Độc Sủng Điền Viên Man Thê

Chương 3: Lại một cước



Bạch Tiểu Mễ mở đôi mắt mông lung, duỗi thẳng thắt lưng, vừa mới lật người lại thì đụng vào một cái gì đó ấm áp, liền nhanh chóng nhìn sang bên cạnh, là mặt “Gấu”, Bạch Tiểu Mễ trực tiếp lần nữa lấy chân đạp một cước độc ác vào “Gấu”.

“Hử!” Lúc này bởi vì phương hướng khác nhau, hơn nữa lại ở trên giường, cho nên một cước này đá trúng ngay chân bạn “Gấu”, bạn “Gấu” rên một tiếng, không thể không mở to mắt, nhìn xem đến cùng là người nào lớn mật như thế, dám ở Hắc Phong trại này đá hắn, quả thực là không muốn sống nữa rồi.

Bạch Tiểu Mễ hoảng hồn, lập tức ý thức được cái gì, xoay người một cái nhanh chóng xuống giường, đến khi người kia hoàn toàn mở to mắt đã đứng trước giường, dáng vẻ bình tĩnh, dường như căn bản không phải là vừa từ trên giường kia leo xuống.

“Ngươi đã tỉnh rồi, có thấy khá hơn chút nào không?” Bạch Tiểu Mễ lạnh nhạt hỏi, hoàn toàn xem nhẹ hành vi đá người vừa rồi.

Nhìn thấy Bạch Tiểu Mễ như thế, bạn “Gấu” không nhịn được, khóe miệng khẽ run rẩy một chút.

“Chân đau, hình như vừa mới bị cái gì đó đá!” Có lẽ là vừa mới tỉnh lại, thanh âm trầm thấp khàn khàn, nhưng lại cực kỳ có từ tính, có khí phách. Nếu không nhìn tới mặt “Gấu” kia, có lẽ sẽ làm mê đảo bao nhiêu cô gái trẻ xinh đẹp.

“Phải không? Đâu, cho ta xem một chút!” Bạch Tiểu Mễ nghiêm trang tiến lên xem xét, động tác lưu loát đem ống quần người nọ kéo lên, chân thon dài, hơn nữa còn rất rắn chắc, phi thường có lực.

Nhưng ở phía trên không nhìn thấy bất kì dấu vết nào chứng tỏ mình đá, xem ra nàng không có dùng sức nhiều, Bạch Tiểu Mễ thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Bạn “Gấu” nằm trên giường, dưới động tác phóng khoáng của Bạch Tiểu Mễ, mặt không nhịn được đỏ lên, màu da tuy trắng nhưng bởi vì trên mặt toàn là râu nên đã che lấp đi nét mặt đỏ ửng ngượng ngùng kia.

“Không phải chân này!” Mỗ nam yếu đuối nói một câu.

“Á! Sao ngươi không nói sớm?” Bạch Tiểu Mễ trừng mắt liếc người nào đó một cái, cái liếc mắt kia ý tứ chính là,“Ngươi cố tình làm chậm trễ thời gian của ta!”

Bạn “Gấu” chỉ biết chớp chớp đôi mắt, Bạch Tiểu Mễ thấy nơi đẹp nhất là đôi mắt kia, long lanh như hai giọt nước, biểu cảm giả vờ vô tội, hắn căn bản là chưa kịp nói, hơn nữa người đá chính là nàng, hắn sao biết được nàng không biết là đá vào chân nào của hắn?

Bạn “Gấu” oán thầm, nhưng lại không dám đem những lời này nói ra, thật không có biện pháp, ai bảo tại mình thích nàng?

Tuy rằng đây là lần đầu gặp mặt, tuy rằng nàng là do huynh đệ của mình cướp về để xung hỉ, thuận tiện làm áp trại phu nhân, nhưng ngày hôm qua sau khi tỉnh lại từ lúc nhìn thấy nàng, hắn liền cảm giác lần này bản thân mình đúng là gặp hạn.

Cũng không biết đó có phải gọi là vừa gặp đã thích theo cách nói của nhà văn hay không, dù sao lúc hắn vừa thấy nàng đã có cảm giác tim bắt đầu đập nhanh khác thường rồi.

Này, ngươi xác định tim người đập nhanh không phải là di chứng sau khi bị đối phương đá trúng ngực ngươi đấy chứ?!

Bạch Tiểu Mễ tự nhiên không biết hiện tại mỗ nam đang có ý với nàng, lưu loát đem một bên ống quần buông xuống, sau đó cuốn ống quần bên kia lên, thì thấy có dấu vết hồng hồng, dấu này đúng là vừa rồi bị mình đá phải.

“Ngủ thế nào mà không cẩn thận như vậy, vừa ngủ một giấc mà đã đá mình thành thế này rồi!” Bạch Tiểu Mễ vô liêm sỉ đem toàn bộ lỗi lầm đổ cho người khác, nhìn người khác với vẻ mặt thật bất đắc dĩ.

Bạn “Gấu” khóe miệng lại run rẩy một chút, thầm nghĩ nương tử, nàng đây là đang trợn mắt nói dối sao?

“Quên đi! Để ta xoa bóp giúp!” Mỗ nữ nhìn nhìn mỗ “Gấu”, ra vẻ tốt bụng nói.

Bạn “Gấu” mặt ngoài lạnh nhạt, nhưng trong lòng rất vui mừng, nhìn nương tử nhà mình gật gật đầu.

Lại nói, nàng khi nào thì trở nên bạo lực như thế, hôm qua mới đá hắn hộc máu, hôm nay lại đá sưng chân người ta lên? Bất quá tất cả đều do hắn, nếu không phải hắn lớn lên quá mức khó coi thì nàng có thể vừa trông thấy đã đá hắn sao?

Bạch Tiểu Mễ thực tự nhiên đem toàn bộ những sai lầm trên đổ lên người bạn “Gấu”.

Bạn “Gấu” nhìn đến tay người kia khi thì xoa nhẹ một cái, khi thì ấn mạnh một cái, hạnh phúc trong lòng tỏa ra, nếu bị đá một chút mà có phúc lợi tốt như vậy, kỳ thật hắn không phản đối mỗi sáng sớm đều bị đá như vậy.

Nhìn bàn tay nhỏ bé như bạch ngọc không tỳ vết, ở trên da thịt mình xoa nhẹ, bạn “Gấu” chỉ cảm thấy máu toàn thân mình tựa hồ sôi trào, một luồng khí nóng chạy thẳng tới cái địa phương kia.

Bạn “Gấu” nổi lên cái phản ứng bình thường của nam nhân, nhất thời cảm giác có chút ngượng ngùng, may mà có cái chăn, nếu không ngay trước mắt nương tử hắn thật mất mặt.

“Ôi trời! Ngươi thế nào lại đổ máu!” Đang xoa xoa, Bạch Tiểu Mễ bỗng nhiên nhìn thấy lớp vải trắng quấn ngang ngực người nào đó bị nhiễm máu, liền ngạc nhiên không thôi, tại sao lại đổ máu nhiều như vậy.

Mỗ nam vui quá hóa buồn, nhìn thoáng qua ngực mình, hắn tự nhiên biết vì sao bỗng nhiên đổ máu, còn không phải chính mình bị nương tử xoa bóp làm nhiệt huyết sôi trào sao.

Bất quá những lời này hắn tự nhiên không dám nói với nương tử, nếu nương tử có ấn tượng không tốt đối với hắn thì sao? Nghĩ hắn là lưu manh thì thế nào?

“Ngươi đợi chút, ta đi gọi người!” Bạch Tiểu Mễ tuy rằng không thích người này, nhưng cũng biết nếu người này chết, nàng cũng khó mà sống được, lúc thời điểm đi ra ngoài, Bạch Tiểu Mễ thậm chí còn có ý muốn chạy trốn, nhưng vừa ra khỏi cửa Bạch Tiểu Mễ mới phát hiện, bọn họ tựa hồ đang ở trên một ngọn núi.

“Ngươi định làm gì?” Thiếu niên Lão Tam đi lại, gặp Bạch Tiểu Mễ chạy đến, cho rằng nàng muốn bỏ chạy, lập tức tiến lên chặn đường đi.

“Ôi Thật tốt quá, người nọ lại đổ máu, nhanh đi gọi đại phu tới!” Bạch Tiểu Mễ gặp người, tâm tư vừa mới muốn chạy trốn chạy liền thu hồi ngay lập tức, ánh mắt xẹt qua phía dưới, nàng mơ hồ có thể thấy đại môn từ xa, xem ra muốn đi ra ngoài cũng không dễ dàng gì!

“A! có chuyện như vậy sao, ta lập tức đi ngay!” Lão Tam chạy, tốc độ kia khiến Bạch Tiểu Mễ trong lòng lại run sợ, cái kia là khinh công trong truyền thuyết sao? Nghĩ đến công phu mèo cào của mình, Bạch Tiểu Mễ dừng lại…

Cái ý tưởng dùng võ công để chạy trốn của nàng đã chết ngay từ trong trứng nước, xem ra phải tìm biện pháp khác vậy.

Nghĩ đến trượng phu giống “Gấu” kia của mình, Bạch Tiểu Mễ run rẩy, người như thế kia có quá đáng sợ hay không?

Bạch Tiểu Mễ trở về phòng, thấy mỗ nam đang nhìn nàng.

“Cái kia… tiểu Tam đang đi gọi đại phu!” là nàng cố ý, Bạch Tiểu Mễ tuyệt đối không thừa nhận cách xưng hô này.

“Ta không sao!” Vừa mới nỗ lực áp chế được tia xao động kia, mỗ nam thấy nương tử trở về, lập tức nói.

Bạch Tiểu Mễ tùy ý gật đầu một cái.

Tiểu Tam tốc độ rất nhanh, rất nhanh đã kéo được Tiết đại phu tới, đi theo họ còn có hai huynh đệ khác, là thanh niên nam tử Lão Nhị và thiếu niên mười bốn mười năm tuổi Lão Tứ ngày hôm qua đã gặp mặt.

Trong mấy người này, Lão Tứ là anh tuấn nhất, trưởng thành nhất định sẽ là mĩ nam khó gặp, kỳ thật Lão Tứ cũng không sai, nhưng Bạch Tiểu Mễ cố ý xem nhẹ hắn, ai bảo thái độ của hắn đối với nàng ác liệt như thế.
Chương trước Chương tiếp
Loading...