Độc Sủng Xấu Phu

Chương 29: Năm Con Vịt



Tưởng Thành Tường đi theo mình, Tưởng Chấn cũng có phát hiện, mà nhìn thấy Tưởng Thành Tường sắc mặt khó coi tâm tình hắn rất không tệ.

Hai đệ đệ của Tưởng lão đại, Tưởng Thành Tài là Tưởng lão thái sau khi Tưởng đồ tể tham quân trở về mới sinh, bà đối với Tưởng Thành Tài yêu thương vô cùng, từ nhỏ tự mình nuôi nắn, muốn cái gì cho cái đó.

Vì lẽ đó Tưởng Thành Tài rất lười, làm cái gì đều không thành, trước kia đối với Tưởng lão đại cũng hô hô quát quát không coi Tưởng lão đại ra gì, nhưng gã kỳ thật cũng không có làm Tưởng lão đại thương tâm nhiều, chung quy Tưởng lão đại đã quen bị đối đãi như vậy.

Tưởng Thành Tường lại không giống vậy.

Tưởng lão thái chăm sóc không hết hai hài tử, sau khi sinh Tưởng Thành Tường liền đem Tưởng Thành Tường giao cho Tưởng lão đại trông, Tưởng lão đại vẫn đều không có người thân cận, đối với đệ đệ này tự nhiên thích muốn chết, khi trông cũng tận tâm tận lực.

Tưởng lão đại lúc ấy tuy rằng đã tám tuổi, nhưng bởi vì dinh dưỡng không đủ nên bộ dạng cực kỳ nhỏ gầy, nhưng dù vậy, uy cơm giặc đồ gì đó cho Tưởng Thành Tường, hắn đều làm rất nghiêm túc, cũng làm rất tốt. Tưởng Thành Tường cùng hắn ngủ chung, buổi tối chỉ cần hừ hừ vài tiếng, hắn cho dù bị lạnh cũng sẽ đứng lên ôm Tưởng Thành Tường đi tiểu, chuyện này vẫn làm đến Tưởng Thành Tường bốn năm tuổi.

Hắn cùng Tưởng Thành Tường cơ hồ như hình với bóng, cho dù đi ra cắt cỏ cho heo, hắn cũng sẽ đem Tưởng Thành Tường cõng trên lưng, mang đi theo, chị sợ ngoài tầm mắt hắn Tưởng Thành Tường sẽ bị ngã bị đói.

Bởi thế, khi nhỏ Tưởng Thành Tường thân cận nhất chính là Tưởng lão đại, nhìn thấy Tưởng lão đại liền muốn Tưởng lão đại ôm, mà Tưởng lão đại, cũng bởi vì đệ đệ thân cận mà đối với đệ đệ này càng ngày càng thích, chỉ cần đệ đệ cao hứng, bảo hắn làm cái gì đều nguyện ý.

Tưởng Thành Tường thân cận Tưởng lão đại khiến Tưởng lão thái cùng Tưởng đồ tể xa cách không thích gã như Tưởng Thành Tài, khi Tưởng Thành Tường còn nhỏ không có phát hiện ra, lớn hơn một chút lại cảm thấy được.

Tưởng Thành Tài với Tưởng lão thái, việc gì cũng không cần làm, làm nũng Tưởng lão thái liền sẽ đem đồ ngon cho gã ta ăn, gã cùng Tưởng lão đại lại không có đãi ngộ như vậy, mà chờ Tưởng tiểu muội sinh ra, Tưởng lão thái liền càng cố không nhìn gã.

Thời điểm Tưởng Thành Tài ở trong nhà chơi, Tưởng lão đại mang theo gã đi cắt cỏ cho heo, thời điểm Tưởng Thành Tài cùng người khác đánh thủy trận, gã trông chậu cho Tưởng lão đại đang giặt quần áo, thời điểm Tưởng Thành Tài được Tưởng lão thái cho đồ ăn vặt… Tưởng lão đại cũng chỉ có thể hái mấy quả dâu cho gã ăn cho ngọt ngào.

Tưởng Thành Tường bắt đầu thân cận Tưởng lão thái, ý đồ muốn được Tưởng lão thái chú ý.

Gã làm như vậy không gì đáng trách, Tưởng lão đại tuy rằng thương tâm nhưng cũng sẽ không ngăn cản, chung quy trong lòng của Tưởng lão đại, cũng muốn thân cận mẹ mình, nhưng Tưởng Thành Tường, gã thế nhưng đạp lên Tưởng lão đại để lấy lòng Tưởng lão thái.

Cố ý đái dầm để chạy tới khóc lóc kể lể với Tưởng lão thái rằng Tưởng lão đại không chịu đem mình đi tiểu, lừa Tưởng lão thái nói Tưởng lão đại đánh gã, đem đồ ăn mình không cần cho Tưởng lão đại quay đầu lại nói với Tưởng lão thái rằng Tưởng lão đại cướp đồ gã… (Bao: ta muốn chửi bậy quá…..tức quá mà…!!!!!)

Tưởng lão thái vốn đã không thích Tưởng lão đại, tự nhiên cũng liền tin Tưởng Thành Tường, bởi vì cảm thấy Tưởng Thành Tường chịu khổ, bà sau đó cũng đối với Tưởng Thành Tường càng ngày càng tốt, chờ Tưởng Thành Tường sau này có tiền đồ, ở trong lòng bà càng vượt qua Tưởng Thành Tài.

Tưởng lão đại thì sao? Mỗi lần Tưởng Thành Tường chạy đi tìm Tưởng lão thái khóc kể, hắn đều bị đánh oan một trận, thật vất vả vì chăm hài tử chạy khắp thôn mà có một chút sinh khí lại bị đánh không còn một mảnh.

Ban đầu Tưởng lão đại bị tẩy não, tuy rằng thương tâm thống khổ, nhưng cũng cảm thấy là vì mình không tốt, mới không có người thích mình, thế cho nên đối với tất cả cực khổ đều chỉ yên lặng thừa nhận, thậm chí chưa từng trách Tưởng Thành Tường, sau này khi chăm Tưởng tiểu muội, trừ việc trầm mặc thì việc nên làm cũng làm rất tốt.

Nhưng Tưởng Chấn xem qua ký ức hắn, đối với Tưởng Thành Tường lại rất chán ghét.

Nhất là…

Trước đó Tưởng lão đại phát sốt bị ném tới nhà tranh hư đói chết tuy rằng do Tưởng lão thái làm chủ, Tưởng Thành Tài đi làm, nhưng đó chủ yếu là vì Tưởng Thành Tường nói một câu: “Ta muốn thành thân, trong nhà có người bệnh sẽ xui xẻo.”

Tưởng Thành Tài không phải thứ tốt, còn Tưởng Thành Tường thì trong lòng đen thẩm.

Lại nói tiếp, nếu không phải người này vì tư lợi không từ thủ đoạn, gã một người không đến hai mươi không có bối cảnh gì, cũng không khả năng làm được việc tốt mỗi tháng hai lượng bạc ở bến tàu.

Tưởng Chấn trước đó có chút nhằm vào Tưởng Thành Tường, liền là vì chuyện này.

“Lão đại, Tưởng Thành Tường kia…” Dương Giang cũng chú ý tới Tưởng Thành Tường, nhỏ giọng hỏi một câu. Tuy rằng phân gia, nhưng nếu sát tinh này đối với huynh đệ mình còn có cảm tình… Gã cũng không dễ xuống tay với Tưởng Thành Tường.

“Gã không có quan hệ với ta.” Tưởng Chấn nói, hắn không phải Tưởng lão đại, Tưởng Thành Tường cùng hắn không có quan hệ.

“Đã hiểu!” Dương Giang nói, nếu Tưởng Chấn không thích Tưởng Thành Tường, gã về sau đối với Tưởng Thành Tường cũng liền không cần nương tay.

Tưởng Chấn nhìn Dương Giang một cái, cảm thấy người này tư chất không tệ.

Tưởng Chấn ở tiệm vải chọn vải giá rẻ nhất mua một ít, kỳ thật hắn bổn ý là muốn mua y phục, nhưng mà tiệm vải không có bán y phục.

Bất quá, tiệm vải ngược lại có giới thiệu hai thợ may cho hắn, nói là có thể cho thợ may giúp quần áo, chính là phải thu thêm tiền.

Tưởng Chấn tuy rằng từ Tưởng gia lấy được một khoản tiền, nhưng hắn bây giờ còn chưa có nghề nghiệp đàng hoàng, bốn mươi lượng bạc thật sự không thể xài bậy, hắn nghĩ nghĩ, liền quyết định mua vải cùng kim chỉ về nhà tự mình làm quần áo.

Thêu hoa gì đó hắn không kiên nhẫn cũng không biết làm, lấy mấy khối vải nhập lại may quần áo chắc không thành vấn đề… Lại nói tiếp, nam nhân không chịu làm việc nhà hoàn toàn không phải do bọn họ không học được hoặc làm không tốt, thuần túy là vì bọn họ nhàn hạ không muốn làm, liền nói việc may quần áo này, may không đẹp thì mặc xấu một chút, vì sao nhất định phải do nữ nhân làm chứ?

Tưởng Chấn vẫn luôn tự mình chăm lo cho sinh hoạt của mình, hắn làm cơm ăn không ngon, nhưng cũng có thể an được, hắn không thích làm việc nhà, nhưng cũng sẽ đem nhà mình dọn sạch sẽ chỉnh tề, ngẫu nhiên quần áo bị rách hắn cũng sẽ tự mình vá lại… Khi còn ở hiện đại, hắn một nam nhân làm còn muốn tốt hơn so với rất nhiều nữ hài tử.

Đương nhiên, nếu có người nguyện ý vì hắn nấu cơm xử lý việc nhà, kia hắn mong còn không kịp… Tưởng Chấn nhìn khúc vải trên tay đột nhiên lại nghĩ đến Triệu Kim Ca.

Nếu đã đến thị trấn, liền mua chút lễ vật tốt cho Triệu Kim Ca.

Tưởng Chấn ở trên ngã tư đường thị trấn lắc lư, vừa đi vừa nhìn, lại lục tục mua chút đồ tốt, tỷ như áo tơi đấu lạp che mưa, lại tỷ như rổ trúc gì đó, ngay cả bát cùng vò hắn cũng mua thêm một ít.

Vì có Dương Giang theo, thời điểm Tưởng Chấn mua đồ vật được bớt chút tiền, nhưng vẫn đã dùng mất ba lượng bạc, khiến hắn ít nhiều có chút đau lòng, cũng cảm thấy chuyện kiếm tiền như lửa sém lông mày.

Sau khi về thôn, Tưởng Chấn lại đi đường vòng đến nhà Triệu Đại Hộ một chuyến.

Triệu Kim Ca còn đang làm việc trong ruộng, nhìn thấy hắn đến động tác liền dừng lại, Tưởng Chấn cười cười với y, chui vào rừng cây bên cạnh.

Không bao lâu, Triệu Kim Ca cũng đã tiến vào.

“Có chuyện?” Triệu Kim Ca xiết chặt cuốc trên tay, có chút không dám nhìn tới Tưởng Chấn, mấy ngày nay buổi tối y cùng Tưởng Chấn phi thường thân mật, ngược lại khiến y thời điểm ban ngày chỉ cần nhìn thấy Tưởng Chấn, liền cảm thấy ngượng ngùng.

Huống chi… Bọn họ đứng trong rừng nhỏ này, nếu bị ai biết chắc chắn sẽ bị khinh thường, là chuyện không thể làm.

“Ta hôm nay lên thị trấn mua đồ, mang về lễ vật cho ngươi.” Tưởng Chấn nói.

Lễ vật? Triệu Kim Ca ngẩng đầu nhìn về phía Tưởng Chấn, có chút kinh hỉ, lại có chút không biết làm sao.

Trong thôn sau khi nam nhân coi trọng nữ nhân hoặc song nhi nào, đều sẽ đến thị trấn mua chút lễ vật đưa cho người mình thích, nếu song nhi hoặc nữ nhân kia nhận, liền có thể bắt đầu tìm bà mối đi cầu hôn.

Đương nhiên, cũng có giống như Hà Thu Sinh, lễ vật cứ nhận nhưng cũng sẽ không cùng ai đàm hôn sự.

Tưởng Chấn trước đó hôn y, nghĩ đến cũng sẽ thích y, đây là… Đến thị trấn mua lễ vật?

Y từng nhìn thấy song nhi hoặc nữ nhân trong thôn nhận được son phấn trâm cài hoặc khăn tay mà nam nhân ái mộ bọn họ đưa cho, Tưởng Chấn cũng muốn đưa những thứ đó cho y?

Y bộ dạng xấu, sửa xoạn giống nam tử thì còn tốt nhưng nếu như dùng son phấn, dùng trâm quấn tóc giống những song nhi khác, nhìn ngược lại chẳng ra cái gì cả, rất là xấu xí…

Nếu Tưởng Chấn đưa đồ cho y phát hiện điểm này, có phải rất thất vọng hay không?

Bản thân Triệu Kim Ca cũng không thích những thứ đó, nhưng lúc này, lại cân nhắc nếu Tưởng Chấn đưa thì phải dùng như thế nào.

Triệu Kim Ca cúi đầu không nói lời nào, mà Tưởng Chấn hoàn toàn liền không biết suy nghĩ của y, chỉ đem một cái giỏ trúc cho y: “Cho ngươi, ngươi tìm một lý do cầm về nhà đi.”

Trong giỏ trúc phát ra một ít động tĩnh, rõ ràng bên trong đang chứa vật sống… Triệu Kim Ca nhận lấy giỏ trúc vừa nhìn vào trong liền thấy bên trong chứa năm con vịt con lông xù xù.

Trong lúc nhất thời, Triệu Kim Ca cũng không biết mình nên may mắn hay nên buồn bực.

Tưởng Chấn lúc này lại nói: “Vịt con ăn chút giun đất ốc nước ngọt gì đó liền có thể lớn lên, không cần uy lương thực, rất thích hợp cho ngươi dưỡng, nuôi lớn liền có thể ăn trứng ăn thịt.”

Tưởng Chấn tặng lễ vật vẫn nên thực dụng chút đi, nghĩ tới nghĩ lui liền chọn năm con vịt con.

Ở thôn Hà Tây sông nước nhiều như vậy, nuôi vịt đỡ tiêu tiền nhiều hơn so với nuôi gà, bởi vì vịt có thể không ăn lương thực, còn sẽ biêt tự mình tìm ốc nước ngọt gì đó ở trong mương mà ăn.

Bất quá, so sánh ra mọi người vẫn thích nuôi gà hơn. Vịt nuôi thả sinh trứng mang theo mùi tanh thản nhiên không bằng trứng gà ăn ngon không nói, vịt đẻ trứng cũng không nhiều bằng gà, chúng nó thậm chí còn thường đẻ trứng bên ngoài.

Không nói những thứ đó, cho dù thịt vịt cũng sẽ không có nhiều bằng gà —— bên này con vịt thật có chút nhỏ.

Nhưng dù vậy, trong nhà có thể nuôi chút gà vịt, kia cũng là tượng trưng cho cuộc sống khá giả, liền nói Triệu gia, bọn họ trước kia ngay cả muốn nuôi gà vịt, cũng không có người không có lương thực mà nuôi.

“Mẹ ta thân thể không tốt…” Triệu Kim Ca nói.

“Ngươi làm cái hàng rào đem vịt nhốt lại không để chúng nó chạy bậy là được, nuôi cũng không phí lực, về phần ăn, về sau ta bắt được tôm nhỏ cá nhỏ liền lấy đến cho ngươi.” Tưởng Chấn nói. Hắn đưa vịt con cho Triệu Kim Ca, kỳ thật còn có một nguyên nhân, chính là muốn tìm chút việc làm cho mẹ vợ của mình.

Nghe nói mẹ vợ của hắn thân thể không tốt, nhưng hắn nhìn kỳ thật cũng không quá kém, chỉ là Triệu Kim Ca cùng Triệu Phú Quý đều ở bên ngoài làm việc, bà một người ở trong nhà nghĩ đông nghĩ tây lại rất ít đi ra ngoài, còn ăn kém, thân mình liền kém.

Để bà nuôi vịt đi qua đi lại nhiều, tuyệt đối sẽ có lợi.

“Không cần, ta cũng có thể tự mình đi bắt.” Triệu Kim Ca vội vàng nói, cân nhắc một hồi, liền cảm thấy nuôi vịt xác thực không tệ: “Đợi bọn nó trưởng thành, chúng ta liền chia ra ăn.” Vịt con này là do Tưởng Chấn mua đến, nuôi lớn cũng nên có một phần của Tưởng Chấn.

“Được a.” Tưởng Chấn đáp ứng, vịt lớn lên dự tính cũng phải ba tháng, đến thời điểm đó hắn cũng không đến mức còn phải cùng Triệu Kim Ca yêu đương vụng trộm giống như hiện tại đi.

Đem vịt cho Triệu Kim Ca, Tưởng Chấn liền trở về, nhìn bóng dáng Tưởng Chấn, Triệu Kim Ca có chút thất lạc.

Tưởng Chấn không đưa cho y son phấn trâm cài này đó, đến cùng vẫn là do y rất xấu đi?

Nhưng khi ánh mắt dừng ở trên mấy con vịt con kia, Triệu Kim Ca lại lộ ra nụ cười, y cùng Tưởng Chấn vốn là vì thích hợp mới tính toán cùng sống với bên nhau, nghĩ nhiều như vậy làm cái gì? Son phấn cái gì, nào có thực dụng bằng vịt?

Sau khi nhận được năm con vịt con mao nhung nhung, Triệu Kim Ca càng sung túc làm việc, khi xới đất nhìn thấy giun đất thời gì đó, cũng sẽ thuận tay giữ lại.

Vịt thích những thứ đó.

Buổi tối xong việc, Triệu Kim Ca tâm tình rất tốt mang vịt con hư đivề nhà, sau đó liền nhìn thấy Tưởng Chấn đang ngồi ở ven đường, hai con mắt gắt gao nhìn chằm chằm mình, ánh mắt kia, phảng phất như muốn đem quần áo y cởi sạch.

Cúi đầu, cước bộ y theo bản năng nhanh hơn, mãi cho đến khi vào nhà mình, mới thở ra nhẹ nhõm một hơi, tim đập cũng chậm rãi vững vàng lại.

“Kim ca nhi, ngươi đã về.” Triệu Lưu thị đón chào.

“Ân.” Triệu Kim Ca gật gật đầu, đem trên tay giỏ trúc đưa cho Triệu Lưu thị, không đợi Triệu Lưu thị hỏi, liền nói: “Mẹ, có người chọn gà vịt con đến bán, ta liền mua năm con vịt con, ngươi nuôi đi.”

Trên tay Triệu Kim Ca cũng có chút tiền, Triệu Lưu thị cũng không hoài nghi lời Triệu Kim Ca nói, bà đem vịt con nhận lấy, rất là cao hứng: “Ta đã sớm muốn nuôi chút thứ, chính là…” Nhà bà không có tiền nhiều, gà vịt con mười văn tiền một con, muốn lấy ra cũng không dễ dàng, vì trong nhà không có lương thực, cũng sợ đem mấy thứ này nuôi chết…

Hơn nữa, Triệu Phú Quý cứ cảm thấy thân thể bà không tốt, liền không bằng lòng để bà làm việc.

Triệu Lưu thị sờ sờ mấy con vịt con, đem giun đất Triệu Kim Ca ném ở trong giỏ lấy ra dùng kéo cắt thành đoạn nhỏ cho chúng nó ăn, trên mặt lộ ra tươi cười.

Chỉ là nụ cười của bà rất nhanh liền biến mất.

“Kim ca nhi, Tưởng Chấn kia cứ hung ác nhìn chằm chằm nhà chúng ta, trước đó còn gắt gao nhìn chằm chằm ngươi, này…” hôm nay khi Triệu Lưu thị đi ra ngoài hái rau phát hiện Tưởng Chấn ở cách đó không xa nhìn chằm chằm mình liền bị dọa sợ, vừa rồi lại nhìn thấy Tưởng Chấn ở ven đường nhìn chằm chằm nhi tử của mình…

Nhà bọn họ đơn chiết cũng không ai giúp đỡ, Tưởng Chấn kia nếu có tâm tư xấu gì, bọn họ cũng không làm gì được?

Triệu Kim Ca: “…”
Chương trước Chương tiếp
Loading...