Độc Tâm, Độc Thân, Độc Nhất Mình Em

Chương 27: Văn Mộc Gây Sự



“Cậu cứ ở tạm chỗ này trước đi, đợi một lát nữa Lăng Phong trở về sẽ tự mình sắp xếp cho cậu sau.” Phó Tự Xuyên dùng khả năng của mình sắp xếp cho cậu một chỗ nghỉ. Sau khi hướng dẫn qua cho cậu những việc nên và không nên làm tại nơi này, hắn ta cũng phải rời đi.

Công việc báo cáo không phải chỉ có phó chỉ huy, người như hắn cũng phải đi báo cáo đó.

Thiên Nhật dùng ánh mắt tò mò quan sát mọi thứ. Kể từ khi bước xuống phi thuyền, cậu đã nhận ra rằng hành tinh mới này khác hẳn với Ám tinh mà cậu gắn bó nửa đời người.

Nếu như Ám tinh là nơi nghèo tài nguyên, chỉ có người nghèo mới ở thì nơi này chỗ nào cũng là nhà cao tầng. Chỉ một cái liếc mắt, cậu đã có thể nhận ra được cơ sở hạ tầng của nơi này thuộc dạng tiên tiến đến mức độ nào. Sợ là còn vượt xa sức tưởng tượng của cậu.

Ví như cái ô tô có thể bay lơ lửng kia, quả thật rất đáng mơ ước.

“Thế giới này tốt thật đấy.”

Ước gì cậu cũng là người của hành tinh này. Sở hữu một thân phận nhỏ, một công việc nhỏ, sống một cuộc đời bình thường. Cho dù không đầy đủ xung túc thì cũng không sợ bữa đói bữa no.

Nghĩ đến người đàn ông từ trên trời rơi xuống, Thiên Nhật không tự chủ mà nuốt nước bọt.

Người đó không chỉ có ngoại hình hút mắt mà còn rất giỏi. Giữ chức vị phó chỉ huy gì đó thì chắc chắn không phải người tầm thường. Ở một hành tinh giàu có như vậy mà còn không phải người tầm thường, thân phận này quả thật khiến người ta đỏ mắt.

Cậu vô duyên vô cớ được người ta để mắt đến, phải biết nắm thật chắc cơ hội ngàn vàng này mới được.

Thiên Nhật vô cùng ngoan ngoãn, nghe theo sắp xếp của Phó Tự Xuyên, ngoan ngoãn ở trong căn phòng nhỏ. Cho dù thời gian trôi qua thật lâu, cổ họng khát khô, bụng được cho ăn quen bắt đầu kháng nghị, cậu cũng yên lặng chờ đợi.

Người kia đi đâu lâu vậy?

Từ khi gặp nhau đến giờ, đây là lần đầu tiên người đó rời khỏi cậu lâu như thế. Trước đây cậu không nhận ra, giờ mới biết rằng việc không thể gặp mặt người đó cũng có thể khiến cậu khó chịu.

Cậu không phủ nhận chính mình thấy nhớ người đó.

Liệu anh ấy có bỏ quên mình rồi không?

Người ta là phó chỉ huy gì đó, công việc rất nhiều, bỏ quên một người xa lạ như cậu cũng có thể hiểu được.

Đối với cậu, người ta có thể là tất cả, nhưng đối với người ta, tùy tiện cũng có thể chọn ra một người như cậu.

Càng nghĩ, tâm tình của Thiên Nhật càng xấu. Cậu ngồi dài trên ghế sô pha, mặc dù đệm mềm mại nhưng lại không khác gì đang ngồi trên đá tảng, cứng đến phát đau.

Bọn họ mới chỉ gặp nhau mấy ngày, chính cậu không ngờ rằng cậu lại nảy sinh lòng ỷ lại vào người đó nhanh đến thế.

Thiên Nhật ngồi trên sô pha giả chết. Không biết đã bao lâu trôi qua, phía ngoài mới truyền tới tiếng động.

Là anh ấy tới ư?

Lâu như vậy rồi, chắc chắn là anh ấy tới nhỉ?

Thiên Nhật nhịn không được ngước mắt, trong mắt toàn là mong đợi. Cậu nhớ người đó!

*Kịch*

Cửa phòng hé mở, một người tiến từ ngoài vào. Thiên Nhật nhìn người đó, đôi mắt lập tức tối lại.

Không phải anh ấy!

Thiên Nhật mới tới nơi này, ngoài những người ở trên phi thuyền ra thì cậu chưa từng gặp qua người nào khác. Tỉ lệ gặp được người quen so với người lạ thấp hơn rất nhiều.

Việc cậu gặp phải người lạ trong trường hợp này cũng không có gì quá khó đoán.

Thiên Nhật nhìn cái người mặt hoa da phấn, ngoại hình được chỉnh trang gọn gàng đẹp mặt thì không khỏi cảm thán.

Quả nhiên là không có người nào xấu, chỉ có kẻ không biết làm đẹp.

Người này thoạt nhìn thì dáng vóc thì tầm thường nhưng khi kết hợp với đống đồ hàng hiệu trên người thì lại cực kì có sức hút. Thiên Nhật nhìn hắn ta một lần, nhịn không được lại nhìn thêm vài lần.

Theo lẽ thông thường, người tới cần đánh tiếng trước. Thiên Nhật ngoan ngoãn đứng bên cạnh ghế sô pha, đối mắt với người vừa đến, chờ hắn ta nói chuyện.

Một phút trôi qua, người đó vẫn đứng yên không lên tiếng, dùng đôi mắt được chăm sóc cẩn thận quan sát cậu từ trên xuống dưới. Cảm giác bị dò xét trực tiếp thế này quả thật không dễ chịu chút nào.

Hay là ở hành tinh này chủ phải lên tiếng chào khách trước?

“Xin chào, tôi là Thiên Nhật, cho hỏi cậu là ai vậy?”

Văn Mộc khinh thường cười nhếch mép: “Thiên Nhật, cái tên quê mùa thật đấy.”

Thiên Nhật: “...”

Ý gì đây?

Lần đầu tiên có người dám sỉ nhục cái tên cậu khó khăn lắm mới nghĩ ra được này đó.

Mặc dù số lượng người biết được tên của cậu cũng không nhiều. Nhưng đây cũng không thể là lý do để người khác có quyền chê cười tên cậu được.

“Vậy chắc tên của cậu hay lắm nhỉ?”

“Chắc chắn không quê mùa như mày.”

“Ha ha, thế cho hỏi quý tính đại danh của cậu để tiện xưng hô nhỉ.”

Trong lòng Thiên Nhật không ngừng chửi thầm tên khốn không biết từ đâu chui ra này. Tuy nhiên ngoài mặt cậu vẫn phải tươi cười nhẹ nhàng. Dù sao đây cũng là nơi đất khách xa lạ, cậu còn có một người quen làm phó chỉ huy của nơi này. Nếu như đã quyết tâm muốn ở nơi này ăn cơm mềm, cậu cần phải nhẫn nhịn thật tốt. Bắt đầu từ người này đi.

Văn Mộc hất cằm, dùng thái độ của người bề trên nhìn xuống tiện dân, khinh thường nói ra tên của mình: “Văn Mộc.”

Thiên Nhật: “...”

Từ khi nào mặt trời lại quê mùa hơn cây gỗ thế?

Hay nơi này bọn họ không tôn sùng mặt trời. Cậu có nên đổi tên mình thành Thiên Nguyệt không nhỉ? Nếu chỉ vì cái tên chọc trúng chỗ tối của cả hành tinh, cậu không gánh nổi đâu.

Dù gì cũng chỉ là cái tên mà cậu tùy tiện nghĩ ra, cho dù có tâm đắc đến đâu đi nữa thì cậu vẫn có thể thay đổi lúc nào cũng được.

“Cái tên quả thật rất đẹp, so với tên của tôi đúng là không thể sánh bằng.” Thiên Nhật chân chó khen ngợi, dùng toàn bộ vốn từ hoa ngôn xảo ngữ mà cậu tích góp được sau bao năm lăn lộn ở Ám tinh, sống chết khen hay.

Sắc mặt Văn Mộc vốn đã không tốt, sau khi nghe lời cậu nói thì lại càng biến đen. Hắn ta hung dữ trừng mắt nói: “Thằng khốn vô học, mày nói cái gì đấy?”

Ngay khi nghe được tin Vương Lăng Phong mang theo một người không rõ thân phận từ Ám tinh trở về, ở trên phi thuyền hai người bọn họ còn không giữ khoảng cách an toàn là hắn ta đã lập tức tới đây. Hắn ta đường đường là vị hôn phu với Lăng Phong, ít nhất cũng phải ra oai phủ đầu, chặt đứt mấy thứ tư tưởng gì đó của tên kia đi.

Thiên Nhật: “...”

Không phải là thích được khen à?

Cậu đã khen rồi, sao vẫn còn nổi giận chứ!

Nếu như để ý, có thể nhận ra rằng, câu vừa rồi của cậu có hai nghĩa. Chỉ cần người đọc lướt nhanh, vậy thì không còn là khen cái tên Văn Mộc kia đâu.

Thiên Nhật dùng dáng vẻ ngây thơ vô tội đối diện với ngọn lửa giận dữ của Văn Mộc. Hai người không ai nhường ai, bầu không khí trở nên vô cùng quỷ dị.

“Tiện nhân, mày dám dùng ánh mắt xấu xí đó để nhìn tao? Có tin tao cho người móc mắt ngươi ra không?”

Thiên Nhật biết thân biết phận cúi mặt xuống thấp: “Đương nhiên là tin, tôi không nhìn cậu nữa là được chứ gì.”

Văn Mộc: “...”

Hắn ta tới đây để gây sự, nhưng tên này cứ như vậy thì hắn ta không thể lấy cớ để gây sự tiếp được.

Thiên Nhật: “...”

Mạnh miệng như vậy, địa vị của hắn ta ở nơi này chắc chắn không thấp. Khả năng cao là người quen biết của anh ấy.

*Kịch*

Cánh cửa một lần nữa được người đẩy mở, Vương Lăng Phong mang theo gương mặt vui vẻ tiến vào. Đập vào mắt là cảnh tượng Thiên Nhật ủy khuất cúi đầu trước một Văn Mộc đang kiêu ngạo ngẩng cao đầu.

Vừa nhìn là biết Thiên Nhật bị Văn Mộc cho ăn quả đắng.

“Văn Mộc, cậu đang làm cái gì?” Vương Lăng Phong tức giận rít lên.

Văn Mộc không ngờ Vương Lăng Phong lại về sớm đến thế, không biết phải giải thích với hắn thế nào: “Tôi…”

Vương Lăng Phong không để hắn ta có cơ hội biện luận, ngay lập tức xách cổ hắn ném ra ngoài.

Văn Mộc nhìn cánh cửa đóng kín trước mặt, trong đầu toàn dấu chấm than. Anh ấy dám vì cái tên nghèo nàn kia mà ném hắn ra ngoài?

Tên kia thì có gì mà hơn hắn?

Cho dù giữ bọn họ chỉ có là hôn nhân gia tộc đi chăng nữa thì hắn ta cũng không thể chấp nhận việc mình bị anh gạt đi chỉ vì một cái tên trời ơi đất hỡi không biết từ nơi nào rơi xuống kia được.

Văn Mộc nuốt không trôi cục tức này, có điều cửa cũng đã đóng kín. Hắn ta chẳng thể làm được gì hơn ngoài chấp nhận rời đi.

"Thiên Nhật, cậu ta vừa rồi có làm khó em không? Cậu ta có động tay động chân với em không?" Vương Lăng Phong không ngừng tự trách, lo lắng kiểm tra thân thể Thiên Nhật từ đầu đến cuối một lượt.

Thiên Nhật vừa ban đầu còn thấy ủy khuất nhưng chứng kiến cảnh anh không kiêng dè mà ném người kia ra khỏi phòng để bảo vệ mình thì lập tức không cảm thấy ủy khuất nữa.

"Tôi không sao, cậu ấy chỉ tới đây hỏi thăm tôi mấy câu thôi. Chắc là do cậu ta thấy tôi ngồi ở nơi này một mình chán nên tới bắt chuyện."

Vương Lăng Phong không cho là đúng: "Thật sao?"
Chương trước Chương tiếp
Loading...