Độc Sủng Điền Viên Man Thê

Chương 5: Sáng sớm phong ba



Bạch Tiểu Mễ khóe miệng run rẩy đối với câu nói của người nào đó, bất quá rất nhanh đã khôi phục trở lại.

Mà đối với Lão Nhị, Lão Tam, Lão Tứ cũng chưa có bình tĩnh như vậy, ở trong lòng bọn họ, Lão Đại luôn luôn lãnh khốc vô tình, làm việc quyết đoán, mạnh mẽ vang dội mà người nào đó đột nhiên trở nên kỳ quặc, việc này khiến cho không ai tiếp thu nổi.

Bốn người bao gồm Tiết đại phu đều phi thường kinh hãi nhìn về phía người trên giường, đang có chút đáng thương nhìn về thiếu nữ nào đó, hắn thật có phải là Đại đương gia hay không? Sẽ không phải xảy ra tình huống nhân lúc bọn họ không để ý mà tráo người đấy chứ?

Bốn người trong lòng phỏng đoán, nhưng mà cũng không có ai to gan dám hỏi!

“Tứ đệ, đệ còn đứng đó thất thần làm gì? Còn không mau đi nấu thuốc đi, chẳng lẽ đệ định để chị dâu đệ làm sao?” Thanh âm có chút khàn khàn, có chút trầm thấp, nghiêm trang nhìn không ra tức giận, nhưng cũng không cho phép người khác có chút nghi ngờ.

Lão Tứ tự tin đối với tính tình lão Đại nhà mình là phi thường hiểu rõ, biết giờ phút này nhất định phải vâng lời đại ca.

“Lập tức đi ngay đây ạ!” Lão Tứ chạy ra ngoài, giờ phút này không thể chọc Lão Đại.

Lão Tứ trốn, Lão Đại thản nhiên hướng ánh nhìn về phía những người khác, cái gì cũng không nói, nhưng biểu cảm chính là như vậy, thông minh như Lão Nhị chẳng lẽ lại không hiểu rõ, lập tức lôi kéo Lão Tam đang có vẻ mặt không rõ tình huống đi ra ngoài, Tiết đại phu cũng nhắn lại vài câu rồi rời đi.

Trước khi Lão Nhị rời đi, nhìn về phía Bạch Tiểu Mễ với ánh mắt phức tạp.

Hắn thế nào cũng không nghĩ đến, đại ca luôn bảo trì khoảng cách đối với nữ tử, thế nhưng giờ lại để ý một cô nương, hơn nữa chỉ mới gặp mặt ngày hôm qua, hắn có chút không hiểu, rốt cuộc thế nào mà đại ca có thể dễ dàng thích một cô nương như vậy.

Tuy rằng nữ tử này dáng dấp vô cùng đẹp, nhưng vẫn còn non nớt, mỹ nhân thành thục đại ca cũng đã từng thấy qua, còn có người đuổi theo tận vào bên trong sơn trại, nhưng cũng không thấy đại ca đối xử tốt với vị mỹ nhân kia, thậm chí cũng không thèm liếc mắt nhìn một cái, thế nào lần này lại như vậy, chẳng lẽ nữ tử này đã làm gì đó với đại ca nhà mình?

Tuy rằng trong lòng vẫn còn nghi vấn nhưng Lão Nhị tuyệt nhiên không hỏi đến, nếu nữ tử này có vấn đề, nếu dám đả thương đến đại ca, như vậy hắn sẽ không bỏ qua cho nàng.

Bốn người đến nhanh, đi cũng nhanh, một lát sau, trong phòng chỉ còn lại hai người.

“Ngươi đã đói bụng chưa?” Bạch Tiểu Mễ cười khanh khách hỏi, nàng quả thật đói bụng, nhưng nàng lại càng muốn đi đến phòng bếp hơn, sau đó tạo mối quan hệ tốt đẹp cùng mọi người ở phòng bếp.

“Hử! Nương tử đã đói bụng rồi sao? Vi phu kêu người làm chuẩn bị bữa sáng!” Mỗ nam nói.

“Không cần, là nương tử, đương nhiên phải tự mình nấu cơm mới đúng chứ!” Bạch Tiểu Mễ trưng bộ dáng hiền thê lương mẫu, vẻ mặt thẹn thùng nói.

Lão nương đây đã hạ mình, tên “gấu” này mà muốn phản bác, lão nương sẽ diệt ngươi.

“Điều này sao có thể! Việc này đương nhiên là để hạ nhân làm, nếu nương tử mệt mỏi thì làm sao bây giờ?” Mỗ nam nhìn Bạch Tiểu Mễ, vẻ mặt không đồng ý.

Mệt, cả nhà ngươi mới mệt ấy, lão nương đây một chút cũng không phiền lụy! Bạch Tiểu Mễ hận không thể xông lên trước bóp chết mỗ nam trên giường.

“Vì tướng công nấu cơm, Tiểu Mễ tuyệt đối không cảm thấy mệt?” Bạch Tiểu Mễ áp chế vạn phần bất mãn trong lòng, dịu dàng nhìn mỗ nam tiếp tục nói.

“Tiểu Mễ! Nguyên lai nương tử tên là Tiểu Mễ, thật sự là rất dễ nghe!” Mỗ nam không chú ý tới lời nàng nói mà chỉ chú ý tới tên nàng, nhìn Bạch Tiểu Mễ vui vẻ nói.

Bạch Tiểu Mễ khóe miệng lại run rẩy một chút, bạn “gấu” này căn bản còn không biết tên nương tử nhà mình là gì sao? Bạch Tiểu Mễ nghe xong lời này, cảm giác được vạn phần kỳ quái, nhưng bỗng chốc không biết kỳ quái ở nơi nào?

Cuối cùng, Bạch Tiểu Mễ vẫn là không thể tự mình đi làm cơm để hỏi thăm tình huống xung quanh, chỉ có thể ở trong phòng cùng mỗ nam.

Đương nhiên không phải là nàng không nghĩ cách đi ra ngoài, mà là bên ngoài không biết từ khi nào đã xuất hiện hai hộ vệ, muốn đi ra ngoài phải thông qua hai người kia, hai người kia tuy rằng cái gì cũng chưa nói, nhưng ánh mắt nhìn nàng cứ như là gian tặc vậy.

Điều này đã làm cho ý muốn đi tìm hiểu hoàn cảnh xung quanh của Bạch Tiểu Mễ không có điều kiện phát sinh.

Bình tĩnh, bình tĩnh, không thể gấp.

Bạch Tiểu Mễ nhìn thoáng qua mỗ nam trên giường, lúc ban đầu, mỗ nam chỉ luôn luôn nhìn nàng với bộ dáng tràn đầy thâm tình, điều này làm cho Bạch Tiểu Mễ có chút kỳ quái.

Thời điểm Bạch Tiểu Mễ suýt nữa không nhịn được muốn tiến lên đánh người thì một tiểu cô nương bưng đồ ăn tiến vào.

“Đại đương gia, phu nhân mời các ngài dùng bữa sáng!” Tiểu nha đầu nhìn qua khoảng mười bốn mười năm tuổi, vừa tiến vào liền liếc trộm bạn “gấu” đang nằm trên giường, thấy người xong lập tức cúi đầu bày biện bữa sáng.

Một thoáng sau lại ngước lên nhìn lén.

Bạch Tiểu Mễ ngồi ở bên cạnh, nhìn thấy tiểu nha đầu này hành động tự nhiên như chuyện thường ngày vẫn làm như vậy.

Bộ dáng thẹn thùng kia, không phải nha đầu đó thích bạn “gấu” này đấy chứ, không thể nào!

Bạch Tiểu Mễ quay về nam nhân trên giường không nhìn rõ mặt kia, nhìn qua chẳng khác gì một chú “gấu”, hình dáng này mà tiểu nha đầu còn thích được, khẩu vị thật sự quá nặng a! Bạch Tiểu Mễ tỏ vẻ không thể lý giải được.

Chẳng lẽ quan điểm thẩm mỹ nơi đây bất đồng với quan điểm thẩm mỹ ở thế giới của nàng?

Tiểu nha đầu bày biện xong bữa sáng, thế nhưng không đi ra ngoài, mà lẳng lặng đứng ở một bên.

“Nương tử, vi phu đói bụng!” Mỗ nam căn bản là không chú ý tới người khác, bởi vì trong mắt hắn chỉ có nương tử, thấy nương tử bình tĩnh ngồi xuống, chăm chú quan sát tiểu nha đầu kia, trong lòng bắt đầu bốc lên oán khí.

Nương tử sao có thể nhìn người khác, muốn nhìn thì cũng chỉ có thể nhìn hắn không phải sao? Cho nên mỗ nam nhanh chóng kéo tầm mắt của người nào đó về phía mình.

“Đói bụng thì ăn đi! Không có ai ngăn cản ngươi đâu?” Ở chung một khoảng thời gian, Bạch Tiểu Mễ cảm thấy Đại đương gia này là người nói chuyện được, hơn nữa trông cái bộ dáng kia có lẽ phi thường thích nguyên chủ, cho nên nàng cũng liền đánh lá gan mà nói chuyện.

Nếu nàng biểu hiện quá mức nhát gan, ngược lại không tốt đúng không?

Đương nhiên đây chỉ là ý nghĩ của Bạch Tiểu Mễ! Nàng tự nhiên không biết, toàn bộ sơn trại, không có người biết nàng, bao gồm cả trượng phu của nàng, bất quá là qua một đoạn thời gian lâu sau, Bạch Tiểu Mễ mới biết được.

Tiểu nha đầu nghe thấy Bạch Tiểu Mễ nói vậy, lập tức kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về hướng nàng. Nữ tử này dám nói chuyện như vậy với đại đương gia, chết chắc rồi.

Trong mắt tiểu nha đầu thoáng qua một tia chờ mong, chỉ cần cô gái này chết, như vậy nàng còn có hi vọng, diện mạo nàng không kém, chỉ cần nỗ lực một chút cũng có thể trở thành phu nhân.

“Vi phu bị thương!” Mỗ nam mặt dày nói.

Kỳ thật đối với hắn ăn cơm không thành vấn đề, nhưng hắn muốn được nương tử đút cho ăn kia, nghĩ đến điều đó khiến hắn cảm thấy phi thường hạnh phúc.

Bạch Tiểu Mễ bình tĩnh nhìn mỗ nam một lát.

“Tiểu nha đầu, ngươi lại hầu hạ đại đương gia ăn sáng đi!” Bạch Tiểu Mễ không để ý đến người nào đó, quay đầu nhìn về phía tiểu nha đầu bên cạnh, vẻ mặt hiền lành cười nói.
Chương trước Chương tiếp
Loading...