Độc Sủng Yêu Tinh

Chương 7: Lôi duẫn hạo



Hai người một trước một sau tiêu sái vào nhà nhỏ, hóa ra chỉ có một chiếc giường lẻ loi, Lôi Duẫn Hạo mừng thầm, xem ra bọn họ phải ngủ cùng nhau!

Một hồi, sủng nhi đem ra một ít sơn quả cùng mật ong chiêu đãi Lôi Duẫn Hạo, tinh linh hôm nay chưa có tới, nhưng có rất nhiều hoa quả tươi dự trữ. Nhìn thấy ‘thức ăn lục sắc’ đầy bàn, Lôi Duẫn Hạo kinh ngạc, nguyên lai thức ăn trong núi trừ bỏ thú rừng, còn có hoa quả ngọt. Nhiều loại hắn đều không có thấy qua.Tuy rằng chính mình luôn luôn ăn loại tốt nhất. Nhưng hắn lại cảm thấy rằng chưa từng nếm qua mỹ vị. Đương nhiên, cũng cùng tâm tình hắn hiện tại liên quan rất lớn!

Cùng thiên hạ xinh đẹp thuần khiết như vậy chung một chỗ, tâm tâm niệm niệm nghĩ chiếm đoạt người ta. Sợ là muốn hắn ăn cỏ tươi, hắn cũng nhất định cảm thấy rất ngon!

Sủng nhi thật cao hứng khi đối phương thích mấy thứ này, lam lam tinh nhãn lập loè sáng lên. Xem ra nhân loại cùng tinh linh thích gì đó cũng không sai biệt lắm. Đắc ý hướng về phía Lôi Duẫn Hạo giới thiệu những thực vật này.

Lại không biết, y nói càng nhiều, càng hiển lộ thân phận của y, làm cho Lôi Duẫn Hạo bên cạnh xác định y không phải con người.

Chạng vạng, sủng nhi có thói quen ngủ sớm dậy sớm, nhìn thấy thái dương lạc sơn, liền chuẩn bị chỗ để ngủ. Tinh linh cho dù là cùng sủng nhi đi ngủ cũng không chiếm bao nhiêu chỗ. Hiện tại phải hai người ngủ………

Sủng nhi nhìn nhìn chiếc giường không lớn nghĩ, hướng về phía Lôi Duẫn Hạo vẻ mặt đang cười xấu xa bàn bạc: “Vậy ngươi ở nơi này ngủ,ngày mai ta tới tìm ngươi…………”

“Ác Vậy ngươi ngủ chỗ nào Ngươi không phải nói nơi này chỉ có một mình ngươi Hay là……..ngươi ngủ nơi khác Con người mà không ngủ ở trong phòng………” Lôi Duẫn Hạo không vội không hoảng hốt, làm ra vẻ nghi hoặc thần sắc, nhìn sủng nhi. Hắn biết hắn nói câu sau cùng, nhất định có tác dụng.

Yêu tinh này, hình như rất sợ hắn biết y không phải là người Kia hắn liền giả bộ không biết được rồi, về sau hảo hảo dò xét, này bổn yêu tinh rốt cuộc là cái gì.

Không đến nửa ngày công phu, dựa vào cơ trí đế vương. Rõ ràng phát hiện tính cách sủng nhi: bộ dạng mềm mại, xinh đẹp, mị thái từ trong xương cốt. Lại khờ dại ngây thơ thuần khiết, không biết việc đời.

Khờ dại cùng yêu mị kết hợp, lại làm cho hắn si dại…………

Đối với con người mang tâm tư ngăn cách nhưng nhìn qua lại không có bộ dáng bị người tổn thương. Thời điểm nhìn hắn, cũng là một loại vẻ ‘lần đầu tiên gặp gỡ nhân loại’!

Không biết có phải hay không đã từng phát sinh chuyện gì Nếu không biết rõ ràng, hắn làm sao có khả năng làm cho yêu tinh này, đối với hắn nửa điểm bí mật cũng không có, cùng hắn sinh hoạt một chỗ đây

“Không………Không phải……………..” Sủng nhi nghe đối phương hoài nghi lời nói của y, vội vàng lắc đầu. Nếu như bị phát hiện, người trước mặt, có thể hay không bản tính theo như lời hoa hồng tinh linh, đem y nhốt tại ***g sắt, dùng roi ngược đãi y

Hay đem y bán cho kẻ xấu…………………..

Chiếu theo cách nói của các tinh linh, đến lúc đó y có thể sử dụng ma pháp để tự giải thoát, bằng không sẽ bị kẻ xấu lợi dụng………

“Ác, vậy ngươi cùng ta ngủ cùng một chỗ đi, tuy có hơi chật chội, nhưng vẫn đủ hai người nằm. “Lôi Duẫn Hạo nhìn ra y hoảng hốt, vội vàng ‘hảo tâm’ cho y đề nghị, đánh gảy tư tưởng thống khổ của sủng nhi.

Đêm! Hai người kề vai chập đầu nằm ở trên giường. Không biết có phải lần đầu tiên ngủ cùng một người to lớn, sủng nhi một điểm buồn ngủ cũng không có, liên tục hỏi người bên cạnh, thế giới bên ngoài là bộ dáng như thế nào

Y ở nhân gian cũng sáu trăm năm, chưa bao giờ rời khỏi rừng rậm này, nếu không phải lần này Lôi Duẫn hạo tiến vào, y cho tới bây giờ đều không có nghĩ tới phải đi ra ngoài. Hiện tại, nghe được giải đáp của Lôi Duẫn Hạo, một lòng hy vọng, ngày nào đó chính mình đi ra ngoài nhìn xem.

Nhìn thấy ánh mắt y trong đêm loé lên tia sáng phấn khởi, Lôi Duẫn Hạo biết rõ mưu kế chính mình thành công! Đối với nam hài một mình ở tại rừng rậm, chưa bao giờ bước vào thế giới con người mà nói, là một loại hấp dẫn!

Nói một hồi, sủng nhi có chút buồn ngủ, nhẹ nhàng chuyển tới một bên đưa lưng về phía Lôi Duẫn Hạo ngủ. Chính là Lôi Duẫn Hạo bên cạnh lại không có ngủ, nhìn thấy bóng lưng nhỏ bé của y, nhẹ nhàng di chuyển lại gần, gắt gao từ phía sau dán vào thân mình sủng nhi, ôm thắt lưng mềm mại của y. Đầu hắn ở trên vai sủng nhi, tinh tế ngửi một chút, chớp mắt, “Ta sợ!”

Lôi Duẫn Hạo nói ra hai chữ này, hoàn hảo là đang ở thâm sơn.

Vì cái gì Bởi vì nơi này chỉ có một yêu tinh chưa bao giờ gặp qua.

Vừa không biết rõ chuyện của y, cũng không có nghe y nói qua!

Nếu như là toàn bộ người ở Hiên viên đại lục nghe được hắn nói hai chữ này, là người, cũng phải bị hắn hù chết!

Hắn, đế vương đứng đầu nhân giới—-Lôi Vương!

Trời sinh tính táo bạo, không biết dưới tay hắn chết bao nhiêu người vô tội! Tính cách lãnh khốc, đối với bất luận kẻ nào cũng không lưu một tia cảm tình!

Thủ đoạn tàn nhẫn, tịch biên, trảm nhân, lưu vong vẫn là nhẹ, nếu thật sự là gây sự đến người của hắn, ngay cả chết, cũng không phải là chuyện thống khoái!

(Tịch biên: xét nhà)

Âm tình bất định, một khắc trước có lẽ còn đang ngươi nói ta cười, nhưng ngay sau đó, mặt liền biến sắc, giơ kiếm muốn lấy đầu người!

Hỉ nộ vô thường, không ai có thể khiến hắn bối rối, chỉ có sợ hãi hắn, tôn kính hắn, cho dù người đi theo hắn, không có lúc nào là không run sợ!

Vô tình vô nghĩa! Hắn khi đăng vị, tất cả hoàng tử họ Lôi toàn bộ mất tích. Có thể nói, dưới long ỷ của hắn, đều là bạch cốt chồng chất! Hắn có bề ngoài tà tứ tuyệt mỹ, trái tim băng lãnh nhất nhân gian! Nhưng hiện tại hắn đối với sủng nhi nói hai chữ chỉ có kẻ yếu mới có thể nói, ai tin…….

Chính là rất không khéo, sủng nhi tin! Cho rằng trong rừng rậm này đối với con người mà nói, sợ hãi là chuyện rất bình thường! Nói như thế nào, người ta chính là lần đầu tiên tới nơi này ở, sủng nhi xoay người động tác giống Lôi Duẫn Hạo, nhẹ nhàng ôm hắn, “Không sợ. Không sợ. Có ta ở đây mà!” Khe khẽ nói, lại không thấy Lôi Duẫn Hạo vì đạt được mục đích mà cười xấu!
Chương trước Chương tiếp
Loading...