Độc Sủng Vương Phi

Chương 18



"Hắn sao rồi?" Thấy Lăng Dạ Vũ cau mày,nàng không khỏi lên tiếng hỏi.

Ánh mắt hắn mờ mịt khó hiểu, mặt như hàn băng, nhìn Lăng Dạ Phong đang hôn mê trầm giọng nói: "Không phải bị hạ cổ, không hiểu sao lại bị khống chế."

"Để ta xem." Băng bó miệng vết thương xong liền đi đến bên cạnh Lăng Dạ Phong, trước mắt hiện lên lúc Bạc Hề nhuốm máu kéo tay Lăng Dạ Phong.

Từ trong tay áo, Ly Yên lấy ra một đoản đao sắc bén, nhẹ nhàng xẹt qua tay Lăng Dạ Phong, từ từ chảy ra dòng máu đen như mực, khóe miệng Ly Yên vẽ một độ cung hoàn mỹ.

"Quả nhiên là như thế, Bạc Hề không phải người bình thường, máu của hắn xâm nhập vào cơ thể Lăng Dạ Phong, nên mới bị hắn khống chế."

"Làm sao mới có thể giải được?" Lăng Dạ Vũ nhăn mặt cau mày, nhìn chằm chằm vào Ly Yên trầm giọng hỏi.

"Lấy máu Bạc Hề cho hắn uống là đựợc."

"E rằng chuyện Vân Mặc thần y ở Mê Hồn Sơn do ngươi lừa gạt bổn vương hả?" Bỗng nhiên Lăng Dạ Vũ lạnh nhạt nói, không lên tiếng thì thôi, lên tiếng thì lại toàn nói trúng tim đen, không dài dòng dây dưa.

Trong lòng Ly Yên cả kinh, lập tức bình tĩnh lại, nói: "Lấy được thất thải liên hoa hắn sẽ giúp các ngươi, chuyện này ta cũng không có lừa ngươi."

"Rốt cuộc ngươi tiến vào vương phủ có mục đích gì?" Hai tròng mắt hắn nheo lại, dần lộ ra sát khí.

“Ta có ý đồ gì? Ngươi nghĩ rằng ta muốn gả cho ngươi sao?" Nếu không phải vì kháng chỉ bất tuân sẽ làm liên lụy người nhà, nàng đã sớm chạy, cũng không cần phải gả cho hắn, sống một cuộc sống không thuộc về nàng?

Lông mi Lăng Dạ Phong run rẩy, chậm rãi mở hai mắt sương mù, vẻ mặt đau khổ hỏi: "Sao ta lại hôn mê rồi hả? Đã xảy ra chuyện gì?"

Ly Yên liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: "Ngươi bị Bạc Hề khống chế, thiếu chút nữa đả thương Thất hoàng huynh của ngươi."

"Làm sao có thể? Bạc Hề chỉ là một tiểu hài tử sao có thể biết những thứ này? Hơn nữa hắn khống chế ta để làm gì chứ?" Vừa nghe là do Bạc Hề làm hắn lập tức đề cao âm lượng, rõ ràng là không tin.

Hít một hơi thật sâu, nàng chưa từng thấy qua người nào như vậy, nên nói hắn đơn thuần hay là ngu xuẩn đây?

"Tại sao ngươi tin người khác cũng không tin ca ca ruột của mình? Ngươi quen biết Bạc Hề này được bao lâu a?"

"Dù sao ta cũng tin tưởng Bạc Hề, ngươi nói thiếu chút nữa ta làm tổn thương Thất hoàng huynh, ngươi có gì làm chứng cớ chứ?" Lăng Dạ Phong kiên định giữ vững lập trường, niềm tin không hề lung lay.

Trong lòng Ly Yên buồn bực, nhưng vẫn cố gắng áp chế xuống, "Vô nghĩa, ngươi muốn chứng cớ gì? Nếu không nhờ ta, Thất hoàng huynh của ngươi đã sớm bị ngươi đả thương rồi."

"Ngươi có ý gì?" Nghi hoặc nhìn Ly Yên, mày cau chặt.

"Ý của ta là một chưởng kia của ngươi bị ta cản, Thất hoàng huynh của ngươi không có việc gì, nhưng mà ngươi thì có." Ly Yên bĩu môi hờn giận nói, sắc mặt nàng tái nhợt, nàng không ngờ rằng một một chưởng của Lăng Dạ Phong lại mạnh như vậy, khiến cho nàng bị nội thương, trong vòng một tháng không thể sử dụng được nội công.

"Nàng nói không sai, bây giờ phải bắt được Bạc Hề để lấy máu của hắn, đệ mới có thể thoát khỏi khống chế." Lăng Dạ Vũ vẻ mặt lạnh như hàn băng nói, đồng tử thâm trầm như biển, làm cho người ta đoán không ra hắn đang nghĩ gì.

"Các ngươi không cần nói, ta, ta sẽ không tin các ngươi." Mâu quang lóe ra, không nắm chắc nói. Kỳ thật hắn đã có chút tin tưởng lời của Lăng Dạ Vũ là sự thật, mà cũng không dám tin tưởng. Bạc Hề là một hài tử nhu thuận ngây ngô biết bao nhiêu, sao có thể làm ra chuyện như vậy a?

Ly Yên thấy vậy thở dài lắc đầu, thương người không đúng chỗ sẽ hại chết hắn.

Bỗng dưng hương vị đặc biệt kia lại bay tới, nhãn tình Ly Yên sáng lên: "Thất thải liên hoa? Chúng ta đi."

Nói xong liền lần theo mùi hương tìm kiếm Thất Thải Liên Hoa, hai người Lăng Dạ Vũ ở phía sau đuổi kịp.

Nước suối chảy theo dòng, nơi nơi tràn ngập một loại hương vị đặc biệt, sương mù từ trong nước suối bốc lên, lay động ở trong ao Thất Thải Liên Hoa hào quang chói mắt, như mộng như ảo, Phiêu Miểu chí cực.

Cảnh đẹp như vậy, chính là những thi thể xung quanh Thất thải liên hoa đã làm phá hoại phong cảnh đẹp này, những thi thể nổi trên mặt nước này tựa hồ đã rất nhiều năm nhưng mà vẫn không bị phân huỷ, chắc là do thất thải liên hoa.

Thất Thải Liên Hoa thập phần trân quý, chích một đoá này, là năm trăm năm nở hoa, ngàn năm kết quả bảo vật, truyền thuyết, thất thải liên hoa có thể tăng thêm một trăm năm công lực, bởi vậy mới có rất nhiều kẻ hám lợi đen lòng đến núi Mê Hồn cướp đoạt, có vài người đến gần thất Thải liên hoa một bước đều chết oan chết uổng, không ai biết nguyên nhân vì sao.

Ly Yên đúng là khát vọng có được đóa liên hoa này rất lâu, không phải bởi vì thất thải liên hoa có thể làm võ công của nàng tăng cao, mà trong thất thải liên hoa còn có một viên liên Hoa Tâm, đó mới chính là bộ phận quan trọng nhất, Liên Hoa Tâm có thể khởi tử hồi sinh Giải Bách Độc, điều này là do sư phụ thiên cư lão nhân của nàng nói cho nàng biết, trên đời trừ bỏ hai người nàng ra không còn ai biết được.

Bất quá nghe sư phụ nói, Thất Thải Liên Hoa này đời đời kiếp kiếp đều có Thủ Hộ Giả, nên không dễ dàng lấy được, mà người cuồng vọng như nàng, sao lại có thể buông tha?

"Buồn cười, các ngươi lại có thể có ý định lấy thất thải liên hoa." Lời nói mang theo thái độ thù địch, tàn nhẫn quát, thanh âm giống như từ đàng xa bay tới, trộn lẫn hàn ý, trong nháy mắt Bạc Hề liền xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Ly Yên thầm nghĩ, hoá ra Bạc Hề lại là Thủ Hộ Giả của Thất Thải Liên Hoa.

Vừa thấy Bạc Hề xuất hiện, Lăng Dạ Vũ lập tức động thủ, hai người đánh cho hôn thiên địa ám, chiêu chiêu trí mệnh, Bạc Hề vẫn như cũ không phải là đối thủ của Lăng Dạ Vũ, dần rơi xuống thế hạ phong.

Đột nhiên, Bạc Hề lắc mình một cái, trên mặt treo một nụ cười cực kỳ quỷ dị, khiến người nhìn có chút sởn gai ốc. Hắn vẫy nhẹ tay, làm một cái thủ thế kỳ quái, trong phút chốc, từ trong suối nổi lên một đám cá sấu.

Đoàn cá sấu này cũng không phải cá sấu thông thường, trên thân là Ngũ Thải Ban Lan có màu sắc tươi đẹp, chắc chắn là có kịch độc, nếu không cẩn thận chạm phải, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

"Không nên chạm đến cá sấu, trên người nó có độc." Vừa thấy Bạc Hề triệu hồi ra cá sấu, Ly Yên kinh ngạc không thôi vội vàng hô to, càng có màu sắc đẹp thì độc lại càng lợi hại.

Ly Yên lấy ra ngọc tiêu, chuẩn bị thổi, Bạc Hề lạnh lùng cười nói: "Vô dụng, chúng nó không có suy nghĩ, ngươi căn bản khống chế không được chúng nó."

Lành lùng liếc Bạc Hề một cái, không hề để ý hắn, đưa tiêu ngọc đến bên miệng, thổi lên Nhất Âm.

Cá sấu bị Nhất Âm của Ly Yên làm cho thối lui một bước,trong mắt mấy người còn lại đều hiện lên vẻ không thể tin, kinh ngạc nhìn nàng.

Lăng Dạ Vũ không ngờ tới trên đời này lại có người có thể lấy âm địch nhân, đây là lần đầu tiên gặp, nữ tử này, quả nhiên không đơn giản.

Bây giờ Bạc Hề vừa đau lòng vừa căm phẫn, trong lòng tỏa ra bao quanh hỏa diễm, không thể dập tắt. Vốn cho là nàng bày ra ngọc tiêu là muốn khống chế tư tưởng của chúng nó, nhưng mà không nghĩ tới nữ nhân này còn có thể ra một chiêu như vậy.

Vẻ mặt Lăng Dạ Phong có thể nói là ngây người, hắn chẳng thể nghĩ tới nữ tử có những lời đồn đãi không thể chấp nhận được như nàng, lại lợi hại đến như vậy.
Chương trước Chương tiếp
Loading...