Độc Lộ

Chương 35: Thạch Sào



Nửa đêm, đột niên một tiếng kêu dài hung tợn kinh động chốn rừng rậm, đưa gã thiếu niên tỉnh lại từ trong giấc mộng.

Hai mắt vừa mở, cơ thể cũng gần như ngay lập tức bật dậy theo bản năng, hai mắt hắn mở to nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Chỉ thấy một trận cuồng phong thổi qua, trên trời xuất hiện một đám mây khổng lồ vắt ngang trời, che kín cả trăng sao, khiến không gian bỗng trở nên thật tăm tối.

Lại một tiếng kêu hung tợn từ trên cao vọng xuống, tiếng kêu sắc lẻm có sức xuyên thấu mạnh, không ngờ lại bắt nguồn từ đám mây đen kia. Nhìn kỹ, thì ra đó là một con chim khổng lồ to đến không tưởng, che lấp trăng sao, theo từng nhịp đập cánh là những trận cuồng phong phát ra.

Đôi mắt tự như hai vầng trăng máu của nó quét đến đâu, hung cầm dị thú trong đêm đầu phải im lặng. Thế nhưng nó cũng không quan tâm, tiếp tục bay về phương xa.

Gã thiếu niên gần như không dám thở, hắn cảm giác được hung uy ngập trời của đầu hung điểu này, hoàn toàn ở một tầng thứ rất cao.

Bóng dáng khổng lồ của con hung điểu dần nhỏ lại, thế nhưng đồng bằng cũng không yên ắng được lâu. Mặt đất đột ngột rung chuyển, một bóng dáng mơ hồ từ từ xuất hiện. Chỉ là di chuyển trên mặt đất nhưng nó vẫn không hề lẫn lộn trong đám đại thụ chọc trời, bởi trên cơ thể tản mác ra kim quang sáng rực.

Lại gần, đây là một sinh vật có hình người, dáng đứng thẳng, nó cao lớn vô cùng, toàn thân nó được bao phủ bởi những sợi lông như những chiếc kim vàng sáng lấp lánh. Toàn thân nó huyết khí mênh mông, tựa như một vị thần ma!

Điểm khiến người ta dễ dàng chú ý, đó là hai con mắt đỏ rực như lửa, mỗi lần chớp mở như có ánh sét vàng kim rạch qua, sắc bén ghê người. Thực sự là ghê người, bởi hắn cảm thấy dáng vẻ này đặc biệt quen thuộc. Trong chốc lát sống lưng lạnh toát, hắn đã nhớ ra rồi.

- Hỏa nhãn kim viên? Là con cháu của Tôn Ngộ Không ư?

Toàn thân toàn lông vàng tỏa ra kim quang, hai mắt đỏ rực bắn ra sét vàng, đây không phải là miêu tả nhân vật thần thoại nổi tiếng nhất châu Á, Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không hay sao?

Đầu kim viên một đường đi thẳng, gã thiếu niên hơi nheo mắt lại, bởi hắn nhận ra hướng đến của nó, trùng với con hung điểu ban nãy.

Một đêm cứ như vậy trôi qua, gã thiếu niên không dám ngủ nữa, trèo lên một cây đại thụ nấp sau những tán cây, ngồi yên chờ trời sáng.

Đến gần sáng, một đầu hung thú xuất hiện, dáng như sư như hổ nhưng to lớn hơn rất nhiều, toàn thân tản mác ra hung uy ngập trời, mỗi bước chân như khiến cả chốn rừng hoang phải run rẩy.

Ánh sáng nhá nhem dù rất tờ mờ nhưng cũng đã đủ để mắt của gã thiếu niên có thể nhìn được nhiều thứ. Trong tầm mắt, hắn nhận ra rất nhiều loài hung cầm dị thú khí tức khủng bố mà hắn phải tránh như tránh tà suốt cả ngày hôm nay. Nhưng lúc này chúng đều đang ngả rạp xuống đất theo mỗi bước chân của đầu hung thú, tư thế như muốn thủ phục trước đế vương.

- Trời, đây là loài gì vậy? Bách thú chi vương ư?

Con hung thú nhảy qua từng cây đại thụ, nhắm về phương xa mà đến.

Nấp sau đám lá cây ngụy trang rậm rạp, gã thiếu niên nhìn theo bóng dáng to lớn hung khí xung thiên của con thú vương, không khỏi nhớ đến đầu hung điểu và kim viên đêm qua.

Cả ba tồn tại có thể khiến hung cầm dị thú vùng này phải thủ phục, dường như đều đang muốn đến cùng một điểm đích!

- Bọn chúng đi đâu vậy?

Gã thiếu niên trong đầu nảy sinh vô vàn suy nghĩ.

.....

Hừng đông, một bóng người lặng lẽ len lỏi đi xuyên qua cây rừng rậm rịt, như một con sói đang lẩn vào đồng cỏ truy đuổi con mồi.

Gương mặt trắng trẻo non nớt toát ra sự già dặn, không hề có chút dấu hiệu mệt mỏi nào sau một đêm thức trắng.

Hướng đi của gã thiếu niên, thật không ngờ lại là hướng mà ba đầu Thú vương đã biến mất.

Thực ra hắn đã băn khoăn rất nhiều, cuối cùng mới đi đến quyết định liều lĩnh này. Ba đầu hung thú, nếu nói là vương ở dãy núi hoang vũ này cũng không quá lời. Ba tồn tại đáng sợ như vậy, thứ gì có thể khiến chúng phải động thân? Đôi khi sự tò mò có thể giết chết chúng ta, thế nhưng không thể phủ nhận, tò mò chính là thiên tính của con người, cũng là động lực thúc đẩy sự phát triển của nhân loại.

Liên tục di chuyển mấy ngày, gã thiếu niên đến được một bình nguyên rộng lớn. Trên đường đi hắn đã nhận thấy được một vài dấu hiệu kỳ lạ.

Đám yêu thú trên bình nguyên có xu hướng di chuyển ngược với hắn, dường như đang muốn tránh thật xa nơi nào đó. Chỉ có một ít yêu thú mạnh mẽ cũng giống như hắn hướng về nơi ba đầu Thú vương nhắm đến. Thỉnh thoảng có chạm mặt với những đầu yêu thú như vậy, chỉ là bọn chúng cũng đang rất nóng vội, không hề va chạm gì với tên nhân loại nhỏ bé này.

Cứ như vậy mấy ngày sau, hắn đã đi đến điểm tận cùng của bình nguyên, đập vào mắt hắn là những ngọn núi nguy nga nối tiếp nhau, núi rừng vô tận.

Có một vài gốc cổ thụ to lớn rất kinh người, táng cây đâm thẳng vào vòm trời, cao hơn ngàn mét, còn hơn một vài ngọn núi, già thiên tế nhật. Còn số dây leo đó cũng không biết đã sinh trưởng bao nhiêu năm, mấy người trưởng thành cũng không ôm hết, men theo núi mà sinh trưởng, cứng cáp như Cầu Long.

Tiếp tục đi thêm hai ngày, hắn đến trước một ngọn núi cực lớn, mà thực ra hắn cũng không rõ có đúng là một ngọn núi hay không nữa, bởi vì đỉnh núi thì đổ nát, xen lẫn những tảng cự thạch chồng chất là những thân cây đại thụ, nhìn từ bên ngoài không thể không liên tưởng đến một hình dạng quen thuộc.

- Tổ chim?

Gã thiếu niên khẽ lắc lắc đầu, loài chim nào có thể lớn đến như vậy.

Hắn cất bước muốn tiến vào phạm vi của ngọn hắc sơn, thế nhưng khi một chân sắp sửa đặt xuống thì bỗng khựng lại, dừng ngay sát vạch ngăn giữa hai màu đất đá.

Đưa mắt nhìn quanh, trong lòng đột ngột căng thẳng, bởi khu vực hắc sơn trước mặt này, dường như hơi yên tĩnh quá thì phải.

Điều kỳ lạ là lúc này rõ ràng vẫn là ban ngày, vậy mà ở đây ngay cả một con chim cũng không có, càng khỏi nói phi cầm tẩu thú. Thậm chí sâu kiến đều trốn vào trong hang ngủ đông, không chịu đi ra. Trong núi rừng hoang vắng không một tiếng động, yên tĩnh như chết.

Gã thiếu niên nhìn chằm chằm về nơi đỉnh thạch sào, lại nhìn xung quanh ngọn hắc sơn, rõ ràng cảm giác được nguy hiểm, lỗ chân lông dựng ngược. Dường như ở trong bóng tối có giống loài còn sót lại từ thời Thái cổ đang nhìn chằm chằm khu vực này.

Hơi suy nghĩ một chút, gã thiếu niên lập tức lùi ra phía ngoại vi, nấp vào một bãi loạn thạch, lặng lẽ quan sát. Hắn tin tưởng vào cảm giác của bản thân, đồng thời nhớ lại ba đầu Thú vương mấy hôm trước, thạch sào này rõ ràng còn ẩn nấp những tồn tại cùng cấp số như vậy.

Chờ được nửa ngày vẫn không có động tĩnh gì, khiến gã thiếu niên có xung động muốn rời khỏi chỗ nấp tiến về phía đỉnh thạch sào, thế nhưng lý trí mách bảo hắn không nên làm như vậy, đó đơn thuần là tìm chết.

- Ồ, kia là...

Gã thiếu niên nheo nheo mắt tưởng mình nhìn lầm, nhưng rất nhanh một cỗ xúc động dâng lên trong lòng. Xuất hiện trong tầm mắt hắn là vài bóng ảnh đang hướng về phía đỉnh núi đi tới, rõ ràng lại là nhân loại.

Người nào người nấy nam thanh nữ tú, gương mặt trẻ trung, rõ ràng đều mới bước vào tuổi thanh niên, gương mặt đầy nhiệt huyết, ánh mắt tràn ngập niềm tin và sự hy vọng vào tương lai rực rỡ.

- Đi mấy ngày không gặp được một mống, không ngờ ở nơi này lại gặp một lúc cả chục người!

Khó có thể lý giải tâm trạng của hắn lúc này, xúc động đến độ nước mắt chỉ trực trào ra...
Chương trước Chương tiếp
Loading...