Độc Nhất Vô Nhị

Chương 16: Đại Chiến Đoạt Con (2)



Trận đánh này sẽ phi thường vất vả.

Từ Thấm Hằng thông qua một người bạn mời một vị luật sư họ Ngô, Ngô luật sư xem qua tài liệu nói tỷ số thắng của hai bên song phương là 50/50, mặc dù Khiêm Khiêm từ khi sinh ra đã được Thẩm Đan nuôi dưỡng, nhưng hiện tại thằng bé đã qua thời kì sơ sinh (cần bú mẹ), toàn án sẽ dựa theo tình huống có lợi cho đứa bé mà phán quyết.

Đối với Thẩm Đan và Từ Thấm Hằng, họ có hai nhân tố bất lợi: Một là kinh tế của cả hai thua xa Hạ Thành, hai là trước đây không lâu bởi vì Từ Thấm Hằng thất trách khiến Khiêm Khiêm bị bắt cóc.

Ngô luật sư nói với Thẩm Đan, nếu bọn họ muốn thắng được vụ kiện này, Thẩm Đan sẽ phải đưa ra bằng chứng, ban đầu khi cô mang thai, Hạ Thành chưa từng quan tâm cô, hoàn toàn mất tích, Thẩm Đan nhiều lần hỏi thăm gọi điện nhưng không tìm được hắn, hơn nữa từ đó đến ba năm sau, hắn cũng không hề gặp mặt hay chu cấp thứ gì cho hai mẹ con Thẩm Đan.

Thẩm Đan không có bất kì bằng chứng nào, lúc ấy cô mang thai con của Hạ Thành chỉ có cô và Từ Thấm Hằng biết, cho dù cô tuyệt vọng đến mức muốn nhảy lầu, cũng không có đem chuyện này nói cho cảnh sát.

Cô rất mờ mịt, không biết kết quả sẽ trở nên thế nào.

Quả nhiên, lúc ở phiên tòa, Hạ Thành phản công, hắn nói lần cuối gặp mặt Thẩm Đan là vào cuối tháng một năm 2008, về sau bởi vì ba hắn bệnh nặng phải đến Bắc Kinh trị liệu, còn nói bởi vì bị mất số điện thoại của Thẩm Đan, mà trong lúc đó, Thẩm Đan chưa bao giờ chủ động liên lạc với hắn, cho nên hắn quả thật không biết chuyện cô mang thai.

“Khi đó, bệnh của ba tôi rất nghiêm trọng, còn phải giải quyết chuyện công ty nên tôi phải đi đi lại lại giữa Hải Thành và Bắc Kinh, cho nên mới quên mất Thẩm Đan. Đến đầu tháng năm tôi cùng ba trở lại Hải Thành, tôi không tìm được cô ấy. Lúc ấy tôi còn cho rằng cô ấy chắc là đã có bạn trai mới.”

Thời điểm Hạ Thành nói mấy lời này còn dùng ánh mắt u oán nhìn Thẩm Đan, dáng vẻ thật khiến người ta muốn tin tưởng, mặt Thẩm Đan đỏ lên, cô lớn tiếng kêu: “Anh nói láo! Tôi gọi cho anh rất nhiều lần, gửi vô số tin nhắn, anh lúc nào cũng tắt máy! Anh là đồ dối trá!”

Hạ Thành nheo mắt nhìn cô, luật sư của hắn nhắc nhở Thẩm Đan, “Cô Thẩm, xin đưa ra bằng chứng.”

Thẩm Đan dĩ nhiên không thể đưa ra bằng chứng, Hạ Thành lại lấy một đống tài liệu ra, nào là hóa đơn nằm viện của ba hắn ở Bắc Kinh, còn có vé máy bay hắn qua lại giữa Hải Thành và Bắc Kinh, thậm chí còn có giấy báo mất điện của hắn trong thời gian đó.

Cuối cùng, Hạ Thành sẵn giọng nói: “Nếu không phải mấy ngày trước vô tình gặp được ở siêu thị, tôi quả thật cũng không biết Thẩm Đan đã sinh một đứa bé, lần đầu tiên nhìn thấy thằng bé, tôi đã biết ngay, nó chính là con tôi. Có thể nói đại khái giống như phụ tử tương thông, vốn dĩ tôi muốn cùng Thẩm Đan thương lượng việc nuôi dưỡng thằng bé, nhưng xem tin tức mấy ngày qua tôi biết được Khiêm Khiêm vừa bị người ta bắt cóc, tôi mới quyết định nhất định phải đòi lại quyền nuôi dưỡng và giám hộ. Dĩ nhiên, tôi rất biết ơn Thẩm Đan và anh Từ đã chăm sóc Khiêm Khiêm hơn hai năm qua, vì thế tôi sẽ trả một khoản trợ phí nuôi dưỡng, con số này tuyệt đối sẽ khiến bọn họ hài lòng, hơn nữa về sau cũng không cần Thẩm Đan đưa tiền trợ cấp nuôi dưỡng Khiêm Khiêm.”

Nói tới đây hắn lại cười lên, thoạt nhìn bộ dáng chững chạc khiến người ta cảm thấy thán phục, “Thẩm Đan dù sao cũng là mẹ đẻ của Khiêm Khiêm, nên tất nhiên sau này mỗi tháng cô ấy có thể tới thăm Khiêm Khiêm.”

Thẩm Đan trợn mắt há mồm nhìn hắn, chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh từ chân bốc lên đầu, sau đó một luồng khí nóng khác lại bao phủ toàn thân cô, khiến cho mặt cô lúc đỏ lúc trắng, thân thể nhỏ gầy run rẩy sắp sửa đứng không vững nữa.

Từ Thấm Hằng ôm hông cô, để cô ngồi xuống, anh an ủi nói: “Đan Đan, đừng nói vội, chúng ta sẽ cùng nghĩ biện pháp.”

Tòa án vẫn chưa tuyên bố kết quả, đây chỉ là một vụ kiện dân sự nhỏ, quan tòa hi vọng song phương có thể thương lượng thỏa đáng với nhau, chuyện như vậy, tốt hơn vẫn nên giải quyết riêng.

Lúc Thẩm Đan theo Từ Thấm Hằng về nhà, nước mắt lập tức tuôn ra, ba Từ đưa Khiêm Khiêm đến, cô vừa nhìn thấy con trai liền nhào tới ôm nó thật chặt, khóc không thành tiếng.

Những ngày qua, Khiêm Khiêm thật biết điều. Mấy ngày đầu khi mới quay về, tính tình của nó có chút nóng nảy, lúc ăn cơm cũng không ngoan, buổi tối ngủ cũng không ngon, dù sao bị kinh sợ mấy ngày, nó còn nhỏ tuổi như vậy trở nên thất thường cũng không có gì lạ. Mới đầu Thẩm Đan còn kiên nhẫn, nhưng sau khi nhận được lệnh triệu tập của tòa án, trong lòng cô bắt đầu không chịu nổi áp lực, lắm lúc sẽ không khống chế được tâm tình mà nổi giận với Khiêm Khiêm.

Chỉ có Từ Thấm Hằng, vẫn trước sau như một dịu dàng lại kiên nhẫn, mỗi khi Khiêm Khiêm khóc nháo không nín, Thẩm Đan liền vọt ra ban công trốn rồi khóc một mình, chỉ để lại Từ Thấm Hằng ở trong phòng dỗ Khiêm Khiêm.

Ở bên ba ba, Khiêm Khiêm luôn dần dần yên tĩnh lại, không hề khóc nháo nữa. Ngoài ra còn có một nguyên nhân mà cả Từ Thấm Hằng và Thẩm Đan đều không biết, bởi vì vụ kiện mà mấy ngày nay nhiệm vụ chăm sóc Khiêm Khiêm đa phần đều do ba mẹ Từ đảm nhận, mẹ Từ thừa dịp ba Từ không chú ý thường nói với Khiêm Khiêm rằng ba mẹ rất nhanh sẽ không cần nó nữa, nó sẽ mau chóng có ba mẹ mới.

Trong lòng Khiêm Khiêm rất khủng hoảng, nó rất sợ ba mẹ sẽ không cần nó nữa, cho nên mấy ngày nay nó càng ngày càng ngoan, kêu ăn cơm liền ăn cơm, kêu đi ngủ liền đi ngủ, mỗi lần thấy mẹ khóc nó còn có thể hiểu chuyện giúp mẹ lau nước mắt, nhỏ giọng nói: “Mẹ, mẹ đừng khóc nữa, Khiêm Khiêm hứa sẽ ngoan mà.”

Sau khi Khiêm Khiêm ngủ say trên giường nhỏ của mình, Thẩm Đan ôm đầu gối ngồi co ro trên giường, Từ Thấm Hằng rửa mặt xong đến ngồi bên cạnh cô, thấy cô nửa ngày không có động tĩnh liền biết cô lại suy nghĩ lung tung.

Anh ôm cô vào ngực, chỉ nói một câu: “Anh tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không đến anh ta cướp đi Khiêm Khiêm.”

#

Một buổi xế chiều, Thẩm Đan đưa Khiêm Khiêm đến vườn hoa nhỏ ở công viên chơi, trong khoảng thời gian này chỉ cần cô ở nhà liền không cho phép Khiêm Khiêm rời cô nửa bước, chỉ hận không thể dùng dây cột nó lên người mình.

Khiêm Khiêm và hai đứa bé khác cùng chơi đùa, Thẩm Đan ngồi trên ghế đá, mặt không đổi mắt không chớp dõi theo nó.

Lúc này, có một đôi vợ chồng già chậm rãi đi tới, vẻ mặt bọn họ nhìn rất hiền lành, đi tới bên cạnh bọn trẻ, bọn họ trao đổi lẫn nhau vài câu, liền ngồi xổm xuống, vẻ mặt tươi cười cùng nói chuyện với Khiêm Khiêm.

Thẩm Đan lập tức trở nên khẩn trương, cô “soạt” một tiếng đứng dậy, bên cạnh lại xuất hiện thêm một người, cô quay đầu nhìn lại, lại là Hạ Thành.

“Anh tới đây làm gì?!” Thẩm Đan cắn răng, oán hận nhìn hắn, cô mới vừa muốn xông đến ôm Khiêm Khiêm Hạ Thành lại ghì chặt vai cô.

Hắn nhàn nhã nói: “Không cần sợ. Đó là ba mẹ tôi, cũng chính ông bà nội Khiêm Khiêm. Bọn họ nghe nói có thêm một đứa cháu trai, rất thích liền muốn tới xem một chút.”

Thẩm Đan mới không quan tâm lời hắn, cô phất tay hắn lại muốn xông lên.

Hạ Thành kéo tay cô, trầm giọng nói: “Tòa án vẫn chưa có phán quyết cuối cùng, lúc này tôi sẽ không làm chuyện ngu xuẩn, chỉ là để ba mẹ ta gặp cháu trai một chút, bọn họ đã lớn tuổi, cô không cần khẩn trương như vậy.”

“Buông tay! Anh cho rằng tôi sẽ lại tin tưởng anh sao?” Thẩm Đan tức giận nhìn hắn, “Tôi tuyệt đối sẽ không giao Khiêm Khiêm cho một kẻ tiểu nhân hèn hạ như anh!”

Hạ Thành cười nhẹ một tiếng, rốt cục buông tay ra, hắn mỉm cười nhìn Thẩm Đan, nhẹ giọng nói: “Thật ra thì lần này tới là muốn tìm cô hàn huyên một chút.”

Thẩm Đan quát khẽ: “Giữa chúng ta không có gì để tán gẫu!”

Hạ Thành vẫn cười: “Không cần kích động như thế, có câu “Nhất dạ phu thê bách nhật ân”(*), chúng ta….dẫu sao cũng coi là “vợ chồng” một thời gian. Cô cứ ngồi xuống trước, cho tôi năm phút là được rồi, OK?”

(*): Nhất dạ phu thê bách dạ ân/Nhất nhật phu thê bách nhật ân ( 一夜夫妻百夜恩): Một ngày chồng vợ trăm năm tình ân nghĩa. Chỗ này Hạ cặn bả lại dùng 一夜夫妻百日恩 ta không chắc, nhưng đại ý là gọi Thẩm Đan là tình một đêm í.”

Thẩm Đan nhìn hắn chằm chằm, hắn cười nhàn nhạt, lòng Thẩm Đan càng lúc càng hoảng.

Buổi tối, Từ Thấm Hằng sau khi từ cửa tiệm trở về, cũng không xem là quá khuya nhưng trong phòng rất yên tĩnh, anh thở dài, biết Thẩm Đan lại ngẩn người.

“Đan Đan.” Anh gọi cô, thật lâu mới nghe được giọng Thẩm Đan truyền đến từ giường nhỏ của Khiêm Khiêm: “Em ở đây.”

Từ Thấm Hằng men theo nơi phát ra âm thanh đi tới, anh giơ tay trong không trung Thẩm Đan liền nắm lấy tay anh, cô chui vào trong ngực anh, thấp giọng nói: “Khiêm Khiêm ngủ rồi.”

“Ừm.” Từ Thấm Hằng vuốt tóc dài của cô, lại siết chặt mặt cô, lắc đầu than thở: “Em thật là, những ngày qua càng ăn càng ít, muốn hại anh lo chết sao?”

Thẩm Đan vẫn cúi đầu không lên tiếng, hồi lâu, cô kéo tay Từ Thấm Hằng, lau mặt mình, cô dẫn dắt ngón tay anh lướt qua mặt mình, lỗ mũi, đôi môi, trong lòng Từ Thấm Hằng có chút nghi ngờ nhưng vẫn để cô nắm tay mình.

Qua một lát, Thẩm Đan liền nhón mũi chân, ngậm lấy môi Từ Thấm Hằng, môi của cô thật lạnh, Từ Thấm Hằng để mặc cho cô ngậm mút đôi môi mình, anh lui lại mấy bước hai người liền ngã xuống giường.

Trong khoảng thời gian này, bọn họ cả người đều mệt mỏi, đã lâu không có làm chuyện vợ chồng, nhưng hôm nay Thẩm Đan lại tự mình chủ động như vậy Từ Thấm Hằng biết trong lòng cô nhất định có chuyện, nhưng ở thời khắc tuyệt vời thế này, bụng dưới của anh đã sớm hừng hực khí thế, hiện tại cũng không biết nên mở miệng hỏi thế nào.

Thẩm Đan vẫn không dừng động tác, Từ Thấm Hằng cũng không nhịn được nữa, anh lật người lập tức đem cô ấn xuống dưới thân, ngón tay lục lọi cởi quần áo của cô, nụ hôn nóng bỏng rất nhanh du ngoạn khắp cơ thể cô…

Khi hết thảy mọi chuyện đều trở lại bình thường, Thẩm Đan dựa vào lòng ngực Từ Thấm Hằng, hô hấp của hai người rốt cục cũng khôi phục như cũ, nhịp tim cũng không còn rối loạn, Từ Thấm Hằng vừa hôn người trong lòng vừa hồi tưởng lại những giây phút tuyệt vời khi nãy, bất thình lình Thẩm Đan mở miệng: “Thấm Hằng, anh biết không, Khiêm Khiêm lớn lên rất giống Hạ Thành.”

Từ Thấm Hằng lập tức ngây ngẩn cả người, anh hơi nhíu mi nói: “Sao em lại nói chuyện này làm gì?”

“Da rất trắng, cái mũi nhỏ cũng thật cao, miệng cũng rất giống.” Giọng nói Thẩm Đan rất bình tĩnh, “Giống nhất chính là….chính là chân mày và đôi mắt.”

Cô đưa tay mơn trớn hốc mắt lõm xuống của Từ Thấm Hằng, cùng với mí mắt khép lại của anh, đầu ngón tay lần lượt vuốt qua lông mi thật dài của anh, “Khiêm Khiêm ngày càng lớn, mặt của nó có nét giống em, những mắt mũi miệng lại cực kì giống Hạ Thành, nó và anh, thật sự một chút cũng không hề giống.”

Mặt Từ Thấm Hằng không hề thay đổi nghe Thẩm Đan nói hết câu, đột nhiên anh trợn to hai mắt, dường như muốn nhìn thứ gì đó.

Nhìn ánh mắt khác thường của anh trong một khoảng cách gần như vậy, lòng Thẩm Đan không tránh khỏi đau lòng, cô nhịn lại nước mắt, nói tiếp: “Trong tiểu khu ai cũng biết chuyện chúng ta bị tòa án triệu tập, bọn họ cũng biết Khiêm Khiêm không phải con anh, em biết bọn họ luôn ở sau lưng anh cười nhạo, Khiêm Khiêm nếu ở cùng chúng ta, nó sớm muộn gì cũng sẽ biết chuyện này, sau này nó lớn lên, sẽ càng ngày càng không giống anh, đến lúc đó nó nghe được những lời nói xấu xa kia không biết sẽ nghĩ thế nào. Dù sao nó cũng chỉ là đứa bé, em cảm thấy môi trường như vậy thật sự không thích hợp để nó…”

Từ Thấm Hằng ngắt lời cô: “Đan Đan, anh chưa bao giờ quan tâm việc Khiêm Khiêm lớn lên có giống anh hay không, anh chỉ biết, khi nó vẫn ở trong bụng em, nó chính là con trai anh, chuyện sau này nó lớn lên giống ai với anh căn bản không quan trọng, em biết anh không nhìn thấy….”

“Anh thật sự không biết em muốn nói gì sao?” Thẩm Đan cũng ngắt lời anh, “Em muốn cho con một môi trường sống tốt hơn để nó lớn lên, em không muốn nó phải nghe những lời đồn đãi nhảm nhí.”

“Đan Đan, em rốt cục là có ý gì?” Từ Thấm Hằng có chút khó có thể tin, anh chạm mặt Thẩm Đan, phát hiện cô đang khóc, nước mắt nóng ấm chảy trên đầu ngón tay anh, Từ Thấm Hằng nghe được giọng nói lạnh lẽo của Thẩm Đan: “Thấm Hằng, em đồng ý cùng Hạ Thành thương lượng, em muốn….đem quyền nuôi dưỡng Khiêm Khiêm, nhường cho anh ta.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...