung tung rối loạn vứt đi tài liệu lao tới, thẳng tắp mà bay hướng về hướng Hạ Lan Giác.

Bởi vì đường bay chính là thẳng tắp, nó không chút khách khí mà phá tan một bức tường căn cứ ngầm, bay nhanh tới gần Hạ Lan Giác.

Phòng điều khiển chính của căn cứ lập tức vang lên tiếng cảnh báo liên tiếp:

"Phòng A76, thông đạo J34 khu vực vách tường bị hư tổn, xin mau chóng sửa chữa..

Cảnh cáo! Tầng cách ly phòng đông lạnh bị hư tổn, độ ấm đang tăng lên cao, dự tính ba giờ sau sẽ có một bộ phận dược phẩm biến chất..

Cảnh cáo! Máy thuỷ áp bị hư tổn, hệ thống tuần hoàn không khí xuất hiện trục trặc! Không khí còn thừa chỉ duy trì được 48 giờ! Cảnh cáo.."

Đột nhiên xảy ra biến cố làm đám đạo tặc tinh tế trở tay không kịp, vốn dĩ bọn họ bởi vì chấn động kịch liệt lúc trước mà vô cùng rối ren, bây giờ càng thêm gà bay chó sủa như một cuộn chỉ rối.

Đây là phiền phức lớn có liên quan đến tánh mạng, thủ lĩnh nhóm đạo tặc tinh tế lấp tức giống như lửa thiêu mông, vội vàng phái người đi sửa chữa trục trặc, đồng thời tức giận hét to muốn nhanh chóng tra ra nguyên nhân.

"Đây là có ý gì? Có cái đồ vật bay đem những bức tường nơi đó toàn hoàn đập vỡ?

Bức tường phòng động lực kia chính là hợp kim cấp S, cho dù dùng pháo năng lượng cũng không thể oanh tạc được, một cái phi hành khí mini va chạm vào đã phá được? Mày cùng tao làm.."

Tên thủ lĩnh đạo tặc tinh tế đang nói được một nửa, đột nhiên nghe được đằng sau một tiếng tiếng xé gió bén nhọn.

Ngay lập tức dừng lại tiếng gầm phẫn nộ quay đầu lại, thì thấy một cái vòng tròn nhỏ đang dùng tốc độ cực nhanh nhằm về phía hắn, không đợi hắn hoảng loạn tránh né, đã trực tiếp đụng giữa trán hắn.

Tên thủ lĩnh đạo tặc tinh tế tự xưng là thực lực cao cường, lại căn bản không có cơ hội phản ứng và phòng ngự, lập tức bị đụng ngã trên mặt đất, trực tiếp mất đi ý thức.

Những người khác cũng không kịp phản ứng, trơ mắt mà nhìn một cái vật nhỏ đánh hôn mê lão đại nhà mình, sau đó cũng không có nửa điểm tạm dừng mà tiếp tục gào thét lao về phía trước.

"Không hay rồi! Phía trước là kho vũ khí! Nếu như bị kích nổ thì xong đời!"

Đám đạo tặc tinh tế mặt mày hoảng sợ, nhưng đã quá muộn.

Không bao lâu tiếng nổ mạnh giống như tiếng cảnh báo lúc trước dồn dập liên tục vang lên, rất nhanh hoàn toàn vang thành một mảnh, căn cứ ngầm sâu dưới 1000 mét nổ tung tang hoang.

Vốn dĩ căn cứ ngầm lúc trước bị chấn động mạnh mà tổn thương rất nhiều, trong khoảng thời gian ngắn lại lần nữa phải chịu thương tổn nặng nề, bắt đầu không thể chịu được gánh nặng mà sụp xuống toàn thể.

"Hiện tại có thể nói cho ta biết, anh muốn đến nơi này làm gì không?"

Tới gần trung tâm chấn động rồi, lại không có nhìn ra bất kỳ đồ vật gì đặc biệt trong vũ trụ mênh mang, Mộ Dung Lam nhịn không được càng thêm kỳ quái hỏi Tư Thần Diệu.

Tư Thần Diệu ngưng thần cảm giác một chút, vẫn không phát hiện ra một tia bóng dáng của cỗ hơi thở kỳ lạ kia. Hắn vốn tưởng rằng đi vào trung tâm chấn động sẽ có phát hiện gì đó, không nghĩ tới lại không tìm được manh mối gì cả.

Nhưng Tư Thần Diệu có loại dự cảm mãnh liệt, chuyện này với hắn mà nói vô cùng quan trọng, hắn cần phải tìm được ngọn nguồn hơi thở kia!

Tư Thần Diệu không trả lời Mộ Dung Lam, mà là một lần nữa xem tinh đồ phụ cận. Trong vũ trụ không có phát hiện, vậy chỉ có thể đi chung quanh tinh cầu tìm xem.

Không có mục tiêu, chỉ có thể một đám mơ hồ, Tư Thần Diệu khẽ nhíu mày, đang định nhìn xem từ hành tinh lớn nhất gần nhất trước, hệ thống trí năng đột nhiên phát ra tiếng nói:

"Báo cáo, kiểm tra đo lường đến gần tinh cầu X-36 18 giây trước đã xảy ra động đất quy mô cỡ vừa, trước mắt cường độ dư chấn cao đang liên tục tăng."

Tư Thần Diệu hơi giật mình, trong lúc nhất thời cảm giác trận động đất này dường như là cố ý chỉ đường cho hắn, hay là ngọn nguồn hơi thở kia đang thật sự chủ động kêu gọi hắn?

Tin tức không đủ, Tư Thần Diệu tạm thời không có suy nghĩ nhiều, chỉ là dựa vào trực giác kì lạ trong lòng lôi kéo, trầm giọng nói:

"Đi tinh cầu X-36."

Mộ Dung Lam cổ họng ngay lập tức hơi ngưa ngứa, khụ hai tiếng:

"Anh hôm nay sao thế? Chuyên chạy về phía địa chấn là sao? Rốt cuộc anh muốn làm gì?"

Tuy nói hắn cảm thấy Tư Thần Diệu rất đáng tin cậy, nhưng luôn chọn lối nguy hiểm mà đi như vậy cũng không có lý do, thật sự là làm cho người ta không hiểu gì đến hoảng hốt mà.

Tư Thần Diệu vốn dĩ không muốn nhiều lời, rốt cuộc cỗ hơi thở kia lúc trước lướt qua trong giây lát, lại nói tiếp đều có chút hư vô mờ mịt.

Nhưng thấy Mộ Dung Lam xác thật lo lắng, Tư Thần Diệu nghĩ nghĩ, vẫn là cùng cậu ta giải thích một chút.

Mộ Dung Lam nghe được ngơ ngác, một lát sau ánh mắt lại đột nhiên sáng lên:

"Lão đại! Chắc không phải là Nguyên Tinh của anh xuất hiện chứ?"

Tư Thần Diệu ngẩn ra, Mộ Dung Lam tiếp tục hưng phấn nói:

"Còn có thể giảm bớt năng lượng bạo động của anh, lại còn có cảm giác được quen thuộc phù hợp, oa! Đây không phải là Nguyên Tinh thì là cái gì nữa? Nếu lần này thật có thể tìm được, vậy về sau thân thể của anh chắc sẽ không có phiền phức gì nữa!"

Tư Thần Diệu không rõ ràng lắm Nguyên Tinh mang lại cho người ta cảm giác là cái dạng gì, cũng không nghĩ đến hướng này, nhưng nghe Mộ Dung Lam nói như vậy, thật đúng là có điểm giống.

Chỉ là Tư Thần Diệu lại nghĩ nghĩ, thì tự giễu mà xuy một tiếng, lắc lắc đầu nói:

"Nguyên Tinh của ta sao lại có thể xuất hiện ở khu F? Hơn nữa còn là chấn động không gian mới đột nhiên xuất hiện. Chắc chỉ là khoáng vật đặc biệt chấn động sinh ra thôi."

Tư Thần Diệu ngoài miệng nói như vậy, nhìn càng ngày càng tiếp cận tinh cầu X-36, tim lại khó hiểu mà đập hơi nhanh.
Chương trước Chương tiếp
Loading...