Độc Chiếm Mỹ Nhân Sư Tôn Bệnh Kiều

Chương 16: Tối Nay Không Làm Đồ Đệ Ngoan



Trì Ninh đem tiểu đồ đệ từ trong thanh lâu trở về Dao Quang điện, còn chưa vào đến sân, đã nghe thấy tiếng cãi cọ ầm ĩ ở bên trong.

Thanh âm Tông Đại truyền tới: "Tiêu đại gia, quả đào này còn chưa có chín đâu, không thể hái được."

Một tiếng giòn tan vang lên, quả đào bị cắn mất một nửa bị ném xuống đất: "Đúng thật, chua quá."

Người bị gọi là Tiêu đại gia không chút nào tự giác: "Nếu không, ta lại hái một quả nữa?"

Tông Đại vẻ mặt đau khổ: "Sư tôn sẽ mắng ta."

Trì Ninh nghe không nổi nữa, bước vào bên trong: "Ngươi còn hái, ta liền đem toàn bộ cây mai trong Kính Mai trang san bằng."

Tiêu Kính thu lại bàn tay đang hái đào của mình, thấy Trì Ninh liền vui vẻ nói: "Ngươi rốt cuộc cũng đã trở lại, ta chờ ngươi chờ đến vô cùng nhàm chán a."

Tiêu Kính còn chưa lớn tuổi, nhưng lại mang một thân tính tình lão gia.

Ẩn dật thế ngoại, dáng vẻ hào sảng không kềm chế được. Hắn ở trong một trang viên khắp nơi trồng cây mai, vào đông ngắm hoa, ngày mùa hè ủ rượu, một bình rượu mai, đã có thể làm cho rất nhiều người từ xa xôi vạn dặm tới xin một vò rượu.

Thanh danh của trang chủ Kính Mai trang quá lớn, thế cho nên người đời đều đã quên, Tiêu Kính trước khi ẩn dật, nổi danh là một thần y.

Lúc này Tiêu thần y còn chưa nói hai câu, liền kéo tay Trì Ninh, vươn hai ngón tay thăm dò mạch tượng của Trì Ninh.

Trì Ninh bệnh lâu rồi, có chút kháng cự đại phu, hắn rút tay về: "Ta cũng cho ngươi ăn đào rồi, ngươi bỏ qua cho ta đi."

Tiêu Kính đem mạch tượng xem xong, bộ dáng vui cười trên mặt hoàn toàn không thấy, vung tay áo, nhấc chân đi vào trong phòng.

Trì Ninh phân phó hai vị đồ đệ đi luyện công, đi theo Tiêu Kính vào phòng.

Sau khi ngồi xuống, Trì Ninh rót Tiêu Kính ly trà, hỏi: "Tiêu thần y khám ra cái gì?"

Tiêu Kính đan hai tay lại, xắn ống tay áo: "Dù sao cũng không phải là hỉ mạch."

"Đâu chỉ không phải hỉ mạch," Trì Ninh nói, "Xem biểu tình của ngươi, ta hẳn là sẽ không còn sống được bao lâu."

"Phi phi phi, nói lời đen đủi gì đó." Tiêu Kính đột nhiên kích động, đứng lên quở trách Trì Ninh, "Lúc trước ta đã dặn dò ngươi cái gì? Bớt dùng công pháp, bớt tiêu hao linh lực. Ngươi thì hay rồi, không hề quan tâm đến thân thể chính mình, một chút cũng không để bụng."

Tiêu Kính cầm trà lên uống một ngụm: "Hiện giờ linh lực suy yếu đến mức không thể tra xét ra được gì, tựa như tấm giấy mỏng ngoài cửa sổ kia, một cơn gió thổi nhẹ cũng có thể xé rách ngươi."

Trì Ninh hơi rũ mặt mày, nhìn không ra biểu tình: "Ta không muốn sống như một phế nhân."

Hắn là trưởng lão của Thốc Ngọc, là đồ đệ sư tôn, tính tình Trì Ninh không cho phép hắn sống dưới sự che chở của người khác, hắn phải bảo hộ người khác.

"Tốt, tốt, Trì Vân Thanh ngươi lòng mang đại nghĩa."

"Ngươi lại kê cho ta chút dược đi." Trì Ninh xoa xoa góc áo, "Nói không chừng là có thể chuyển biến tốt nha."

Tiêu Kính cả giận: "Thuốc chỉ trị ngọn không trị gốc, uống một trăm năm ngươi cũng không tốt lên được."

Trong phòng lâm vào trầm mặc.

Tiêu Kính đành phải nói một cái biện pháp cuối cùng: "Ngươi vẫn là nhanh chóng tìm đạo lữ song tu đi."

Trì Ninh im lặng, hắn là lừa Cố Lăng Tiêu nói hắn tu đạo vô tình.

Bị đồ đệ phát hiện mình nói dối, thật mất mặt.

"Nếu ngươi mắt cao hơn đầu, tu sĩ nào cũng chướng mắt, chi bằng cùng đồ đệ của ngươi thử xem?" Tiêu Kính nói, "Công pháp của độ đệ ngươi do một tay ngươi chỉ dạy, linh lực cũng giống nhau, tuy rằng hiệu quả so ra kém song tu, nhưng cũng là một lựa chọn không tồi."

Nhìn đối phương không nói gì, Tiêu Kính cho rằng Trì Ninh tâm ý dao động, rèn sắt khi còn nóng, tiếp tục nói xuống: "Tu luyện cùng đồ đệ rất tiện nha, chờ ngươi khỏe rồi, lập tức đổi ý, trở mặt không nhận người cũng được đó."

Trì Ninh: "....... Hoang đường!"

Cố Lăng Tiêu chờ ở bên ngoài hành lang, bỗng nhiên cửa mở, Tiêu Kính bị ném ra ngoài.

Sau khi bị ném ra, cánh cửa phía sau Tiêu Kính phịch một tiếng mạnh mẽ khép lại, cửa đóng lại quá nhanh, còn kẹp lấy một chút góc áo của Tiêu Kính.

Tiêu Kính đem quần áo từ khe cửa lôi ra ngoài, sau khi nhìn đến Cố Lăng Tiêu liền xấu hổ mà khụ một tiếng: "Lăng Tiêu a, ngươi tới gặp sư tôn của ngươi sao?"

"Tiêu trang chủ, ta có một vật, muốn cho người nhìn xem giúp," Cố Lăng Tiêu đến gần, từ trong lòng lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ.

Hộp mở ra, một quả no đủ đỏ tươi căng mọng nước lộ ra.

Tiêu Kính ánh mắt sáng lên: "Tang Đô quả, ngươi ở nơi nào tìm được?"

Tang Đô thụ đối với hoàn cảnh sống cực kỳ kén chọn, chỉ sinh ở vách đá huyền nhai, nơi linh lực dư thừa. Mười năm mới kết một quả, trái cây có công hiệu tu bổ linh lực, tác dụng phụ là ăn xong không thể thuyên chuyển linh lực trong vòng nửa tháng.

Linh lực càng nhiều, tu sĩ càng cường đại. Từ xưa đến nay, ai tìm được Tang Đô quả, nhất định sẽ tìm một nơi không người để độc chiếm.

Nhìn đến thiếu niên trẻ tuổi trước mắt nguyện ý đem Tang Đô quả mang về, Tiêu Kính trong ánh mắt mang theo vài phần khen ngợi.

Cố Lăng Tiêu ngữ khí khiêm tốn: "Xuống núi tu luyện may mắn tìm được, muốn mang trở về cho sư tôn. Nhưng ăn xong Tang Đô quả, trong vòng mười lăm ngày sẽ không khác gì người thường. Hiện giờ Thiên Diệp phái thế tới rào rạt, sư tôn như thế nào cũng sẽ không chịu dùng."

"Không thể trì hoãn lâu hơn nữa. Ngươi cứ làm........" Tiêu Kính chủ ý nhiều, bám vào bên tai Cố Lăng Tiêu nhỏ giọng nói cái gì đó.

***

Thời điểm ăn cơm chiều, Trì Ninh còn chưa động đũa, trước mặt liền xuất hiện một chén cháo.

Cố Lăng Tiêu mắt trông mong mà nhìn hắn: "Ta đích thân nấu cháo ngọt, sư tôn nếm thử xem."

Trì Ninh cảm thấy mới mẻ: "Sao đột nhiên lại xuống bếp?"

Tiêu Kính ở bên cạnh nhanh chóng tiếp lời: "Lăng Tiêu cũng lớn rồi, về sau phải nấu cơm cho cô nương trong lòng, này chỉ là tập làm quen trước thôi."

Cố Lăng Tiêu gật đầu phối hợp: "Ân ân."

Trì Ninh không thèm lên tiếng, cầm lấy cái thìa chậm rãi đem cháo uống hết.

Ban đêm, Trì Ninh dựa trên giường xem sách cổ, ngoài cửa sổ ve kêu không ngừng, Trì Ninh trong lòng một mảnh bất an.

Hắn buông quyển sách, tâm tư không biết đã trôi dạt đến nơi nào, nghĩ tới câu nói kia của Tiêu Kính lúc ăn cơm chiều.

Cố Lăng Tiêu trưởng thành, nên có cô nương mình ái mộ.

Trì Ninh nghĩ tới việc Cố Lăng Tiêu sẽ rời đi Dao Quang điện, đi trên con đường riêng của mình.

Nghĩ tới đây, hắn không khống chế được nảy sinh tia kháng cự.

Trì Ninh thậm chí còn nghĩ, hắn không kết đạo lữ, Cố Lăng Tiêu cũng không kết, cả đời ngốc tại Thốc Ngọc Phong, cũng khá tốt.

"Nghĩ đến thật tốt đẹp." Trì Ninh suy sụp bật cười, phủ định ý tưởng vớ vẩn của mình.

Sợ Trì Ninh sau khi ăn Tang Đô quả sẽ bị khó chịu, Cố Lăng Tiêu vẫn luôn canh giữ ở bên ngoài cửa phòng sư tôn.

Mặt trăng lên cao, ánh đèn bên trong phòng vẫn còn sáng, nhưng hồi lâu không nghe thấy âm thanh gì, Cố Lăng Tiêu nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Trì Ninh dựa vào chiếc ghế dài bên cạnh cửa sổ, đã ngủ rồi.

Hắn được bao bọc trong một vòng sáng nhu hòa, khuôn mặt xinh đẹp như bạch ngọc, da thịt cùng xiêm y trắng như tuyết trên người không phân rõ giới hạn.

Sau khi dùng Tang Đô quả, tạm thời không thể vận dụng linh lực được, giác quan Trì Ninh không còn nhanh nhạy như trước, đành phải mặc kệ sự xâm nhập của đồ đệ.

Trì Ninh ngủ đến không chút phòng bị, khi bị Cố Lăng Tiêu choàng tay qua đầu gối bế lên thậm chí còn tự nhiên nghiêng đầu qua, sườn mặt ở trước ngực Cố Lăng Tiêu nhẹ nhàng cọ cọ.

Giống một động vật nhỏ đang thân mật làm nũng, làm cho trong lòng Cố Lăng Tiêu ngứa ngáy khó chịu.

Đem người đặt lên trên giường, đắp chăn lên, Cố Lăng Tiêu tự biết với tư cách một đồ đệ, hắn chuyện gì nên làm cũng đã làm.

Hắn nên dừng lại, xoay người đi.

Nhưng tối nay Cố Lăng Tiêu không muốn làm một đồ đệ ngoan.

Đôi tay Cố Lăng Tiêu chống ở mép giường, cúi người xuống, gần đến mức cùng với hô hấp Trì Ninh hòa quyện vào nhau, gần đến mức sắp có thể đụng cánh môi tái nhợt của Trì Ninh.

Rất muốn hôn lên, xé nát hắn.

Nhưng cuối cùng dục vọng bị đè nén xuống, Cố Lăng Tiêu giơ tay chạm chạm vành tai Trì Ninh: "Quên đi, không nên nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của."

Hắn leo lên giường đem Trì Ninh kéo vào trong lòng ngực, tắt ngọn nến, để ánh trăng tùy ý soi sáng.
Chương trước Chương tiếp
Loading...