Độc Sủng Yêu Tinh
Chương 9: Bị ăn?
Thời gian kế tiếp, Lôi Duẫn Hạo đã sớm đem trách nhiệm để sau đầu, đắm chìm cùng sủng nhi gần gũi thân thiết trong cuộc sống ân ái. Sợ là hắn hiện tại chỉ biết một mình sủng nhi, quốc gia cùng con dân, đại thần cùng triều đình của hắn, sớm quên không còn một mảnh!Không có tính toán ly khai, thầm nghĩ cứ như vậy mà sống. Sủng nhi ngồi ở trên người Lôi Duẫn Hạo, có khi sẽ ở trên vai rộng của hắn, nghe được chuyện cảm thấy hứng thú, sẽ mở to lam nhãn, hướng Lôi Duẫn Hạo trát a trát, bộ dáng hưng phấn.Không cảm thấy đối phương có ác ý, sủng nhi đối với hắn tuyệt không sợ hãi. Nhưng không có chú ý tới, tư thế hiện tại của bọn họ, không phải phương thức mà người bình thường ở cùng một chỗ. Mờ ám thân mật, y tuyệt không bài xích cùng Lôi Duẫn Hạo thân thể tiếp xúc.Người yêu thích Ha hả,đúng vậy! Hắn, Lôi Duẫn Hạo cũng có ngày này, trúng độc ái tình!Nhìn thấy sủng nhi yêu mị mê người, tính tình đơn thuần, Lôi Duẫn Hạo phát thề chính mình hảo hảo đợi y, làm cho y vĩnh viễn đều như vậy vô ưu vô lự! Vì để sớm đạt được sủng nhi, Lôi duẫn Hạo kiềm chế dục vọng mãnh liệt của cơ thể, cùng sủng nhi bồi dưỡng ‘cảm tình’! Nhìn thấy sủng nhi say mê đắm chìm trong cái hôn của hắn, Lôi Duẫn Hạo miễn bàn có bao nhiêu toan tính! Hương vị ngọt ngào của sủng nhi, làm cho hắn càng ngày càng cảm thấy không thể ly khai, giống như là hút phải thuốc phiện. Chỉ cần không gặp y một lát, trong ngực liền bắt đầu bất an! Sợ không thấy y, sợ hết thảy mọi thứ đều là mộng! Chỉ có đem sủng nhi hôn để thở không nổi, xụi lơ trong lòng hắn. Mới có thể đuổi đi cảm giác không an toàn! Lúc này hắn mới nghĩ đến, phải sớm một chút rời đi! Đôi môi hồng nhuận của sủng nhi, sau khi Lôi Duẫn Hạo đến, luôn sưng nhẹ. Nhẹ nhàng liếm liếm, liền có nhè nhẹ đau, không khỏi trừng mắt nhìn Lôi Duẫn Hạo một cái, chính là mỗi lần như vậy đều bị cái hôn triền miên bao vây, chính mình lại nhịn không được cùng hắn hôn hôn, đem môi đau nhức quên không còn một mảnh!Một yêu tinh đơn thuần!“Tiểu sủng nhi...” Nhìn sủng nhi cố tình trốn tránh hắn, chạy đến hoa gian đùa nghịch hoa cỏ, trong lòng đã nghĩ đem gì đó nở tươi đẹp toàn bộ nhổ hết!Thật sự là quá mức a! Hắn đường đường vua một quốc, thế nhưng so ra kém những hoa kia, nếu không sợ tiểu sủng nhi sinh khí, hắn đã sớm đem đuốc phóng đốt tất cả chúng nó, xem ai cùng hắn tranh lực chú ý của sủng nhi!“Làm sao vậy…Ngươi đói bụng sao” Sủng nhi buông hoa cỏ trong tay, đứng lên nhìn vẻ mặt ai oán của người nọ!“Ngươi lại đây ta cùng ngươi nói...” Nuốt nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm sủng nhi sau khi chơi đùa, mặt đỏ bừng, lại càng đẹp đến khiến người ta đình chỉ hít thở, hắn thật sự nhẫn đế cực hạn!“Ác!” Mặc dù có chút hơi sợ Lôi Duẫn Hạo lại hôn y không tha, nhưng là chính mình giống như có chút mong chờ cái loại cảm giác này, sủng nhi theo ý muốn hướng Lôi Duẫn Hạo đi đến. Cứ như vậy từng bước một đi vào lang khẩu, nhìn thấy thất lang kia một vẻ mặt sốt ruột cười gian, sủng nhi dừng cước bộ, y cảm thấy lần này đi tới………….Sẽ không giống vài lần trước bị Lôi Duẫn Hạo mãnh liệt hôn lên.Hiện tại nam nhân ấy, rất nguy hiểm!Nhìn thấy ánh mắt của hắn, thật giống như đối với hoa quả ngọt………….Sủng nhi hơi sợ lui hai bước, trong ngực lại tò mò sẽ phát sinh sự tình gì, nhìn chằm chằm Lôi Duẫn Hạo cách y không xa.Thiên, hắn nhãn thần đó là cái gì a! Hảo ngẫm lại hắn giống như bổ nhào tới. Nhìn thấy sủng nhi bộ dáng mong chờ lại sợ bị tổn thương, Lôi Duẫn Hạo lắc mình đến trước mặt sủng nhi, đem sủng nhi ôm vào trong lòng. Hắn muốn đem y ăn! Trở thành người của hắn, sợ là chạy không thoát sao! Lôi Duẫn Hạo an ủi nghĩ. Đem ý nghĩ muốn sủng nhi thành lão bà, muốn đêm đầu của y, nhất định sẽ chết tâm mà đi theo hắn.Tư tưởng mãnh liệt, cúi xuống đem sủng nhi đang ngồi bế đứng lên, hướng tới nhà ấm trồng hoa đi đến.“Ngươi…………ngươi làm cái gì a” Sủng nhi kinh hô một cái, vội vàng đưa tay ôm lấy cổ Lôi Duẫn Hạo, sợ chính mình ngã xuống. Kết quả động tác như vậy, đem chính mình càng đưa đến gần miệng sắc lang trước mặt.“Ta muốn ngươi…………..” Lôi Duẫn Hạo cúi đầu hôn tiểu nhân nhi đang nghi hoặc kia.“Muốn ta” Thanh âm khó hiểu bị người nuốt vào,biến thành thiếng than nhẹ……………“Ân………..Muốn ngươi…………”( Thế là em có bị ăn không hạ hồi phân giải)
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương