Độc Phi

Chương 45: Mong đợi tương lai



Edit: Um-um

Thượng Quan gia ở hẻm cũ thành nam mà gia am An thị lại ở thành bắc Kinh Đô, hai địa phương cách nhau khá xa. Sau khi Thượng Quan Duệ đi thư viện, An Cẩm Tú và Tử Uyên làm cơm trưa, ăn cơm với Thượng Quan Ninh và bà vú. Ăn xong liền muốn đi gặp Tú di nương nên cố ý tắm gội sơ qua, dặn dò bà vú Vương thị trông coi nhà cửa, mang theo Tử Uyên mời một hàng xóm giúp một tay đánh xe chở chủ tớ hai người đi qua am gia An thị. 

Bà vú ôm Bình An và Thượng Quan Ninh đứng nhìn theo nơi An Cẩm Tú rời đi, quay về nhà đóng chặt đại môn, thấy Thượng Quan Ninh vì An Cẩm Tú không dẫn nàng đi theo di3nd4nl3quyd0n mà cái miệng nhỏ vểnh lên cao, cười to nói: “Tam tiểu thư muốn ăn gì không? Ta làm cho ngài ăn.”

Dù mới ăn cơm trưa không được bao lâu, Thượng Quan Ninh vẫn cao hứng, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nói: “Ta muốn ăn kẹo nổ!”

Bà vú nhìn dáng vẻ Thượng Quan Ninh cảm thấy buồn cười, dẫn Thượng Quan Ninh đi vào phòng bếp, một bên cười nói: “Nếu phu nhân thấy Tam tiểu thư lúc này thế nào cũng nói ngài là mèo tham ăn.”

Thượng Quan Ninh nghĩ đến việc chút nữa sẽ có kẹo nổ ăn, làm mèo tham ăn nàng cũng chịu. Tiểu cô nương nhảy nhót đi bên cạnh bà vú, làm mặt quỷ với Bình An đang nằm trong ngực bà. 

Bình An nhìn tiểu cô cô của mình, đối với việc Thượng Quan Ninh làm mặt quỷ không hề có hứng thú, ngáp một cái, nhắm mắt vùi đầu ngủ trong lòng ngực bà vú. 

Bà vú nhìn hai tiểu oa một lớn một nhỏ, lắc lắc đầu, Thượng Quan gia tuy không phải nhà cao cửa rộng nhưng cuộc sống như vậy cũng không tồi, ngày ngày trôi qua tốt đẹp đến nỗi nhiều người cầu còn không được. 

Khi An Cẩm Tú và Tử Uyên đến gia am An thị ở Bắc thành thì đoàn người Tần thị đã đến nơi. 

Tử Uyên xuống xe ngựa, nhìn xe ngựa ở cửa đình am ni cô, nhỏ giọng nói với An Cẩm Tú: “Tiểu thư, Thái tử phi nương nương cũng đến.”

An Cẩm Tú nhìn xe ngựa, xe do trong cung chế tạo chiếm hơn phân nửa. An Cẩm Tú chau mày, trong lòng khó hiểu, hôm nay không phải ngày mười lăm tháng giêng dâng hương bái phật, An Cẩm Nhan sao lại tới đây? Dienddanleequyddon Bồi Tần thị tới đây giải sầu? Hay là Tần thị bồi nàng tới giải sầu?

Thời điểm An Cẩm Tú đứng xa xa trước cửa cân nhắc, hai bà tử An phủ mở miệng gọi nhị cô nãi nãi bước tới đón nàng. 

“Thái tử phi nương nương đã nhắc nhị cô nãi nãi mấy lần.” Một bà tử trong đó cười nói với An Cẩm Tú: “Phu nhân còn sợ nhị cô nãi nãi không đến, bây giờ thì tốt rồi, nhị cô nãi nãi đã đến.”

An Cẩm Tú cảm thấy sự việc hôm nay khác thường, An Cẩm Nhan có thể nhắc đến nàng? Nàng khi nào có cảm tình tốt với An Cẩm Nhan như thế?

Hai bà tử mời An Cẩm Tú vào am ni cô, miệng nói liên thanh: “Nhị cô nãi nãi vào đi thôi.”

An Cẩm Tú nói: “Tú di nương đến chưa?”

Một bà tử vội nói: “Di nương đi với phu nhân, lúc này cũng đang ở bên trong chờ nhị cô nãi nãi.”

“Tiểu thư,” Sau lưng An Cẩm Tú, Tử Uyên kêu một tiếng. Hai bà tử này đối với An Cẩm Tú cười quá mức nhiệt tình khiến Tử Uyên có chút sợ hãi.

“Chúng ta vào thôi.” An Cẩm Tú tiếp lời Tử Uyên, mặc kệ hôm nay phát sinh chuyện gì, miễn là Tần thị và An Cẩm Nhan không muốn mạng của nàng là được. 

Lúc này Tần thị và An Cẩm Nhan đang ngồi ở một gian trong tĩnh thất của am ni cô, thấy An Cẩm Tú vừa đến, Tần thị liền cười nói: “Cẩm Tú đến rồi à? Chúng ta đã ở đây chờ con nửa ngày rồi đấy.”

An Cẩm Tú liếc mắt thấy người hầu hạ sau lưng Tần thị giống như hạ nhân là Tú di nương, cười rồi phân biệt hành lễ với An Cẩm Nhan và Tần thị, nói: “Thái tử phi nương nương thứ tội, An Cẩm Tú không biết hôm nay ngài cũng đến.”

An Cẩm Nhan cũng cười, để An Cẩm Tú khuynh gối xuống, “Muội đừng nghe lời nói của mẫu thân, chúng ta ước hẹn tới sau giờ ngọ. Bây giờ đúng là sau giờ ngọ, muội không hề muộn chút nào.”

Tần thị vừa nghe lời này của An Cẩm Nhan cũng nở nụ cười: “Cẩm Tú, con nhìn kìa, nương nương chúng ta đang bênh vực con đấy.”

An Cẩm Tú cười mà không nói, hôm nay thái độ của An Cẩm Nhan và Tần thị làm nàng xem không hiểu lắm nên ít nói chuyện thì tốt hơn. 

Tần thị lại nói: “Lão tổ tông nhà chúng ta đến khi ra cửa lại không hợp ý nhau. Nếu kịp thời gian, ta cũng muốn Cẩm Tú mang Bình An đến cho chúng ta nhìn nhi tử bảo bối của con một chút.”

“Ta cũng muốn gặp Bình An,” An Cẩm Nhan nói: “Lần sau nếu có cơ hội nhất định Cẩm Tú phải mang Bình An đến. Cẩm Tú, d.d.lequydon.u.m.u.m đại danh của đứa nhỏ này là Bình An sao?”

An Cẩm Tú nói: “Bẩm nương nương, Bình An là nhũ danh, chờ sau khi tướng quân nhà ta trở về mới đặt đại danh cho nó.”

An Cẩm Nhan nhìn An Cẩm Tú cảm thán nói: “Nếu không phải chiến sự tại Bạch Ngọc quan khẩn cấp, Thượng Quan tướng quân cũng không đến mức kết hôn ngày thứ hai liền xuất chinh. Thật khổ cho muội. Ta nghe nói trong nhà Thượng Quan tướng quân hiện còn một đệ một muội?”

An Cẩm Tú nói: “Tiểu thúc bằng tuổi với Nguyên Chí, hiện đang đọc sách ở Nam Uyên thư viện. Tiểu cô năm nay bảy tuổi.”

Tần thị nói: “Lúc ấy cửa hôn sự này của Cẩm Tú ta cũng không đồng ý. Chỉ là không có biện pháp nào. Phụ thân các con quyết định, ta làm sao có thể khuyên được?”

An Cẩm Tú chưa kịp lên tiếng, An Cẩm Nhan đã nói tiếp: “Mẫu thân sau này không cần nói lời này nữa. Cẩm Tú đã kết hôn sinh con với Thượng Quan tướng quân thì còn có thể quay đầu lại sao? Lqd.d.i.e.n.d.a.n Cho dù hôm nay chức quan của Thượng Quan tướng quân không cao, sao mẫu thân có thể biết được ngày nào đó hắn không thăng quan tấn chức?”

“Sai rồi, ta nói sai rồi.” Tần thị cười khổ: “Hai vị cô nãi nãi tha thứ cho ta nhé.”

An Cẩm Tú vội nói: “Nữ nhi không dám.” An Cẩm Nhan có thể nhận lời xin lỗi từ Tần thị, nhưng An Cẩm Tú không có cái mạng này, việc này không truyền ra ngoài thì không sao, nếu truyền ra ngoài thì nàng sẽ mang danh thứ nữ bất kính với mẹ cả. 

“Cẩm Tú cũng đã lâu không gặp Tú di nương,” An Cẩm Nhan sao lại không nhìn ra mục đích An Cẩm Tú đến đây? Lập tức cười, nói: “Hai người đi vào phòng khách trò chuyện đi.”

An Cẩm Tú đứng dậy nói lời cảm tạ. 

An Cẩm Nhan đã lên tiếng nhưng Tú di nương vẫn đứng phía sau Tần thị không dám đi, chỉ dám dùng ánh mắt nhìn Tần thị.

Tần thị quay đầu xem Tú di nương, rất săn sóc nói: “Ngươi đi đi, không cần phải để ý chỗ của ta ở đây, đi trò chuyện với Cẩm Tú đi.”

Lúc này Tú di nương mới cảm ơn An Cẩm Nhan, rồi cảm ơn Tần thị, cúi đầu, tay chân đều không buông ra, theo sát An Cẩm Tú ra khỏi tĩnh thất. 

Phía trước có một tiểu ni cô của am dẫn đường cho hai mẫu tử Tú di nương và An Cẩm Tú đi về chỗ phòng dành cho khách. 

Tần thị nhìn An Cẩm Tú đi ra ngoài, quay đầu nhìn An Cẩm Nhan nói: “Nương nương, ngài đã tính toán tốt hết thảy rồi chứ? Trong lòng ta vẫn cảm thấy bất an.”

“Việc đã định, còn lo lắng gì nữa?” Nụ cười trên mặt An Cẩm Nhan không thay đổi, nhỏ giọng nói: “Nếu lo lắng thì mẫu thân đừng nghĩ đến chuyện này.”

Tần thị ngồi trên ghế cao trong tĩnh thất, cầm chén trà bên cạnh, đưa đến bên miệng rồi đặt lại trên bàn, lúc này lqddiend@n Tần thị đúng là đứng ngồi không yên. 

Tay An Cẩm Nhan lần lần một chuỗi Phật châu, Phật châu từ đàn hương mộc do được vuốt ve chuyển động thường xuyên trong tay nên nay đã hiện lên màu cổ đồng, lộ ra vài tia ánh sáng dịu dàng của ngọc. 

“Hiện giờ nương nương cũng bái Phật?” Tần thị ngồi bên cạnh tìm chuyện nói. 

Tay An Cẩm Nhan đang lần chuỗi Phật châu chợt dừng lại, trước nay nàng không tin Phật, với An Cẩm Nhan trên đời này không có thần phật, xuyến Phật châu này chẳng qua nàng dùng để tĩnh tâm: “Con luôn tin Phật, mẫu thân phải nhớ kỹ.”

Sắc mặt Tần thị ngượng ngùng im lặng, kỳ thực bà cũng là một phụ nhân thủ đoạn lợi hại, chỉ là đối mặt với An Cẩm Nhan, khí thế luôn không thể so được với nàng. 

Sau khi An Cẩm Nhan lần Phật châu nửa ngày, đột nhiên nói với Tần thị một câu: “Nữ nhân trong cung không có ai không tin Phật.”

Lúc này Tần thị mới hiểu được chút ít ý tứ của An Cẩm Nhan, tin Phật đều là người thiện lương. Mặc kệ suy nghĩ chân chính trong lòng là gì, mặc kệ bản thân đang có địa vị gì, nữ nhân trong cung đều phải làm cho người khác biết mình là người thiện lương. Tin Phật chính là phương pháp đơn giản nhất để chứng minh điều này.

“Thời điểm con rảnh rỗi còn chép kinh Phật.” An Cẩm Nhan nói với Tần thị: “Hôm nào con sẽ sai người đưa qua cho mẫu thân mấy quyển.”

“Được.” Lúc này Tần thị nói không nên lời, vốn muốn tìm đề tài phù hợp với thân phận quý trọng của nữ nhi mà tán gẫu mấy câu, đều đã hữu tâm vô lực.

Bên này mẫu tử hai người ngồi đối diện không nói chuyện, tại một gian phòng không lớn trong khách phòng của am ni cô, An Cẩm Tú và Tú di nương ngồi sóng vai nhau. Tú di nương đánh giá An Cẩm Tú trên dưới một lúc lâu, mới nói: “Con không ốm, sắc mặt cũng tốt, xem ra cuộc sống của nhị cô nãi nãi không quá kém, vậy thì ta cũng an tâm.”

An Cẩm Tú kéo tay Tú di nương, nói: “Nương, bây giờ không có người khác nương kêu con cái gì mà nhị cô nãi nãi vậy. Con sống rất tốt. Nguyên Chí cũng giống như người nói đi? Hiện trong tay con có một cái nông trang, trong nhà cũng không thiếu tiền.”

Tú di nương gật đầu: “Nguyên Chí có kể cho ta nghe, còn nói Bình An lớn lên rất tốt, giống con. Con trai giống mẹ là tốt. Cách ngôn đều nói con trai giống nương kim ngọc mãn đường. Chờ Thượng Quan tướng quân trở về, ngày ngày của các con nhất định sẽ rất hạnh phúc.”

An Cẩm Tú nói: “Đúng ạ. Sau khi huynh ấy về, cuộc sống của chúng con nhất định sẽ hạnh phúc. Con rất muốn mời nương về ở với diendd@nleequydd0n_um_um chúng con.”

Lời nói của An Cẩm Tú khiến Tú di nương bị kinh hãi, vội nói: “Lời này không thể nói, nếu phu nhân nghe được là không hay. Nhị tiểu thư, hôm nay Ngũ thiếu gia đi rồi?”

Không cho kêu nhị cô nãi nãi lại kêu nhị tiểu thư, An Cẩm Tú âm thầm lắc đầu, muốn nương nàng kêu nàng một tiếng Cẩm Tú đúng là khó khăn. 

“Ngũ thiếu gia có khỏe không?” Tú di nương đã lâu chưa gặp An Nguyên Chí, nóng lòng muốn biết tin tức của hắn. 

“Đệ ấy không sao.” An Cẩm Tú nói: “Có hai vị bằng hữu võ nghệ cao cường đi chung với đệ ấy, đến được Bạch Ngọc quan, tướng quân nhà con sẽ chăm sóc cho hắn. Nương cứ yên tâm đi, Nguyên Chí chắc chắn sẽ làm nên chuyện lớn. Con là nữ nhi không thể giúp gì được cho nương, chờ khi Nguyên Chí có tiền đồ nhất định sẽ cho người cuộc sống tốt nhất.”

“Hiện giờ cuộc sống của ta rất tốt, ngày thường con đưa ta không ít tiền.” Tú di nương nhỏ giọng nói: “Sau này không cần đưa tiền đến nữa, ta biết con đưa tiền thì cũng phải đưa người gác cửa và bà tử quản sự không ít tiền mãi lộ. Về sau đừng làm chuyện ngốc cho người khác phát tài. Ta ở trong phủ không đói, không lạnh, cũng không có dịp để xài đến tiền.”

Một di nương ở trong đại trạch thâm sâu, trong tay có tiền để thưởng cho hạ nhân thì ngày tháng trôi qua có thể tốt hơn một chút. Nghe Tú di nương lải nhải, thật ra cũng chỉ vì không muốn liên lụy mình, An Cẩm Tú chỉ có thể cười nòi: “Nương, tiền đó nếu nương không dùng tới vậy thì để dành sau này cho Nguyên Chí cưới vợ đi.”

Nói đến hôn sự của An Nguyên Chí, trên mặt Tú di nương hiện lên nét vui vẻ, nhưng sau lại nói: “Hôn sự của hắn, chúng ta cũng không thể làm chủ.”

“Không làm chủ được nhưng đưa tiền thì vẫn có thể chứ. Phu nhân có thể quản được nương cho tiền Nguyên Chí sao?” di3nd4nl3quyd0n An Cẩm Tú không để bụng nói: “Nương, người tin lời con đi, về sau Nguyên Chí chắc chắn sẽ làm được nghiệp lớn, nương cứ việc chờ hưởng phúc của hắn là được.”

Tú di nương duỗi tay sờ mặt An Cẩm Tú, mạng của bà chính là vậy, mong ước duy nhất là một trai một gái của bà sống hạnh phúc. “Lo cho cuộc sống của con đi,” Tú di nương nhẹ giọng nói với An Cẩm Tú: “Không cần nhớ mong ta.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...