Độc Sủng

Chương 1: Dạo đầu



*

Berlin, tháng mười hai rét đậm, tuyết nhỏ, âm hai độ C.

Trên bảng trắng trong phòng học có ba chữ tiếng Hán rất đẹp, toàn bộ học sinh da trắng ở trong giảng đường nhíu mày, khó hiểu nhìn nhau.

Người đàn ông đứng trước bảng trắng khẽ nhếch môi: “Charlotte không khỏe, tôi là ‘sư thúc’ của mọi người, từ ngày hôm nay, mọi người cũng có thể gọi tôi là thầy giáo. Thời gian tới, tôi sẽ thay Charlotte dạy mọi người môn triết học.”

Giọng người đàn ông rất ôn hòa, trong sáng; nở nụ cười nhìn mọi người đầy dịu dàng.

“Đây là tên tôi. Còn vấn đề nào nữa không?” Anh liếc mắt nhìn nhiệt kế, không quan tâm đến chuyện những sinh viên bên dưới có hiểu chữ Hán hay không, “Trước khi nhiệt độ lên đến mười bảy độ C, tôi sẽ trả lời tất cả các câu hỏi của mọi người.”

Dưới giảng đường có người nôn nóng, muốn thử; rốt cục cũng xuất hiện bạn học đầu tiên đứng lên, hỏi một vấn đề muôn thuở: “Năm nay thầy bao nhiêu tuổi?”

Anh vẫn cười: “Cũng không hơn mọi người là bao. Nhưng mọi người cứ yên tâm, rời khỏi đây, không ai khinh bỉ mọi người vì bị IQ của người bằng tuổi áp đảo lại đâu. À đúng rồi, vừa nãy quên chưa nói, tôi là thiên tài. Trên thế giới cũng chẳng có mấy ai. Mọi người không cần tự ti.”

Giọng nói của anh trầm ổn, mạnh mẽ, không mang theo chút ngả ngớn nào, khiến cho người ta không hề có cảm giác đó là sự vô lễ, kiêu ngạo.

Lời ấy vừa nói ra, giảng đường lại nổi lên một trận xì xào bàn tán, sau đó lại lặng ngắt như tờ.

Nhiệt độ trong phòng lập tức tăng lên mười lăm độ C, lại có người không chịu nổi, “Thầy! Vậy thầy biết tướng mạo của mình trông thế nào chứ?”

Câu hỏi này, còn mang theo chút ý trêu ghẹo, anh đứng yên tại chỗ, cười nhẹ, “Cảm ơn lời ca ngợi của bạn, có điều, tôi thích dùng cụm từ ‘Hồng nhan bạc phận hơn’ (1).”

(1): Câu gốc :”đẹp trai đến cực kỳ bi thảm”

Lại thêm một trận xì xào bàn tán rồi lại rơi vào im lặng.

Nghe đến đây, một người luôn trong trạng thái mệt mỏi, gục đầu xuống bàn, Dạ Sắc, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên đưa mắt nhìn chủ nhân của câu nói tự luyến kia.

Hai mắt anh trong veo, sáng rực, nụ cười ấm áp nơi khóe môi.

Lời mỉa mai cô định nói ra liền dừng lại ở kẽ răng. Không cách nào thốt ra được.

Họa thủy.

Cô nghĩ.

“Chỉ còn đủ thời gian cho một câu hỏi cuối cùng nữa thôi.”

Anh cởi chiếc áo khoác dài, khoác lên ghế, để lộ vết sẹo màu hồng trên cổ. Vết tích trên da rõ như vậy, khiến người khác muốn bỏ qua cũng không được.

Ánh mắt anh khẽ đảo qua mọi người bên dưới, nụ cười vẫn tươi như ban đầu: “Được rồi, tôi biết mọi người muốn hỏi gì rồi.”

Tay anh đặt lên gáy, sờ sờ vết sẹo nhỏ: “Tháng trước, sự kiện bom nổ ở khu tàu điện ngầm, mọi người còn nhớ không, đây là vết thương ngoài ý muốn từ sự cố đó.”

Vụ đánh bom ở tàu điện ngầm trung tâm thành phố.

Dạ Sắc nhớ rõ.

Nghi phạm của một vụ án giết người liên hoàn sắp sa lưới. Cảnh sát phái chuyên gia ra đàm phán, người đàm phán tin rằng cuối cùng nghi phạm cũng chấp nhận buông tay chịu trói, đồng ý phối hợp với cảnh sát để điều tra mọi chuyện. Nhưng sau khi nghi phạm được cảnh sát áp giải vào ga tàu điện ngầm, quả bom trong miệng hắn phát nổ, tất cả cảnh sát tiến vào đó gần như bị diệt sạch.

Dạ Sắc nhớ rõ trong một đêm tất cả các tờ báo, đài đều nhắc đến cái tên ấy.

Có người đồn, tài năng phân tích tâm lý tội phạm của anh giống như có thể đọc được suy nghĩ của người khác, và vị chuyên gia phân tích tâm lý ấy cũng đến từ phương Đông, giống cô.

Cô nhìn quanh căn phòng ấm áp, ba chữ Hán trên bảng trắng đập vào mắt cô: Bùi Bạch Mặc.

Hoàn toàn khớp với cái tên mà cô nhìn thấy trên tin tức nhiều ngày trước.

Trắng đen rõ ràng.

Đấy chính là ấn tượng đầu tiên của cô với anh.

LHC 4

Chương 1

Sương lạnh mùa đông.

Màn sương dày đặc lại càng khiến cho bầu trời đêm như bị hạ thấp.

Dạ Sắc cẩn thận lái xe qua các khúc cua, vượt qua từng ngã rẽ trên đường núi, cuối cùng cũng nhìn thấy nhà tang lễ mới được đưa vào sử dụng của thành phố N.

Nhà tang lễ có mái cong, hiên ngang, vểnh ra ngoài, có không ít người đang đi vào, cũng không biết có hứng thú ở lại xem hay không.

Nghĩ vậy, xe dần chạy xa, rất nhanh, trong kính chiếu hậu chỉ còn lại bóng cây nhỏ nhỏ.

Trước đó không lâu, Lâm Khẩn thiếu chút nữa là khóc trong điện thoại với cô, Dạ Sắc đưa một tay khỏi vô-lăng lên gõ trán. Tên nhóc kia đúng thật vận xui thành họa, hoàn cảnh thăng trầm.

Không lâu sau, trước mặt cô cuối cùng cũng hiện ra dáng vẻ mơ hồ của mục đích chuyến đi này.

Khi tắt máy xuống xe, trong đầu Dạ Sắc đột nhiên nhảy ra lời đánh giá về một vị tiên sinh nào đó của Lâm Khẩn qua điện thoại.

“Người đàn ông xuất quỷ nhập thần, ngang ngạnh, cố chấp, gần nhà tang lễ.” 

Đuôi mắt cô hiện lên ý cười, tên Lâm Khẩn lúc nào cũng kéo thấp IQ của cả tổ xuống, lâu lắm mới nói đúng được một lần.

******

Thành phố N có rất nhiều núi, căn biệt thự xây ở lưng chừng núi này tuổi thọ có vẻ cũng đã lâu. Ngôi nhà được xây dựng theo phong cách cổ điển, gạch xanh làm ngói, nhìn qua có vẻ rất tiêu điều, thê thảm.

Những cổ thụ xung quanh biệt thự giờ đã trụi lủi, những cành cây già nua vươn dài. Trong màn sương mù, những hoa văn ấy rơi vào đáy mắt mang theo cảm giác trang trọng, nghiêm túc.

Chỉ tiếc, cảm giác trang nghiêm này chưa kịp chạm vào đáy lòng, Dạ Sắc liền thấy trên con đường lát đá, có một bóng người đang lao nhanh về phía cô.

Giọng nói của Lâm Khẩn vang lên phía trước: “Sư phụ, em biết, chị khác hẳn với mấy tên lưu manh khốn kiếp kia, rất nghĩa khí. Chắc chắn sẽ không trơ mắt nhìn em rơi vào dầu sôi lửa bỏng, cũng sẽ không cười trên nỗi đau của người khác.”

“Giờ mới vuốt mông ngựa … có phải hơi muộn rồi không?” Dạ Sắc vẫy tay, ra hiệu Lâm Khẩn đến gần cô, cậu ta vừa đến gần, cô liền giơ chân đá: “Tôi đã thông cảm với chỉ số IQ của cậu lâu như vậy, mà sao cậu vẫn không có chút tiến bộ nào thế?”

Lâm Khẩn ôm lấy chiếc chân trái vừa bị đá, nhảy lùi lại mấy bước: “Dạ Sắc, đồ khốn nạn, đồ lưu manh, không ức hiếp em thì chị chết à?”

Dạ Sắc lườm cậu ta một cái, nhìn thoáng qua những tờ giấy rơi rải rác trên đường vào biệt thự: “Sao rồi, mà tiền giấy này cũng là cậu ném ra sao?”

Lâm Khẩn nhìn xuống, khó chịu lên tiếng: “Người bên trong làm, em đâu dám.”

Dạ Sắc cười cười, chỉ chỉ đống lộn xộn trên đất: “Lâm đại thiếu, cậu phải hạ mình thu dọn chỗ này sạch sẽ. Cậu chọc tới anh ta à?”

Lâm Khẩn vò đầu, há miệng, rồi lại ngậm miệng, nửa muốn nói nửa không.

Dạ Sắc giả vờ muốn đạp, cậu ta mới ấp úng nói một câu: “Em nói …. anh ta … xinh đẹp.”

Bả vai Dạ Sắc run rẩy, lùi lại: “Cậu xong rồi, tôi không giúp được cậu. Đấy rõ ràng là do cậu trêu chọc người ta.”

Thấy cô muốn quay người rời đi, Lâm Khẩn nhanh chóng chạy về con đường lát đá, ngăn Dạ Sắc lại: “Sư phụ, chị không thể thấy chết mà không cứu.”

Dạ Sắc nở nụ cười cực kỳ lịch sự: “Đồ khốn nạn, nữ lưu manh, không chém cậu hai nhát dao là coi như giúp cậu rồi.”

Lâm Khẩn ngay lập tức bỏ hết khí thế đàn ông: “Sư phụ, lúc nãy em nói đùa, chị rộng lượng đừng so đo với em. Em mới chính là đồ hèn, lại còn lưu manh vô dụng; chị là người dịu dàng chính trực, là nữ cảnh sát xinh đẹp, lương thiện nhất Trung Quốc.”

***********

Dạ Sắc đương nhiên sẽ không để mặc cậu ta chết thật.

Biệt thự không có chuông cửa, chỉ có chiếc chuông cổ được gắn vào cánh cửa trong tường đá.

Dạ Sắc đưa tay kéo chuông, âm thanh lanh lảnh lập tức vang lên.

Trong khoảng thời gian đợi người đến mở cửa, Lâm Khẩn vẫn lải nhải bên tai Dạ Sắc: “Gã chuyên gia tâm lý tội phạm số một này chiếm nguyên một cái bàn lớn ở sở cảnh sát. Nhiều bằng khen danh dự, quân hàm như thế mà lại tự tiến cử vào ‘miếu nhỏ’ của chúng ta, ngược chết chúng ta là chuyện cực kì nhỏ…”

Bỗng nhiên Dạ Sắc quay đầu lại, cắt ngang chuỗi lải nhải của Lâm Khẩn: “Nói đủ rồi chứ, ngoan ngoãn lăn ra đầu đường lát gạch kia đợi tôi đi.”

Lâm Khẩn bất đắc dĩ: “Nên ở cùng nhau thì hơn, chẳng may lại bị anh ta đuổi ra ngoài, em sẽ cùng sư phụ chia sẻ cảm giác mất mặt khi thất bại.”

Dạ Sắc khoanh tay, lườm cậu một cái: “Tự lăn, hay để tôi lăn?”

Lần này Lâm Khẩn nhanh chóng biến mất, vừa nhanh vừa triệt để.

Dạ Sắc đợi năm phút đồng hồ, không có người ra mở cửa, cô lại kéo chuông một lần nữa.

Bùi Bạch Mặc giữ chức ở Sở cảnh sát chưa đầy một tuần, đang làm cố vấn của tổ phân tích của các cô.

Lâm Khẩn là liên lạc viên trong nhóm của anh. Giờ Bùi Bạch Mặc đình công, Lâm Khẩn dĩ nhiên phải chịu khiển trách.

Dạ Sắc không nhớ rõ đã bao lâu mình chưa gặp Bùi Bạch Mặc, có lẽ ba năm, có lẽ là bốn năm.

Nói là lâu, nhưng lại có vẻ như chỉ là tạm xa nhau.

Nhiều năm trước, thầy giáo đã từng nói với cô: “Sư thúc của em chỗ nào cũng tốt, nhưng về mặt tình cảm không chỉ là hơi chậm thôi đâu. Sắc Sắc, nếu em yêu cậu ta mà không học được cách kiên nhẫn, thì cũng đừng mong cậu ấy đáp lại.”

Lời cảnh tỉnh tốt biết bao, nhưng khi ấy cô vẫn còn trẻ.

Lúc trước hăng hái theo đuổi anh bao nhiêu lâu, cuối cùng lại vội vàng bỏ về nước, không thể hoàn thành tốt nhiệm vụ theo đuổi kia, chưa kịp đạt được một kết quả trọn vẹn.

Hiện tại làm việc ở cùng một trong Sở cảnh sát, ngày sau khó tránh khỏi việc gặp mặt. Vốn dĩ cô đang ấp ủ ‘kịch bản’ sẽ gặp mặt anh thế nào, lại không ngờ chuyện của Lâm Khẩn lại càng đẩy ngày ấy đến gần hơn.

Ba bốn năm rất ngắn, cô gần như chưa quên điều gì. Ba bốn năm cũng rất dài, dường như cô cũng đã quên mất dáng vẻ bạo dạn cố chấp của mình năm đó.

*******

Không lâu sau, cánh cửa hé mở.

Dạ Sắc vẫn đứng yên trước cửa như trước, nhưng không thấy bóng dáng người bên trong đâu.

Cô không đi vào ngay, vẫn đứng ngoài cửa gọi: “Sư thúc?”

Không gian vẫn im lặng như tờ.

Dạ Sắc chầm chậm đẩy cửa đi vào, ánh sáng bên trong hơi mờ, từng chùm sáng của ngọn đèn áp tường soi sáng cả trái tim hơi loạn nhịp của cô.

“Sư thúc?” Cô đứng trong cửa, gọi thêm lần nữa.

Lần này đáp lại cô là tiếng “răng rắc”.

Dạ Sắc bỗng mỉm cười, nhớ ra, Bùi Bạch Mặc rất thích ăn táo.

Lại tiến thêm vài bước; quả nhiên, ở phía đối diện, Bùi Bạch Mặc đang đứng cạnh chiếc bàn trong phòng bếp, gặm táo.

Anh mặc sơ mi trắng, ống tay áo hơi xắn lên, mái tóc ngắn vẫn còn rối tung, có vẻ như mới chui từ trong chăn ra.

Dạ Sắc đứng lại, không dám bước lên nữa.

Mắt Bùi Bạch Mặc đang nhắm bỗng mở ra.

Chớp mắt một cái.

Cuối cùng giọng nói ôn hòa kia vang lên, mang theo chút ý cười: “Sắc Sắc?”

*************

Dạ Sắc chưa kịp đáp, mẹ Dạ – Khương Bắc Vi đã gọi đến.

Dạ Sắc ngắt máy, thì lại có cuộc khác. Liếc mắt nhìn Bùi Bạch Mặc đang nhíu mày, cô đành chấp nhận, bước ra xa vài bước rồi nghe máy.

Cô hiểu rất rõ Khương Bắc Vi, không đợi bà lên tiếng đã từ chối thẳng thừng: “Con không đi. Bắt gian là chuyện của mẹ, mẹ thấy dẫn con gái mình đi bắt gian dượng của mình mà được sao?”

Đầu bên kia, Khương Bắc Vi sửng sốt: “Sắc Sắc, con đúng là con giun trong bụng mẹ. Mẹ chỉ muốn nhân cơ hội này cho con thấy rõ bản chất của đàn ông mà thôi. Con cùng ông ta thân nhau đã mười lăm năm, đối phương chẳng qua chỉ là một đứa lẳng lơ.”

Dạ Sắc thở dài: “Lần này mẹ đã nhìn rõ thật chưa? Đây đã là người đàn ông thứ hai của mẹ, mẹ bảo con làm sao tin tưởng mẹ sẽ không cho người đàn ông này mấy cái tát, rồi thần tốc gả cho một người đàn ông khác?”

Cô sợ đáp án của bà, nên cúp máy luôn.

Vừa quay người, lại bất ngờ đâm vào một bức tường mềm mại.

Bùi Bạch Mặc vốn đứng trong phòng bếp, giờ đã đứng bên cạnh cô, giữa hai người chỉ có một kẽ hở nhỏ.

Anh nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mặt Dạ Sắc, cuối cùng mỉm cười, ngón tay đưa lên gò má cô, bẹo mạnh một cái: “Vẫn mềm như thế.”

Ngón tay của anh rất lạnh, chạm vào gò má Dạ Sắc xong, khi bỏ ra vẫn còn giữ lại chút hơi ấm.

Dạ Sắc giật mình, bật cười: “Sư thúc, thế này gọi là trêu ghẹo đấy? Làm gì có người nào chào hỏi người khác sau bao năm như anh?”

Bùi Bạch Mặc nhíu mày lại, Dạ Sắc chuẩn bị tâm lý đón nhận một câu nói kinh thế hãi tục nào đó từ anh, nhưng chỉ thấy anh nhàn nhạt đáp: “Sao phải giống người ta? Tôi thích kiểu này.”

Khóe miệng Dạ Sắc hơi giật một cái, cam chịu: “Nam nữ thụ thụ bất thân, sư thúc, anh đừng có động tay động chân với em.”

Bùi Bạch Mặc nhắm mắt lại, thân hình cao gầy hơi cúi về phía cô: “Nói vậy, em cảm thấy mình bị tôi chiếm tiện nghi?”

“Được rồi!” Anh chỉ chỉ vào má mình, “Em bẹo một cái đi, tôi cho em chiếm lại tiện nghi đấy.”

Dạ Sắc: “….”

**********

Dường như mỗi lần gặp anh, cô đều không thể đoán được chuyện tiếp theo sẽ xảy ra như thế nào.

Dạ Sắc ngây người một lúc rất lâu, lâu đến mức ánh mắt của Bùi Bạch Mặc dành cho cô càng thêm quái dị.

Trong lòng cô có rất nhiều thắc mắc.

Muốn biết, vì sao Trung Quốc to lớn như vậy, vì sao anh lại đến thành phố N.

Muốn biết, thành phố N rộng như vậy, sao anh lại làm cùng tổ phân tích trong Sở cảnh sát của cô.

Có thể cô cũng biết.

Bùi Bạch Mặc đến thành phố N, dù thế nào anh tuyệt đối sẽ không vì mấy chuyện yêu đương lãng mạn gì đó; đối với loại người chỉ biết đúng và sai như anh, vượt ngàn dặm xa xôi chạy đến chỉ vì chuyện này, đúng là mơ giữa ban ngày.

Nghĩ đến Lâm Khẩn đang thê thảm đợi tin ở bên ngoài, Dạ Sắc liền nhanh chóng thu lại cảm xúc, nói với anh ý định đến đây của mình.

Bùi Bạch Mặc nghe xong, vẫn im lặng.

Dạ Sắc bất đắc dĩ đành lên tiếng phá vỡ sự yên lặng này: “Sư thúc, Lâm Khẩn là học trò của em. Mới gia nhập vào tổ phân tích, chống đối gia đình để theo ngành. Cậu ấy cần ủng hộ, anh có thể cổ vũ cậu ta một chút không?”

Bùi Bạch Mặc từ từ rời ánh mắt khỏi quả táo trong rổ trái cây, nhìn cô: “Cuộc sống khi về nước của tôi rất nhàm chán, thú vui duy nhất đại khái cũng chỉ có mỗi việc đả kích người khác thôi.”

Hai tay đang giao nhau của Dạ Sắc hơi run lên: “Sư thúc, anh không cần thẳng thắn đến vậy đâu.”

Bùi Bạch Mặc tiếp tục: “Sắc Sắc, em thích cậu ta ư?”

“Không, không phải, sao có thể chứ. Sư thúc, anh thật biết nói đùa.”

Dạ Sắc vừa dứt lời, Bùi Bạch Mặc liền nghiêm túc gật đầu: “Đúng rồi, tôi vừa nói đùa thôi. Nhưng em vội vàng giải thích như vậy, chẳng lẽ là thích cậu ta thật.”

***********

Bùi Bạch Mặc đâu chỉ có sở thích đả kích người khác.

Dạ Sắc cảm thấy khi nãy bảo anh thẳng thắn là quá khiêm tốn rồi.

Đến khi cô đi ra con đường lát đá trước biệt thự, Lâm Khẩn đã cực kì sốt ruột.

“Đừng đứng đực ra đấy nữa, nhanh chóng đi tìm bản báo cáo sơ bộ về vụ án anh ta đang giải quyết đi.”

Lâm Khẩn liền như sống lại: “Mỹ nhân kế quả nhiên lợi hại, sư phụ, chị quá tuyệt vời.”

Dạ Sắc ghét bỏ lườm cậu ta: “Về sau trước mắt anh ta cậu nói ít thôi, càng nói nhiều càng để lộ IQ của cậu. Loại người anh ta ghét nhất, chính là ngu dốt.”

Lâm Khẩn nhận ra vẻ quen thuộc trong lời nói của cô, liền tám chuyện: “Sư phụ, chẳng lẽ chị đã quen vị thần này từ trước sao?”

Dạ Sắc ‘ừ’ qua loa một tiếng.

“Vậy quan hệ của hai người thế nào?” Lâm Khẩn giống như vừa phát hiện một đại lục mới, hào hứng hẳn lên.”

Vành tai Dạ Sắc hơi run lên, thẳng thắn: “Trước kia tôi rất thích anh ấy!”

Cô nghĩ chút rồi bổ sung thêm: “Đúng vậy, anh ấy là sư thúc của tôi khi tôi du học bên Đức.”

Lâm Khẩn hơi ngạc nhiên, dáng vẻ như chúa cứu thế: “Sư phụ, em vẫn thấy chị là người đã thoát ly khỏi loại tư tưởng thấp kém, hẳn là sẽ không nông cạn mà yêu thích vẻ bề ngoài. Tính cách này của tiến sĩ Bùi … Khẩu vị chị đúng là … Quá nặng.”
Chương tiếp
Loading...