Đoạt Vị
Chương 11: Chuyện Này Không Thể Nào Xảy Ra Được
Chẳng còn ai ngoài gia đình Biên Ý ở lại trong phòng.Biên Ý giới thiệu Khấu Lệ xong thì chẳng thèm nhìn hắn nữa, chỉ nói chuyện với mình Cây Nhỏ thôi.Nhóc con ba tuổi nói nhiều vô cùng, đến đoạn cực kì hưng phấn là còn phải lặp lại mấy lần liền, Biên Ý nghe không biết chán.Khấu Lệ nhìn hai ba con một chốc, rồi quét mắt khắp căn phòng.Nhiếp Phương và các trợ lí cũng đã kiểm tra qua rồi, nhưng hắn phải làm kĩ hơn.Ước chừng mười phút sau Khấu Lệ mới bước từ phòng tắm ra, hỏi Biên Ý và Khấu Sâm có muốn ra bờ biển chơi một lúc hay không.Cũng đã gần tới giờ cơm, Biên Ý thấy Cây Nhỏ muốn đi chơi vô cùng thì cũng chẳng từ chối.Ba người ra khỏi khách sạn thì Nhiếp Phương đã ở ngay dưới sảnh, thấy họ muốn đi chơi thì chỉ dặn Biên Ý chú ý thời gian quay hình chiều nay.Biên Ý đã nắm tay bé con tung tăng ra ngoài rồi, Khấu Lệ bèn đáp lời thay y.Nhìn theo bóng ba người rời đi, Nhiếp Phương cũng thầm nghĩ trong lòng.Ngày trước dù “Biên Ý” có làm gì thì Khấu Lệ cũng chẳng tới thăm, chứ đừng nói dắt theo bé con lon ton chạy tới đây.Có lẽ hắn đã sớm nhận ra rằng “Biên Ý” khi trước có gì đó sai sai rồi.Nhiếp Phương nghĩ, đổi lại là mình thì chắc chắn sẽ chẳng nhận ra – dù tính cách có khác biệt thì kết quả xét nghiệm ADN vẫn giống nhau, ai lại nghi ngờ thật giả làm gì nữa? Cùng lắm thì nghĩ là một nhân cách khác xuất hiện mà thôi.Hầy! Nghĩ nhiều thế làm gì, điều kiện nhà mình cũng đâu được như Khấu Lệ, không lo vợ bị bắt cóc, chứ không chuộc bằng gì bây giờ?Nhiếp Phương quay đầu tìm tổ chương trình, nói lại với họ rằng có thể chiều nay Khấu Lệ sẽ đứng xem ở hiện trường.Cái tên Khấu Lệ, lại kèm theo thân phận người nhà của Biên Ý – tổ chương trình đồng ý ngay tắp lự. Thậm chí họ còn muốn quay cho hắn mấy cảnh, nhưng vụ này Nhiếp Phương không dám tự tiện đồng ý.Bờ cát nơi Biên Ý đến chẳng có ai, nhưng thực ra trên đảo vốn rất nhiều du khách. Y nhìn người đàn ông sau lưng mình, hiểu ngay vấn đề.Cây Nhỏ cũng đã lâu không được tới biển, mới đặt chân lên cát thì vẫn từ từ đi cùng Biên Ý được, một lúc sau bắt đầu thấy cuồng chân.Biên Ý chạy cùng bé một chốc đã thấm mệt, đành nằm trên ghế nhìn theo.Vừa ngồi xuống chưa được bao lâu thì người bên cạnh đã đưa sang một ly nước trái cây và hai món đồ chơi dùng nghịch cát.Y nhìn chằm chằm những thứ đó hai giây rồi đón lấy.Ánh mặt trời không còn quá chói chang. Khấu Lệ nhìn hai bóng dáng một lớn một nhỏ trên bờ cát lại thấy nắng quá rực rỡ, nhất là khi hai người ấy nở nụ cười, lại càng chói mắt.Gió thổi tới, cát cuốn bay.Hình như có vài hạt rơi trúng mắt Khấu Lệ, nên chỉ chốc lát sau đôi mắt hắn đã đỏ ửng.Hình như hắn không quen cảm giác này nên run run gỡ kính xuống, lấy khăn lau kính rồi chớp mắt mấy lần.Đeo lại đôi kính lên, trông Khấu Lệ đã khá hơn nhiều.Hắn lại ngắm Biên Ý chơi đùa cùng Cây Nhỏ một chốc. Đôi mắt Cây Nhỏ là di truyền từ Biên Ý, khi cả hai cùng cười thì đều đẹp như nhau, chói sáng tới mức có thể chiếu rọi trái tim con người.Khấu Lệ dời mắt, nụ cười nhạt bên khóe môi dần đậm hơn, tới khi nó trở thành độ cong dịu dàng chết người mới lấy điện thoại ra gọi ai đó. Hắn hơi nghiêng người, nói với đầu dây bên kia: “Tới đảo E, mang theo thuốc thử XH đi”.Giản Dịch mới làm được một nửa thí nghiệm trong tay, nghe xong lập tức dừng lại rồi hỏi: “Ý cậu là gì?”.Khấu Lệ không nói nhiều, chỉ lặp lại: “Tới đảo E, nhớ mang theo đồ đạc”.Hắn cúp máy, biểu cảm vốn đang ngạc nhiên vô cùng của Giản Dịch đã hoàn toàn chuyển thành hưng phấn.Gia đình Biên Ý đã quay lại phòng. Y cùng Cây Nhỏ đi tắm, còn Khấu Lệ ra ngoài gọi cơm.Đến khi Biên Ý đã mặc quần áo xong xuôi ngồi vào bàn ăn, y mỉm cười.Y vui vô cùng, chưa từng vui đến thế suốt mười mấy năm qua. Vậy nên y cũng dễ tính hơn, mở lời với Khấu Lệ: “Đêm nay để Cây Nhỏ ngủ cùng tôi đi”.Khấu Lệ chẳng hề do dự mà bật thốt: “Không được”.Hắn vừa dứt lời, quả nhiên gương mặt vốn đang tươi tỉnh của Biên Ý bèn sầm xuống.Đôi mắt sau cặp kính thoáng chút ảo não, Khấu Lệ khẽ mím môi.Khấu Sâm ngồi giữa hai người, hết nhìn ba này lại nhìn sang ba khác.Nhóc con bắt đầu mềm giọng làm nũng: “Nhưng Cây Nhỏ không thích ngủ một mình đâu, con ngủ với hai ba nha? Con ngoan lắm, con không quấy rầy hai người sinh em gái đâu”.Bé con thành công dời sự chú ý của hai người đàn ông đi mất.Lời bé đúng là khiến người ta chẳng biết khóc hay cười, không hiểu có phải do y tá Tiểu Chu trẻ nhất nhà đã nói gì kì lạ với bé hay không. Biên Ý bất đắc dĩ giải thích: “Ba là đàn ông, không sinh em gái được đâu con”.“Hở?”. Cây Nhỏ ngờ vực nhìn y chằm chằm, hỏi câu kinh điển nhất của trẻ em: “Thế con được sinh ra thế nào ạ?”.“…”. Biên Ý thực sự không biết nên giải thích thế nào, đành ngẩng đầu nhìn người đàn ông phía đối diện.Đôi mắt Khấu Lệ ánh ý cười, gắp đồ ăn cho cả hai rồi nói với bé con: “Ăn cơm đã, ăn xong ba sẽ giải thích cho con”.Biên Ý nhìn đồ ăn trong bát mà hơi nhíu mày, thấy Cây Nhỏ đã ngậm món Khấu Lệ gắp cho vào miệng thì cũng và thêm một miếng cơm to ăn cùng bé.Y nghỉ ngơi một chốc, Nhiếp Phương mới tới gõ cửa.Dù sao đây cũng là chương trình đầu tiên Biên Ý tham gia sau khi trở về, Nhiếp Phương thấy vẫn nên trang điểm cho y thật nhẹ. Trên mạng xã hội thời nay ngôi sao nào cũng sẽ bị săm soi từ người tới phụ kiện, cả fan lẫn anti fan đều dùng kính hiển vi mà tìm kiếm, có dấu vết nhỏ nào lộ ra là múa phím gõ mười vạn chữ về những giả thuyết đã xảy ra ngay được.Những điều ấy Biên Ý đều biết cả, nên y không từ chối.Họ chuẩn bị xong xuôi thì tổ chương trình cũng tìm đến.Vì đã đánh tiếng trước với phía đạo diễn nên Khấu Lệ và Khấu Sâm cũng cùng đi theo.Thực ra Nhiếp Phương đánh tiếng cũng bằng thừa. Phía kia đã biết Khấu Lệ sẽ tới từ lâu, chương trình chăm sóc Biên Ý tỉ mỉ như thế cũng do Khấu Lệ chính là nhà tài trợ.Hắn tài trợ gì ư? Tiền chỉ là yếu tố phụ thôi, bởi cả hòn đảo này thuộc về hắn.Biên Ý nhanh chóng tới địa điểm ghi hình đã được dọn dẹp cẩn thận. Ở đây không có du khách, y liếc mắt một cái cũng thấy những thành viên cố định của chương trình và vị khách mời cùng hợp tác với y lần này.Y không chú ý tới danh sách, nhìn từng khuôn mặt một – không nhớ rõ lắm họ là ai.Cũng may y là khách mời, những thành viên cố định đều nhiệt tình chào đón y và tự giới thiệu mình.Biên Ý nhớ tên họ thật kĩ, tránh việc xấu hổ khi gọi tên nhầm người lúc chơi trò chơi.Quan Hi đã từng như thế rồi, fan cố tẩy trắng kêu gã ngốc nghếch đáng yêu, nhưng trong mắt Biên Ý mặt gã như in hằn mấy chữ – làm trò cười cho thiên hạ. Gã nhầm tên cả diễn viên đang nổi trên phim điện ảnh và những nghệ sĩ gạo cội, trước đó còn dám bốc phét rằng mình xem phim họ đóng mà lớn lên.Biên Ý sẽ không phạm phải những sai lầm cấp thấp như thế.Hôm nay chủ đề trò chơi là “thoát khỏi đảo hoang”, khi sáng những người khác chơi các trò chơi yêu cầu thể lực, đến chiều bắt đầu “trốn thoát”.Trò đầu tiên là giải đó, câu đố liên quan đến động thực vật và môi trường trên hòn đảo này. Hai người một đội, trả lời được càng nhiều càng có thêm cơ hội giành lấy công cụ sinh tồn được giấu trên đảo.Dĩ nhiên là người chơi không cần sử dụng những công cụ sinh tồn đó, chỉ cần đạt được là tăng điểm sống sót rồi. Ví dụ như đoạt được lưới đánh cá nghĩa là có thể đánh cá mà sống qua mấy ngày; đoạt được đồ ăn thức uống dùng trực tiếp lại được cộng ít điểm sống sót hơn.Tổ chương trình còn bật mí rằng trên đảo có giấu đạo cụ giúp trò chơi kết thúc ngay lập tức, nhưng manh mối về nó thì chỉ đội nào đoán đúng nhiều câu đố nhất mới có được. Dù sao thì manh mối cũng chỉ là manh mối mà thôi, giúp tăng thêm chút khả năng thắng cuộc là cùng; nếu có ai cực kì may mắn có khi lại chẳng cần manh mối cũng tìm ra được.Trò chơi nhanh chóng bắt đầu, bước đầu tiên là rút thăm tìm đồng đội.Mọi người ai cũng nhường cho Biên Ý rút thăm đầu tiên. Y bước tới trước, bốc một quả bóng đen nhỏ từ trong hộp, sau đó những người khác cũng lục tục bốc thăm. Tám người cùng nhận đồng đội.Biên Ý nhướng mày nhìn Hứa Duệ rút bóng cuối cùng – một quả bóng đen, gã ta mím môi thật chặt, người cũng cứng đờ.Ai cũng chú ý tới sự kì quặc ấy, nhưng dù sao đây cũng là chương trình giải trí, chẳng một ai hỏi gã ta bị làm sao.Một cậu trai trẻ đứng cạnh đó hình như hơi phổi bò, thấy quả bóng trên tay Hứa Duệ còn to giọng nói: “Chúc mừng thầy Hứa nha, thầy cùng đội với thầy Biên kìa”.Biểu cảm trên mặt Hứa Duệ lại càng kì quái, gã ta vội vàng liếc sang Biên Ý đang cười nhạt, há miệng định gọi đạo diễn, nhưng còn chưa kịp nói gì thì giọng một người đàn ông khác vang lên.“Đổi người đi”. Khấu Lệ không nói với đạo diễn, mà nói với vị thư kí theo hắn lên đảo. Giọng hắn chẳng hề lớn, nhưng không ai nói gì nên ai cũng nghe thấy được.Hứa Duệ cảm thấy như mình đang không ở trên bờ cát trắng nắng vàng, mà là trong một căn phòng khách sạn nào đó. Kẻ đứng ngay cửa phòng chính là Khấu Lệ, đôi mắt đen như mực bình tĩnh nhìn gã ta, nhìn gã ta và “Biên Ý” trần truồng bên nhau.Sắc mặt Hứa Duệ khó coi vô cùng, không dám ngẩng đầu nhìn Khấu Lệ mà chỉ siết chặt quả bóng nhỏ trong tay.Trong thời gian ngắn, bầu không khí xấu hổ vô cùng.Hơi hiểu biết một chút là đoán được ra tất cả, ngay cả cậu trai ngốc nghếch đứng cạnh Hứa Duệ cũng nhận ra có gì đó không ổn, bèn vội vàng im miệng.“Khụ”. Đạo diễn ho khan, cầm loa hô: “Ban nãy có trục trặc, không tính ha. Nào, chúng ta sẽ bốc thăm lại một lần nữa”.Chỉ là một chiếc hộp pha lê phủ vải đen, có gì mà trục trặc được cơ chứ? Ai cũng biết ông chỉ đang tìm bừa một cái cớ mà thôi.Biên Ý vẫn là người đầu tiên phản ứng lại. Y nhìn thoáng qua Khấu Lệ đứng bên ngoài, nở một nụ cười chẳng rõ mang ý gì.Cuối cùng y mới mở miệng nói chuyện với bạn cùng đội mới của mình. Cậu trai có vẻ trẻ vô cùng, như thể vừa mới trưởng thành không lâu, nghe nói giỏi cả hát lẫn nhảy, cũng có đi đóng phim nữa. Tên cậu ta là Giang Thạch, thường được gọi là Tiểu Thạch.Biên Ý cũng gọi theo những người khác. Điều khiến hắn cảm thấy thú vị là, khuôn mặt Tiểu Thạch giống mình tới ba bốn phần.Vì đã nhìn Quan Hi quá lâu nên y chẳng thể nào quen với khuôn mặt mình hơn nữa – vậy y mới nhanh chóng phát hiện ra điều đó.Giang Thạch cũng biết việc này, cậu ta không giao lưu với Biên Ý nhiều lắm nhưng thái độ vẫn được coi là tôn kính. Cậu ta phụ trách tìm manh mối, Biên Ý phụ trách việc phân tích, cũng khá là hòa hợp.Vì Biên Ý phân tích rất chuẩn nên nhóm họ hành động thuận lợi vô cùng, trò chơi mới bắt đầu được nửa tiếng đã đạt tới 15 ngày sinh tồn.Trái ngược hoàn toàn với họ, những đội khác không ngừng gặp khó khăn khúc mắc.Quan Hi đứng ngoài xem từ đầu đến cuối, chẳng hiểu sao có cảm giác quái dị vô cùng.Càng xem càng thấy quái dị.Gã thấy nhóm một tìm được cuốc xẻng và hạt giống, nhóm một tìm được dụng cụ săn bắt, nhóm một tìm thấy lưới đánh cá và đồ ăn, sau đó còn có cả du thuyền và thuyền đánh cá bỏ không. Cuối cùng, thấy Giang Thạch phát hiện một bộ máy phát tín hiệu với vẻ mặt sung sướng, cả người gã như bị sét đánh.Mà đó chưa phải nhát trí mạng đau đớn nhất.Đau đớn nhất là…“Hình như máy phát tín hiệu này hỏng rồi”. Biên Ý kiểm tra qua rồi nói với Giang Thạch. “Tiểu Thạch à, cậu đưa anh mấy món mình tìm được lúc trước, để anh sửa thử xem”.Giang Thạch đã hơi sùng bái y, nhìn y với ánh mắt kinh ngạc mừng vui: “Thầy Biên ơi, anh biết sửa máy phát tín hiệu ạ?”.Biên Ý gật đầu, cười đáp: “Ừ, hồi còn đi học anh thích nghịch mấy cái này lắm”.Trái tim Quan Hi như ngừng đập, tròng mắt như muốn rơi ra. Gã liên tục lùi về sau mấy bước, không ngừng lắc đầu.Không đúng, không đúng, chuyện này là không thể nào, không thể nào.Đầu kia hòn đảo, Giản Dịch vừa xuống máy bay đã bước lên xe, bảo tài xế lái ra cảng.Trợ lí khó hiểu: “Giáo sư à, chẳng phải chúng ta vừa tới nơi sao? Ra cảng làm gì”.Thêm vào đó…Ánh mắt trợ lí đầy nghi hoặc. Hôm nay giáo sư ăn mặc bảnh bao vô cùng, khác hẳn bộ dạng biếng nhác thường ngày, như thể anh chàng đang muốn đi tán tỉnh ai vậy.Giản Dịch bật cười, trông càng bảnh hơn: “Tôi đi đợi người ta”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương