Đoạt Mộng

Chương 16: Cô Đảo



Quyển 1: Vạn Lý Trường Thành

CHƯƠNG 15: CÔ ĐẢO

--------------------------------------------------

Sau khi cúp điện thoại, Dư Hạo từ trong mưa tuyết trở về phòng ngủ, đầu óc đã có chút mơ màng, y đã uống gần hai chai rượu rồi.

Y vô lực ngã xuống giường, nhắm mắt, sau đó lại liếc đồng hồ.

Mười một giờ năm mươi phút.

Lại là kim quang tỏa sáng, lần này Dư Hạo cảm thấy rõ ràng hơn, y bay lên từ cơ thể của mình, bay về phía bầu trời rực cháy, trong chớp mắt, liền lao vào trong mặt trời.

Như bẻ cành khô, một tiếng nổ lớn vang lên, trời đất quay cuồng một hồi, nương theo là tiếng Tướng quân gầm lên.

(1). Như bẻ cành khô ( Tồi khô lạp hủ) ví với việc đánh đổ thế lực thối nát một cách dễ dàng, như mình đang hiểu thì nó là kiểu dễ dàng làm một cái gì đấy, dễ như trở bàn tay ấy...

Tướng quân: ''Sao lại chui vào đây rồi! Không thể để đến hôm sau....''

Một giây sau, xúc tu của con hải quái lao đến tứ phía, quấn lấy hai người, đầu tiên tàn nhẫn kéo Dư Hạo vào cái miệng tràn ngậm răng nhọn!

Dư Hạo không kịp phản ứng, đột nhiên cảm giác toàn thân lóe lên, một luồng nhiệt lưu ấm áp quán xuyên thân thể.

Tướng quân trợn to hai mắt, mờ mịt nhìn.

Chỉ thấy tầng tầng xúc tu quấn quanh, bao trùm cả bên dưới, bốn phương tám hướng bắn ra một cột sáng, bộc phá cả bên trong, bạch quang lấp lóe, bao trùm lấy đống xúc tu đang quấn lấy Dư Hạo, khiến nó nổ tan tành! Con mắt trên tháp đèn xa xa đang gầm gào giận dữ, tỏa tra chùm sáng màu chàm, bắn thẳng đến phía Dư Hạo.

Nơi chùm sáng đó đi qua, nhất thời đểu bị một mảnh vỡ băng cứng bao lấy, Tướng quân hét to một tiếng.

''Cẩn thận ----!''

Chùm sáng nhanh chóng phi đến phía Dư Hạo, Dư Hạo chỉ cảm thấy bên trong cơ thể có một cỗ năng lượng cường đại, muốn xông ra khỏi sống lưng, mọc lên phun ra, một tiếng vang thật lớn, sau lưng y tung ra hai tia sáng!

Đại thiên sứ giáng lâm!

Phía chân trời đột ngột vang lên thánh nhạc đêm Noel, tiếng chuông từ phương xa mơ hồ truyền đến.

Ding – Dang – Dinh – Dang ---- Thực tại đang đếm ngược rồi!

Thời khắc này, tất cả mọi người đang say giấc đều nghe được tiếng chuông đêm Noel đếm ngược.

Dư Hạo bay bổng giữa không trung, tay phải duỗi ra một cái triệu hồi pháp trượng, biến nó thành hai cái đoản dao, một đao dơ lên trời, một đao cắm xuống đất, vẽ ra một vầng trăng tròn! (Mình sẽ để hán việt là mãn nguyệt luân nghe cho nó hay:v)

Chùm sáng phóng đến, chạm trán với mãn nguyệt luân, tạo ra một đạo bão tuyết lớn quét ngang, khiến nhà vườn trong phạm vi mấy chục mét bị quét qua đều đổ nát!

''Nắm lấy----'' Dư Hạo mang theo điện quang, trên không trung xoay người, chém đứt xúc tu quấn quanh Tướng quân, chặt đứt sạch!

Tướng quân thoát khỏi đám xúc tu, ngã nhào xuống đất, gian nan bò lên, Dư Hạo bay lượn trên không trung rồi thu cánh lại, Tướng quân hét lên: ''Đúng là ngươi đó! Vị cứu tinh của thế giới này! Giết nó đi!''

''Nhưng tôi nghĩ mình sẽ không dùng sức mạnh này để đánh nó đâu!'' Dư Hạo tung ra hai cây trường đao, ứng phó đám xúc tu lao đến phía hai người càng ngày càng nhiều.

Tướng quân: ''Không phải ngươi có cánh đây à?''

''Nhưng tôi không khống chế được nó!''

''Dùng ý trí! Dùng ý trí đi! Gọi sức mạnh tới! Vậy thì sẽ đem được sức mạnh này giải phóng ra!''

Chiêu đầu tiên Dư Hạo sử dụng để chống lại con mắt kia hoàn toàn là phản xạ có điều kiện, dưới tình thế cấp bách mà làm ra, nhưng sau đó không thể nào làm lại được nữa, cảm giác có một luồng nhiệt cùng Thánh Quang ở hai bên tay chảy ngược lại, không thể nào phóng ra ngoài.

Con hải quái bị thương lập tức nổi điên, đám xúc tu nhất thời quất loạn, thôn trang bị quật đến độ nát bét, Dư Hạo và Tướng quân chạy trối chết, trốn ở xung quanh.

Tướng quân quát lên: ''Đừng sợ! Nhớ lại mộng cảnh của bản thân! Tin tưởng ta----!''

Dư Hạo: ''Nó lại đến kìa?! Không phải chứ?''

Tướng quân hét: ''Nhanh lên!''

''Tôi... tôi muốn đưa hết cho anh! Làm sao để đưa được cho anh bây giờ?'' Dư Hạo cảm giác được trong lồng ngực mình dấy lên một ngọn lửa trắng nhảy nhót, mà cái năng lượng của mộng cảnh này, đang lấy y là trung ương cho vòng xoáy, không thể kiểm soát được đang dần trào ra từ cơ thể y, tựa như muốn làm cơ thể y nổ tung ra!

Tướng quân xoay bước, quay lưng Dư Hạo đến trước người hắn, hai tay cầm kiếm, quát lên: ''Ra sau lưng ta đi, truyền sức mạnh đến ----!''

Con hải quái to lớn lần thứ hai bay lên, con mắt kia tạo ra tia sáng chiếu xuống bên dưới, tất cả xúc tu tái sinh lại từng cái một, gào thét lao đến phía bọn họ.

Dư Hạo cố gắng vận lên năng lượng trong cơ thể, nói cũng kỳ lạ, hai tay tỏa ra cường quang, ấn vào sống lưng Tướng quân một cái----

Tướng quân trong phút chốc tiếp nhận nguồn năng lượng, đang lúc định vận đao phi lên thì vòng kim cô trên trán đột nhiên siết lại tạo ra tiếng vang nhỏ, giống như nút gỗ của bình rượu mà nhảy ra, nhẹ nhàng bay lên.

Tướng quân: ''???''

Dư Hạo: ''?''

Con hải quái mở miệng, lao xuống mặt đất, nuốt chửng tuyết đọng bốn phía, nổ vang ầm ầm, lao về phía bọn họ!

''Nhanh lên!'' Dư Hạo quát, ''Anh muốn chết à!''

Tướng quân theo bản năng mà túm lấy kim cô, 'vù' một tiếng, kim cô lao về hai bên trái phải bắn ra một cột sáng chói mắt, tạo thành một tia sáng lớn.

''Định, hải, thần, châm----!''

Nói thì chậm nhưng xảy ra thì rất nhanh, nương theo con khỉ lớn đang gầm lên giận gữ, Dư Hạo nhanh chóng lùi ra đằng sau, Tướng quân túm lấy gậy như ý, hai tay nắm lấy gậy, gậy như ý bỗng nhiên dài ra đến hơn mười mét, đầu gậy to ra, một côn gánh thiên địa, quét ngang dãy núi, như sấm vang chớp giật mạnh mẽ, hướng về con hải quái đập mạnh xuống.

Đâu đâu cũng là tuyết bay cùng vụn băng quay tròn trong cuồng phong, Dư Hạo thậm chí còn không rõ chuyện gì đang xảy ra, chỉ nghe một tiếng nổ, mặt đất kịch liệt rung động, gió mạnh cuốn lấy hai người văng ra ngoài. Tề Thiên đại thánh hạ một côn xuống, con hải quái lập tức bị đập đến độ hóa thành một bãi bùn nhão, chất lỏng từ thân nó chảy về bốn phía, phun ra nước đen ô uế, nhuộm đen ba mươi mét xung quanh.

Dư Hạo không ngừng thở dốc, Tướng quân đem gậy như ý thu lại, hóa thành tề mi côn dài, 'phần phật' vang lên một tiếng, áo choàng đỏ tung ra, toàn thân kim quang lấp lánh, cổ hiện lên kim cô, cơ ngực được bao bọc bởi vảy giáp, bộ giáp cũ bị vỡ nứt đang tự động lành lại, một thân Tề Thiên đại thánh mặc giáp vàng, quang mang vạn trượng!

Chỉ thấy con khỉ lớn này quay sang một bên, mặt ra vẻ khiêu khích, tay phải gác gậy như ý ở trên vai, tay trái hướng về con mắt ở trên tháp đèn bắn ra một chiêu.

''Giỏi thì vào đây!''

Dư Hạo đứng sau lưng hắn thầm nghĩ, đẹp trai thật đó....

Thế nhưng, con mắt kia tạo ra chấn động, gào lên một tiếng điên cuồng, tầng băng mười dặm cạnh biển trong chớp mắt bị phá vụn, hắc hải cuồn cuộn bay lên, tạo thành con sóng thần cao đến năm mét.

Dư Hạo: ''.....''

Tướng quân: ''....''

Bên trong sóng thần, gần mười con hải quái tranh nhau chen lấn, một phát nhảy ra.

Dư Hạo: ''Không phải chứ! Đông thế này á?!''

''Đừng đánh! Đi theo em!'' Giọng một bé gái vang lên.

Một người một khỉ đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy mấy con tuần lộc màu trắng vọt đến, Tướng quân nói: ''Là chủ nhân của mộng cảnh? Đi thôi!''

Dư Hạo và Tướng quân nhảy lên lưng con tuần lộc, đám tuần lộc chạy toán loạn, thoáng chốc đã cắt đuôi con hải quái, Dư Hạo chỉ cảm thấy bên tai là tiếng gió vù vù, bão tuyết cuồn cuồn, không phân biệt rõ được phương hướng. Đám tuần lộc ngày càng nhiều lên chạy dọc theo thôn trang cạnh biển, từng con từng con tản vào bên trong thôn trang, khiến cho sự chú ý của con hải quái bị giảm bớt. Mấy chục con hải quái ở vùng thôn xóm ven biển trắng trợn phá hoại, mà hai con tuần lộc đang chở Dư Hạo và Tướng quân con chạy trước con chạy sau, nhắm về một thôn xóm, đâm thẳng vào cửa của một gian phòng chứa củi.

Bốn phía trong phút chốc bị bóng tối bao bọc, phần cuối của bóng tối sáng lên ánh vàng, chiếu xuống nền đất, tốc độ của con tuần lộc chậm dần, mãi đến khi đến một căn phòng nhỏ mới dùng hẳn.

Gian phòng có lò sưởi ấm áp, có một cái giường, trên giường phủ kín là kệ trưng bày, trên kệ là rất nhiều truyện tranh, ngồi trên giường là một cô bé, cô bé này là Thi Nê. Ở dưới giường, là một con nai xinh đẹp.

Dư Hạo cuối cùng cũng tìm được một địa phương ấm áp trong cái thế giới rét căm căm này, chỉ không nghĩ tới là lại tìm được bằng cách này, chỉ như vậy đã tìm được cảng tránh gió trong lòng của Thi Nê. Nhìn ngắm bốn phía một lúc, y có một cỗ linh cảm gì đó, nơi này có thể là phòng ngủ của Tiêu Tiêu.

Chỉ là không biết tại sao, Tiêu Tiêu lại xuất hiện dưới hình dáng một con nai.

Thi Nê có chút mơ màng, ngẩng đầu nhìn hai người, dung mạo của cô nhóc rất đẹp còn có chút tinh xảo, tựa như nàng công chúa đợi hoàng tử đến đón trong tòa lâu đài.

''Nê Nê?'' Dư Hạo hỏi.

''Chào anh....'' Thi Nê có chút do dự, nói: ''Tề thiên đại thánh với... Christ.''

(Christ: Chúa Giê-su)

''Ta nói này.'' Tướng quân tiện tay cầm lấy một quyển truyện tranh, lật qua lật lại, toàn bộ quyển truyện đều là hình ảnh thiếu nữ, hắn liền bỏ xuống.

''Sức mạnh của em đang không ngừng yếu đi.'' Con nai kia mở miệng nói chuyện, Dư Hạo nhớ ra, đây là thanh âm của Tiêu Tiêu.

''Anh biết.'' Dư Hạo nói, ''Ngày mai, cái cảng tránh gió này cũng sẽ biến mất, đúng chứ? Bởi vì em muốn đi....''

Tướng quân lập tức làm động tác 'suỵt', ra hiệu để hắn nói.

Thi Nê thả cuốn truyện tranh trong tay, từ trên giường nhảy xuống, bất an nhìn Tướng quân và Dư Hạo.

''Ta sẽ dẫn cô bé đến trước mặt Đồ Đằng.''

''Đồ Đằng là gì thế?'' Thi Nê mờ mịt hỏi.

Dư Hạo nhớ đến lần đầu tiên Tướng quân đến giấc mơ của mình, giải thích với y.

''Đồ Đằng chính là vật quan trọng nhất trong lòng ngươi.'' Tướng quân nói, ''Là nền tảng để thế giới này dựa vào mà tồn tại, là sức mạnh khởi nguồn của ngươi, ngươi có muốn đoạt lại thế giới này không?''

Thi Nê nhìn con nai, lại nhìn Tướng quân, hỏi: ''Sau đó trở lại, tất cả đều sẽ trở lại nguyên dạng ư?''

Tướng quân gật đầu đáp: ''Đúng vậy.''

''Cậu phải dũng cảm lên.'' Con Nai ôn nhi nói, ''Nê Nê à.''

Ánh mắt Thi Nê xoẹt qua người Tướng quân, rơi vào người Dư Hạo, Dư Hạo mỉm cười, nói: ''Nê Nê, bọn anh sẽ bảo vệ em, mãi đến khi em lấy lại được Đồ Đằng, trở về làm chính mình mới thôi.''

Thi Nê nói: ''Em tin tưởng anh, Christ.''

Dư Hạo: ''Đừng gọi anh là Christ, chỉ có em mới có thể cứu được chính mình.''

''Gì chứ?.'' Tướng quân không vui, ''Ta là Mỹ Hầu Vương đây! Người đầu tiên ngươi triệu tới là ta được chứ!''

Thi Nê hiếu kì hỏi: ''Anh là ai?''

Tướng quân bất lực xua tay, nói: ''Thôi quên đi.''

Câu nói này đột nhiên lại kích thích tiếng lòng Dư Hạo, khiến cho suy đoán mơ hồ của y từ trước trở nên phần nào rõ ràng hơn.

Thế nhưng đúng vào lúc này, đỉnh đầu là mặt đất lại chấn động kịch liệt.

Thi Nê hoảng sợ ngẩng đầu.

''Đừng sợ.'' Tướng quân nói với Thi Nê, ''Đêm nay, nơi này là an toàn tuyệt đối.''

''Bọn anh ra ngoài xem chút.'' Dư Hạo nói.

''Ngày mai gặp lại, ta sẽ đến đón ngươi.'' Tướng quân lại nói với Thi nê, sau đó cùng với Dư Hạo rời khỏi cảng tránh gió, đóng lại cái cửa nhỏ dưới nền đất.

Con đường trên đỉnh đầu không ngừng chấn động, bùn đất cũng rào rào đổ xuống.

''Một khi cảng tránh gió biến mất, chuyện gì sẽ xảy ra?'' Dư Hạo hỏi.

''Bình thường trong thế giới ý thức, cảng tránh gió sẽ không xuất hiện.'' Tướng quân đi ở đằng trước, không thấy chuyện kinh khủng sắp xảy ra, ''Chỉ có khi thế giới ý thức nảy sinh náo loạn, cảng tránh gió sẽ được chủ nhân của nó tạo ra.''

Dư Hạo lại hỏi: ''Vậy em ấy cũng có thể tạo ra cảng tránh gió mới ư?''

Tướng quân đáp: ''Đúng thế, có thể, nhưng mà đừng nói chuyện này với cô bé quá nhiều. Không phải ai cũng như ngươi, đều có thể chấp nhận chuyện này.''

Dư Hạo cau mày nói: ''Nhưng sau khi cô bé tỉnh lại, cũng nhớ được những thứ này mà.''

Tướng quân nói: ''Chẳng mấy chốc sẽ quên đi thôi, không tin nhớ lại mà xem, ngươi đối với giấc mơ của mình, trừ ra mấy điểm liên hệ với hiện thực, ấn tượng khắc sâu chỉ có những điểm quan trọng, còn lại có thể nhớ được thêm bao nhiêu chứ?''

Dư Hạo vừa nghĩ, có thể cũng đúng, ngay cả toàn bộ quá trình trong giấc mộng của mình, y cũng không nhớ rõ lắm, nếu như không có lần này gặp Tướng quân trong mộng của Thi Nê, cứ như vậy qua đi mấy năm, cuộc kỳ ngộ này sẽ chỉ lưu lại một đoạn ngắn trong cuộc đời y, Trường Thành uốn lượn, Hắc Long vây quanh, người mặc áo giáp sắt này....

.... Nhiều năm sau đó nghĩ tới, Dư Hạo có thể sẽ theo bản năng mà tự giải thích cho mình – năm mười tám tuổi ấy, cuộc đời của y tràn ngập tuyệt vọng, cùng đường mạt lộ, một giấc mơ kỳ quái nào đó lúc y ngủ xuất hiện mà sau khi tỉnh giấc, cuộc sống của y dần dần khôi phục ánh mặt trời.

Đối với Thi Nê, có phải là cũng sẽ như vậy không? Có thể ở trong ý thức của cô bé, đêm Noel bị Dư Hạo đánh thức, sau đó đi ngủ thì gặp một giấc mộng có liên quan đến Dư Hạo, là kiểu ngày nghĩ gì thì đêm mơ cái đó, đây là cách giải thích tốt nhất rồi. Nhưng vị Tướng quân này xuất hiện trong mơ, giải thích làm sao đây?

Dư Hạo liếc nhìn bóng lưng Tướng quân, con khỉ lớn này đi ở phía trước y, cầm Định Hải Thần Châm, khom người đi ngang qua, để tránh cái chóp ngay trên đầu. Dáng vẻ căm tức này có chút buồn cười.

( Định Hải Thần Châm:v đây là 1 trong 10 pháp bảo nổi tiếng trong Tây Du Kí, nó chính là gậy Như Ý đã được chú thích ở chương trước thì phải á, là thứ mà lão Tôn cuỗm được dưới Thủy cung)

''Tôi có thể hỏi một câu không?''

''Ngươi sao mà lắm vấn đề thắc mắc thế?''

Tướng quân quay đầu, bất đắc dĩ nhìn Dư Hạo, gãi gãi cổ, Dư Hạo nở nụ cười, tiến đến nhìn Kim Cô bổng.

''Tại sao Kim Cô bổng...''

''Nó đến từ thế giới ý thức của ngươi, là một phần của Đồ Đằng của ngươi, khi nhận được nó từ ngươi có khả năng thiếu mất điều kiện gì để kích hoạt.'' Tướng quân hờ hững nói, ''Sức mạnh ngày đó ngươi cho ta, cuối cùng cũng được kích hoạt.''

''Không phải nguyên hình nó là một lá chắn ư?'' Dư Hạo nói.

''Ai biết được? '' Con khỉ lớn thờ ơ nhún vai, nói, ''Ta cũng không hiểu được những vật tượng trưng trong mộng giới, chúng hoạt động ra làm sao, chỉ là thấy nhiều một chút, chủ yếu là toàn đoán thôi.''

Dư Hạo tự nhiên cảm thấy điều gì đó, nói: ''Tính cách của ngươi, với cái hồi chúng ta quen nhau vẫn như vậy nhưng cũng có chút thay đổi, bởi vì quan hệ với chủ nhân mộng cảnh sao?''

Tướng quân theo bản năng nhìn Dư Hạo một hồi, nói: ''Chắc là vậy rồi, sau khi biến thành con khỉ, đều không tự chủ được học cách đám khỉ nói chuyện, ta mắng ngươi nhiều quá ư? Ngươi tức à?''

''Không có đâu.''

''Ta có chút lo lắng.''

''Lo lắng cái gì?''

Dư Hạo và Tướng quân đẩy cửa ra, trở về mặt đất, thoáng chốc, Dư Hạo nhìn thấy một màn cực kỳ kinh khủng! Bốn phía đều là nước mênh mông, đất trời đã phát sinh biến hóa lần thứ hai, hải quái đã tìm được vị trí của cảng tránh gió, chúng đang tiền phó hậu kế tìm cách công kích hàng rào của phòng chứa củi này!

Tướng quân giơ một tay lên, nói: ''Chúng nó không vào được đâu.''

Bốn phía đã hóa thành tận thế lạnh giá, hải quái ở trên mặt biển gào thét, cuồn cuộn, sóng thần phá hủy cả cái thôn trang, bên trong nước mênh mông chỉ có một đảo biệt lập này, như một hải nạn vô biên vô hạn.

Tướng quân: ''Mộng cảnh này quá tuyệt vọng rồi, nó làm ảnh hưởng đến tâm tình của ta.''

''Tối ngày mai?'' Dư Hạo cảnh giác nhìn con hải quái trước mặt.

''Tối ngày mai.'' Tướng quân nói, ''Ở thực tại ngươi còn phải cố gắng hơn nữa.''

Dư Hạo: ''Anh là vì muốn giúp tôi nên mới,....''

Tướng quân: '' Ngủ ngon.''

Ở đây cảnh tượng không khác gì hậu tận thế, con khỉ lớn đột nhiên nở nụ cười, thời điểm mà nụ cười xuất hiện trên gương mặt con khỉ lớn này Dư Hạo cảm thấy con khỉ cũng rất anh tuấn, nháy mắt tim y đập bùm bụp.

Tướng quân không đợi Dư Hạo nói xong lời, xòe tay ra, che lên mặt Dư Hạo, ấn nhẹ một cái, linh hồn Dư Hạo tức khắc bị bắn ra khỏi mộng cảnh của Thi Nê.

Trong ánh mặt trời, Dư Hạo đột nhiên mở to hai mắt, cảm giác tim mình đập thình thịch vẫn còn lưu lại trong ý thức, sự ấm áp của cái chăn với tia nắng sáng sớm khiến y cực kỳ dễ chịu.

''Hỏng! Mười giờ rồi!''

Dư Hạo rời giường thu quần áo của Chu Thăng rồi đi đến phòng hắn trả lại. Gõ cửa hết nửa ngày cũng chẳng ai ra, Dư Hạo đang định gọi điện thoại cho hắn thì lại nhận được wexin của Chu Thăng.

[Mang đồ ăn sáng đến sân vận động.]

Chu Thăng vừa chạy bộ mười km trên sân nên người ướt nhẹp mồ hôi, hắn sóng vai ngồi xuống với Dư Hạo, bắt đầu ăn như hùm như sói đồ ăn sáng, cũng nghe Dư Hạo tóm tắt lại chuyện vừa trải qua, Dư Hạo chỉ lo hắn lại tự nhiên mắng Thi tiên sinh, tuy trước đó cũng đã chuẩn bị tư tưởng rồi nhưng vẫn bị sợ hãi.

Ngoài ý muốn hơn là, Chu Thăng lại kiên nhẫn ngồi xe, xong cũng chỉ nói: ''Thế khi nào ba con bé về?''

''Chí ít hôm nay là an toàn.'' Dư Hạo đáp.

''Không thể trì hoãn nữa.'' Chu Thăng vứt rác đi, nói, ''Về tắm đã, sau đó đi báo cảnh sát luôn. Tôi có số của Hoàng Đình, tôi sẽ gọi anh ấy, còn cậu hẹn Nê Nê nhé.''

[06/09/2020]
Chương trước Chương tiếp
Loading...