Đoạt Thế Tranh Thiên

Chương 1: Hiểm Cảnh



Thương Vân Sơn sương mù lượn lờ, xa xa nhìn lại tựa như con quái vật khổng lồ đen ngòm ẩn nấp sau mây. Tầm mắt thu gần, cây rừng cao lớn đến mấy chục trượng, năm bảy mỏm đá xiên xẹo bao lấy mép vực, lạnh sống lưng người nhìn.

Tiếng la hét thảm khốc một nhóm thiếu niên bị bầy Sói hoang rượt đuổi sau vài phút, nhóm sáu người chỉ còn lại một thiếu niên liều mạng chạy về phía trước hoảng sợ tột độ.

Gương mặt tái ngắt, vừa chạy cậu vừa ngoảnh lại phía sau, liền thấy năm đồng bạn của mình nằm bất động máu chảy đầm đìa, trên thân mỗi người hai đến ba con Sói tập trung xé xác, trong cơn hoảng loạn thiếu niên liều mạng bỏ chạy, dẫn đến mất đà rơi xuống vách núi, lúc hồi tâm nhìn lại chỉ thấy bầy sói truy đuổi phía sau đã dừng lại mép vực, đang không ngừng gầm gừ, nhe nanh tiếc nuối con mồi.

Thời khắc cái chết cận kề cậu dùng hết sức hét to, nhiều mảnh ký ức trong đầu thoáng hiện lên, thân thể đập mạnh xuống cành cây lớn, kế đó mọi ý thức xung quanh tối đen. Chỉ còn vài nhịp ý chí yếu ớt, nương theo thân thể bất động trên bãi đất đang âm ấm, lạnh ngắt dần.

Cùng lúc trong không trung vô tận một mảnh tàn hồn yếu ớt, linh quang ảm đạm chỉ biết buông xuôi mặc cho linh khí thiên địa bào mòn chẳng biết vì gì lại rơi trên cái xác kia, sau đó thẩm thấu tan biến.

Sáng hôm sau lũ chim ăn xác chết tập trung đến vài chục trên thân thể kia, dùng mỏ mổ vào từng nơi bắp thịt. Chợt đôi mắt thiếu niên nọ mở mạnh, tuy toàn thân vẫn bất động đau nhức, hắn nhìn ánh nắng phía xa, liếc trái liếc phải, lục lọi tâm tư tìm lại ký ức.

Hình ảnh lờ mờ thoáng hiện, cảnh một tên thanh niên đạo bào trắng toát ngồi xếp bằng trên một tế đàn, bên ngoài là Thạch Trận, trên mỗi thạch trụ chi chít cổ văn, đỉnh trụ lập loè mấy tầng linh quang phát sáng theo nhịp chú ngữ từ miệng bạch y Đạo Nhân nọ.

Linh khí thập phương không ngừng hội tụ đậm đặc có thể thấy rõ bằng mắt thường, đè nén đến điểm giới hạn chuyển hóa thành cột ánh sáng chói mắt như mặt trời, đánh thẳng vào trung tâm nơi tên thanh niên ngồi.

Hắn nhếch miệng cười nhạt, tự hào như vừa thành công một đại sự, nhưng cũng trong khoảnh khắc đó, sau lưng Y truyền đến một cỗ sát khí rét lạnh, đại kiếm huyễn ảnh tựa phong lôi vun vút băng qua thạch trận, từ sau lưng đâm xuyên ngực hắn, yểm hậu một kiếm kia là vô số chưởng pháp, cự quyền ác ý, cấp bậc uy hiếp chỉ hơn chứ không kém.

Đại trận mở ra kết giới, nửa chân bước vào, khi hắn cảm giác được sát ý phía sau, cùng là lúc bản thân đang dần tiêu thất, ko nghĩ đến một kiếm kia lại giam cầm bản thể nguyên vị.

Mà thần hồn của hắn đã lỡ đà lao ra khỏi thân xác, chỉ kịp dùng ý thức ngoảnh lại đối mặt với những cuồng phong đang oanh kích. Ko có bản thể phối hợp, thần hồn làm sao thi triển thần thông đối kháng, chỉ đành thản nhiên hứng chịu, kế đó một mảng trắng xoá bao phủ, hàng trăm tiếng cười hò hét có quen có lạ, đâu đó còn văng vẳng vài câu:

- Hàn Cổ, không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay..

- Thần Thể đao thương bất nhập? ha ha, bọn ta ngàn người trả giá thọ mệnh thi triển đánh ra. Đúng đúng, Xích Hà Du Sơn kiếm. Chính là một kiếm này năm đó ngươi vũ nhục lão tổ tộc ta.

- Hay cho một tiểu tử ngông cuồng, ông đây có liều cái mạng cũng phải chém nát ngươi.

Hắn thoáng nhớ ra chủ nhân của những giọng nói đó, là đồng bọn, tri giao, đồng môn, huynh đệ, hồng nhân trên hình thức. Một số hậu duệ của tộc nhân từng đối nghịch mà hắn đã tha cho mấy lần.

“Đáng chết” nghiến răng mắng thầm, chính mình sai sót nuôi ong tay áo, tự dẫn đến kiếp nạn diệt thân. không kịp cứu vãn nữa, bản thể bị giam cầm, thần hồn hứng công kích đã bị vỡ nát.

Trong thời khắc tận cùng, hắn dùng cấm thuật mượn lực linh khí tàn tụ thi triển màn tự bạo tàn hồn che mắt, lưu ký ức trên một mảnh cực nhỏ lẩn trốn vào hư không.

“Hàn ca, ngươi ích kỷ tự bạo tàn hồn, cam tâm tự diệt cũng không muốn để chúng ta, dụng pháp sưu hồn chiếm lấy bí mật lưu trữ của ngươi?”

Tàn ý thức của y tắt ngúm sau ngữ điệu nửa vui nửa buồn của nữ nhân kia.

Lúc này những con chim ăn xác đã dọn sạch lớp vải bên ngoài, ngoảm từng miếng da người nuốt vào ừn ực. hắn đau đớn hét thảm, thân thể thoáng động. khiến lũ chim hoảng sợ vỗ cánh bay lên kêu gào âm thanh khó nghe biểu lộ bất cam. Hắn cũng chợt rùng mình ý thức được sự sống

“Ta chưa chết?”.

Cố vùng vẫy ngồi dậy nhưng không thể, toàn thân cứng ngắt tựa tàn phế, trừ đôi mắt động đậy, nhìn bầu trời xanh, lại có cảm giác gò bó như đang bên trong không gian nhỏ hẹp. Bầy kềnh kềnh ve vãn bên trên, không có ý bỏ đi, khiến ánh mắt đắng trát vô lực không khỏi dấy lên tâm tư bất mãn:

''May mắn sống sót trước vô tận công sát của đám ma đầu kia, không lẽ thảm bại dưới móng vuốt của tiểu súc cầm này”.

Ngay lúc phi cầm cường hãn nhất tựa như con đầu đàn gào thét lao thẳng xuống, đồng tử hắn nở lớn trừng mạnh quật cường đáp trả, trong ánh mắt này bao gồm sát ý nồng đậm, mà khi khoảng cách chỉ còn vài thước, hung cầm bỗng rợn thân, rẽ qua một hướng khác rơi “bịch” trên phiến thạch, đồng thời không kìm được co giật như vừa đối diện một ác thần khát máu.

Cùng một màn này, hắn chợt nhận ra vừa rồi chính mình phát ra sát uy linh nhãn, là bóng dáng “Linh Nhãn Bí Pháp” trước kia từng dùng. Vận may loé lên hàng loạt tâm tư suy diễn hoàn cảnh hiện tại, phân tích tìm giải pháp.

Mà cũng vì dưới sức tàn lực kiệt, cưỡng ép bộc phát tiềm lực quá lớn, khiến hai mắt y sưng đỏ gân máu nứt vỡ, buộc phải khép mắt lại. Hành động này càng khiến hắn giật mình nhớ đến điều gì, nghẹn họng:

“Ta có nhục thể, từ lúc nào ta có nhục thể?”

Chính hắn cũng không biết mình đã nhập xá trùng sinh, bởi lẽ không có thời gian để nghĩ, vì vừa có ý thức liền đối mặt hiểm cảnh này. Tất cả nghĩ suy thoáng qua đều rất hỗn độn, chưa mang đến lý giải hoàn chỉnh, mà trước mắt quan trọng nhất vẫn là làm thế nào để sống sót vượt qua. Sinh cơ đang khô kiệt, tàn hồn ảm đảm đến mong manh, bản thân là thực phẩm trên bàn ăn của hung cầm.

Hắn liền quyết đoán dứt khoát, nắm lấy cơ hội tích tụ sinh cơ còn sót dồn nén triển khai cổ chú triệu gọi hung cầm dùng mỏ va chạm cơ thể theo các huyệt vị đã xác định trước.

Vốn dĩ phương pháp kích thích sinh cơ là dùng lực lên tám huyệt chính, sáu mươi tư huyệt phụ. với phương thức rút gọn hắn đã tỉ mỉ nghiên cứu và thường xuyên sử dụng vẫn mang lại hiệu quả cao chỉ cần mười tám điểm là đủ dù cách này khiến nhục thể rả giá hắn đã không còn cách khác tốt hơn.

Sau khi sinh cơ hồi hoàn, cơ thể đã lưu động được, tuy chỉ ước chừng trong mười hơi thở, hắn tiếp tục mị hoặc sai khiến cả đàn tụ lại một chỗ, lấy máu của mình vẫy lên bầy chim, miệng lẩm bầm “Cổ Chú Yêu Pháp”. Tay bắt ấn dẫn đạo lấy chính mình làm vốn tạo ra một tiểu trận gọi là “Hiến Tế Sinh Cơ”.

Trong vài khắc, huyết nhục của cả bầy hung cầm bị hút ra, hình thái như những sợi chỉ hoán nhập không khí hình thành một đám huyết hồng sương vụ bao lấy thân thể thiếu niên, hung cầm nhanh chóng cạn kiệt sinh cơ chỉ còn lại khung da ốm nhách.

Lượng huyết nhục kia chuyển vào thân thể Y, Y nhanh chóng nhập định thi triển công pháp căn bản bài trừ tạp chất, thở phù ra một đám lớn hắc khí.

Lúc trước hắn nghiên cứu sở trường của địch nhân trước khi đối đầu trong đó có yêu tộc. "Hiến Tế Sinh Cơ” là một dạng tế đàn, trăm vạn yêu thú cấp thấp hy sinh hiến tế thành lực lượng cho Yêu Chủ tăng cường đại, trước kia Y xem cách tu luyện này như rác rưởi, trong một lần tình cờ mô phỏng pháp trận tương tự để tìm yếu điểm, không nghĩ chính mình hôm nay phải dùng đến để tự cứu lấy thân.

Hắn lại nghĩ đến những kẻ ám toán mình, một vài cái tên, kế đó ngửa mặt hét dài:

- Nỗi nhục hôm nay ta sẽ trả lại các ngươi gấp vạn lần.

Sau khi phát tiết, mới nhìn đến cơ thể, bàng hoàng nhận ra thân mình là một thiếu niên còn rất xa lạ. Bối rối suy diễn tới lui:

“Ta vừa đoạt xá? Không đúng! Kí ức hỗn độn không lưu giữ hình ảnh linh hồn ta cắn nuốt linh hồn hắn chiếm thân này.”

“không lẽ đây là nhập xá trùng sinh. Cái tỉ lệ rất thấp kia!”

Hắn một đời nghiên cứu cổ thư, cô độc tịch mịch một đường đi riêng, thế hệ thanh niên đã đoạt nhiều danh khí xưng bá một vùng trời.

Trong số cổ văn hắn ưa thích xem xét, có quyển tên gọi “Tiên Hiệp Đại Điển”, cũng chẳng biết vị Đại Năng nào sưu tầm soạn ra, mà bên trong lưu giữ chi tiết cuộc đời hơn vạn tiên giả nghịch thiên tu luyện từ xuất thân hành trình lẫn công pháp bọn hắn sự dụng.

Cũng từ trong đó, hắn học hỏi không ít kinh nghiệm, đúc kết sáng tạo ra cho mình phương thức tu luyện cực nhanh, những con át chủ bài bá đạo, một đường thần tốc đột phá.

Mà bên trong Cổ Thư kia cũng có vài kẻ nửa đường vấp ngã, chuyển sinh về thời niên thiếu hoặc thời điểm thuận lợi nào đó, thúc đẩy bọn hắn nghịch thiên xưng bá. Trước kia Y luôn cảm thấy mơ hồ về trường hợp này không mấy tin tưởng, còn thường mỉa mai:

"Một kiếp nhân sinh lại có hiệp hai để bù đắp thiếu sót, điều kiện tốt đến vậy, thật sự có thể sao!”

Hôm nay xét chính mình vừa khớp với trường hợp kia, tự dưng thoáng vui sướng ngập tràn một hơi, nhưng lại bất mãn lẩm bẩm:

“Không đúng bọn hắn nhập xá chuyển sinh rất thuận lợi, một tên phế vật nào đó bị đánh chết, chí ít cũng là thiếu gia của thế lực không nhỏ, vừa đến nhập vào liền sinh cơ bừng bừng, có kẻ nhập xong thi triển lực lượng được luôn, xung quanh đều có tài nguyên thật nhiều để tu luyện. Như ta gặp một kẻ bị phế tương tự, còn xém bị hắn kéo theo chết thêm lần nữa”.

Nghĩ vậy nhăn mặt lắc đầu thở dài.

Nếu không phải hắn có thủ đoạn cướp đoạt sinh cơ thì đã hoàn toàn bị diệt, đám hung cầm cũng xem như là ân nhân đem đến cho hắn tia hy vọng, nhưng hắn cũng biết giờ phút này có miệng năm miệng mười bất mãn so đo gì thì cũng là qua loa cho béo miệng mà thôi, vì một đường chuyển sinh này đáng quý biết bao.
Chương tiếp
Loading...