Độc Giả Hòa Chủ Giác Tuyệt Bức Thị Chân Ái
Chương 18
Nhân vật chính: Trả lại cho ta.Chủ nhân của cặp mắt tím đó nở một nụ cười yêu dị dưới ánh mắt thành chủ Halpas..Cảm giác nguy hiểm bao trùm lên vị thành chủ. Gã biết bây giờ gã nên lui về, nhưng ma đao trong tay lại không cho. Một thứ có thuộc tính ma pháp sư sao có thể kết hợp với chiến sĩ chứ. Thành chủ Halpas luyến tiếc Phẫn Dục, không biết tại sao, gã lại luyến tiếc không muốn buông ma đao đang phát ra ánh sáng quỷ dị này. Trong nháy mắt đó, sự luyến tiếc đã trở thành một nhát trí mạng đối với gã. Thành chủ Halpas cảm thấy hông mình đau xót, dù gã đã dùng ma pháp hóa đá để bảo vệ, nhưng vật bén nhọn vẫn đâm xuyên qua làn da cứng rắn, cắm vào thịt của gã, thiếu chút nữa đã lôi ruột gã ra!.Lần chết hụt đã khiến thành chủ Halpas thoát khỏi sự khống chế của dục vọng. Gã buông ma đao ra rồi lộn qua bên một vòng như một viên thịt đang lăn đi để tránh công kích. Gã chưa từng thấy cái chết đến gần như vậy, để bảo mệnh, vị thành chủ quỳ rạp xuống đất, bắt đầu đọc chú văn ma pháp, lập tức vô số gai đất nảy lên lan ra bốn phía..Không thể không nói hành động này đã cứu thành chủ Halpas một mạng. Kẻ tấn công hừ một tiếng khó chịu rồi ném mảng da nhỏ máu ròng ròng qua một bên. Hắn một tay ôm thanh niên tóc đen đang bất tỉnh, một tay cầm ma đao nhảy lên giữa không trung. Đôi cánh dơi màu đen xé toạt chiếc áo sơmi vươn ra đập mạnh vài cái giữ thân hình người đó đứng vững..Khi thành chủ Halpas đứng lên mới nhận mảng da trên bụng mình đã bị lột đi, gã đau đến độ thở hồng hộc. Gã phẫn nộ ngẩng đầu, nhưng thân ảnh trên không trung lại khiến gã sững sờ. Không chỉ mình gã, các Ma tộc có mặt ở đây đều kinh ngạc nhìn chằm chằm bóng dáng đó, vừa rồi, một Chu Nho đã biến thành… Ma tộc?.Đôi cánh lớn đập liên tục, mái tóc đen xõa tung để lộ hai chiếc sừng cong, trên khuôn mặt tuấn mỹ là đôi mắt tím với hai đồng tử dựng thẳng. Dù xem từ góc độ nào, thì thứ trên không trung vẫn là một Ma tộc thuần túy. Ma tộc đó ôm lấy vật sở hữu, lắc ma đao đầy máu. Tu nhìn cánh tay mình, đó không còn là cánh tay nhỏ bé như của một đứa trẻ Chu Nho nữa, mà là những bắp thịt chắc nịch ẩn chứa sức mạnh khiến hắn cảm thấy hài lòng. Vết thương nơi bụng cũng không đau như ban nãy, ngược lại như thêm chất xúc tác làm hắn vô cùng hưng phấn. Bây giờ, hắn dư sức thoát khỏi vòng vây của đám Ma tộc, nhưng hắn… không cam lòng..Không cam lòng, không cam lòng, không cam lòng ——.Phẫn Dục rung lên, khẽ kêu một tiếng..Nếu không cam lòng, vậy thì làm đi..Tu nhìn chằm chằm thành chủ Halpas bên dưới, đôi mắt hơi nheo lại..Dan nhìn bóng dáng thon dài đó mà thích thú vô cùng. Y đã rất lâu không gặp một sinh linh khiến mình hứng thú như vậy. Nhưng thành chủ Halpas lại hoàn toàn không nghĩ thế, có thể biến thành Ma tộc thì sao chứ, là Chu Nho thì thế nào, lúc này gã chỉ muốn phanh thây thứ đó ra thành ngàn mảnh!.“Giết hắn! Giết hắn! Giết hắn!!!”.Dưới sự gào thét phẫn nộ của thành chủ Halpas, các Ma tộc định tiến lên hành động thì lúc này Dan lại nhẹ nhàng lên tiếng, thanh âm không lớn nhưng mỗi một Ma tộc ở đây đều nghe rất rõ ràng..“Ai nha nha, thật không lịch sự chút nào, các ngươi không thấy Ma tộc đó đang ‘khiêu chiến’ thành chủ đại nhân sao?”.Các Ma tộc dừng động tác, hai mặt nhìn nhau, mà thành chủ Halpas thì tức giận đến tái mặt. Ma tộc theo chủ nghĩa cá lớn nuốt cá bé, tôn sùng thực lực cá nhân, bởi vậy trong 72 thành, thành chủ phải là một Ma tộc có sức mạnh lớn nhất. Chỉ cần ngươi mạnh nhất, thì Ma tộc trong khu vực sẽ tự khắc ủng hộ ngươi. Nếu ngươi muốn trở thành thành chủ, đơn giản thôi, hãy “khiêu chiến” với thành chủ đi. Chỉ cần đánh bại thành chủ đương nhiệm trước hai mươi Ma tộc cao cấp, ngươi sẽ là tân thành chủ. Nghe thì có vẻ bất công với thành chủ đương nhiệm, nhưng thật ra vị thành chủ đó có ba lần từ chối trong một tháng. Khi đánh bại được Ma tộc đã khiêu chiến, trong một tháng đó có thể không chấp nhận lời khiêu chiến khác. Việc quan trọng nhất là, thành chủ có thể trọng thương thậm chí là giết chết người khiêu chiến, nhưng người khiêu chiến thì không thể giết chết thành chủ. Mặc kệ thế nào, khiêu chiến đối với Ma tộc là một việc thần thánh, chỉ có thể một đấu một, không kẻ nào được phép xen vào..Hiện trường vừa khéo có hai mươi lăm Ma tộc cao cấp, mà thành chủ Halpas vì muốn chuyên tâm tăng giai nên tháng này đã từ chối ba lần khiêu chiến, vì vậy lúc này gã không thể không chấp nhận “khiêu chiến”. Tu không biết mấy quy tắc đó, nhưng khi thấy các Ma tộc đó lùi lại thì hắn cũng không tội gì phải phản bác mà chỉ thích thú nhìn thoáng qua Dan. Dan chú ý tới ánh mắt của Tu, cười nói: “Ngài có thể đặt bảo bối trong lòng ngài xuống được không? Trong lúc khiêu chiến sẽ không ai chạm vào hắn đâu.”.Thành chủ Halpas hít một hơi, cố gắng áp chế cơn tức trong người xuống. Đợi sau khi giải quyết xong tên Ma tộc không biết trời cao đất dày này, gã sẽ đi tính sổ tên thương nhân chết tiệt kia. Thừa dịp Tu không chú ý, thành chủ Halpas lấy một quyển trục ma pháp từ trong ngực ra. Đây là quyển trục bảo mệnh mà gã đã tốn rất nhiều tiền mới mua về được..Tu đặt Đỗ Trạch ở một chỗ trên ngọn núi cao rồi xử lý đơn giản miệng vết thương của Đỗ Trạch, những tên Ma tộc đó quả nhiên không ngăn cản hành động của hắn. Nhưng vào lúc này, tiếng đọc chú văn ma pháp của thành chủ Halpas chợt vang lên. Tu không chút do dự xoay người nhảy xuống khỏi núi đá, cúi người phóng tới chỗ vị thành chủ..Thấy Tu vọt tới trước mặt mình chỉ trong nháy mắt, thành chủ Halpas quyết đoán kích hoạt quyển trục ma pháp trong tay. Một luồng khí trong suốt xuất hiện từ bốn phía của thành chủ Halpas và bật ra phía ngoài. Tu nhảy lên không để tránh né luồng khí. Nhưng luồng khí đó cũng đột ngột thay đổi hướng tấn công đi xuyên qua người Tu đang không kịp đề phòng. Tuy nó không tạo ra thương tổn quá lớn nhưng lại đẩy hắn ra xa..Sau khi Tu thoát khỏi ánh hưởng của ma pháp, thành chủ Halpas đã đọc xong câu cuối cùng của chú văn: “… sự trừng phạt của đất!”.Mặt đất bắt đầu chấn động, vô số khối đất vọt lên, lấy thành chủ Halpas làm trung tâm bắt đầu tụ tập lại mãi đến khi hợp thành người đá khổng lồ che lấp mặt trời. Tu đứng trước người đá khổng lồ, thân hình chỉ bằng một bàn chân của nó..Các Ma tộc xôn xao, họ đăm đăm nhìn người đá khổng lồ kia, trong mắt tràn đầy sự sùng kính. Người đá khổng lồ nhìn Tu nhỏ bé như một con kiến. Nó nhấc chân lên đạp mạnh xuống. Tuy thân thể rất đồ sộ, nhưng động tác của nó lại rất nhanh nhẹn..Cặp mắt tím của Tu càng sáng hơn, máu chiến đấu trong người sôi trào. Không vội tránh bàn chân to đang ập xuống, hắn đập mạnh đôi cánh, giơ đao lên đón. Ma đao sắc bén dễ dàng chém bàn chân to thành hai nửa. Tu lách người ra khỏi mảnh vỡ, đối diện hắn là một nắm tay đồ sộ. Tu nhích qua bên cạnh để né rồi vung đao chặt đứt cánh tay của tên khổng lồ..“…?”.Tu không tiến tới trước mà lui về một đoạn. Người đá khổng lồ đứng trước hắn hoàn toàn nguyên vẹn, nơi bị chặt đứt đã được đất đá bổ khuyết. Năng lực hồi phục khủng bố như chứng tỏ rằng Tu căn bản chưa làm gì được nó. Bên trong người khổng lồ đá phát ra tiếng cười khoái chí của thành chủ Halpas: “Ha ha, a ha ha ha ha ha! Ngươi không thắng được ta đâu! Đối với ma pháp của ta, ngươi chỉ là một con kiến! Mau chết đi!!!”.Người khổng lồ đá vung hai tay, như muốn chụp lấy Tu. Tu nhanh nhẹn né tránh, nhưng cho dù hắn tấn công thế nào thì những nơi bị phá hủy của nó vẫn phục hồi như cũ. Tu hơi nheo mắt, phải tấn công ma pháp sư bên trong thì mới mong diệt được tên khổng lồ này. Thế nhưng nó thật sự quá lớn, căn bản không biết thành chủ Halpas trốn ở đâu..Nếu như phá được nó hoàn toàn thì….Tu vừa né tránh công kích của người khổng lồ, vừa tự hỏi cách giải quyết. Thân thể hắn hiện tại rất mạnh, mạnh hơn so với bất cứ hình thái nào trước đây, nhưng hắn vẫn không quen. Hắn đã chủ động thức tỉnh huyết mạch này, trong thân thể có một nguồn năng lượng khổng lồ đang lặng lẽ di chuyển, mà hắn lại hoàn toàn không biết cách bộc phát nó để hoàn thành chuyện mình muốn..Nếu không tìm được cách phá hủy hoàn toàn tên khổng lồ thì sẽ rất tiêu tốn năng lượng, và người ngã xuống đầu tiên chắc chắc chính là hắn..Trước khi Tu định làm gì, thành chủ Halpas đã bắt đầu mất kiên nhẫn. Thành chủ Halpas ẩn trong người khổng lồ đá ấn cái bụng đang co rút của mình, ánh mắt đỏ rực nhìn tên Ma tộc bên ngoài mà làm cách nào cũng không bắt được. Cặp mắt của gã chuyển sang ngọn núi phía xa xa, tên Ma tộc đã để Nhân tộc lại đó….Tu lại chém đứt bàn tay đang ập tới của tên khổng lồ. Nó vẫn chưa từ bỏ ý định chộp lấy Tu. Tu thoải mái né qua một bên rồi nhận ra có gì đó không đúng. Với tốc độ phục hồi của tên khổng lồ thì bàn tay kia đã lành lại từ sớm rồi, tại sao nó không tấn công Tu nữa?.Tu nghĩ đến quỹ đạo công kích ban nãy của tên khổng lồ, sắc mặt nhanh chóng thay đổi. Lúc này, thành chủ Halpas chợt cười to, một bên công kích một bên ác ý nói: “Ha ha ha ha… nói lời từ biệt với bạn của ngươi đi!”.Tu không để ý nắm tay đang lao qua đỉnh đầu mà quay người nhìn về phía sau. Trong tầm mắt của hắn, bàn tay khổng lồ chỉ còn một chút nữa là đập vào ngọn núi nơi Đỗ Trạch đang nằm. Với tốc độ và thể tích của nó, chắc chắn Đỗ Trạch và cả ngọn núi đó đều sẽ bị nghiền nát..Chỉ vẻn vẹn trong một cái chớp mắt thì hắn hoàn toàn không thể đuổi qua kịp..Thời gian như ngừng lại, không gian chỉ còn là hai màu trắng đen. Trong khoảnh khắc đó, tiếng tim đập của hắn bị phóng đại lên rất nhiều lần..Người đó… sẽ chết?.Trái tim co rút mãnh liệt, cảm giác đau đớn bén nhọn truyền đến khiến đại não hắn không thể đè ép được sự trống rỗng trong lòng mình..Người đó sẽ không chết, hắn có thể sống lại, hắn….Hắn sẽ chết..Lần đầu tiên gặp nhau, người đó đã nói: hắn có thể sống lại, nhưng vẫn sẽ chết..Hắn chưa từng lừa dối ta..Hắn sẽ chết..—— Nhưng ta không cho phép..Cho nên phá hủy nó, những thứ chướng mắt phải bị phá hủy..Thình thịch, thình thịch..Trái tim đập liên hồi mang máu đi khắp cơ thể, chất lỏng đỏ tươi như đột phá hạn chế nào đó mà trở nên nóng bỏng, mang đến một nguồn sức mạnh kỳ diệu không gì sánh bằng..“Xoẹt…”.Trong nháy mắt, một nguồn sáng cực mạnh lóe lên trước những con mắt của Ma tộc. Tia sét màu tím xé rách bầu trời, năng lượng kinh người đó đã phá tan hai cánh tay của tên khổng lồ không còn một chút dấu vết. Tia sét sáng rực biến mất ngay sau đó, các Ma tộc kinh ngạc nhìn về nơi cánh tay đá đã biến mất. Nếu không phải ở đó còn một vài hồ quang điện màu tím chớp nhoáng, họ đã nghĩ là mình đang nằm mơ..Dan đã không còn một chút vẻ ham vui nào. Y ngạc nhiên nhìn những tia điện đang lóe sáng: đây rõ ràng là, rõ ràng là vị đó trong truyền thuyết….Dan lia mắt sang kẻ đã khởi xướng. Ngay cả tầm mắt của các Ma tộc cũng tập trung vào Tu. Sau khi thấy những tia điện bén lên từ đầu ngón tay Tu, họ thở dồn dập, ánh mắt tràn đầy sùng bái bám dính lấy Tu..Một Ma tộc mỹ lệ hùng mạnh biết bao nhiêu ——.Nếu cuộc khiêu chiến cho phép người khác tham gia thì những Ma tộc có sức mạnh tối cao đó đã thẳng thắn quỳ trước mặt Tu xin được thành thủ hạ rồi..Tu quay về phía Đỗ Trạch rồi cúi đầu nhìn hồ quang điện tím thân mật cà vào tay mình. Hắn cong môi nở một nụ cười..Tại sao lại không nhận ra? Thứ sức mạnh này thật ra rất đơn giản và thuần túy ..Chúng chỉ đang giải thích một từ: phá hoại, hay nói cách khác là hủy diệt..Tu ngẩng đầu, mái tóc đen dài xõa ra phía sau, lộ ra đôi mắt tím xinh đẹp, những tia điện màu tím như tụ lại bên dưới cặp mắt đó, còn có ánh sáng tím mờ mờ đang xoáy vòng. Hắn nhìn tên khổng lồ, khóe miệng nhếch cao hơn..Cứ tiếp tục hủy diệt nó….“Xoẹt xoẹt…”.Một tia điện nhỏ bắn lên không rồi từ đó phóng ra những tia khác tạo nên một chuỗi phản ứng liên hoàn. Một lưới điện rất lớn bao trùm xuống tên khổng lồ, tàn nhẫn cắt xén, phá hủy từng chút từng chút một khiến con mồi sụp đổ..Phá hủy, phá hủy, phá hủy, phá hủy….Tại một tòa thành phồn vinh ở phía đông xa xôi, một Ma tộc mang kính một mắt đang cầm bút định viết gì đó thì bỗng dưng ngây dại. Sau khi xác định đó là do nguyên tố lôi gây ra, người đó đứng bật lên, suýt nữa đã đẩy ngã cái bàn: “… Đại nhân Baal?”.….Khi người đá khổng lồ bị tan ra hoàn toàn, từ không trung có một tảng thịt máu me rơi xuống. Bộ dáng thành chủ Halpas chật vật không thôi. Vì Tu chưa quen sử dụng năng lực mới nên chỉ có một nửa thân thể vị thành chủ là bị thương, những chỗ khác thì có một vài dấu cháy sém. Cả người gã bấy giờ trông như một tảng thịt nướng mà đầu bếp lấy ra luyện tập..Thắng bại đã định, khi các Ma tộc đang kích động vì vị tân thành chủ hùng mạnh thì họ chợt thấy Tu tiến lên một bước, đặt ma đao lên cổ họng thành chủ Halpas rồi cảm thán: “Cuối cùng cũng lôi được ngươi ra.”.Thành chủ Halpas hoảng sợ nhìn Tu, giọng nói run run: “Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi không thể giết ta… Dựa theo quy tắc, ngươi không thể…”.Đôi mắt thành chủ Halpas trừng to, khuôn mặt đầy sự kinh ngạc. Gã liều mạng há miệng nhưng lại không nói được tiếng nào bởi cổ họng gã đã bị một cây đao đâm xuyên. Kẻ đang giữ cây đao đó khom lưng xuống nói: “Trả lại cho ta.”.Trả cho ngươi… cái gì…?.Vị thành chủ đến lúc chết cũng không nghĩ ra. Thân thể to lớn té lăn dưới đất, run rẩy vài cái rồi không còn động đậy nữa. Các Ma tộc xung quanh bắt đầu xôn xao, họ lo lắng nhìn Tu rút ma đao, máu tươi bắn ra ào ạt dính lên thân đao bóng loáng và cả khóe miệng đang nhếch lên của Tu..Hắn muốn lấy lại những thứ thuộc về mình..Thân đao Phẫn Dục màu bạc ánh lên sắc đỏ tươi đẹp, tựa như đã hút đủ máu tươi và dục vọng..—— Đúng thế, tất cả đều là của ngươi, cho nên chúng phải trở về bên ngươi..Dưới những con mắt nhìn chòng chọc, Tu bổ xuống thi thể. Hắn muốn tìm dạ dày của cái thi thể, nhưng bởi vì tạng người đó quá mập mạp, cho nên hắn bắt đầu cắt nó ra thành từng phần nhỏ. Các Ma tộc lặng người nhìn chăm chú hình ảnh máu me này. Cho dù thiên tính của Ma tộc có tàn nhẫn đến đâu thì kẻ có thể làm được điều này cũng rất hiếm..Hắn là của ta, những thứ hắn sở hữu đều là của ta..Tu rốt cuộc cũng tìm được dạ dày, nhưng đang tiếc là bộ phận từ tá tràng trở lên đã bị ảnh hưởng của sấm sét, máu thịt xung quanh cháy khét. Cảm giác này khiến Tu rất khó chịu. Hắn tiêu hủy thi thể, ngẩng đầu, tầm mắt đỏ rực nhìn về phía Dan..Ngay lúc Tu vừa liếc qua, trực giác của Dan đã báo nguy. Y nở nụ cười lấy lòng: “Hắc, vừa rồi ta đã giúp ngài…”.“Trả lại cho ta.” Tu nói..Dan biết Tu đang ám chỉ cái áo đó. Nhưng y vẫn chưa nghiên cứu được sự thần kỳ của nó nên rất luyến tiếc. Trong một khắc do dự, Dan thấy đầu ngón tay Tu bắn ra một tia điện..“Ta trả ta trả!”.Tu đón lấy chiếc áo, mùi hương quen thuộc khiến sắc đỏ trong đôi mắt hắn nhạt đi một ít. Khi hắn nhìn trở lại, Dan đã trốn mất tăm, Ma tộc xung quanh thì câm như hến. Tu giương cánh, bay về ngọn núi đá..Đỗ Trạch vẫn hôn mê bất tỉnh, nên cậu sẽ không thể thấy được Ma tộc bên cạnh đang dùng một ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn mình. Sắc đỏ trong đôi mắt Tu vẫn chưa tan đi, hắn có một dục vọng muốn làm một điều gì đó để chứng minh rằng người này đã hoàn toàn thuộc về riêng hắn..Phẫn Dục ngâm nga: giết, đó cũng là một loại độc chiếm..Tu vươn hai tay còn dính máu, đè lên cổ thanh niên tóc đen. Theo từng nhịp hô hấp của Đỗ Trạch là sự chuyển động của hầu kết hơi nhô ra, đó là biểu hiện của sự sống..Chỉ cần dùng một chút lực nữa thôi, sự sống này sẽ ngừng lại..Ánh sáng của Phẫn Dục càng lúc càng rực rỡ, tựa như đang chờ mong..Ngay sau đó, ngón tay Tu dời ra sau cổ Đỗ Trạch, cảm nhận được độ ấm và xúc cảm quen thuộc, hắn nhẹ nhàng vuốt ve..Hắn không phản bội ta. Ma tộc thỏa mãn nghĩ, hắn là của ta..Sắc đỏ trong cặp mắt tím dần dần tan đi, hắn ôm lấy Đỗ Trạch và bỏ đi dưới cái nhìn của chúng Ma tộc..***.Sau khi thoát được, Dan vỗ cuốn sách trên tay vào trán mình, thở phào một hơi: “Đáng sợ thât.”.Miệng thì nói vậy, nhưng vẻ mặt y lại không có chút gì gọi là sợ hãi. Lúc y buông tay xuống thì phát hiện trên bìa sách có một vết máu. Dan vươn tay chùi trán, lại thêm một vết máu: trán của y xuất hiện một vết thương dữ tợn, thế mà y lại không hề hay biết..Dan nhìn vết máu rồi cười rộ lên: “Rất thú vị, hắn có cùng quan hệ huyết thống với đại nhân ư? Đã lâu chưa thấy, thiên lôi hủy diệt của vị đại nhân kia.” Y đặt tay lên trán, vết thương loáng một cái đã biến mất tăm: “Nếu không phải đang bị hạn chế thì ta thật sự rất muốn đánh với hắn một lúc, nhưng mà làm người đứng xem có vẻ cũng rất thú vị đấy…”.“Quả nhiên, ta còn thích thế giới này, đó là lý do ta không muốn đến thần giới nhàm chán đó.”.*****.*****.Cá lớn nuốt cá bé, đây là một chân lý..Xâm lược, phá hoại và chiếm hữu? Chúng ta trung thành với dục vọng của chính mình..Máu của kẻ địch khiến chúng ta mạnh hơn..Không phục? Vậy thì đánh nhau đi..Dũng mãnh là đại danh từ của chúng ta, chúng ta chạy đua sức mạnh, dùng sức mạnh để nói chuyện..Thiên tộc? A, đó chỉ là một đám điểu nhân..Còn chúng ta? Chúng ta là Ma tộc cao quý (Asmodians)..— Trích《Hỗn huyết: trích lời Ma tộc》.——————————————Tác giả có điều muốn nói:.【Vào một ngày nọ, nhân vật chính đánh rơi một độc giả xuống sông】.Tác giả: Thứ cậu đánh rơi là độc giả chuẩn mực, độc giả bình thường hay độc giả ngu ngốc?.Nhân vật chính: Đều trả lại hết cho ta..Độc giả: Mình có nên phun mụ dì cả qua bên kia không ta?.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương